Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
71
Lúc Thế thân tan học về nhà, Tổng tài vẫn nằm bò trên sô pha, giống như từ sau khi cậu đi ra ngoài là chưa từng rời khỏi sô pha.
Nhưng mà Thế thân vừa lật văn kiện mà thư ký đưa tới, liền nhìn thấy chữ ký trên phần ký tên không thiếu một cái, máy tính ném ở bên cạnh cũng còn hơi hơi toả nhiệt.
Khóe miệng Thế thân cong lên, cũng không nói cái gì.
Buổi tối Thế thân làm xong đồ ăn, Tổng tài nằm bò trên sô pha không nhúc nhích, nói sao cũng không chịu ăn cơm.
Thế thân gọi hắn: “Ông chủ ăn cơm thôi.”
Hắn không nhúc nhích.
Lại gọi: “Sếp, dọn cơm rồi.”
Vẫn là không nhúc nhích.
Cuối cùng gọi tên Tổng tài, Tổng tài lúc này mới hơi hơi động đậy.
“ZZ.” Thế thân thử gọi như vậy, Tổng tài thoáng cái bật lên, tức giận trừng cậu một cái.
Nhưng cuối cùng đã bằng lòng đi ăn cơm.
“Ngày mai đi làm đi.”
“Không đi.”
“Nhân viên của anh sẽ nhớ anh.”
“Xạo quần, trên đời này không có ai sẽ nhớ anh.”
Những lúc này Thế thân nên nói một câu “Ít nhất thì tôi sẽ nhớ anh” để an ủi Tổng tài, nhưng Thế thân lại không nói gì, chỉ là ăn cơm. Trên bàn ăn trầm mặc một cách quỷ dị, Tổng tài lại thẹn quá hoá giận.
“Cút!”
Thế thân lập tức buông chén đũa đứng dậy.
Thấy cậu ngoan ngoãn như thế, Tổng tài lạnh lùng nói: “Bỏ đi, đừng cút, đến đó quỳ.”
Thế thân dừng bước lại dừng bước lại, quỳ xuống tại chỗ.
Thế thân cúi đầu quỳ gối ở trước mặt Tổng tài, không một câu oán hận, Tổng tài tuyệt vọng: “Tại sao ngay cả chuyện này em cũng bằng lòng, lại không bằng lòng ở bên anh.”
Thế thân nói: “Bởi vì tôi không làm được chuyện quá cao cấp.”
72
Tổng tài xin lỗi Thế thân.
Tổng tài lúc sáng còn rất kiêu ngạo bỗng chốc lại bị đánh về nguyên hình, hắn ôm Thế thân không buông, không ngừng xin lỗi.
Ngược lại Thế thân không cảm thấy gì, chỉ nói: “Đây không phải chuyện to tát gì, nếu như anh muốn tôi còn có thể dập đầu với anh nữa.”
Tổng tài tuyệt vọng: “Xin lỗi, anh không nên đối xử với em như vậy.”
Thế thân vẫn là không cách nào lĩnh hội được tâm tình Tổng tài, cậu khó hiểu nói: “Tại sao anh cho rằng là nghiêm trọng như vậy? Có ông chủ nào không coi nhân viên như chó chứ? Làm công cho người ta bị sếp nhục nhã vài lần không phải rất bình thường sao?”
Tổng tài càng tuyệt vọng.
Thế thân vẫn không hiểu, tại sao Tổng tài thoạt nhìn còn phải khổ sở hơn cả cậu chứ?
73
Ngày hôm sau Tổng tài vẫn không đi làm như cũ, lúc Thế thân ra ngoài đi học, Tổng tài ngồi phát ngốc trên sô pha, thấy cậu muốn đi, ra cửa ôm lấy cậu.
Lúc Thế thân tan học về đến nhà, Tổng tài vẫn còn ở nhà, chỉ là lần này là chuyển từ sô pha đến trước bàn ăn, còn nói có chuyện muốn nói cùng cậu.
“Anh muốn sửa đổi phần nội dung trong hợp đồng.” Tổng tài đưa hợp đồng mới mới qua cho thế thân, “Em xem thử.”
Hợp đồng mới là sửa đổi thời gian đi làm, thời gian đi làm vốn dĩ là 7 giờ đến 9 giờ sáng với 7 giờ tối đến 1 giờ khuya, đổi thành 9 giờ sáng đến 7 giờ tối, ở giữa nghỉ trưa hai tiếng.
“Sau 7 giờ thì sao?”
“Vừa qua 7 giờ liền hết giờ làm.”
“Vậy trong khi đi làm tôi phải đi học thì làm sao bây giờ?”
“Đi học tính thành nội dung công tác của em.” Tổng tài ra hiệu Thế thân lật tiếp, Thế thân liền thấy nhiều nội dung mới trong hợp đồng, nội dung lại là yêu cầu cậu đến đại học nghe giảng.
“Anh có người quen đang dạy ở đại học, vừa lúc thiếu một trợ thủ,” Tổng tài nói, “Lúc em không cần học lớp đào tạo thì đến chỗ ổng giúp đỡ, ổng để em làm cái gì thì làm cái đó.”
Trong hợp đồng còn bổ sung thêm thời khoá biểu, tất cả đều là lớp có liên quan đến lập trình. Thế thân xác nhận thời gian xong liền hỏi: “Thế thì không có nhiều thời gian để làm việc nhà.”
Tổng tài nói: “Vậy thì đừng làm.”
Tổng tài lại nói: “Còn xóa một điều, em xác nhận lại.”
Thế thân xem lại, quy định không cho cười vốn có đã được bỏ đi.
Thế thân lẳng lặng nhìn Tổng tài.
Tổng tài nhẹ giọng hỏi: “Em có thể chấp nhận hợp đồng mới không?”
Thế thân nhìn Tổng tài nở nụ cười.