Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
93
Càng muốn nắm chắc thời gian, thì thời gian trôi qua càng nhanh, trong chớp mắt, vậy mà chỉ còn lại một tuần.
Thế thân không ngừng tự nói với mình: Tôi là người làm công kiên cường bất khuất, chỉ cần có tiền, tôi chẳng màng điều gì.
Nhưng mà nhìn thấy Tổng tài, cậu lại là càng ngày càng không nỡ.
Trạng thái cậu không tốt, có một lần phạm lỗi ở trước mặt giáo sư, bị chửi mắng một trận.
Giáo sư nói: “Cậu còn muốn làm hay không!”
Thế thân cúi đầu chịu mắng, giáo sư nói: “Một chút tiến bộ cũng không có! Lúc trước Z hết lời xin tôi mấy ngày trời mới để cho cậu tới, thái độ này của cậu bây giờ, làm sao có thể xứng với nó?”
Vị giáo sư nói, lại ném mấy phong thư lên trên bàn, bảo Thế thân tự mình xem.
Những thứ đó tất cả đều là thư tay do chính Tổng tài tự mình viết.
Giáo sư ở trước mặt Thế thân chưa từng đề cập tới chuyện của Tổng tài, Thế thân nhìn những bức thư đó mới biết, hoá ra vị giáo sư này là cậu của Tổng tài.
Trong thư Tổng tài cực kỳ hèn mọn mà mong cậu mình có thể thu nhận sinh viên này, lại viết ra hết thảy ưu điểm của Thế thân.
Tổng tài viết rằng: “Xuất thân cậu ấy không tốt, nhưng cậu ấy chưa từng từ bỏ, một mực nỗ lực quyết tâm học hành. Cháu vô cùng kính nể tinh thần của cậu ấy, cũng kỳ vọng cậu ấy có thể trở nên tốt hơn. Khổ gì cậu ấy cũng từng chịu đựng qua, cậu ấy nhất định có thể trở thành sinh viên khiến cho ngài kiêu hãnh.”
Thế thân không biết mình ngày hôm đó rời khỏi trường học bằng cách nào.
Buổi tối, Tổng tài hứng thú bừng bừng mà chuẩn bị hành lý ra nước ngoài chơi.
“Lần đầu tiên nghĩ đến sắp ra nước ngoài mà cao hứng như vậy.” Tổng tài quay đầu nhìn thế thân, “Hành lý của em thu dọn xong chưa?”
Thế thân nói: “Xong rồi.”
Cậu quả thật đã dọn xong rồi, hành lý rời khỏi căn nhà này đều thu dọn xong cả rồi.
94
Ngày cuối cùng.
Trước mặt Thế thân có hai tấm vé máy bay, một tấm là của Tổng tài mua, còn một tấm là của mẹ Tổng tài.
Tổng tài vì để ra ngoài cùng cậu, mà mấy ngày qua vội vàng xử lý công việc, đêm nay thậm chí phải thức khuya tăng ca, nói là hai người ngày mai trực tiếp hội hợp tại sân bay.
Buổi tối Thế thân mới biết được tin nhắn này, cậu ý thức được lần cuối cùng mà hai người gặp mặt lại là lần chia tay vào buổi sáng hôm nay.
Còn chưa nói tạm biệt, làm sao lại chấm dứt rồi?
Thế thân ngồi yên một hồi, quyết định hiện tại liền rời đi.
Bỗng nhiên di động vang lên, vậy mà là Bạch nguyệt quang gọi tới.
“Các cậu ngày mai sẽ xuất phát phải không?” Bạch nguyệt quang nói, “Chỗ đó có một điều ngạc nhiên đang chờ các cậu đó, chờ mong một chút nha.” Thế thân hỏi: “Cậu cũng muốn đi?”
Bạch nguyệt quang thất vọng nói: “Đoán được hở? Còn muốn cho cậu ngạc nhiên cơ.”
Thế thân không nghĩ tới Bạch nguyệt quang vậy mà cũng muốn đi, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một tia hy vọng.
Nếu Tổng tài ở nơi đó gặp được bạch nguyệt quang, nói không chừng có thể nối lại tình xưa, như vậy Tổng tài cũng sẽ không bởi vì ly biệt mà khổ sở…… Thế thân nghĩ vậy, bèn bật cười.
“Nghĩ tới có thể đi ra ngoài học được thêm kiến thức liền vui vẻ như vậy?” Bạch nguyệt quang cười nói, “Z giống y như cậu, hôm nữa lúc nói đến muốn cùng cậu đi ra ngoài, giọng điệu đều không giống như lúc trước, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đức tính kia của hắn đó.”
Bạch nguyệt quang lại nói: “Các cậu phải bên nhau lâu thật lâu, hắn là người từ nhỏ thiếu tình thương, cuối cùng rốt cuộc cũng có người có thể yêu hắn.”
Thời điểm Tổng tài cùng Thế thân bên nhau rất ít khi nhắc tới chuyện quá khứ của mình, Thế thân vẫn luôn cho rằng hắn trưởng thành trong một gia đình giàu có, lẽ ra là phải lớn lên trong cuộc sống đầy đủ.
Tuy nói sau này Tổng tài muốn như thế nào cũng không liên can với cậu nữa, nhưng cậu vẫn là nhịn không được mà hỏi.
“Anh ấy làm sao vậy?”
“Cậu không biết?” Bạch nguyệt quang kinh ngạc, “Được rồi, hắn chắc là không muốn nhắc tới…… Việc này tôi không nên nói, nhưng có lẽ cậu vẫn nên biết đại khái thì tương đối tốt hơn.”
Bạch nguyệt quang cuối cùng vẫn là nói ra.
Ba mẹ Tổng tài là liên hôn thương nghiệp, cũng không có quá nhiều cảm tình, thường xuyên ầm ĩ, cuối cùng ra riêng khi hắn còn học tiểu học, hắn đi theo ba.
Mà ba hắn là kẻ bạo lực gia đình.
Đó là mặt tối của những nhà có tiền, ai cũng không quản được, người giúp việc trong nhà không một ai dám nói, hắn cũng không được phép liên lạc với mẹ.
Coi như đã đến ngày gặp mặt mẹ mình, hắn cũng sẽ được cho ăn mặt chỉnh tề, vết thương đều che dấu ở phía dưới quần áo.
Mãi cho đến cấp 3, hắn có năng lực phản kích rồi, cuối cùng trốn thoát được. Khi đó chính là Bạch nguyệt quang thu lưu hắn mấy ngày, cũng cổ vũ hắn đến chỗ mẹ hắn, lúc này mới kết thúc quãng thời gian tối tăm đó.
Chỉ tiếc là mẹ hắn cũng là người không quen biểu đạt, lại nghiêm khắc, hắn ở chỗ của mẹ cũng không nhận được sự bù đắp.
“Cậu khóc à?” Bạch nguyệt quang lúng túng, “Tôi hối hận đã nói cho cậu biết.”
“Tôi không khóc.” Thế thân thấp giọng nói.
“Không khóc thì tốt, tóm lại cậu bằng lòng thích hắn, hắn vui vẻ muốn chết, hắn rốt cuộc tìm được một người bằng lòng yêu hắn.”
Sau khi kết thúc trò chuyện, Thế thân không nhịn được mà khóc lên.
Cậu chưa bao giờ khóc, không có chuyện gì có thể để cho một người làm công kiên cường bất khuất rơi nước mắt.
Nhưng mà cậu vẫn khóc.
Cậu không biết Tổng tài từng trải qua những điều như thế, ước mơ trở thành một chú cún con đó, vậy mà vừa chân thật mà lại hèn mọn như vậy.
Cậu thừa nhận, cậu là thật sự thích Tổng tài.
Nhưng cậu có năng lực để làm người cho Tổng tài hạnh phúc kia sao?