Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Bé Ngoan Phân Hóa Thành A
  3. Chương 31
Trước /78 Sau

Sau Khi Bé Ngoan Phân Hóa Thành A

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Anh nói linh tinh gì thế?!"

Tận Tư Minh ngạc nhiên, chỉ mới một ngày trôi qua, Lý Dũng, cái anh chàng thể thao ngốc nghếch, lại công khai chạy tới nói rằng Diêu Cẩn là bạn gái của cô. Mọi người đã tưởng tượng cái gì sau lưng vậy?

Thật đáng sợ...

Đến lượt Tiểu Đinh người suýt chút nữa gặp họa, quay đầu nhìn lại, thấy cái bàn của mình lộn xộn, nhận ra rồi nên tiến lên một chút.

Tận Tư Minh cảm thấy có lỗi, liền cười gượng, nhanh chóng lấy giấy lau dọn sạch sẽ cái "di chứng" trên bàn.

"Anh Dũng, đi thôi?"

Những Alpha cao to bên ngoài bắt đầu thúc giục, Lý Dũng vội vàng kéo tay áo Tận Tư Minh, sốt ruột nói: "Dù sao đi nữa, cậu cũng là Alpha mạnh nhất lớp chúng ta, bây giờ người trong lớp bị người ngoài bắt nạt, cậu phải đi giúp đỡ chứ?"

"Tôi..."

Tận Tư Minh ngẩng đầu định nói gì, nhưng lại nhìn thấy vài học sinh thể thao ở cửa sau đã xắn tay áo chuẩn bị đánh nhau, và ánh mắt của toàn bộ lớp học đều rơi vào cô.

Cảm giác đoàn kết tập thể của học sinh trung học thật mạnh mẽ, như thể nếu cô không đi, thì không có nghĩa là đủ khí phách.

Tận Tư Minh thở dài, thôi được, dù sao cô cũng muốn xem Diêu Cẩn bị chặn lại thế nào, thật sự rất ít khi thấy Diêu Cẩn có vẻ yếu thế, mà lần này cô ra tay, biết đâu sẽ khiến Diêu Cẩn nợ mình một ân tình, sau này có thể dùng để uy hiếp cô ấy, cũng không tệ. Còn những lời đồn, dù sao cô cũng không thể kiểm soát suy nghĩ của người khác, cô và Diêu Cẩn vốn không có gì, lâu dần sẽ tự giải quyết thôi.

Vậy là Tận Tư Minh gạt tay Lý Dũng đang kéo mình ra, chủ động bước vào đội "cứu mỹ" đang đứng ở cửa sau.

Cả nhóm mấy người, cứ thế đi rầm rập hướng về thư viện.

Họ có sáu người, ngoài Tận Tư Minh và Lý Dũng còn có một cô gái và ba chàng trai, tất cả đều là Alpha. Tận Tư Minh đi phía sau họ, suốt dọc đường không nói lời nào.

Cô không nói gì, mặt không biểu cảm, toàn thân toát lên khí lạnh, cộng thêm là Alpha cấp S, mặc dù cô không chú ý, nhưng khí thế từ trong ra ngoài vẫn tỏa ra, ban đầu cô đi ở giữa, mấy người phía trước không tự giác nhường đường cho cô, dần dần, cô trở thành người đi đầu, còn Lý Dũng thì theo sau.

Cả nhóm đều là những Alpha cao lớn, đặc biệt là Tận Tư Minh, mặt lạnh như băng, khí thế như có thể làm không gian rộng lớn hơn, khi họ đi qua, những học sinh khác đều tự động nhường đường, thậm chí có người đứng từ xa nhìn họ.

Đi mãi cho đến gần thư viện, Tận Tư Minh cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại mới nhận ra tất cả mọi người đều đang đi phía sau cô, trông như thể cô mới là người lãnh đạo cuộc hành động lần này.

Cô dừng bước, ngừng lại.

"Các cậu sao lại đi phía sau tôi thế?"

Mấy người phía sau nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng.

Lý Dũng lúc này mới cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền giải thích và nói: "À... Cậu đi nhanh quá thôi. Đừng để ý mấy cái này, sắp đến rồi!" Nói xong, anh ta đi lên phía trước.

"Lý Dũng, đi đường này!"

Lúc này, đột nhiên nhìn thấy Cao Mai không biết từ đâu chạy tới, đứng cách họ một con đường nhỏ và vẫy tay gọi.

Con đường nhỏ, đúng như tên gọi, chỉ là một cái hố, vì hố này khá rộng, lâu ngày bị nước mưa ngấm vào, tạo thành một cái ao nhỏ.

Gần đây, mưa ít đi, ao nhỏ đã thu nhỏ lại rất nhiều, xung quanh là đồng cỏ trống không, bên cạnh là một khu rừng nhỏ không quá rộng.

Tận Tư Minh cùng Lý Dũng và Cao Mai gặp nhau, Cao Mai chỉ vào khu rừng nhỏ đằng sau và nói: "Diêu Cẩn đang ở trong đó."

Nhìn theo hướng tay cô ấy chỉ, ở sâu trong rừng, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người, trong đó có một chiếc áo khoác màu xanh mà Tận Tư Minh nhận ra, chính là chiếc áo mà Diêu Cẩn mặc trong tiết học cuối cùng.

Lý Dũng sờ lên đầu mình, hỏi: "Chỉ có hai người thôi à? Không còn ai nữa?"

"Ban đầu là nhóm người đó dẫn Diêu Cẩn đến đây, các cậu đến thì Tần Tử Thanh và bọn họ vừa mới đi, giờ trong đó chỉ còn có Thái Kinh."

Cao Mai vừa nói, vừa nhíu mày, dậm chân sốt ruột: "Cái Tần Tử Thanh thật sự là... Nhưng Thái Kinh cũng không dễ đối phó, chúng ta vào giúp Diêu Cẩn trước đi."

Để tránh đông người thu hút sự chú ý của giáo viên quản lý, cuối cùng Cao Mai chỉ dẫn Lý Dũng và Tận Tư Minh vào.

Cao Mai đi trước, mặc dù cô là Beta, nhưng có hai Alpha đi sau làm chỗ dựa, cô cũng cảm thấy tự tin hơn, liền lên tiếng trước: "Chị Thái, giờ cơm tối sắp hết, chúng tôi đến đón Diêu Cẩn về."

Thái Kinh quay lại, thấy Cao Mai và ba người họ, chỉnh lại kính trên mũi, cười nói: "Tôi chỉ đang nói chuyện với Diêu Cẩn thôi mà, nói xong tôi sẽ đưa cô ấy về. Các cô ấy còn dẫn thêm hai người đến, sao lại giống như tôi làm gì sai vậy?"

Cao Mai còn chưa kịp lên tiếng, phía sau Lý Dũng đã không nhịn được mà đứng ra trước. Anh ghét nhất cái kiểu nói chuyện mỉa mai, thêm vào đó anh là người thẳng thắn, mở miệng là mắng ngay: "Phì! Cậu đang nói linh tinh gì thế? Bao nhiêu người đã kéo Diêu Cẩn đến đây, giờ đã khuya rồi mà vẫn không cho cô ấy về, không thấy cô ấy mặt đầy không muốn sao? Còn giả vờ làm người tốt, thật là ghê tởm! Tận Tư Minh, chúng ta đi thôi! Mang Diêu Cẩn về ngay!"

Lý Dũng vung tay chuẩn bị đánh nhau.

Nghe thấy lời của anh, Thái Kinh nhướng mày, ánh mắt quét qua ba người, dừng lại ở Tận Tư Minh: "Tận Tư Minh? Là cậu à?"

Tận Tư Minh, người luôn đứng bên ngoài như một bóng ma, đột nhiên bị Thái Kinh nhìn chằm chằm, cô thẳng lưng, đứng ngay ngắn.

Cô nhớ ra người này chính là cái người đã vào lớp rồi dẫn Diêu Cẩn đi trong tiết học trước.

Khi Thái Kinh thấy phản ứng của Tận Tư Minh, nụ cười lạnh trên môi càng sâu hơn, "Có vẻ như thật sự gắn bó lắm nhỉ, giờ còn vội vàng đến đón người."

Tận Tư Minh nhíu mày, cảm thấy Thái Kinh cũng là một người kỳ lạ, đến giờ cô mới nghe cô ta nói ba câu, câu đầu là trong lớp giả vờ đe dọa Diêu Cẩn ra ngoài, câu thứ hai là mỉa mai đáp lại Cao Mai, câu thứ ba chính là câu nói vừa rồi với cô, ban đầu Tận Tư Minh cũng không hiểu cô ta đang nói gì.

Cái Tần Tử Thanh ngoài mặt đã có vẻ âm u, mà bên cạnh lại có người bạn như thế... Nhìn vậy, đến cô cũng cảm thấy thương Diêu Cẩn, làm bạn với những người này, nếu có tranh cãi gì thì chắc chắn rất khó xử lý.

Lúc này, cuối cùng Diêu Cẩn, người vẫn đứng tựa vào thân cây, giấu đi biểu cảm dưới mũ áo khoác, mở miệng: "Hả, Tận Tư Minh, cậu đến để xem tôi bị người ta chế nhạo à?"

Tận Tư Minh, người vừa rồi còn đang thương Diêu Cẩn, lập tức cảm thấy nghẹn lại trong lòng.

Cô quên mất rằng Diêu Cẩn vốn cũng là một con cáo nhỏ mồm mép sắc bén, thật đáng đời cô ấy khi bị những người như thế quấn lấy!

Thái Kinh quay lại nhìn Diêu Cẩn, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Hầy, tôi vừa nói nhiều như vậy, Diêu Cẩn không nói một lời nào, giờ cô ấy đến, miệng cậu mới mở, chắc chắn cô ấy là đặc biệt, phải không?"

Diêu Cẩn, chỉ để lộ đôi môi mỏng dưới vành mũ, nghiến chặt lại thành một đường thẳng.

Nghe thấy lời của Thái Kinh, Tận Tư Minh càng nhíu mày sâu hơn.

Nếu như câu đầu cô chưa hiểu rõ, thì nghe câu thứ hai của Thái Kinh, cô đã hiểu rõ ràng.

Thái Kinh rõ ràng đang khẳng định giữa cô và Diêu Cẩn có quan hệ đặc biệt gì đó, cho nên mới cố tình khiêu khích Diêu Cẩn, hoặc là thay Tần Tử Thanh thử dò xét Diêu Cẩn?

Tận Tư Minh tức giận, vì hai câu nói của Thái Kinh đều chạm phải điểm mẫn cảm của cô.

Cách thể hiện tình cảm giữa các giới tính khác nhau thật sự khác biệt, trước khi phân hoá, cô cũng từng có một số kẻ theo đuổi khác giới khá cực đoan, họ luôn tự cho là đúng và đoán mò hành động của cô, liên tục đưa ra những thử thách phiền phức, lúc đầu cô còn kiên nhẫn giải thích, nhưng cách này lại càng khiến họ càng lấn tới, khó mà kiểm soát được, nên cô bắt đầu trở nên lạnh lùng, ai gây sự thì cô sẽ đáp trả lại ngay. Mặc dù kết quả này khiến một số người nói cô khó gần, nhưng ít ra cô không còn phải đối mặt với những phiền phức không đáng có.

Vì vậy, khi nghe Thái Kinh nói những lời mỉa mai như thế, mà Diêu Cẩn lại chỉ im lặng, Tận Tư Minh cảm thấy rất tức giận.

Diêu Cẩn không phải lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng sao? Sao giờ này lại như bị ai bóp cổ, cả người mềm yếu như thế?

Tận Tư Minh cảm thấy bực mình, liền bước lên mấy bước, đứng trước mặt Thái Kinh, híp mắt nhìn cô ta, chỉ vào đồng hồ trên tay mình, "Còn ba phút nữa là đến giờ tự học buổi tối rồi, nếu cô thích ở lại trong rừng này thì cứ ở lại đi, Diêu Cẩn không thể cúp học được."

Nói xong, cô chuẩn bị đi qua Thái Kinh, tiến về phía Diêu Cẩn, nhưng Thái Kinh đột nhiên nghiêng người, lại chắn ngay trước mặt cô, còn dùng vai đâm vào cô một cái mạnh, nhìn cô đầy thách thức.

Hai người đứng đối diện nhau, khoảng cách rất gần, không khí xung quanh tràn đầy mùi mẫn, Tận Tư Minh thậm chí đã ngửi thấy mùi thông tin tố ngày càng nồng và khó chịu từ cơ thể đối phương.

Cô nguy hiểm híp mắt lại, thông tin tố của bản thân cũng không tự chủ mà bắt đầu tỏa ra, đột nhiên, đối phương ra tay, nhanh chóng và chính xác xé bỏ miếng dán ức chế trên cổ cô, rồi lùi lại vài bước.

Tận Tư Minh mở to mắt, tuyến nội tiết trên cổ đột ngột mất đi sự kiềm chế, lại vì sự kích thích vừa rồi mà thông tin tố không thể kiềm chế được bùng phát.

"Ê! Mấy người ở đó, sắp đến giờ học rồi, còn đứng đó làm gì?"

Lúc này, bất ngờ có một thầy cô cầm đèn pin đi về phía này, còn Thái Kinh đã lùi lại vài mét, dựa vào cây, che miệng cổ mình, nhìn cô với vẻ mặt đầy mưu mô.

"Đi theo tôi!"

Diêu Cẩn chạy lại nắm tay cô, kéo cô quay người chạy vào sâu trong khu rừng phía sau.

Đột nhiên mất miếng dán ức chế, Tận Tư Minh che cổ mình và còn hơi choáng váng, cô cứ thế bị Diêu Cẩn kéo ra khỏi rừng, đi đến khu vực gần tòa nhà ký túc xá.

Bên ngoài khu rừng đúng lúc là khoảng sân trống trước tòa nhà để phơi đồ, dây phơi đầy chăn màn, vừa đủ để che khuất tầm nhìn, mà lúc này đang là giờ tự học buổi tối, xung quanh vắng lặng không một bóng người.

Chạy đến đây, Diêu Cẩn cuối cùng không chịu nổi, loạng choạng vài bước rồi dừng lại, buộc phải thả tay cô ra, lùi lại vài bước, ôm lấy cột phơi đồ mà run rẩy, "Cậu... cậu mau dán miếng ức chế lại đi!"

Tận Tư Minh lúc này mới tỉnh táo lại, nhưng miếng dán ức chế của cô đã bị Thái Kinh xé đi, cô không còn miếng nào dự phòng.

"Nhưng mà, bây giờ tôi không còn miếng nào, phải làm sao?"

"Ngốc... Ngốc chết đi được."

Diêu Cẩn vừa nói vừa run rẩy, cô vốn đã rất nhạy cảm với thông tin tố của Tận Tư Minh, khi kéo cô chạy lúc nãy, cô đã cảm thấy chân tay mềm nhũn, đến khi chạy đến đây đã là cực hạn, ai mà biết được mùi trên người Tận Tư Minh bây giờ lại quyến rũ cô đến vậy, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó là ôm chặt cô ấy và cắn một cái!

"Tôi... tôi có..."

Diêu Cẩn buông một tay ra để mò vào túi, nhưng mất một tay làm điểm tựa, cô bắt đầu trượt xuống cột phơi.

Tận Tư Minh thấy cô sắp ngã, vội vàng bước qua đỡ lấy cô, "Để tôi giúp cậu."

Nhưng ngay khi cô vừa đến gần, Diêu Cẩn như một con bạch tuộc, tay ôm chặt cổ cô, siết chặt lấy.

Diêu Cẩn đột nhiên áp sát vào cô, Tận Tư Minh lập tức có phản xạ cứng người lại, "Ê, cậu... cậu sao vậy?"

Cô biết có lẽ là vì thông tin tố của mình đã ảnh hưởng đến Diêu Cẩn.

"Đừng, đừng nói nhiều... tôi, trong túi có..."

"Túi nào?"

Tận Tư Minh biết Diêu Cẩn muốn cô tự lấy, nhưng hiện giờ Diêu Cẩn đang ôm cô, cô không dám mò lung tung, đành phải hỏi lại.

Nhưng lúc này, Diêu Cẩn đã không nghe vào lời của cô nữa, mùi hương này quá ngọt ngào, cô đã tìm được nguồn gốc, chỉ muốn... cắn một miếng...

Khuôn mặt của Diêu Cẩn cọ vào cổ cô, cho đến khi tuyến nội tiết ở sau cổ lộ ra ngoài và cảm nhận được hơi thở ấm áp, Tận Tư Minh cảm thấy toàn thân như bị điểm huyệt, chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã cùng với Diêu Cẩn.

Cô nghiến chặt răng, không còn để ý gì nữa, trực tiếp mò vào túi Diêu Cẩn, cuối cùng trong túi áo ngoài cô tìm thấy một miếng dán ức chế.

Cô thở phào nhẹ nhõm, quyết tâm, đẩy mạnh Diêu Cẩn ra, quay người lại, chuẩn bị dán lại.

Cô vừa quay người, Diêu Cẩn lại cực kỳ bám lấy, ôm chặt từ phía sau, từ phía sau thì dễ dàng tìm thấy vị trí tuyến nội tiết, nhưng may là tay cô nhanh, trước khi Diêu Cẩn đến gần, cô đã kịp dán miếng ức chế lên. (Editor: tác giả này tả mà tưởng má Cẩn là zombie không á)

Hơn nữa, rút kinh nghiệm từ lần trước ở phòng y tế, lần này cô ấy còn dùng tay siết chặt miếng dán ức chế đã dán lên.

"Phù..."

Tận Tư Minh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở hết, chân cô lại run lên, ngực lại tê dại một trận.

Môi Diêu Cẩn lại dán lên mu bàn tay cô... liếm một cái!

Tim cô đập thình thịch, bị Diêu Cẩn ôm từ phía sau, tóc mai quét qua da cổ, ngứa ngáy, ngực như bị móng vuốt của con mèo cào nhẹ, đầu óc rối loạn như có tiếng "vù vù".

Vậy mà không biết đã đứng như thế bao lâu, cuối cùng Diêu Cẩn không còn cọ vào người cô nữa.

"Ngốc thật, ra ngoài mà không mang theo miếng dán ức chế dự phòng, có sự cố thì làm sao?"

Giọng nói cũng trở lại bình thường, Tận Tư Minh bị lời nói của cô ấy kéo lại về với thực tại.

"Chẳng phải tôi làm thế để giúp cậu sao? Cậu phải cảm ơn tôi thật tốt mới đúng chứ?"

Tận Tư Minh rút tay đang đặt lên cổ ra, vô tình tay cô lại chạm vào mặt Diêu Cẩn, nhịp tim đã vất vả mới trở lại bình thường lại đập nhanh hai cái.

"Ê, cậu... xong rồi thì mau buông tôi ra."

Cô lúng túng xoay người một cái, phát hiện Diêu Cẩn vẫn siết chặt cổ cô, cả người mềm yếu không có sức chống đỡ, dán chặt vào lưng cô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /78 Sau
Theo Dõi Bình Luận
12 Chòm Sao: Tình Đời Siêu Sao

Copyright © 2022 - MTruyện.net