Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn không quan tâm cô gái nhỏ ra sức phản kháng, nhanh chóng túm quần lót cô kéo xuống.
Đẩy cô xuống sofa, vuốt ve tiểu huyệt trơn ướt: "Tiểu tao hóa, anh còn chưa làm gì mà em đã ướt thành như vậy?"
Hắn vừa nói vừa cởi bỏ khóa quần, một vật thể to lớn cong cong lập tức nhảy ra ngoài.
Giang Bích Nhân nhìn xem có chút sợ hãi.
Hai chân giãy dụa không nghĩ muốn làm chuyện đó: "Không được...!Quá lớn...!Hơn nữa bác trai sắp tan làm..."
"Yên tâm, tiểu tao hóa có thể ăn hết" Giang Thần Hợi tách hai chân cô ra, nhắm ngay lỗ nhỏ, thúc mạnh vào trong.
"A a a...!Không được...!Ô a...!Phòng khách...!Không được...!Bác trai...! Lập tức tan làm rồi...!Ân a a...!Sẽ bị phát hiện...!Ô a a...!Quá sâu...! Ô...!Nhẹ chút..." Giang Bích Nhân vẫn như trước giãy dụa lợi hại, nhưng một khi cự căn đi vào thân thể cô liền không khống chế được mà mềm nhũn, chỉ có lời nói là mang ý kháng cự.
"Ba anh thường xuyên tăng ca..." Giang Thần Hợi dùng sức va chạm cửa tử cung: "Hơn nữa không phải em thích bị người ta xem sao? Bị bác trai thân yêu nhìn thấy, anh sợ em sẽ kích động muốn chết đi."
"Ô...!Không được...!A a...!Ca ca...! Nhẹ chút...!Ân a a...!Đừng đụng phải..." Miệng tử cung bị người đàn ông đâm cho tê liệt khoái ý, vú lớn được Giang Thần Hợi nắm ở trong tay xoa bóp, cả người cô bị nhấn chìm trong bể dục rộng lớn.
Giang Thần Hợi hung hăng nghiền nát miệng tử cung, không ngừng mạnh mẽ va chạm.
Ngay sau đó, một cái khe hở nhỏ được đâm ra ở nơi địa phương nhắm chặt.
Giang Thần Hợi thừa thắng xông lên điên cuồng va chạm, chọc cho cô gái nhỏ đáng thương kêu khóc, không ngừng cầu xin.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền vào một chuỗi tiếng động, hình như là có ai đó đang mở cửa.
Giang Thần Hợi cười nói với Giang Bích Nhân: "Hẳn là bác trai thân yêu của em đã về rồi"
Giang Bích Nhân trợn to mắt, tiểu huyệt khẩn trương co rút, cô chống đỡ thân thể chật vật muốn đứng lên: "Vậy anh còn không mau rút ra!"
Giang Thần Hợi một tay ôm cô bế lên, để cô khóa ngồi trong lòng ngực hắn, xoã làn váy cô xuống chắn ngang nơi giao hợp của hai người: "Cọng cỏ nhỏ, anh trai chỉ còn có một chút là có thể thao vào tử cung, bây giờ làm sao mà chưa gì đã từ bỏ được có đúng hay không?"
Giang Bích Nhân hoàn toàn không muốn, dùng chút sức lực yếu ớt giãy dụa, nhưng ngược lại càng làm côn th*t thuận lợi tiến sâu vào bên trong.
Ngay lúc này, cô nhạy bén nghe thấy âm thanh tiếng cửa bị đẩy ra, cả người Giang Bích Nhân tức khắc cứng đờ không dám động đậy.
Giang Thần Hợi một chút cũng không bị người đó làm ảnh hưởng, đưa tay bắt lấy eo nhỏ nhanh chóng ra vào, côn th*t phối hợp đỉnh mạnh về phía trước.
Giang Bích Nhân gắt gao che miệng, mềm mại ngả xuống trên người Giang Thần Hợi.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng của hắn ta, quy đầu to lớn cứng rắn cuối cùng cũng thao mở miệng tử cung, khảm sâu vào nơi non mềm yếu ớt.
Giang Bích Nhân cứng người, âm thầm hét lên một tiếng, từ tử cung phun ra một cỗ nước trong suốt.
Cô cao trào.
Mà lúc này, người kia đã bước qua khỏi cửa tiến vào phòng khách.
Thân ảnh cao lớn đĩnh đạc nhanh chóng xuất hiện, người này cùng anh họ có vài phần tương tự, nhưng khuôn mặt nho nhã và trưởng thành hơn.
Hai mắt Giang Bích Nhân đẫm lệ mông lung, nhận ra người trước mặt xác thật là bác trai.
Ô...!Làm sao bây giờ...!Thế nhưng, thế nhưng ở trước mặt bác trai, bị dương v*t của anh họ thao vào tử cung, còn không kềm chế được mà cao trào...!Ô...!
Hơn nữa hiện tại cô còn đang ngồi trên dương v*t của anh họ, liệu bác trai có phát hiện ra cái gì hay không...?
"Nhân Nhân tới khi nào vậy?" Người đàn ông nhẹ cười, nhưng khi nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô lập tức nhăn lại mi mắt: "Sao lại khóc rồi?"
Nam căn to lớn vẫn còn đang vùi sâu vào trong tử cung, từng tấc thâm nhập xâm nhập tiểu tử cung yếu ớt.
Giang Bích Nhân không còn một chút sức lực đáp lời bác trai, cô chôn mặt gục đầu vào vai anh họ, áp chế âm thanh rên rỉ sắp phát ra.
Giang Thần Hợi làm như không có gì tùy ý đâm chọc: "Nhân Nhân không biết làm bài tập về nhà, trong lòng em ấy cảm thấy khó chịu, con chỉ là tốt bụng an ủi một chút thôi."
Bác trai biết Giang Bích Nhân vốn dĩ không phải là kiểu người thông minh, khi còn là thường xuyên bởi vì chuyện không biết bài tập làm mà khóc sướt mướt.
Hắn phải ôm cô hôn hôn rồi cho kẹo mới có thể dỗ cô vui vẻ.
Ông thả lỏng lông mày: "Còn tưởng rằng Nhân Nhân nhà chúng ta lớn rồi, không ngờ vẫn còn giống như lúc nhỏ"
Giang Bích Nhân cắn quần áo Giang Thần Hợi, không dám nói lời nào.
Có lẽ vì đã lâu không gặp nên bác trai không có ý lên lầu.
Mà ngồi xuống chỗ ghế sofa bên cạnh Giang Bích Nhân.
"Nhân Nhân chẳng phải không thích anh họ sao? Như thế nào hôm nay còn để anh họ ôm?"
Giang Thần Hợi cố tình đẩy côn th*t vào chỗ sâu nhất trong tử cung.
Giang Bích Nhân rùng mình, tiểu huyệt khẩn trương co thắt, cầu nguyện cho bác trai mau mau rời đi.
Giang Thần Hợi vô cùng tự nhiên mà đáp lại: "Chắc là vì quá buồn, em ấy còn nhờ con dạy kèm nữa đó nha"
Bác trai sờ sờ đầu Giang Bích Nhân: "Nhân Nhân đừng buồn, học tập không tốt cũng không phải là việc gì to tát, nhà chúng ta không yêu cầu nhiều như vậy nên con không cần tự tạo áp lực cho mình, không học đại học cũng không sao.
Tâm trạng của Nhân Nhân nhà chúng ta là quan trọng nhất.
Đừng lo lắng, có ba con, hơn nữa bác trai cũng có thể nuôi con, mỗi ngày đều đưa tiền tiêu vặt có cho con, được không?"
Giang Bích Nhân nghe xong vừa cảm động lại xấu hổ, cuối cùng không kìm được khoái cảm mà ngẩng đầu lên, kêu một tiếng: "Bác trai..." Sau đó cọ cọ vào tay ông.
Bác trai lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Giang Bích Nhân: "Không khóc nha, Nhân Nhân ngoan nào"
Giang Bích Nhân vùi gương mặt nhỏ vùi vào trong lòng bàn tay rộng lớn của bác trai: "Bác trai là tốt nhất, thiên hạ đệ nhất tốt luôn."
Bác trai thấp giọng cười một tiếng: "Vậy Nhân Nhân có muốn ta ôm một cái?"
Giang Bích Nhân khi còn nhỏ đúng là rất thích cùng bác trai thân cận, không có việc gì làm liền muốn ông ôm ôm hôn hôn.
Nhưng tới khi lên sơ trung [*], đại khái là bởi vì ý thức phái nữ mơ hồ trỗi dậy.
Tuy rằng cô vẫn thật thích bác trai, nhưng không còn thân mật với ông giống như lúc nhỏ nữa.
[*] Sơ trung: Tương đương với cấp 2 ở Việt Nam.
Lúc này nghe bác trai hỏi như vậy, nghĩ đến dương v*t anh họ còn đang cắm trong tử cung cô, Giang Bích Nhân không khỏi đỏ mặt, lắc đầu ngầy ngậy.
Bác trai thở dài, làm bộ muốn rút tay về: "Nhân Nhân hiện tại thích anh trai không thích ta?"
Giang Bích Nhân hoảng hốt, lo lắng cô sẽ làm bác trai thương tâm, vội vàng bắt lấy tay ông, lắc đầu: "Không có không có, con thích nhất là bác trai"
"Thế thì tại sao để anh trai ôm mà không để ta ôm?"
Giang Bích Nhân rên rỉ không nói nên lời.
Giang Thần Hợi xen vào: "Ba, ba bao nhiêu tuổi rồi mà còn ở đây ghen tị, coi có xấu hổ không chứ.
Con hiếm khi nào mới được cọng cỏ nhỏ đồng ý thân cận, ba đừng quấy rầy chúng con, được không?"
"Thằng nhóc thối, nói chuyện kiểu gì vậy?" Bác trai trừng mắt nhìn Giang Thần Hợi, làm bộ muốn đánh hắn.
Giang Thần Hợi một tay bế Giang Bích Nhân đứng dậy: "Con đưa cọng cỏ nhỏ về phòng"
Huhu...!Lá gan của anh họ quá lớn rồi...!Làm sao có thể như vậy...!Bác trai hẳn là không nhìn thấy cái gì đâu.
Bởi vì thay đổi động tác, côn th*t thuận thế đi vào càng sâu.
Giang Bích Nhân ôm lấy cổ Giang Thần Hợi, hai chân kẹp chặt lấy eo hắn, e sợ bị nhìn ra cái gì đó không đúng.
Giang Thần Hợi sử dụng động tác đi bộ, từng cái từng cái điên cuồng đâm chọc, va chạm tử cung cô.
Giang Bích Nhân hai mắt rưng rưng, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc, cắn chặt môi, ôm chặt lấy Giang Thần Hợi, sợ rằng sẽ không kìm được mà kêu ra tiếng.
Bác trai còn đang nói: "Đợi lát nữa xuống ăn cơm, Nhân Nhân, hẳn là đã lâu không ăn cơm bác trai nấu? Để hôm nay bác trai xuống bếp làm đồ ăn ngon cho con"
Giang Bích Nhân run giọng nói: "Được ạ"
Giang Thần Hợi đi tới cầu thang, bước lên từng bước một.
Hắn nương theo động tác, ôm eo Giang Bích Nhân phối hợp thọc vào rút ra giống như máy đóng cọc mà tàn nhẫn thao.
Giang Bích Nhân che miệng, phát ra một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy bác trai đang quan sát bọn họ, tiểu huyệt khẩn trương siết chặt, dưới ánh mắt của bác trai thân thể cô càng thêm nhạy cảm.
Chờ đến khi Giang Thần Hợi vòng một lượt đi hết cầu thang.
Hai chân Giang Bích Nhân gắt gao kẹp chặt lấy eo Giang Thần Hợi, tiểu huyệt co rút vài cái, trực tiếp phun nước, d*m thủy tràn ra từ nơi giao hợp, theo mông chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.
Ô...!Thế, thế nhưng ở dưới cái nhìn của bác trai mà cô dám cao trào...!Ô ô...!Sao có thể như vậy...!Toàn bộ d*m thủy đều tích tụ trên mặt đất...!Huhu...!Không xong rồi...!Bác trai chắc là không nhận ra cái gì đâu...!Hức...!Thật là xấu hổ...!
Khóe mắt Giang Bích Nhân rơi xuống từng giọt nước mắt trong suốt, tiểu huyệt chưa thoát ra khỏi dư vị cao trào hơi hơi run rẩy.
Cô cảm thấy tuy đau nhưng cũng thật sướng, cơ thể cô không khống chế được mà run lên nhè nhẹ.
Giang Thần Hợi đẩy ra cửa phòng, đi vào đóng sầm một tiếng.
Sau đó mạnh mẽ đặt Giang Bích Nhân lên giường, bắt đầu dùng lực trong ngoài phối hợp tàn nhẫn thao cô.
Giang Bích Nhân "ân ân a a" không dứt, tiếng rên rỉ bởi vì động tác của hắn ta quá mạnh mà không ngừng đứt quãng.
Quần áo của cô không biết từ khi nào đã bị Giang Thần Hợi cởi ra, lộ ra một đôi gò bồng mềm mại kịch liệt đong đưa.
"Tao chó cái, bị ba anh nhìn mà còn cao trào rất nhanh nha.
Em nói xem bản thân có đê tiện, dâm đãng hay không hả?" Giang Thần Hợi ở một bên tàn nhẫn thao, một bên dùng sức đánh mạnh vào ngực cô, phát ra âm thanh bạch bạch rung động.
Giang Bích Nhân vừa đau vừa sướng, kêu khóc xin lỗi: "A a a...!Thực xin lỗi...!Ân a a...!Chó cái đúng là đê tiện dâm đãng...!Ô...!Đại dương v*t thao tiện huyệt...!Ân a a...!Quá thoải mái..."
Giang Thần Hợi đem hai chân Giang Bích Nhân áp lên đỉnh đầu chính mình.
côn th*t giống như chạy bằng môtơ điện nhanh chóng thao đỏ nhục huyệt, tiến sâu vào tử cung, hết lần này đến lần khác khiến cho bụng nhỏ không ngừng phập phồng lên xuống.
"A a a...!Quá thoải mái...!Ô...!Anh trai...!dương v*t anh trai siêu lớn...!A a a...!Quá sâu...!Ân a a...!Nhẹ chút...!A a...!Tử cung phải sắp bị thao hỏng...!Ô ô..."
Giang Thần Hợi chôn sâu vào trong tử cung cô, gầm nhẹ phun ra từng luồng tinh dịch đặc sệt.
Vách tử cung bị tinh dịch tấn công lập tức co rúm run rẩy, khoái cảm lại lần nữa bao phủ, khiến cô không chịu nổi mà cao trào, huyệt nhỏ tiết ra lượng lớn d*m thủy.
Một lúc sau, Giang Thần Hợi rút ta dương v*t, đưa tay vỗ vỗ lên mặt Giang Bích Nhân: "Anh trai tích cóp hơn nửa tháng nùng tinh đều đã đút cho tiểu tử cung ăn no, em còn không mau cảm ơn anh?"
Giang Bích Nhân hai mắt thất thần, cơ thể run lên nhè nhẹ, huyệt thịt run rẩy phun nước, nghiễm nhiên vẫn còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào không cách nào tự thoát ra.
Nghe thấy lời Giang Thần Hợi nói, đầu óc cô hiện tại đã bị khoái cảm chiếm cứ, không còn giữ được lý trí.
Cảm thấy những gì Giang Thần Hợi nói rất có đạo lý, vì thế cô bò xuống dưới háng Giang Thần Hợi, liếm liếm dương v*t cho hắn ta.
"Cảm ơn anh trai...!dương v*t của anh trai là sướng nhất...!Yêu nhất dương v*t...!Ngô ngô...!Tao huyệt sẽ cố gắng ăn hết tinh dịch của anh trai...!Ô a...!Không để lãng phí..."
Giang Thần Hợi vuốt vuốt đầu cô: "Vậy em phải hàm chứa tinh dịch đi xuống dưới nhà ăn cơm, hai cái miệng trên dưới đều được đút ăn no, em thấy anh trai đối xử với em có tốt hay không?"
"Ân ân...!Anh trai siêu tốt...!Rất thích anh trai..." Giang Bích Nhân ôm eo Giang Thần Hợi, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào cơ bụng của rắn chắc, giống như đang làm nũng.
Giang Thần Hợi cảm giác tim đều muốn tan chảy, một tay đem cô ôm tới trong lòng ngực, không ngừng hôn lên má và môi cô: "Cọng cỏ nhỏ của anh là đáng yêu nhất...!Yêu như thế nào đều không đủ...!Anh trai thật là yêu em muốn chết...!Muốn đem em nuốt gọn vào trong bụng..."
Giang Bích Nhân bị hôn có chút ngứa ngáy, bật cười khanh khách, hôn đáp lại Giang Thần Hợi: "Em cũng yêu anh trai rất nhiều..." Còn có dương v*t lớn a...!
Lời còn chưa nói xong, đã bị Giang Thần Hợi chặn lại bằng một nụ hôn sâu.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Giang Thần Hợi áp trán mình lên trán cô: "Cọng cỏ nhỏ, bé ngoan của anh...!Sao miệng lại ngọt như vậy hả? Anh trai thật là muốn lấy tim ra cho em..."
Giang Bích Nhân lúc này đã từ trong khoái cảm dần dần thanh tỉnh.
Cô cảm thấy Giang Thần Hợi hình như hiểu lầm cái gì đó.
Thành thật mà nói, mặc dù cô không chán ghét Giang Thần Hợi, nhưng cũng không thích hắn ta lắm.
Suy cho cùng, tính cách của cô và hắn cũng không hợp nhau.
Nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười của Giang Thần Hợi, Giang Bích Nhân cuối cùng vẫn là im lặng không nói gì.
Quên đi, anh họ ngày thường cũng đối xử tốt với cô, nếu hiểu lầm có thể khiến hắn vui vẻ thì tiếp tục hiểu lầm cũng chẳng sao hết...!Dù sao cũng không phải chuyện gì quan trọng...!Đúng không?.