Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn đống hỗn độn dưới chân, Nhậm Sâm Ngôn tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: " Quần áo của em bây giờ đều không mặc được nữa "
Giang Bích Nhân chậm chạp hơn mười phút rốt cuộc cũng hoàn hồn khôi phục lại ý thức, nghe được lời nói của Nhậm Sâm Ngôn, cô mới bắt đầu chú ý tới quần áo chính mình.
Chiếc váy duy nhất còn sót lại trên người cô đã sớm bị hỗn hợp dâm dịch tẩm ướt, áo sơ cùng áo ngực trước đó bị ném ra xa cũng bởi vì bọn họ làm tình quá kịch liệt mà vô tội bị vạ lây, dơ bẩn nhăn nhúm đến nỗi không nhìn ra được hình dạng.
Giang Bích Nhân không khỏi có chút hoảng hốt: " Vậy, phải làm sao bây giờ? "
" Không có việc gì, đợi lát nữa anh ôm em vào trong ngực, đem mặt em che chắn kĩ lưỡng, không phải là tốt rồi sao, đến lúc đó muốn không mặc liền không mặc thôi " Nhậm Sâm Ngôn còn giả vờ nghiêm trang đe đọa cô: " Nhưng là trên đường đi nếu có nam nhân nào nhìn thấy bộ dạng này của em, chỉ sợ sẽ nhịn không được muốn đè em dưới thân mà tùy ý thao lộng "
Giang Bích Nhân càng nghe càng trở nên luống cuống sợ hãi.
Nhậm Sâm Ngôn thấy cô đã căng thẳng như vậy mới cười cười nói: " Đùa với em chút thôi, anh đã gọi người đưa quần áo lại đây "
Một lát sau, Nhậm Sâm Ngôn quả thật đi ra ngoài cầm vào một kiện quần áo, ném cho Giang Bích Nhân: " Mặc đi "
Quần áo mà Nhậm Sâm Ngôn đưa cho cô là một kiện váy liền áo không tay, Giang Bích Nhân sau khi bắt được, mở ra thì vô cùng sửng sốt: " Sao chỉ có một kiện? Quần lót cùng áo ngực đâu "
Nhậm Sâm Ngôn chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: " Anh quên rồi "
Giang Bích Nhân bất lực nghẹn lời.
Nhậm Sâm Ngôn nói: " Em trước mặc đi, so với loã thể còn tốt hơn "
Như thế cũng đúng, cũng đâu còn lựa chọn nào khác, Giang Bích Nhân đảo mắt đối với việc chân không mặc quần áo đã không còn đặc biệt kháng cự.
Nhưng trước khi cô chuẩn bị mặc xong quần áo, Nhậm Sâm Ngôn kêu lên một tiếng " Từ từ ".
Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Giang Bích Nhân nghi hoặc nhìn hắn.
Nhậm Sâm Ngôn không biết lấy đâu ra một cái nút lọ, nhét vào âm đ*o đã khôi phục thành lỗ huyệt nhỏ xinh của cô.
" Tuy rằng tiểu huyệt của em thực sự rất chặt chẽ, bất quá vì phòng ngừa đồ vật bên trong chảy ra, vẫn là nên ngăn ngừa thì tốt hơn "
Giang Bích Nhân có chút không muốn: " Còn không bằng hiện tại đem đồ vật trong đó lấy ra đi " Cô nhìn bụng mình phình lên giống như mang thai năm tháng, mi mắt nhăn lại biểu tình lộ rõ sự chán ghét.
" Ở đây lộng không sạch sẽ hết được, hơn nữa bọn người Tiểu Kiều ngoài kia cũng sắp kết thúc, chúng ta nên tránh đi càng nhanh càng tốt, bằng không đụng phải bọn họ thì nhất định chuyện này sẽ không giấu được nữa " Nhậm Sâm Ngôn đưa ra lý do vô cùng chính đáng, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào liền không ai biết được.
Giang Bích Nhân bẩm sinh tính cách không phải là người có chủ kiến, lý trí mặc cho lời nói Nhậm Sâm Ngôn dẫn dụ, nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đem quần áo tròng vào.
Chiếc váy này đối với dáng người Giang Bích Nhân thật sự là vừa ngắn lại vừa chật, đem đường cong cơ thể cô phác họa triệt để, cặp vú tròn trịa kiều mị câu người thoắt ẩn thoắt hiện, đầu nhũ sưng to đỉnh quần áo nhô lên, bụng nhỏ rõ ràng có thể thấy được thoạt nhìn giống như phụ nữ đang mang thai.
Chiều dài váy khó khăn lắm mới che được đến đùi, Giang Bích Nhân cảm giác chỉ cần cô cử động mạnh một chút váy liền không che chắn được tới đâu nữa.
Quả thật quyến rũ đến chết người.
" Anh đây là mua cái loại quần áo gì a " Giang Bích Nhân không vui sinh khí.
" Anh cũng là để cho người khác mua " Nhậm Sâm Ngôn nhìn đến bộ dáng Giang Bích Nhân hiện tại, vật dưới đũng quần nháy mắt phát ngạnh, lại còn vô sỉ cố tình làm ra vẻ mặt bất đắt dĩ: " Em trước tạm chấp nhận một chút, sự cấp tòng quyền [*] "
[*] Sự cấp tòng quyền: sự việc cấp bách cần phải ứng phó tùy theo hoàn toàn cảnh, không cố chấp, câu nệ.
Giang Bích Nhân tức giận một hồi, nhưng hiện tại xác thật chỉ có một kiện quần áo này là có thể mặc, không còn biện pháp nào khác, Giang Bích Nhân đành cắn răng mặc như vậy mà rời đi.
Nhậm Sâm Ngôn hỏi cô: " Em muốn tới nhà anh, hay là trở về nhà chính mình "
Giang Bích Nhân nói: " Muốn về nhà em " Cô sợ đi theo Nhậm Sâm Ngôn tới nơi rồi lại bị hắn tiếp tục thao làm, tuy rằng vô cùng sung sướng, nhưng hôm nay cô thật sự đã bị giày vò hỏng rồi, không chịu nổi lại thêm một lần nữa.
Nhậm Sâm Ngôn gật đầu, ôm Giang Bích Nhân ra ngoài, ỷ vào thân thể cao lớn ưu tú, cúi đầu quan sát.
Ngực sữa theo động tác của Giang Bích Nhân không ngừng lay động, chỉ nhìn thôi là đủ biết xúc cảm vô cùng mềm mại, làm cho người khác hận không thể lập tức nắm trong tay dùng sức xoa bóp nhào nặn, phần bụng nhô lên làm cho cô nhiều thêm hai phần mẫu tính, bất quá ai biết sâu trong lớp ngụy trang đó tượng trưng cho cái đồ vật dâm đãng gì?
Nhậm Sâm Ngôn như bị mê hoặc, thậm chí còn có suy nghĩ muốn cho Giang Bích Nhân hoài thai đứa bé của hắn thử xem sao.
Không biết Giang Bích Nhân sau khi mang thai thao lên sẽ là cái cảm giác gì?
Giang Bích Nhân nào đoán được ý nghĩ bát quái của Nhậm Sâm Ngôn.
Tới nơi đỗ xe, Nhậm Sâm Ngôn thân sĩ mà mở cửa xe cho cô, một tay chu đáo lót trên khung đỉnh sau đó mới đem cô đỡ vào ghế phụ.
Thật sự không thể phủ nhận, Nhậm Sâm Ngôn bày ra bộ dáng này rất là soái a.
Giang Bích Nhân lên xe, Nhậm Sâm Ngôn cũng ngồi vào ghế điều khiển.
Giang Bích Nhân vốn tưởng rằng trò chơi hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc, nhưng Nhậm Sâm Ngôn lại bất ngờ tập kích, duỗi tay đem cô kéo qua.
Sau đó dùng sức nhấn cơ thể cô xuống, để mặt cô vừa vặn dán lên bộ phận giữa háng của hắn.
" dương v*t anh lại cứng lên rồi, em dùng miệng chăm sóc nó bắn ra, hôm nay liền sẽ không thao em ".