Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phản ứng đầu tiên của Hứa Trạm là chặn trước người Giang Vân Dĩ, sau đó bị suy nghĩ vớ vẩn của mình làm toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Chu Điệt và Giang Vân Biên... Sao có thể chứ!
Giang Vân Dĩ không đoán được cậu ta đột nhiên lại dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Hứa ca, làm sao..."
"Vân Dĩ?" Giọng nam từ phía sau truyền đến, mang theo chút kinh ngạc.
Giang Vân Dĩ còn chưa kịp phản ứng, lại lần nữa được Hứa Trạm bảo vệ ở phía sau.
Một nhóm người đứng bên kia đường, dẫn đầu là nam sinh mặc đồng phục trường Ninh Hạ.
Mất một lúc Giang Vân Dĩ mới phản ứng kịp, cô nhận ra người dẫn đầu ở bên kia đường là bạn thời cấp hai của anh trai mình.
"Khương Diệp." Sắc mặt Hứa Trạm trầm xuống, không hề lộ ra một chút thiện ý muốn đón tiếp nào.
Khương Diệp đều nhìn thấy, khịt mũi, chào hỏi với đám người phía sau, sau đó đi qua đường, đến trước mặt hai người.
Cậu ta hoàn toàn không xem cảnh cáo trong mắt Hứa Trạm là chuyện lớn, mà nghiêng người cười tủm tỉm nhìn Giang Vân Dĩ ở phía sau: "Đã lâu không gặp, sao em lại ở chỗ này?"
Ký ức trong quá khứ theo người này kéo trở lại, cả người Giang Vân Dĩ khẽ run lên, lùi về sau một bước, sự sợ hãi ẩn sâu trong xương nhanh chóng hiện lên.
Khương Diệp nhìn thấy sự kháng cự của cô, ý cười vừa rồi chỉ còn lại chút xấu hổ, cậu ta tặc lưỡi một tiếng: "Một người, hai người đều là bộ dạng nhìn thấy quỷ này, ai không biết còn tưởng rằng tôi thiếu Giang Vân Biên rất nhiều tiền đấy!"
Hứa Trạm không lùi bước, giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Khương Diệp, cậu muốn làm gì."
"Không làm gì cả, chào hỏi một tiếng thôi cũng không được à?" Khương Diệp bực mình trước thái độ này của Hứa Trạm, nhưng lại không thể trút giận với con gái, chỉ duỗi tay đẩy Hứa Trạm một cái: "Đến mức này à? Chuyện của chúng ta có liên quan gì đến Vân Dĩ? Cậu cứ nhất định làm cho giới hạn..."
"Khương Diệp." Giọng nam lạnh lẽo cắt ngang sự thô lỗ của cậu ta, Giang Vân Biên ánh mắt u ám đi đến phía sau giơ tay túm cổ áo Khương Diệp, kéo người ra cách một khoảng: "Cậu đang làm cái gì?"
Chu Điệt thấy hết sự thay đổi của Giang Vân Biên, Alpha mới vừa rồi còn cười một cách kiêu ngạo, giờ phút này hình dáng đã dính thêm một phần hung ác.
Âm thanh Giang Vân Biên rất bình tĩnh, thong dong, nhưng lại có một chút tàn nhẫn, u ám.
Đây là lần đầu tiên Chu Điệt nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Vân Biên.
Là độc nhất của Alpha, loại tàn nhẫn không cho phép bất kỳ ai xâm phạm, ngỗ nghịch.
Khương Diệp sợ hãi theo bản năng, muộn màng nhớ tới Giang Vân Biên là Alpha cao hơn cậu ta một bậc.
Lúc này nếu nén giận bỏ đi thì kết quả chỉ là tâm trạng hai bên bị giảm sút, tan rã trong không vui, nhưng pheromone của cậu ta lại bùng nổ nhanh hơn suy nghĩ một bước.
Pheromone hương gỗ tỏa ra có mục đích, chạm vào Giang Vân Biên thì lập tức mất khống chế mà bùng nổ.
Chu Điệt nhướng mày, đầu ngón tay chạm lên khăn quàng cổ trên vai.
Pheromone của Alpha hiện lên, Giang Vân Dĩ theo bản năng siết chặt áo khoác lùi về sau, con ngươi rung động không thế kiểm soát.
Giang Vân Biên nhìn thấy rõ ràng, ngực như bị một con dao cắt ngang qua, quay đầu lại đấm một đấm lên mặt Khương Diệp.
Khương Diệp không ngờ tới Giang Vân Biên phản ứng quá khích như vậy, xương gò má vừa đau vừa tê rát, sau khi lảo đảo hai cái cũng mất đi lý trí.
Cậu ta nhào đến, hét lớn một tiếng: "Giang Vân Biên, tao *** ** mày!"
Giang Vân Biên đánh nhau là sẽ không lên tiếng, cậu dựa vào thực lực để kiêu ngạo, chứ không phải dựa vào cái miệng.
Đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh một trận thật tàn nhẫn, nhưng nắm đấm của Khương Diệp vừa vung đến đã bị Chu Điệt cản lại: "Nổi điên cái gì?"
Hương tuyết tùng theo giọng nói rơi xuống trên người Khương Diệp, bàn tay đang dùng toàn lực vung đến ngay lập tức tê rần.
Kiểu đau đớn này giống như là bị rút hết máu ra khỏi cơ thể, người trước mặt chỉ cần đơn giản nắm lấy cổ tay Khương Diệp cũng đã làm cho cậu ta khổ không nói nên lời.
Người bên Ninh Hạ thấy tình hình không ổn, chạy tới, lại bị pheromone của Chu Điệt vạch ra một ranh giới, không ai dám đến gần.
Giang Vân Biên nghiến răng: "Mau thu pheromone lại, cả hai người, nhanh lên."
Hương tuyết tùng dần tiêu tán, nhưng pheromone của Khương Diệp lại từng bước ép sát: "Cmn mày còn giả vờ cái gì? Không phải chỉ là dùng pheromone áp chế thôi sao? Tao đủ khả năng..."
Giang Vân Biên túm lấy cổ áo cậu ta, dùng âm thanh lạnh như băng hạ mắt nói: "Chỗ này còn có một Omega!"
Lúc này Khương Diệp mới nhớ đến Giang Vân Dĩ, cô tránh ở một góc, dùng áo khoác lớn của anh trai bao bọc lấy mình, sắc mặt trắng bệch.
"Buông Khương Diệp ra!" Pheromone vị tuyết tùng thuyên giảm, Ninh Hạ có một Alpha muốn đến kéo Giang Vân Biên ra, nhưng bắt gặp ánh mắt của Chu Điệt lại không dám nhúc nhích.
Khương Diệp hậm hực thu lại pheromone vừa phóng ra, có chút thẹn quá hóa giận: "Cmn muốn đánh nhau thì đánh luôn đi, dùng pheromone làm cái vẹo gì!"
"Cmn ai phóng pheromone ra trước?" Giang Vân Biên ném cổ áo cậu ta ra.
Người Ninh Hạ cũng không biết mâu thuẫn từ đâu mà ra, chỉ đến đỡ lấy Khương Diệp.
Khương Diệp thở hổn hển, cổ đỏ bừng: "Giang Vân Biên, mày đúng là đồ cặn bã! Ba năm nay cmn mày đã từng thấy áy náy bao giờ chưa? Hay là mày vẫn như cũ cảm thấy mình chính là trung tâm xoay chuyển của vũ trụ?"
"Cmn mày đang nói cái quái gì đó!" Hứa Trạm rống giận, "Khương Diệp, chuyện năm đó cái gì mày cũng không biết, thì đừng có quấy cho nước thêm đục nữa được không!"
"Mày còn bênh nó!"
Hứa Trạm không nhịn được: "Tự mày đi hỏi người kia xem, năm đó ai là người đã gây chuyện rồi bị cảnh sát lập biên bản! Cậu ta..."
"Hứa Trạm." Giang Vân Biên trầm giọng cắt ngang đối thoại của hai người, điện thoại trong túi cậu vẫn không ngừng reo lên.
Giang Vân Biên đang định nhận điện thoại.
"Hứa Trạm!" Khương Diệp vẫn chưa chịu hết hy vọng, "Khoảng thời gian trước Văn Lâm còn nói nhớ mày, cmn mày có thể tỉnh táo một chút được hay không, đừng có tiếp tục chơi với tên khốn Giang Vân Biên này nữa!"
"Ai biết ngày nào đó bệnh tâm thần của nó phát tác, lại đưa cả mày vào bệnh viện! Loại người này nói không chừng ngay cả em gái của mình nó cũng..."
Nửa câu sau của Khương Diệp bị mắc kẹt trong cổ họng, chờ cậu ta kịp phản ứng thì đã ngã lăn ra mặt đất, bụng đau không chịu nổi.
Khi ánh mắt hoảng hốt của cậu ta ngước lên, thì nhìn thấy Giang Vân Biên mặt mày vô cùng hung ác như chạm vào chỗ đau đang ở ngay trước mặt mình.
Khương Diệp còn chưa kịp sợ hãi, ven đường đã có một chiếc xe dừng lại.
Ánh mắt Giang Vân Dĩ ngay từ đầu đã đặt lên người Giang Vân Biên, nôn nóng lo lắng xem cậu có bị thương không.
Cho đến khi người đàn ông trên xe đi đến bên cạnh cô, vẻ hoảng sợ trên mặt cô trở thành kinh ngạc, sau nửa ngày mới nhút nhát, sợ sệt gọi một tiếng: "Ba."
Hứa Trạm đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới nhận ra người từ trên xe xuống là ba của Giang Vân Biên, Giang Mộ.
Giang Mộ không kịp nói chuyện với Giang Vân Dĩ, đã quay lại nhìn Giang Vân Biên.
Trận đánh nhau đã bị ngăn lại, không ai nghĩ rằng ngay trường hợp này lại có người lớn xuất hiện.
"Không thể, không được đánh nhau!" Bạch Ánh Liên chạy tới gắt gao túm lấy tay Giang Vân Biên, cho dù cậu không có ý định đánh người nữa cũng không buông ra, "Con không thể như vậy được!"
Chu Điệt đang muốn bước lên lại hơi dừng bước, bình tĩnh đứng bên cạnh chờ cơ hội, không tăng thêm phiền phức cho Giang Vân Biên.
Thời điểm mấu chốt giải quyết mâu thuẫn lại xuất hiện một người càng thêm đáng ghét, Giang Vân Biên lập tức mất hết tâm trạng, chỉ lạnh giọng nói: "Buông ra."
Cảm xúc của Alpha không đúng, càng phản cảm bị người khác chạm vào, Giang Vân Biên bước lên một bước muốn rút tay về, nhưng không ngờ rằng quý cô Bạch lại lảo đảo một cái rồi ngã ngồi xuống đất.
"A!" Bà ta kêu lên một tiếng đau đớn.
Giang Vân Biên không biết tại sao bà ta luôn quấy rầy mình, cậu tin là mình không hề dùng chút xíu sức lực nào.
Chu Điệt đứng phía sau nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng thấy được phản ứng hơi khoa trương của quý cô kia.
Cho dù chán ghét cũng không thể vô lễ, Giang Vân Biên cúi người: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Lúc Giang Mộ chạy đến, bầu không khí đã cực kỳ cứng ngắc.
Vị quý cô té ngã trên mặt đất cũng không đáp lại lời xin lỗi của Giang Vân Biên, mà là oan ức đợi chồng mình đỡ dậy, mới dùng âm thanh chỉ hai người trước mặt nghe thấy: "Đau quá, con của tôi..."
Nói xong, lại đặt tay lên bụng dưới.
Giang Vân Biên và Giang Mộ đồng thời sửng sốt.
Bà ta... Cái gì?
Bạch Ánh Liên nức nở: "Lúc đầu dì định nhân lúc tết Nguyên Đán cả nhà đoàn tụ thì nói tin này cho con biết, dì mang thai rồi... Nhưng tại sao con thà rằng ở bên ngoài đánh nhau cũng không muốn về nhà..."
Lúc này Giang Mộ mới hoàn hồn, sắc mặt u ám quay đầu: "Mày vừa mới đẩy cô ấy?"
Đối mặt với lời trách móc bất thình lình, trong đầu Giang Vân Biên chỉ có một suy nghĩ—— thảo nào.
Thảo nào ba luôn gọi cậu về nhà, thảo nào hơn nửa đêm cũng muốn đến đây tìm cậu về.
Hóa ra là muốn lúc người một nhà đông đủ, thì tuyên bố "tin vui" sắp chào đón thành viên mới của gia đình.
"Giang Vân Biên!" Có người nắm cổ tay cậu, gọi tên cậu.
Giang Vân Biên đứng tại chỗ vài giây, mới ngửi được hương tuyết tùng nhàn nhạt.
Chu Điệt đang đứng ở phía sau cậu.
"Anh hai con không có đẩy bà ấy, anh ấy sẽ không làm chuyện này!" Mà trước mặt cậu là Giang Vân Dĩ đang khóc nức nở.
Vẻ mặt Giang Mộ phức tạp, nhìn cậu một cái sau đó đỡ Bạch Ánh Liên lên: "Mặc kệ nó, đi bệnh viện trước."
Lại gọi học sinh Ninh Hạ cùng nhau đỡ Khương Diệp lên xe.
Sau khi xe đi, hồn phách Giang Vân Biên mới giống như lần nữa trở về thân thể, cậu hạ mắt nhìn Giang Vân Dĩ: "Dọa em sợ rồi à? Xin lỗi, Vân Dĩ."
Giang Vân Dĩ nắm tay cậu khóc không thành tiếng: "Anh hai, anh có đau không?"
Chu Điệt đứng gần Giang Vân Biên nhất, hắn nghe được người trước mặt nhỏ nhẹ, dịu dàng an ủi: "Không sao, anh không đau."
Như thể người vừa mới ở trung tâm cơn lốc không phải là cậu vậy.
"Có thể gọi xe giúp tôi được không? Tôi đưa em gái về trước." Giang Vân Biên quay đầu lại, nhìn Hứa Trạm và Chu Điệt, nhẹ giọng hỏi.
Từ mất khống chế, kinh ngạc, cho đến dáng vẻ bình tĩnh như bây giờ, tốc độ điều chỉnh cảm xúc của Giang Vân Biên nhanh không thể tưởng.
Hứa Trạm vội vàng lấy điện thoại ra.
Chu Điệt nhẹ nhàng nắm cổ tay cậu, nhỏ giọng: "Được."
Giang Vân Biên mím môi cắn vào đầu lưỡi, đau đớn làm cho toàn bộ khoang miệng tê dại, lúc thở ra mới khẽ nói với Hứa Trạm: "Xin lỗi, tôi đi trước đây, cậu giúp tôi nói với bọn họ một tiếng."
Sau khi xe tới, Chu Điệt cùng nhau về với hai anh em cậu. Giang Vân Dĩ đã bị hoảng sợ, anh hai đánh nhau và ba đột nhiên xuất hiện đều làm cô hơi lo lắng, nhưng lúc ở trên xe thì lại rất yên tĩnh.
Không khóc, cũng không nói chuyện với Giang Vân Biên.
Khi về đến nhà, Kỷ Mặc còn có chút kinh ngạc: "Không phải nói là mười giờ à? Còn đến nửa tiếng."
Giang Vân Biên khống chế khoảng cách, đứng bên ngoài: "Muộn quá sẽ không an toàn ạ."
Giang Vân Dĩ lộ ra nụ cười, kéo tay mẹ làm nũng: "Con hơi nhớ mẹ, nên về sớm một chút."
Kỷ Mặc sờ sờ đầu con gái, ánh mắt lại nhìn vào mặt Giang Vân Biên đang đứng ngoài cửa.
Không biết là do đèn tối hay là do ánh mắt không có tiêu cự của cậu, mà nhìn cậu có chút tiều tụy.
"Làm sao vậy?"
Giang Vân Dĩ quay đầu lại: "Anh hai, mau vào đây, phòng của anh đã dọn..."
"Thời gian không còn sớm nữa, con về trường trước ạ." Giang Vân Biên vội vàng nói một câu, xoay người xuống lầu.
Lo cho em gái xong, sau đó là cảm xúc áp lực của mình.
Dường như là do cảm xúc lên xuống quá kịch liệt, lúc ra khỏi thang máy Giang Vân Biên mới phát hiện đầu hơi choáng váng, vừa định ngồi xuống bồn hoa bên cạnh một lát, thì thấy Chu Điệt vẫn luôn đứng dưới lầu.
"Có chút việc, có thể con sẽ về trễ một chút."
"Vâng, chơi rất vui vẻ, khuyên ông nghỉ ngơi sớm đi ạ."
"Cô cũng ngủ ngon."
Thấy cậu đến, Chu Điệt cúp máy: "Hứa Trạm tìm lý do giúp cậu, mấy người kia không có ảnh hưởng gì."
Giang Vân Biên dời tầm mắt: "Xin lỗi, buổi tối hôm nay vốn dĩ rất vui vẻ."
Điện thoại lại vang lên, vẫn là Giang Mộ.
Giang Vân Biên nghe máy, bên tai vang lên mệnh lệnh lạnh lùng của người đàn ông: "Bây giờ mau lăn đến bệnh viện."
Giang Vân Biên tắt máy, chưa kịp mở miệng, Chu Điệt đã gọi xe: "Tôi qua đó cùng với cậu."
Giang Vân Biên hơi hé môi, thở dài nhìn xe taxi sắp đến gần.
Trên đường, cậu mới chải chuốt lại chuyện hôm nay một cách rõ ràng.
Bạch Ánh Liên mang thai, nhưng bà ta không nói chuyện này cho ba trước, mà lại gọi điện thoại thúc giục cậu về nhà.
Mục đích là gì không cần nói cũng đoán được, là để Giang Vân Biên nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của ba mình khi biết sắp có thêm một đứa con.
Khi đến bệnh viện, Giang Vân Biên thu lại sạch sẽ biểu cảm trên mặt mình, không có cảm xúc gì đi đến phòng bệnh.
"Kiểm tra xong rồi, người không có việc gì." Giang Mộ mang theo chất vấn, nhìn cậu: "Hôm nay mày không muốn về nhà, là vì hẹn đánh nhau với người khác?"
Giang Vân Biên nhớ rõ mình từng nói chuyện tiệc tối Nguyên Đán với ba, nhưng dường như ông ta lại không nhớ.
Cậu cũng lười giải thích: "Không phải."
"Em gái mày đứng khóc trong một góc mày có biết không? Mày không biết đời này nó sợ nhất là cái gì à? Bây giờ mày còn làm trò đánh nhau trước mặt nó? Mày sợ nó quên chuyện trước kia phải không!"
Giang Vân Biên vốn nghĩ mình đã đủ thành thục để thu lại hết những cảm xúc không nên có.
Nhưng cậu thật sự không nhịn được, cười lạnh: "Tại sao vừa rồi tôi không thấy ba quan tâm đến em ấy nhiều như vậy?"
Chát——
Tiếng bạt tai rơi xuống sườn mặt.
Giang Vân Biên dùng đầu lưỡi chọt vào bên má, cảm giác đau vừa sinh ra nhanh chóng hành hạ thần kinh cậu.
"Giang Vân Biên." Giang Mộ kêu tên cậu, "Đừng có nói chuyện với ba mày bằng cái thái độ đó."
"Tôi có thái độ gì?"
Tâm trạng chán nản xuất hiện vết nứt, đóng băng theo khoảng cách trước mặt.
"Tính xấu không sửa." Giang Mộ quay đầu nhìn phòng bệnh, "Bây giờ đi xin lỗi dì Bạch của mày đi."
"Mặc kệ ngài có tin hay không," Giang Vân Biên không nhúc nhích, "Không phải tôi chủ động đánh nhau, lúc dì Bạch dựa đến tôi cũng không có dùng lực đẩy bà ta, là bà ta..."
"Cho dù là cô ấy cố ý, mày cũng nên xin lỗi."
Lời nói của Giang Vân Biên tắt trong cổ họng.
Cậu nghĩ rằng, theo tuổi tác của mình tăng lên, ba sẽ biết là, có chút chuyện nên thay đổi từ đơn phương ra lệnh thành lắng nghe lẫn nhau.
Nhưng đến cuối cùng vẫn là cậu nghĩ mà thôi.
Người đàn ông này mãi mãi đều sẽ chỉ cần một đứa con biết nghe lời, mà không phải là sự thật.
"Giang Vân Biên, bây giờ cô ấy mới là mẹ của mày."
Ai là mẹ của ai rất quan trọng sao?
Dù sao cậu cũng không phải là người được yêu thích.
"Ba." Giang Vân Biên khinh thường, chế giễu liếc nhìn ba mình một cái, "Tôi không biết hối cãi, câu xin lỗi này tôi sẽ không nói."
"Còn nếu ngài muốn thật sự tức giận, thì cứ xem như không có đứa con trai như tôi đi."
...
Lúc đi xuống, quả nhiên Giang Vân Biên vẫn thấy Chu Điệt đang đứng chờ ở cổng bệnh viện.
Đã mười hai giờ rồi.
Cậu duỗi tay muốn sờ lông mi, lại phát hiện mặt vô cùng đau đớn, hốc mắt cũng bị gió thổi đến mức hơi nóng lên.
Đây chắc là lần đầu tiên mình có bộ dạng chật vật như vậy kể từ lúc quen biết Chu Điệt đến giờ.
Người nọ đi đến trước mặt, Giang Vân Biên chớp chớp mắt, chờ hắn mở miệng.
"Cậu ổn không?" Âm thanh Chu Điệt rất nhẹ, hương vị tuyết tùng thanh đạm vẫn luôn quấn quanh người hắn, Giang Vân Biên ngửi thấy được, cảm giác rất thoải mái.
"Vẫn ổn, đã muộn rồi, cậu về trước đi."
"Còn cậu thì sao?"
"Hả?"
"Cậu phải về trường à? Tôi đưa cậu về."
"Chu Điệt." Khi Giang Vân Biên gọi tên hắn, giọng cậu rất nhỏ, giống như là bị cảm xúc tác động vào nên có chút mệt mỏi, "Tôi sẽ không có chuyện gì, cậu để tôi ở một mình có được không?"
Câu cuối cùng còn mang theo chút khẩn cầu bất đắt dĩ, Giang Vân Biên thực sự không còn tinh thần và sức lực để ứng phó với hắn.
Cậu cụp mắt, kéo chặt áo khoác, không chờ Chu Điệt đáp lại.
Nói đúng ra là cậu cũng không cần Chu Điệt phải đáp lại.
Bây giờ cậu thật sự chỉ muốn được một mình.
Đi lang thang không có mục đích hồi lâu, Giang Vân Biên mới chợt nhận ra mình đi đến gần chỗ làm thêm.
Từ trường học đi xe đến đây cũng mất gần một tiếng đồng hồ, Giang Vân Biên muộn màng sờ điện thoại muốn xem giờ thì phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn.
Đầu ngón tay cậu hơi run, hít sâu một hơi, hốc mắt đã nóng đến mức sắp không chịu được.
"Vân Biên?" Giọng nói của hát chính ở phía sau truyền đến.
Cậu quay đầu lại, mới thấy vài người bên dàn nhạc đều đang ở phía sau.
"Sao lại ở chỗ này?" Hát chính hơi kinh ngạc, đêm nay không có làm thêm, anh chỉ muốn đến xem dàn nhạc kia có bản lĩnh gì, không ngờ có thể gặp được cậu.
Tay đánh đàn híp mắt nhìn cậu hồi lâu: "Không phải chứ, sao cậu lại khóc?"
Giang Vân Biên bị kéo đến một quán rượu nhỏ, chủ quán là một nữ Beta, bạn của hát chính.
Nghe nói có một bạn nhỏ buồn bã, còn đặc biệt mở một phòng riêng dành cho dàn nhạc bọn họ.
"Tuổi còn trẻ mà đã biết thất tình rồi nha, uống thêm hai ly thì quên sạch sẽ ngay thôi!" Chủ quán cười đặt menu lên mặt bàn, nói với hát chính: "Cậu vẫn như cũ nhé."
Hát chính nói câu cảm ơn, dặn mấy người kia chọn đồ ăn tùy thích, rồi mới đến bên cạnh Giang Vân Biên.
"Trời ạ, xác suất sa mạc Sahara đổ mưa to còn cao hơn nhiều so với Giang Vân Biên rơi nước mắt, anh thật là may mắn biết bao mới nhìn thấy chú em khóc đấy." Anh cười, đưa hai tấm khăn giấy qua.
Giang Vân Biên không có gào khóc, nước mắt làm ướt đẫm lông mi cong dài, cậu cảm giác nước mắt sắp rơi xuống mới dùng khăn giấy lau một cái, lúc khác thì cố gắng kìm nén cảm xúc lại.
Thấy cậu không nói lời nào, hát chính cũng không có thiếu đạo đức đi chọc vào miệng vết thương của người ta.
Rượu đưa lên, anh rót mấy ly cho Giang Vân Biên, "Được rồi, không nói thì chúng ta cứ uống, uống xong rồi ngủ một giấc, ngay mai tỉnh dậy lại là một ngày mới!"
Hát chính là kiểu không tim không phổi, thất tình có thể giải quyết bằng rượu, mâu thuẫn với người khác có thể giải quyết bằng rượu, một mình cô đơn tịch mịch cũng có thể giải quyết bằng rượu.
Trước kia Giang Vân Biên rất ít khi điên với anh, nhưng có lẽ là hôm nay cảm xúc không ổn định, cậu cầm lấy một ly ngửa đầu uống xong.
Hát chính huýt sáo một cái: "Không tệ nha, nào, để anh đây cùng say với cậu."
Nói thì rất dũng cảm, lúc ba giờ Giang Vân Biên đã uống hết hai hiệp, mà trong ban nhạc người này ngã còn nhanh hơn người kia.
Lúc chủ quán đi vào nhìn đám người ngang dọc ngủ tứ tung trên đất, không nhịn được bật cười: "Bạn nhỏ, em đã hạ gục bọn họ hết cả rồi, tâm trạng có tốt hơn chút nào không?"
Giang Vân Biên cầm ly rượu, không cảm xúc uống xong ly cuối cùng.
Nhìn dáng vẻ xem ra còn chưa tốt lên được.
Chủ quán lại không định đưa thêm rượu cho cậu, do dự chốc lát vẫn nói: "Có một người đứng ở cửa dưới lầu, vốn dĩ chị cũng không quan tâm lắm, nhưng mà người nọ mặc đồng phục giống em..."
"Làm phiền chị chăm sóc bọn họ một chút." Giang Vân Biên đứng lên, cảm giác say rượu muộn màng ập đến làm chân cậu hơi mềm, trong chốc lát không phân rõ được là mình đã giẫm lên chỗ nào trên người hát chính hay là do mình đứng không vững.
Lảo đảo hai bước chống lên cửa, cậu thở hổn hển lắc lắc đầu.
Không xong, càng lắc càng choáng váng hơn.
Cảm giác bực bội khi tay chân không phối hợp, một ngọn lửa nóng rực hiện lên cùng với rượu vừa rót vào thiêu đốt trong lòng, càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Không phải cậu đã kêu người nọ về rồi sao!
Bây giờ là ba giờ sáng rồi đấy!
Dưới lầu cũng không còn bao nhiêu khách, Giang Vân Biên vừa mở cửa ra đã bị gió lạnh thổi đến làm giật mình, một lúc sau cậu mới nhìn thấy Chu Điệt đang đứng ở ven đường.
Thật sự là cậu ấy.
Tiếng bước chân rất lớn, lúc Chu Điệt quay đầu lại đã bị Giang Vân Biên đẩy mạnh một cái.
Alpha giống như dùng sức lực toàn thân đánh tới, Chu Điệt lui về sau hai bước mới đứng vững, lần thứ hai Giang Vân Biên vung tay tới thì hắn duỗi tay nắm lấy bả vai người trước mặt, nhỏ giọng: "Giang Vân Biên."
"Không phải là tôi bảo cậu về trước rồi sao! Cậu đang làm cái gì vậy! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không!" Đầu Giang Vân Biên bị gió thổi càng thêm choáng váng, chỉ có lần đầu tiên là dùng toàn lực, còn sau đó các nắm đấm đều mềm như bông.
Giọng nói của cậu từ tức giận đến tủi thân, cuối cùng biến thành nghẹn ngào, dứt khoát đứng im tại chỗ.
Chu Điệt thở dài, nhẹ nhàng kéo người ôm vào trong ngực.
"Tôi lo cho cậu." Giọng nói hắn khàn khàn nhưng lại dịu dàng, nhỏ nhẹ.
"Hơn nửa đêm không về trường học cũng không về nhà, một mình đi lung tung trên phố."
"Nhắn tin không trả lời, điện thoại lại không gọi được."
"Lại đến chỗ này cùng vào quán rượu với người trưởng thành, vừa vào là uống rượu đến hai, ba tiếng đồng hồ."
Nói xong, hắn mới bất đắc dĩ hỏi lại cậu: "Giang Vân Biên, tôi có thể yên tâm được sao?"
"Cậu quản tôi..." Giang Vân Biên hít vào một hơi, giọng mũi rất nặng, "Dù sao cũng không có ai để ý đến tôi, tôi đi đâu cũng vậy thôi, không có ai..."
"Ai nói?" Tay Chu Điệt hơi buông xuống, nắm lấy tay phải đang nắm chặt của cậu khẽ xoa nắn.
Uống rượu vào cũng không ấm lên, đầu ngón tay đều lạnh như băng.
Chu Điệt thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu đút vào trong áo lông của mình.
Miếng dán đang tỏa nhiệt, tay Giang Vân Biên rất nhanh trở nên ấm hơn.
Nhận ra cơ thể căng thẳng của cậu rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, tay Chu Điệt đặt lên sau gáy cậu.
"Tôi quản cậu." Chu Điệt vỗ nhẹ đỉnh đầu Giang Vân Biên, "Nếu cậu đã nói là không ai muốn, vậy thì từ hôm nay trở đi, nhóc ma rượu trước mặt này thuộc về tôi."
Giang Vân Biên bị hắn ôm vào lồng ngực, đầu óc bị rượu và gió lạnh thổi đến rối tinh rối mù, hung dữ mắng: "Cậu là ai chứ! Cái gì thuộc về cậu hả!"
"Tôi, Chu Điệt, bạn bàn sau của cậu." Chu Điệt rất kiên nhẫn dùng một tay gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, sau đó lấy chiếc khăn còn vươn hơi ấm của mình vòng qua cổ Giang Vân Biên, chỉnh lại ngay ngắn cho cậu, lại dùng tay lau đi nước mắt trên mặt cậu.
"Nhóc mít ướt uống say là đánh người ở trước mặt này, thuộc về tôi."
————————
Editor: Chương sau có gì nàooo =))