Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong bóng đêm, ngoại trừ đốm lửa nhỏ giữa ngón tay của Lâm Lộc cũng chỉ có thiết bị điện tử của chiếc xe lập lòe ánh đỏ, phát ra tiếng cảnh báo dồn dập.
Lâm Lộc lại mắt điếc tai ngơ, im lặng ngồi trên lớp cỏ đầy bùn đất.
Cho đến khi tiếng cảnh cáo đột nhiên dừng lại, giọng nói của một ngưòi vang lên.
"Ninh tổng? Ninh tổng ngài có nghe tôi nói không? Sao lại thế này, ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Tôi nhận được thông báo của bên giao thông, bọn họ nói vẫn luôn không liên hệ được cho ngài! Ngài có ổn không? Có bị thương không Ninh tổng?"
"Tiểu Chu."
Một tràng ríu rít bị cắt đứt, lại vang lên âm điệu cao vài độ, tràn đầy kinh ngạc.
"Lâm ca? Có phải anh không Lâm ca, anh ở bên Ninh tổng sao?! Chẳng lẽ hai người......"
"Là tôi."
Giọng nói của Lâm Lộc lại bình tĩnh cực kỳ, đối lập rõ ràng với sự kinh ngạc của Tiểu Chu.
"Tôi không ở cùng hắn.
Hắn cho tôi mượn xe mà thôi."
"Vừa rồi là anh lái xe sao? Nhưng là tên đội giao thông nói nhận được báo cáo sự cố, sao lại thế này? Lâm ca anh không sao chứ, anh có bị thương không? Tại sao Ninh tổng lại bỏ anh lại, ngài ấy đi đâu?"
"Tôi không bị thương.
Ninh Trí Viễn ở tiệm ăn, hắn uống rất nhiều rượu.
Hắn không thể uống nữa, cậu đi đưa hắn về nhà đi."
"A? Ninh tổng kêu anh một mình lái xe ra ngoài, ngược lại ngài ấy uống rượu một mình?"
Tiểu Chu ý thức được điều gì đó.
Giọng nói của hắn cũng trở nên cẩn thận hơn, thử hỏi.
"Lâm ca, anh và Ninh tổng làm sao vậy? Lúc này mới gặp mặt, hai người liền cãi nhau sao? Ninh tổng sẽ không chọc anh tức giận nữa chứ?"
"Không có, không phải như cậu nghĩ đâu.
Tôi và hắn không có quan hệ gì.
Không nói nữa Tiểu Chu, cậu mau đi đón hắn về nhà đi."
Tắt điện thoại.
Lâm Lộc ngồi dậy, đôi tay xoa xoa mặt, sau đó một hơi thật sâu.
Ninh Trí Viễn, đã không còn quan hệ với hắn.
Hiện tại cậu phải đối mặt, chỉ là tàn phá chính cuộc sống của cậu.
Bởi vì cậu đã quyết định từ sớm -- Giấu giếm mọi người, chuyện quyết định "Trị liệu" liên quan đến tính mạng của cậu.
Đèn đường lập loè, Lâm Lộc ngồi ở trên cỏ, duỗi tay sờ đùi phải của mình.
Đùi vẫn có thể co dãn như cũ, nhưng xuống chút nữa, tất cả đều thay đổi dáng vẻ.
Khối sưng xấu xí, nếu không phải băng vải quấn chặt, chỉ sợ sẽ phồng lên rất cao.
Làn da bên ngoài loáng bóng màu đỏ thẫm.
Ngón tay có thể ấn ra cái hố, Lâm Lộc biết bên trong tràn đầy mủ máu.
Mạch máu phòng lên giống loài bò sát, dây dưa thành màu đỏ thẫm mạch lạc, mủ từ đầu gối kéo dài đến đùi và cẳng chân.
Lâm Lộc dùng tay xoa xoa, mạch máu ở dưới liền nảy lên.
Cậu nắm lấy mắt cá chân phải.
Sờ lên toàn bộ cẳng chân đều như là cao su, cậu thậm chí không cảm giác được làn da tinh tế, máu thịt mềm mại.
Cậu chỉ cảm thấy đau.
Từ chỗ sâu nhất trong xương cốt, giống răng nanh đấu đá lung tung, gặm cốt tủy.
Cậu cảm giác xương cốt sắp bị đục rỗng, để lại cho vỏ rỗng lung lay sắp đổ.
Còn có chống chịu bao lâu chứ?
Ai cũng không biết.
Lâm Lộc móc một chiếc hộp bị đậy kín nắp từ trong túi ra.
Mở ra là hàng nước thuốc thủy tinh sắp xếp chỉnh tề, còn có kim tiêm dùng một lần.
Lấy kim, hút thuốc, đẩy ra không khí.
Kim tiêm kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo ở dưới ánh trăng.
Cắn răng, hung hăng chui vào đầu gối, vẫn tiếp tục đẩy vào trong.
Ngay cả thân kim tiêm cũng muốn đẩy toàn bộ vào trong thịt, để cho thuốc giảm đau có thể đến được chỗ sâu nhất.
Vẫn là sẽ đau như cũ.
Nhưng tốt xấu gì cũng có thể chịu đựng.
Nếu không phải dựa cái này, làm sao có thể làm như không có chuyện gì mà ngây người ở trước mặt Ninh Trí Viễn lâu như vậy?
"Đinh đinh đinh......"
Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Lâm Lộc cũng không nhìn, chuyên chú tiêm thuốc giảm đau như cũ.
Trên màn hình di động hiện lên mấy chữ "Bác sĩ Fred", một ngưòi đàn ông tóc vàng mắt xanh nho nhã cười đến dương quan xán lạn.
Lập loè một lát, điện thoại tự động tắt.
Lâm Lộc vẫn không để ý tới.
Một khắc cậu mở hộp thuốc kia ra cậu đã đoán được bác sĩ sẽ gọi điện thoại tới.
Hơn nữa cậu cũng biết, không tiếp cũng không sao.
Bác sĩ sẽ còn cúp máy.
Rốt cuộc, dựa vào tính của vị bác sĩ này, nếu mở hộp thuốc giảm đau này ra, cậu phải tiếp điện thoại mới thôi.
Thế nào cũng sẽ bị lải nhải, vậy thì chuyên tâm làm tốt chuyện trước mắt thôi.
Toàn bộ kim tiêm vùi vào thịt, Lâm Lộc thở phì phò, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quá đau.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Cậu còn phải đẩy nước thuốc vào sâu hơn.
Quỷ biết thành phần trong đây là cái gì, vì sao mỗi một lần đều giống như dây thần kinh bị lửa đốt, muốn tra tấn cậu tới mười phút, đau đớn ở thần kinh mới có thể rút đi?
Rốt cuộc kết thúc.
Tay Lâm Lộc run rẩy rút kim tiêm ra.
Quá đau.
Có đôi khi cậu cũng sẽ hoài nghi, cái gọi là giảm đau hiệu suất cao, sợ không phải dựa đau đớn kịch liệt ăn mòn thần kinh?
"Đinh linh linh......!Đinh linh linh......"
Điện thoại lại vang lên lần nữa.
Lâm Lộc thở phì phò, dựa vào chiếc xe phía sau.
Cậu tiếp điện thoại.
Quả nhiên, tiếng phẫn nộ của bác sĩ Fred xông thẳng vào màng nhĩ.
"Lâm! Sao cậu lại thế này, không phải đã nói thuốc này có tác dụng phụ, không thể tiêm nhiều sao? Cậu đã lấy hai hộp thuốc -- Một ngày hai lần! Đây là không thể chấp nhận được!"
"Xin lỗi, bác sĩ, thuốc mất đi hiệu lực.
Tôi đau đến chịu không nổi."
"Cậu không được gạt tôi! Lâm, cậu không phải là người bệnh thích nói dối, cậu rất thành thật, tôi mới cho phép cậu rời khỏi bệnh viện! Loại thuốc này là vi phạm lệnh cấm, bởi vì sẽ thành nghiện, cậu nên rõ ràng hậu quả sử dụng quá liều! Nếu không phải cậu nói cậu cần phải đi về thăm mẹ và người thân, nếu không sẽ không suy xét tham gia phẫu thuật, tôi căn bản sẽ không cho cậu mười mấy kim tiên đó......Để người bệnh tự mình mang thuốc cấm đi là trái pháp luật, tôi cho cậu mười mấy ống kim! Cậu biết điều này có ý nghĩa gì không? Giấy phép của tôi rất có thể sẽ bị thu về và huỷ đi!"
"Thật sự thực xin lỗi, bác sĩ."
"Đúng là cậu cảm thấy rất có lỗi với tôi, nhưng không phải đối với tôi, mà là đối với chính cậu! Tôi thật sự không rõ vì sao cho tới hôm nay cậu còn chưa muốn tiến hành phẫu thuật, cậu còn chờ đợi cái gì? Rõ ràng cậu biết, cho dù chờ đợi, chân của cậu cũng không có khả năng chuyển biến tốt đẹp, thậm chí có khả năng chuyển biến xấu bất cứ lúc nào.
Đến lúc này có tính cắt chân cũng không nhất định cứu được mạng cậu, cậu biết không?"
"Tôi biết."
- - Nguyên nhân chính là vì biết, cho nên mới không muốn phẫu thuật.
- - Bởi vì tôi suy nghĩ lâu như vậy, lại căn bản không thể nghĩ ra được, ngoại trừ vũ đạo thì còn có cái gì khác để tôi gửi gắm cả quãng đời còn lại.
Một khi đã như vậy, vì sao còn phải mang theo một cái chân tàn phế, ngồi trên xe lăn vượt qua nửa đời sau chứ?
Nhưng những lời này, Lâm Lộc không thể nói với bác sĩ Fred.
Nếu không, cậu sợ vị bác sĩ cuồng y học này sẽ trực tiếp ngồi máy bay chạy tới đây, trói cậu về bệnh viện.
Cậu thậm chí còn đặc biệt đi bệnh viện nam thành tìm bác sĩ Khương và bác sĩ Tiểu Quý, nói cái gì mà "Phương án trị liệu phục hồi và thích ứng", chính là vì trấn an bác sĩ Fred.
Xin lỗi, bác sĩ.
Anh còn tưởng rằng tôi sẽ không nói dối, cho nên mới tin tưởng tôi như vậy.
Nhưng tôi lại khiến anh thất vọng.
Tham gia cái gọi anh gọi là "trị liệu", chỉ là vì có thể để Bạch Vụ yên tâm đi làm phẫu thuật của mình, thuận tiện thời gian tới dàn xếp những người vướng bận dư lại ở nam thành mà thôi.
Cho nên mới "lừa" mười mấy kim tiêm thuốc giảm đau bị cấm từ chỗ anh, tiện hành sự.
Chuyện tới hiện tại, cũng không có cách nào nói ra tình hình thực tế với anh, chỉ hy vọng những kim tiêm bị mất này sẽ không liên lụy đến anh.
Tiệm lẩu, Ninh Trí Viễn nắm chặt ly rượu, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên.
Dường như hắn đã uống say, lại dường như không có.
Tiếng huyên náo dày đặc xung quanh cũng ập về phía hắn, rồi lại chậm rãi chảy xuôi qua người.
Hắn giống như bị ngàn cân đè ở phía dưới, không thể động đậy.
Rồi lại giống như bốn phía đều là chân không, chỉ có một mình hắn hốt hoảng bay ở giữa không trung, trái tim bị phá vỡ thành một cái động lớn.
Máu cả người đều từ trong động chảy ra ngoài, thể xác hắn khô quắt, tái nhợt mà nước chảy bèo trôi.
Di động ở trên bàn rung lên không ngừng, cho đến khi lạch cạch rơi trên mắt đất.
Ninh Trí Viễn nhìn nó chằm chằm, mặc cho màn hình sáng lại tối, tên của Tiểu Chu ở trên chợt tắt.
Hắn chết lặng, không có nửa ý tứ muốn nghe.
Rốt cuộc nó cũng ngừng rung.
Ba giây sau, một giọng nói phát ra.
"Ninh tổng ngài ở nơi nào?"
Tròng mắt Ninh Trí Viễn cũng chưa chuyển một chút.
Ý thức của hắn dừng ở giữa không trung, trong ảo giác, hắn có thể nghe được tiếng gió thổi phần phật vào cái động lớn ở trên ngực mình.
"Hình như Lâm ca đã xảy ra chuyện! Có phải anh ấy lái xe của Ninh tổng ngài không? Xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng mà......"
Trong đầu ong một tiếng, đinh tai nhức óc.
Cảm giác và âm thanh đều đã trở lại, khung cảnh bốn phía lại huyên huyên náo lần nữa, chui vào mỗi lỗ chân lông của Ninh Trí Viễn.
Máu trào dâng, tim đập bang bang, Ninh Trí Viễn nhặt di động lên, lập tức trả lời lại.
"Cậu ấy ở đâu? Cậu ấy làm sao vậy? Nói rõ ràng cho tôi! Tai nạn xe cộ cái gì......Cậu mau lái xe tới đón tôi......Không, tôi trực tiếp qua đi tìm cậu ấy!"
Ninh Trí Viễn trực tiếp tắt điện thoại, cả áo khoác cũng không lấy, mặc chiếc áo sơmi mỏng liền xông ra ngoài.
Trên đường đụng vào một người phục vụ.
Hắn lại không rảnh nhìn một cái, đẩy người phục vụ kia ra, vọt ra ngoài cửa nhập vào trong bóng đêm vô tận như một cơn gió.
"Ninh tổng? Alo alo, Ninh tổng!"
Điện thoại bị tắt, hơn nữa có gọi cũng gọi không được.
Đại khái là sốt ruột chạy ra bên ngoài, không nghe máy được?
Trong lòng Tiểu Chu rất buồn bực, không phải mình đã viết, "Xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng mà anh ấy không có bị thương" sao? Tại sao Ninh tổng còn cứ buồn rồi lại thêm buồn vậy, Tiểu Chu không tính ngăn cản ông chủ nhà mình.
Rốt cuộc, hiển nhiên hai người còn có chút mâu thuẫn nhỏ, nếu không tại sao một người đi đua xe, một người ngồi uống rượu buồn chứ? Để cho bọn họ gặp mặt nói chuyện, nói không chừng là chuyện tốt.
Chỉ là......Có thể Lâm sẽ bực mình? Nếu không gọi điện thoại cho Lâm ca, bán thảm giúp ông chủ nhà mình? Nói không chừng, có thể giúp Ninh tổng một tay.
"Lâm, tình huống của cậu thật sự rất nguy hiểm.
Tuy rằng tôi không biết cậu còn do dự cái gì, nhưng hiển nhiên bệnh tình của cậu không có cách nào dùng phương pháp trị liệu bảo thủ nữa.
Hoặc là hiện tại cắt chân, hoặc là chờ sau khi bệnh tình chuyển biến xấu cắt luôn cả chân và đùi, thậm chí cũng không xong.
Chỉ có hai loại lựa chọn này, cho nên tôi kiến nghị tốt nhất sáng mai cậu liền ngồi máy bay trở về.
Cậu gật đầu đồng ý, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị phòng phẫu thuật cho cậu ngay lập tức."
"Tôi còn có chút chuyện chưa làm xong.
Lúc sau, tôi sẽ trở về."
"Lâm! Cậu nên biết tôi là bác sĩ đứng đầu trong nghành, đặc biệt đến vì loại bệnh này của cậu, ở phạm vi thế giới đều là bệnh hiếm thấy, cũng không có biện pháp tốt hơn! Nếu kéo dài ngay cả tôi cũng không có cách chữa trị cho cậu, cậu sẽ không còn có đường sống! Rốt cuộc cậu có biết nguy hiểm hay không?"
"Tôi biết.
Tôi thật sự biết.
Bác sĩ Fred, cho dù còn một người lưu luyến trên thế này, cũng không nên dùng tính mạng của mình nói giỡn -- Những lời này là anh nói với tôi, không phải sao?"
"Nhưng tôi thật sự không cảm giác được cậu có cái gì lưu luyến......"
"Nhưng như cũng không có nghĩa là tôi thật sự không có.
Chỉ là có đôi khi, cách chúng ta chịu trách nhiệm với chính cuộc sống của mình không giống nhau."
Lâm Lộc nói, đôi mắt liếc hướng chiếc xe.
Cậu nhìn thấy trên máy truyền tin có đèn đỏ chợt lóe, lập tức sẽ chuyển được.
"Xin lỗi bác sĩ, tôi có cuộc điện thoại khác.
Chúng ta nói sau đi."
Lâm Lộc tắt điện thoại.
So với độ dài sinh mệnh của mình, cậu càng hy vọng mình không để lại bất kỳ tiếc nuối gì.
Rốt cuộc, cuộc sống của cậu đã để lại quá nhiều tiếc nuối.
Dưới vỡ nát, cậu cũng muốn dựa theo tâm nguyện của mình sống một hồi..