Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hơn mười phút đi qua.
Ninh Trí Viễn chán ghét mà ngón tay run run, móc một một chiếc khăn tay trong ngực túi ra cẩn thận cọ qua mỗi ngón tay, sau đó vứt trên mặt đất.
"Tiểu Chu."
"Vâng, Ninh tổng."
"Đưa cô ta tới kho máy, hỏi sự tình cho rõ ràng.
Kêu A Hoan tự mình tra hỏi.
Video, bảo an, còn có những chuyện lúc trước tôi không biết -- Bây giờ nên làm cái gì, trong lòng cậu hiểu rõ."
Nghĩ nghĩ, hắn lạ bổ sung một câu.
"Nói cho A Hoan, trước tiên đừng lộng chết cô ta -- Vậy thì quá tiện nghi cho cô ta.
Chờ khi tôi rảnh, còn phải từ từ tán gẫu với cô ta một chút."
"Ninh tổng tha mạng! Ninh tổng....Ninh tổng tôi biết sai rồi....."
Nữ chủ quản vừa nghe tới lời này, sợ tới mức tiểu đầy đất.
Cô ta quỷ khóc sói gào mà xin tha, nhưng cho dù là Tiểu Chu hay Ninh Trí Viễn, không có một ai để ý đến cô ta.
Ngược lại là Lâm Lộc nhíu mày.
"Cũng không cần phải như vậy...."
"Em câm miệng cho tôi!"
Hắn rống lên một tiếng.
Một khuôn mặt lạnh trừng lên nhìn Lâm Lộc.
"Em còn dám nói chuyện? Loại mặt hàng này, em đứng ở đó để cô ta khinh thường? Không phải em nên tát một cái sao? Vì sao không tát?"
Lâm Lộc nhìn hắn, không nói một lời nào.
Sắc mặt Ninh Trí Viễn càng khó nhìn hơn.
Thật sự là tức giận bừng bừng, càng rống càng lớn tiếng.
"Tôi cho rằng em có năng lực, quay đầu đi sẽ không trở về nữa! Kết quả thì sao? Lâu như vậy cũng chưa đi, trực tiếp để người ta đến khinh thường -- Uy phong lúc em tát tôi đâu? Hả?"
Lâm Lộc vẫn không lên tiếng như cũ.
Ngược lại Tiểu Chu đang kéo cổ áo nữ chủ quản ra ngoài dừng lại, thiểu chút nữa một mông ngồi xuống mặt đất.
Đừng nói hắn, ngay cả vẫn nữ chủ quản đang kêu khóc nước mắt nước mũi trào ra cũng nháy mắt ngậm miệng.
Hai người bốn con mắt mở to nhìn ông chủ, đầy mặt không dám tin tưởng.
"Hắn đánh......Ninh tổng?"
"Má ơi, Lâm ca uy mãnh quá!"
"Thế nhưng hắn dám đánh Ninh tổng......Hắn tìm chết sao?"
"Cô nói cái gì? Còn dám nói Lâm ca của ta!"
Tiểu Chu thích Lâm ca của hắn nhiều như vậy.
Nghe người phụ nữ này còn nói hưu nó vượn liền quay mặt qua.
"Ta thấy cô mới là tìm đường chết, cách cái chết không xa! Nhanh đi đi!"
Vì thế, nữ chủ quản tiếp tục kêu gào mang theo khóc, Tiểu Chu tiếp tục vội vàng kéo người đi ra ngoài.
Hai người phía sau, Ninh Trí Viễn vẫn tục rống to, rống đến rung trời đất vang.
"Không phải học được cách đánh người rồi sao? Không phải có thể tự bảo vệ mình sao? Ngay cả loại chó má này cũng dám lên mặt lên mũi khinh thường em, cãi một giờ cũng không có kết quả? Nếu là tôi đến chậm một bước, có phải cô ta sẽ ra tay với em luôn không?"
Ai? Cái này không đúng?
Tiểu Chu kéo nữ chủ quản ra cửa lớn, còn kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Hắn có thể đoán trước được là Ninh tổng tức giận, rốt cuộc nữ chủ quản này ỷ thế hiếp người, làm người ta vừa nhìn thấy đã muốn đánh cô ta.
Nhưng mà không phải mới vừa rồi Ninh tổng đã đánh rồi sao? Lúc này còn không đi nói mấy lời tốt đẹp an ủi Lâm ca, nhân cơ hội mặt dày mày dạn dính ở phía sau anh ấy, nói cái gì cũng không cho anh ấy đi sao?
Đừng nói vừa rồi Lâm ca không chịu thiệt.
Cho dù anh ấy có thiệt đi, vậy ngài tức giận rống to giọng như vậy, tại sao còn rít gào lên không để yên?
Ninh tổng có ý gì?
Đáng tiếc, Tiểu Chu đã ra cửa, muốn hóng chuyện cũng không thể nữa.
Hiện tại trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Ninh Trí Viễn và Lâm Lộc.
"Tôi đang hỏi em đó! Đến lúc đó, em tính làm gì? Thật là tức chết tôi, Lâm Lộc, vì sao em không tới tìm tôi?"
Lâm Lộc mím môi, vẫn là không nói một lời.
Rống giận này như một kích thích vật lý, ầm ầm ầm đánh ra ngoài, mềm như bông rơi xuống đất.
Vài giây xấu hổ trầm mặc, dường như Ninh Trí Viễn đã tích tụ đủ tức giận, lại hét lớn một câu nữa.
"Nói chuyện đi! Lâm Lộc, vì sao em không tới tìm tôi? Trước khi em đi đã đáp ứng tôi, nếu là có người khinh thường em em phải cho tôi biết! Kết quả thì sao, mới một giờ em đã thất hứa! Em kêu tôi tin tưởng em như thế nào đây, làm sao có thể yên tâm để em đi? Không được, mấy lời nói trước kia không tính, tôi còn phải đi theo em, hơn nữa đây là em sai trước đây, cho nên......"
"Anh đủ chưa?"
Nháy mắt tiếng gầm gừ gián đoạn.
Ninh Trí Viễn thật cẩn thận thoáng nhìn qua sắc mặt của Lâm Lộc.
Sắc mặt của Lâm Lộc rất không tốt.
Hơn nữa hoàn toàn không bởi vì mình rít gào mà có hơi bất an, thậm chí cả ý tứ áy náy......!
"Chưa nói xong, vậy anh từ từ gào đi.
Tôi còn có việc, đi trước."
Ninh Trí Viễn:!!!
Ninh Trí Viễn bắt lấy cánh tay Lâm Lộc.
"Xong rồi! Nói xong rồi!"
"Phải không? Không phải mới nói lý được một nửa sao? Hơn nữa đây là em sai trước, cho nên...... Ninh tiên sinh, phía sau cho nên là cái gì?"
"Khụ khụ, cái đó......"
Ninh Trí Viễn có hơi do dự.
Nhìn lén sắc mặt Lâm Lộc, không biết có nên nói tiếp hay không.
Nhưng Lâm Lộc không cho hắn cơ hội nghĩ nhiều, đã giành mở miệng trước.
"Có phải anh muốn nói, vừa rồi đáp ứng tôi đều không tính toán gì hết, giờ anh muốn nói điều kiện lần nữa, hơn nữa lần này còn là tôi sai, anh còn rất đúng lý hợp tình lại rất ủy khuất, hẳn là tôi nên nhượng bộ một chút, có phải không?"
Ninh Trí Viễn:......!
Không xong, tại sao Tiểu Lộc đột nhiên khôn khéo như vậy.
Hắn cảm giác sau lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi.
Lâm Lộc: "Nói chuyện đi, Ninh tiên sinh."
Ninh Trí Viễn lắc đầu.
Hắn tạm thời không dám nói lời nào.
Lâm Lộc: "Không có gì để nói thì buông tay."
Ninh Trí Viễn lại lắc đầu.
Tuy rằng vẫn không dám nói lời nào như cũ, nhưng là lực nắm cánh tay Lâm Lộc càng ngày càng chặt.
Dưới chân còn trộm dịch về phía trước vài bước.
Cách Lâm Lộc càng gần, đáng thương hề hề nhìn cậu.
Tựa như một hình người bằng kẹo mạch nha mặc tây trang xa hoa -- Cực kỳ dính, cái loại này gỡ cũng gỡ không ra.
Lâm Lộc nhăn lại mày, giương mắt nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Không xong.
Ninh Trí Viễn ý thức được, Lâm Lộc thật sự tức giận.
Lâm Lộc tức giận hoàn toàn không giống với Ninh Trí Viễn.
Hắn tức giận, là núi lửa bùng nổ, là mưa to tầm tã, là sấm sét ầm ầm bẻ gãy nghiền nát, không thể nói không đáng sợ, nhưng chuyện đã qua thì cũng qua rồi.
Sau này, tức giận rất nhanh sẽ từ lửa lớn ngập trời thành tro tàn nhỏ nhoi, hắn sẽ ném đối tượng tức giận và sự chịu đựng ở sau đầu, sẽ không đi tìm ai phiền toái nữa.
Đương nhiên, rất nhiều thời điểm, là bởi vì người chọc hắn tức giận cũng chết.
Cái phiền toái này cũng không cần thiết đi tìm.
Nhưng là mặc kệ nói như thế nào, hắn tức giận là không có tác dụng chậm.
Nhưng Lâm Lộc không giống như vậy.
Cậu cơ bản sẽ không phát hỏa, đối với ai cũng đều ôn hòa lễ phép.
Cho dù tức giận, cũng không phải là lửa lớn chói lọi, mà là than đỏ.
Cậu tức giận sẽ chỉ đỏ bừng khóe mắt, quật cường mím để lộ ra một chút manh mối, một chút dấu hiệu bị bỏng.
Càng ẩn nấp, lại càng dài lâu.
Áp một tầng than đỏ và tro ở phía dưới, giống như không nóng, lại có thể ở trong biểu hiện dường như không có việc gì thiêu đốt hồi lâu.
Đương nhiên, trong tình huống bình thường, cho dù cậu tức giận cũng sẽ không làm gì người khác.
Cậu chỉ biết trầm mặc xoay người tránh ra, tự đi tiêu hóa khổ sở của mình.
Nhiều lắm là mạnh mẽ không thèm nhìn người kia, cho đến khi cậu nguôi giận -- Xét thấy chọc cậu tức giận thật sự quá khó, cho nên kỳ hạn để nguôi giận này, rất có thể là địa lão thiên hoang.
Trước kia Ninh Trí Viễn đã từng thấy cậu tức giận với người khác vài lần.
Nhưng hắn chưa từng để ý.
Bởi vì hắn biết, cái tên gia hỏa xui xẻo nhận lấy tức giận kia, vĩnh viễn không phải là mình.
- - "Lâm Lộc? A.
Vì tiền mới ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi còn có tiền, sao cậu ta có thể tức giận với tôi? Cậu ta lấy lòng tôi còn không kịp!"
Loại vô tri này tạo thành tự tin, cũng đồng thời tạo thành một hậu quả.
Hắn tức giận với Lâm Lộc, không chỉ không có chuẩn bị, hơn nữa không hề có kinh nghiệm.
Dỗ như thế nào đây?
Hắn không biết! Hơn nữa Yankee có thể biến khéo thành vụng, càng dỗ càng......!
Ninh Trí Viễn còn đang rối rắm, Lâm Lộc cũng đã không muốn chờ nữa.
"Tôi còn có việc.
Ninh tiên sinh, cảm ơn anh giải vây thay tôi."
Dứt lời, cậu xoay người muốn rời đi.
"Từ từ!"
"Còn có chuyện gì?"
"Tôi thừa nhận là tôi muốn lừa em, nhưng tôi hoàn toàn không nói loạn! Tiểu Lộc, ngay ở dưới mí mắt tôi, một tên bất động sản nhỏ cũng dám khinh thường em, khi đó em rời đi còn chưa tới một giờ......Không được, việc này tôi nhịn không nổi!"
"Vậy thì thế nào? Chủ quản kia đã bị anh đánh, hơn nữa anh còn gọi người bắt cô ta lại.
Tôi cảm thấy, đã rất đủ rồi.
Nói thật, cho dù thái độ của cô ta có ác liệt gấp đôi, anh cũng quá mức rồi."
Lâm Lộc cười cười.
Cậu cúi đầu nhìn khăn quàng cổ liếc mắt một cái, lắc đầu thở dài.
"Tôi chỉ là một người thường, một người trong vạn người.
Cho dù đã từng như gà chó lên trời, thấy được thế giới của các anh, trong xương cốt tôi vẫn là người thường -- So với anh, có lẽ tôi còn giống người phụ nữ kia nhiều hơn."
"Nhưng mà, thôi.
Tôi cũng không có lập trường nói chuyện.
Rốt cuộc còn xem như anh vì tôi mà ra mặt.
Chẳng qua......Xin lỗi, tôi không muốn nói như vậy.
Khả năng tôi có hơi dị ứng với phương thức làm việc của mấy kẻ có tiền các anh, nhìn thấy thái độ các anh đối đãi với người khác, cả người tôi đều khó chịu.
Cho nên anh vẫn là để tôi đi đi."
"Tiểu Lộc, tôi thật sự không rõ.....Nếu là em cảm thấy tôi làm quá, hiện tại tôi sẽ bảo Tiểu Chu thả cô ta ra."
"Không phải bởi vì cô ta.
Ninh tổng, khiến lòng tôi khó chịu, căn bản không phải anh đối đãi với cô ta như thế nào.
Xem ra điểm này, anh mãi mãi cũng sẽ không hiểu."
"Là tôi không hiểu, nhưng em cũng không có dạy cho tôi!"
Ninh Trí Viễn bắt lấy cánh tay Lâm Lộc, kéo người cậu đến trước người.
Hai tay hắn dùng sức ngăn chặn bả vai Lâm Lộc.
"Tôi không đúng chỗ nào, em nói cho tôi đi.
Em cứ đi luôn như vậy, để lại tôi rốt cuộc vì sao bị loại trừ cũng không rõ, em cảm thấy như vậy công bằng sao?"
"Anh thật sự cảm thấy như vậy không công bằng? Hay là bình thường anh không thể đứng ở thế thượng phong, ngăn chặn người khác đánh cược, anh cũng không cảm thấy đây là không công bằng?!"
Lâm Lộc đột nhiên quay đầu lại, lớn tiếng nói.
"Anh là người, tôi cũng là người.
Thậm chí ngay cả nữ chủ quản kia, cô ta cũng là người.
Mà tiền, cùng lắm chỉ là tiền mà thôi.
Anh nhìn trên mặt đất, đầy đất đều là tiền mặt, đạp lên trên một đống màu sắc rực rỡ giấy.
Ninh tiên sinh, Ninh tổng! Chuyện này vẫn là vừa rồi người phụ nữ kia mắng, tôi mới bừng tỉnh hiểu được -- Nhiều năm như vậy, tôi và anh ở bên nhau.
Tôi đều đem những thứ tốt nhất của tôi cho anh, anh cho tôi cái gì?
Đối với anh mà nói cũng hơi thái quá, không dùng một chút tiền, chung cư cùng hàng xa xỉ!
Cho dù anh chi tôi đồ, phải tốn thật nhiều thật nhiều tiền, cả đời tôi cũng mua không nổi.
Nhưng trên thực tế, đồ anh cho tôi vẫn là kém hơn đồ tôi cho anh -- Anh nói tôi đối với anh không công bằng, vậy anh thì sao? Anh đối với tôi như vậy, công bằng sao?
Tôi vẫn luôn nghĩ tôi không xứng với anh.
Tôi sai rồi! Từ đầu tới đuôi, vẫn luôn là anh không xứng với tôi! Anh nên tìm một người muốn tiền của anh mà đến với anh, anh cho hắn tiền, hắn bồi anh làm, yêu.
Lại bên trong ứng phó bên ngoài hợp tác với người phụ nữa kia, theo như nhu cầu, ba người các ngươi đều vui mừng.
Nhưng mà cũng tốt.
Hiện tại anh đi tìm, cũng hoàn toàn kịp lúc.
Cho nên buông tôi ra, đi tìm người khác hoàn thành thỏa thuận công bằng hai bên tiền và hàng của các người đi!".