Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cho dù là lên giường với người ta trước mặt anh, anh cũng không thể quản.
Ninh tiên sinh, không biết điều kiện này, anh có thể đáp ứng hay không?"
Sau những lời này, không khí cũng ngưng tụ thành băng.
Ninh Trí Viễn hóa thành một pho tượng, không nhúc nhích.
Dường như hắn không thể tin được vào tai mình, thong thả nháy mắt, ngơ ngác mà nhìn Lâm Lộc.
Hồi lâu, hắn mới mất tự nhiên mà khẽ động khóe miệng, cười một tiếng.
"Đừng nói giỡn loạn......"
"Ai nói giỡn với anh? Ninh tổng, tôi nghiêm túc."
"Tôi kêu em đừng nói giỡn nữa!"
Rống thất thanh, Ninh Trí Viễn đứng lên.
"Em muốn lên giường cùng người khác? Người khác nào? Người khác ở đâu ra? Lâm Lộc, em không cần nói hươu nói vượn......Em là vì trả thù tôi mới cố ý kích thích tôi? Hay là em muốn bực bội với tôi? Nếu em thật sự không nguôi giận, không bằng lấy một dao thọc tôi! Nhưng em đừng nói những lời mê sảng này! Rốt cuộc em muốn làm gì! Em tức giận phạt tôi như thế nào cũng được, em không cần hồ nháo!"
"Vì sao tôi muốn tùy tâm sở dục, đã kêu là hồ nháo chứ.
Vốn dĩ tôi chính là một thân tự do, là anh nhất định phải quấn lấy tôi mà.
Cho nên tôi muốn đi đâu, muốn gặp mặt ai, muốn làm cái gì, vốn dĩ đều là chuyện của tôi không phải sao?"
Dường như nghĩ tới điều gì đó, Lâm Lộc cười một tiếng.
Đột nhiên cậu nhìn về phía Ninh Trí Viễn, bước tới gần.
"Đúng rồi.
Nói tới đây, tôi lại nhớ tới một chuyện.
Ninh đại tổng tài, không phải vừa rồi anh nói muốn đến nhìn thế giới của tôi sao? Như thế nào, là nghiêm túc sao?"
"Đương nhiên là nghiêm túc.
Cho nên em không cần chơi tôi......"
"Không ai chơi anh.
Tôi chính là muốn xác nhận một chút, anh nghiêm túc thật sao?"
"Phải! Cho nên em muốn làm gì?"
"Nếu anh thật sự nghiêm túc, tôi đây cũng nghiêm túc mà cho anh một cơ hội.
Nếu muốn tới trải nghiệm và quan sát cuộc sống, chỉ là nhìn có ích lợi gì.
Ninh đại tổng tài cao cao tại thượng, làm sao có thể hiểu được mấy ngày của Lâm Lộc?
Cho nên, tôi không muốn bị anh bao dưỡng.
Muốn chơi thì chơi lớn một chút.
Ninh tổng, không bằng tôi bao dưỡng anh đi."
Ninh Trí Viễn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Lộc.
"Tôi không hiểu ý của em."
"Ý của tôi rất rõ ràng.
Tôi muốn bao dưỡng anh -- Bao anh cái ăn, cung cấp cho anh chỗ ở, tiền tiêu vặt cũng có thể cho, nhưng chung cư và hàng xa xỉ khẳng định là mua không nổi.
Điểm này so ra tôi kém hơn anh, tôi thừa nhận.
Nghe tới có hơi không đúng, cho nên Ninh tổng anh có thể cự tuyệt bất cứ lúc nào, tôi không ý kiến."
Ninh Trí Viễn nhấp môi, tựa như không nghe được.
Tiền đối với hắn có ý nghĩa gì? Nếu chịu chọn vật chất làm khó dễ là có thể có được cơ hội tiếp cận Lâm Lộc, giờ phút này đối với những lời nói của cậu khó có thể tưởng tượng.
Nhưng hắn biết Lâm Lộc sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.
"Tôi biết anh có tiền có thế, nhưng ở chỗ tôi, năng lực của anh đều phải trở thành phế thải -- Ngoại trừ những gì ở trong miệng tôi, anh không thể điều tra tôi làm bất cứ chuyện gì, càng không thể tìm người theo dõi tôi.
Có chuyện có thể hỏi, nhưng hỏi tôi cũng không nhất định phải nói cho anh.
Rốt cuộc anh là món đồ chơi tôi bao dưỡng.
Hiện tại, anh không phải Ninh Trí Viễn, anh là Lâm Lộc.
Cho nên, nhớ rõ không cần lo cho tôi.
Chuyện của tôi anh không cần phải biết.
Chuyện của anh......Nói thật tôi không có hứng thú.
Nhưng nếu tôi có hứng thú, tốt nhất anh không cần giấu giếm.
Kêu anh tới anh có thể tới, kêu anh cút anh nhất định phải cút, cho dù tôi hẹn hò cùng người khác, anh cũng không thể hỏi nhiều một câu.
Thế nào, Ninh tiên sinh -- Ừm, hoặc là nói Tiểu Lộc của tôi? Không, tên này nghe giống như diễn quá.
Tiểu Viễn? Tên này anh vừa lòng không?"
Lâm Lộc không giữ lại một chút tình cảm, khẩu khí khinh miệt lại ngạo mạn.
Mắt thấy sắc mặt Ninh Trí Viễn trắng bệch, cậu càng muốn đổ dầu vào lửa.
"Vì tránh xảy ra phiền toái, tôi phải nói rõ ràng -- Tôi nói là tôi tự do, đó chính là hoàn toàn tự do.
Cho dù tôi thật sự lên giường với người khác ở trước mặt anh, anh cũng không có tư cách hỏi một câu.
Tốt nhất anh nên goan ngoãn rời khỏi phòng, lại đóng cửa lại giúp chúng tôi, nói không chừng tôi còn có thể chịu đựng anh ở bên cạnh tôi, sẽ không đuổi anh đi.
Chính là điều kiện như vậy.
Ninh tiên sinh, anh có thể đáp ứng thì đáp ứng, nếu không thì thôi.
Không ai ép anh, hiện tại anh có thể đi."
Ninh Trí Viễn nheo đôi mắt lại, ngực phập phồng đến lợi hại.
Hắn nỗ lực những cũng không có cách nào bình phục hô hấp.
Trong đầu hắn lung tung rối loạn.
Chỉ là mấy giờ mà thôi.
Mấy giờ trước, Lâm Lộc tỉnh lại trong chung cư, còn rất bình thường.
Cho dù không chịu quay đầu lại, cũng không có lý giải rời xa Ninh Trí Viễn.
Cậu tức giận không sai, nhưng trong xương cốt vẫn là kêu hắn Trí Viễn ca, một lòng yêu hắn, Lâm Lộc nguyện ý vì hắn trả giá hết thảy.
Nhưng hiện tại, cậu là làm sao vậy?
Là cậu đột nhiên thay đổi?
Hay là chính hắn vẫn luôn sai rồi.
Lâm Lộc ngoan ngoãn nghe lời kia, chưa bao giờ là của hắn?
"Tiểu Lộc, tôi nghĩ không rõ.
Em đây là đang khảo nghiệm tôi sao?"
"Vì sao tôi phải khảo nghiệm anh.
Tôi chỉ là cho anh một cơ hội, giúp anh trở thành tôi.
Không phải anh muốn đi vào thế giới của tôi cảm thụ một chút sao? Vậy tới thử đi.
Đương nhiên, anh có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, nhưng lúc rời khỏi tôi và anh không còn liên quan.
Anh cũng đừng liên hệ cho tôi, coi như anh tôi từng quen biết."
"Vậy nếu tôi làm được thì sao? Nếu tôi thông qua khảo nghiệm của em, có phải có nghĩa......"
"Cho dù anh làm được, cũng không có nghĩa gì hết."
Lâm Lộc mở miệng chặn ngang lời hắn.
Cậu cảm giác được một trận khát khô, một trận bất đắc dĩ.
Tới hiện tại, Ninh Trí Viễn còn chưa thể lý giải rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hắn vẫn muốn kéo Lâm Lộc về logic của hắn, tiếp tục xoay tròn quanh hắn.
Cho dù tôi chỉ là một hành tinh nhỏ, nhưng tôi cũng có quỹ đạo của mình.
Hay là anh thử xoay theo quỹ đạo của tôi một lần đi, nếu không thì cút ngay.
Như thế nào, chất lượng khinh thường của tôi không bằng của anh, một hai phải làm lực vạn vật hấp dẫn lôi kéo thậm chí vây khốn tôi sao?
Thật bực bội.
Lâm Lộc sờ vào trong túi theo bản năng, đụng đến một điếu thuốc nhăn nhúm.
Không chút suy nghĩ liền móc ra, nhét vào miệng.
Ninh Trí Viễn đối diện mở to mắt.
"Tiểu Lộc? Em học được hút thuốc khi nào?"
"Ngày hôm qua."
- - Chính là lái xe anh xảy ra tai nạn, dựa vào xe lúc thương xuân thu buồn.
Sớm biết rằng anh giống kẹo mạch nha gỡ cũng gỡ không ra, tôi sẽ không lãng phí thời gian đó, ở trong lòng cáo biệt với anh.
Lâm Lộc nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng.
Móc chiếc bật lửa từ trong túi Ninh Trí Viễn, không chút do dự bậc lửa châm điếu thuốc vốn dĩ giữ làm kỉ niệm này.
"Ninh tổng, tôi biết anh muốn nói điều kiện với tôi.
Nhưng anh và tôi cũng nói cả một đêm rồi, anh không mệt sao?"
"Tôi cũng không muốn, nhưng mà......"
"Nhưng mà anh không nhịn được, bởi vì anh là một thương nhân, cũng là một người rất lợi hại.
Cho dù anh trở lại lúc là Ninh Trí Viễn mười mấy tuổi, anh cũng là người chơi cờ, không phải quân cờ.
Nhưng hiện tại anh là Lâm Lộc.
Lâm Lộc cậu ta lại không phải người làm ăn, cậu ta chỉ giống món hàng hóa -- Hàng hóa không đi cò kè mặc cả, nhớ rõ chứ?
Tôi cứ việc nói thẳng đi.
Những quy tắc đó, cùng lắm là tôi nhất thời hứng khởi.
Nói nhiều như vậy, kỳ thật quy tắc cũng chỉ có một cái -- Xem tâm tình của tôi.
Chỉ cần tâm tình của tôi không tốt, khả năng sẽ vứt bỏ anh bất cứ lúc nào.
Nhưng mà anh cũng không cần phải áp lực quá lớn, bởi vì cho dù anh chưa làm gì sai, tôi cũng có thể quăng anh......Quy tắc của trò chơi này chính là như vậy."
"Cái này cũng có thể xem như quy tắc? Tiểu Lộc, em......"
"Cái này đã chịu không nổi rồi sao, Ninh tổng? Cảm thấy rất không công bằng?"
Lâm Lộc hít vào một hơi thật sâu, đôi tay đáp ở trên vai Ninh Trí Viễn.
Điếu thuốc kia cậu chỉ hút một ngụm, giờ phút này từng đợt khói trắng bay lên, lượn lờ ở bên tai Ninh Trí Viễn.
"Tôi cũng cảm thấy rất không công bằng.
Có lẽ tôi thật sự đang chơi anh?
Nói thật, tôi cũng rất muốn biết.
Ninh tổng.
Hay là hiện tại anh nói cho tôi.
Lúc trước anh định cho tôi nhiều quy tắc như vậy, là nghiêm túc, hay là chẳng qua thuận miệng nói, thậm chí chính là chơi tôi?"
Lông mi Ninh Trí Viễn run lên.
Hắn miệng khô lưỡi khô, cổ họng thiêu đốt, nói không nên lời.
Đột nhiên, trong miệng hắn bị đẩy vào thứ gì đó -- Là điếu thuốc kia.
Mùi thuốc lá quen thuộc, kẹp thấm ướt hương vị của Lâm Lộc.
Hắn thở dốc, thẳng cho đến khi khói thuốc tràn ngập vào khoang phổi.
Bả vai nhẹ đi.
Lâm Lộc đã thu tay.
Cậu xoay người về phía trước, âm thanh nói chuyện mờ ảo.
"Đừng nói cái gì mà công bằng hay không công bằng.
Quy tắc là những người thượng nhân các anh định, nhưng Lâm Lộc vẫn luôn là phế vật.
Cậu ta cả đời này, nào có công bằng gì đáng nói chứ."
Phía sau không truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.
Lúc này đây, hắn còn có thể theo kịp hay không?
Lâm Lộc cũng không biết.
Đúng vậy, Ninh Trí Viễn có thể vì cậu từ bỏ sinh mệnh, tựa như một lần ở trên hải đảo kia, hắn vì chính mình là lại bỏ cơ hội chạy trốn một lần lại một lần.
Nhưng lần này, rốt cuộc không giống vậy.
Đối với một người đàn ông mà nói, trần trụi nhục nhã, có lẽ còn khó chịu hơn giết hắn.
Trước nay cậu bị khinh thường, nhưng rốt cuộc khi đó chính cậu còn không suy nghĩ cẩn thận cái hoang đường sau lưng Ninh Trí Viễn, lại còn có thể đủ dùng danh nghĩa tình yêu và phụng hiến, ngây ngốc đem chính mình hiến tế.
Nhưng hiện tại, tầng cửa sổ giấy này đã bị đâm thủng.
Ác ý mãnh liệt xoay quanh giữa hai người.
Những điều này trong lòng Ninh Trí Viễn rất rõ ràng.
Cho nên hắn sẽ lựa chọn như thế nào chứ.
Lâm Lộc đã đi tới cửa.
Đẩy cửa kính ra, hơi lạnh thổi vào làm tan đi điều hòa quanh năm bất biến.
Đã tới nơi này.
Ninh Trí Viễn vẫn không đuổi theo như cũ.
Xem ra, hắn đã đưa ra lựa chọn.
Cũng tốt.
Qua mấy ngày nữa, hẳn là cậu liền lên máy bay.
Đáp ứng Bạch Vụ, nhanh chân đến xem hắn, bồi hắn vượt qua khoảng thời gian gian nan sau khi phải phẫu.
Sau đó trở lại trung tâm nghiên cứu của bác sĩ Fred -- Nơi đó có một cái hồ, đàn vịt bơi suốt ngày.
Mùa thu, cây bạch dương cao gầy sẽ lay động chiếc lá, không trung xanh thẳm, ánh mặt trời sáng chói.
Đó là một nơi rất tốt để vượt qua nửa quảng đời còn lại.
Cho dù quãng đời còn lại của cậu ngắn bao nhiêu, hoặc là dài hơn.
Lâm Lộc nghĩ như vậy, đi tới trạm xe buýt.
Cậu an tĩnh mà nhìn dòng xe đi tới đi lui trên đường, rõ ràng nên là rất ồn ào náo động, trong tai cậu lại một mảnh yên tĩnh.
Giống như tất cả đều không hề liên quan đến cậu.
Giống như cậu đã làm xong hết mọi việc quan trọng của cuộc đời này.
Cậu cảm giác mình giống như một con diều đứt dây, lang thang không có mục tiêu bay ở trong không trung.
Xe buýt đến trạm.
Cậu đi tới từng bước một.
Có thể nhìn thấy các hành khách đang nói chuyện với nhau, cũng có người đang gọi điện thoại.
Lỗ tai cậu lại dường như tạm thời mất đi công năng, vẫn là yên tĩnh như cũ.
Thẳng cho đến khi xe khởi động, rồi lại đột nhiên phanh gấp.
Lâm Lộc đổ phía trước, đụng trúng người một vị hành khách khác ở phía trước.
Cậu đỡ tay vịn ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc xe Bentley này xám bạc nghiêng nghiêng ngừng ở phía trước, chỉ kém một bước sẽ đâm vào đầu xe buýt.
Nhưng giờ phút này trong chiếc xe Bentley lại không có một bóng người.
Lâm Lộc nhìn về phía cửa xe.
Cửa xe đã mở ra.
Ninh Trí Viễn đi tới từng bước một, đi về phía cậu.
Mặt hắn có hơi mơ hồ, một lát sau trở nên rõ ràng.
Lâm Lộc ý thức được nước mắt mình ùa ra hốc mắt, liền chớp chớp mắt.
Khi ngẩng đầu, Ninh Trí Viễn đã tới trước mặt.
Môi hắn động.
Hắn nói,
"Tôi đồng ý.
"
"Chỉ cần em còn cần tôi, em muốn làm gì cũng có thể.".