Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đưa hắn cho ta đưa tới nhà kho đi, tôi muốn từ từ tâm sự với hắn."
"Vâng, ninh ca.
Em đi làm ngay đây."
Lúc sau lại không ai nói chuyện, trong xe im lặng một đường.
Cho đến khi ngừng ở nhà xe tập đoàn Ninh thị, Ninh Trí Viễn trầm mặc xuống xe.
"Ninh tổng!"
Phía sau hắn, Tiểu Chu nhịn không được gọi một tiếng.
Ninh Trí Viễn dừng lại, nhưng không quay đầu.
"Tên bảo an này tôi đã điều tra qua, hắn là một tên vô lại, còn từng trộm tiền! Tôi cũng đã tìm đội trị an xác minh! Ngài không thể thật sự tin hắn......"
"Tin hắn hay không, là chuyện của tôi."
Giọng Ninh Trí Viễn lạnh lẽo, đánh gãy lời Tiểu Chu.
"Cậu tốt nhất nên nghĩ làm như thế nào để lập công chuộc tội, hoặc là tự mình nộp đơn từ chức.
Hiện tại, không tới phần cậu nói chuyện."
Sắc mặt Tiểu Chu biến đổi, ẩn nhẫn im lặng.
Hai tay hắn nắm chặt lại, cánh tay run nhè nhẹ.
Đối diện, A Trình liếm liếm môi, đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Chu, cười tùy ý lại trương dương.
Cho đến khi tiếng chân Ninh Trí Viễn biến mất ngoài gara, Tiểu Chu mới rũ đầu đi ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng, mới ra đến cửa gara, đã bị người ấn ở trên tường một phen.
Một bàn tay dùng sức bắt lấy đầu tóc Tiểu Chu, một tay kia bóp trụ cổ hắn.
Đôi mắt A Trình lộ ra hung quang, trên môi lại mang theo ý cười.
"Ta đời này, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như ngươi.
Lâm Lộc cho ngươi chỗ tốt gì, làm ngươi nói chuyện giúp hắn như vậy? Ba năm trước đây ta đã nhìn ngươi không vừa mắt, nguyên nhân duy nhất không đụng đến ngươi chính là ngươi là người bên cạnh Ninh ca.
Hiện tại, ngay cả Ninh ca ngươi cũng dám chống đối......Xem ra là gấp không chờ nổi kêu ta làm thịt ngươi?"
"Buông ta ra!"
Tiểu Chu dùng sức giãy giụa, nhưng hắn sao là đối thủ của A Trình đã đẫm máu nhiều năm? Ngược lại chọc cho A Trình hung tính quá độ, đầu gối hung hăng thúc lên bụng hân, một ngụm dịch dạ dày dâng lên.
"Con gà yếu ớt."
A Trình lạnh lùng nói một tiếng, mắt lạnh nhìn bộ dáng chật vật của hắn.
Nhưng hắn không nghĩ đến, Tiểu Chu dùng mu bàn tay lau môi, lại không chịu thua.
"Ngươi cùng lắm là ngại Lâm ca làm ảnh hưởng đến Ninh tổng, kêu ngài ấy hạ quyết tâm hoàn toàn rửa tay ở chậu vàng.
Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, quốc gia không phải thời sơ kiến nữa, lỗ hổng càng ngày càng ít, nếu lúc trước Ninh thị là vương giả ngầm, chẳng lẽ chính quyền quốc gia lại bao dung? Lúc trước bọn họ không động thủ với Ninh thị, cùng lắm là bởi vì khi đó quyền thế chưa hoàn thiện, không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Nếu không, hiện tại Ninh tổng cũng sẽ không nhượng lại một ích lợi nào, kết minh cùng Phương Minh Sơn, muốn đỡ hắn bước lên ngôi vị hoàng đế......Chính là bởi vì hắn là con tư sinh, vốn dĩ muốn kế vị mà chưa nói tới danh chính ngôn thuận! Hắn yêu cầu Ninh thị, Ninh thị cũng yêu cầu hắn phải bảo đảm, tương lai sẽ không tính toán gốc gác của Ninh thị!
Loại đạo lý này ngươi thật sự nghe không hiểu? Ba năm trước đây như thế, hôm nay vẫn là như thế, ngươi vì chính mình cùng những người gọi là anh em kia, không màng tới đại cục của Ninh thị......"
"Ngươi đánh rắm!"
A Trình giận dữ, đầu gối lại giơ lên đập vào bụng Tiểu Chu cái nữa, còn tàn nhẫn hơn so với lần trước.
Tiểu Chu cong eo, dịch dạ dày phun đầy đất.
"Ba năm trước đây ngươi không phục, hiện tại ngươi còn như vậy! Nhưng A Trình, sự thật là tình thế so người cường, vì sao ngươi không chịu thừa nhận......A!"
"Ba năm trước đây lão tử đã thao ngươi đến chết đi sống lại, đó mới gọi là tình thế so người cường! Tiểu tạp chủng, ngươi đã quên bộ dáng chính ngươi khóc lóc xin tha rồi sao?"
Lời này vừa ra, sắc mặt Tiểu Chu nháy mắt trắng bệch.
"Thật là ngươi......"
"Mẹ nó nói như là ta nhắc tới ngươi liền không nhận ra quần của mình! Lúc trước đã nói cho ngươi rõ ràng, đó là lão tử! Không phải ngươi đến bên tên tạp chủng họ Ngô kia sao? Đội trưởng đội trị an, ha? Đội trị an là đối thủ một mất một còn của chúng ta! Ngươi đi theo Ninh ca, lại cùng quậy với bắn, ngươi không biết hắn một lòng muốn làm Ninh ca đau chân, đưa Ninh ca vào cục cảnh sát sao? Ngươi an tâm cái gì?"
"Ngươi nói cái gì? Ta cùng Ngô Phong......Tại sai ngươi biết hắn?"
"Tại sao ta lại không biết? Ngày đó thời điểm ta thao ngươi, ngươi gọi tên hắn, ngươi cho rằng ta không nghe thấy? Ngươi thành thật một chút, rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ gì?"
"Ta và hắn, không quan hệ."
Sắc mặt trắng bệch, môi cũng mất huyết sắc.
Móng tay Tiểu Chu cắm vào lòng bàn tay, vành mắt hồng lên.
"Ba năm trước đây một lần kia, chẳng lẽ không phải các ngươi tính kế ta? Ta bị ngươi......Ta sao có thể, có quan hệ gì với hắn! Huống chi ta theo Ninh tổng, sẽ đối với ngài ấy toàn tâm, tuyệt đối không thể dùng sự an toàn của ngài ấy cho ta và Ngô Phong......Cho nên ngươi không cần lo lắng! Ta không liên quan gì đến hắn, đời này cũng sẽ không liên quan! Ngươi, cũng không cần phả treo sự tình lần đó ở bên miệng, chuyện ta và ngươi nói, căn bản ta không để bụng! Chỉ cho là bị chó cắn một miếng......Ô!"
Thấy đôi mắt A Trình dâng lên hung tợn, muốn đánh một quyền qua, Tiểu Chu nhịn không được nhắm mắt trốn tránh.
Không nghĩ tới, cũng không biết là A Trình cố ý hay vô tình đấm sượt, một quyền này thật sự không đánh tới mặt hắn.
Nắm tay mang theo gió, dừng ở vách tường sát trên mặt hắn.
"Đm, ai còn lạ gì ngươi ăn vạ không thành! Ta đó là cứu ngươi! Quán bar gọi người ta hạ dược, ngươi loại tiểu ** này nên bị bọn họ kéo đi luân phiên! Tặng không cho ta ta cũng không cần, ngươi giả bộ bị ép bức cái gì?"
Sắc mặt Tiểu Chu cực kỳ khó coi.
Hắn dựa vào tường, giương mắt nhìn A Trình.
Ánh mắt lại hoảng hốt.
Như là nhận không ra người đối diện là ai, đây là nơi nào.
A Trình nhìn hắn chằm chằm một hồi, môi giật giật.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, mà là buông hắn ra.
"Sự tình ba năm trước đây, cũng không có gì vô nghĩa.
Coi như là chưa từng phát sinh qua, về sau ngươi đừng ở trước mặt Ninh ngại chuyện của ta.
Ngươi thật cho rằng tính tình ta tốt như vậy, có thể nhẫn nhịn ngươi bao lâu? Ngày nào đó chọc cho ta nóng nảy, trực tiếp thọc ngươi! Nghe hiểu không l?"
Nói xong, một tay hắn xô đẩy Tiểu Chu lên tường, quay đầu liền rời đi.
Cái gara to như vậy, không có người khác.
Tiểu Chu cúi đầu đứng dựa vào tường hồi lâu.
Hắn vẫn luôn che dạ dày lại
Vừa rồi bị đánh một chút, giống như rất đau.
Che một hồi, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lại một lát sau, hắn chống vách tường, một khuôn mặt trắng bệch đứng dậy rời đi.
Nhưng hắn không biết, hắn vốn đi chưa lâu.
A Trình vốn đã rời đi, giờ lại về tới góc gara này.
Trên mặt đất vài vết nước tròn tròn.
Hình như là nước mắt, cũng có thể là đau ra tới ra mồ hôi.
Một bên còn có chút dịch dạ dày.
Cả ngày nay Tiểu Chu cũng chưa ăn gì, dịch dạ dày còn hỗn theo tơ máu.
A Trình nhìn thoáng qua, hung hăng mắng một tiếng "Đm".
Hắn hung hăng nện một quyền ở trên tường, đấm đến đốt ngón tay xanh tím, mạng nhện tro bụi trên trần nhà rơi đổ rào rào xuống.
Sau đó hắn thở dài, lái xe tử rời khỏi gara.
Xe chạy đến đường cao tốc, thay đổi hình thức điều khiển tự động.
Hắn lấy một đồ vật nhỏ bên cổ.
Giọng nói thanh thanh, gọi một cuộc điện thoại.
"Vương đội, là ta.
Lần này nằm vùng có chút thu hoạch, ba mươi phút sau gặp ở chỗ cũ."
Vừa nói, hắn vừa duỗi tay sờ lên mặt.
Một lớp mặt nạ mỏng như da người bị bóc xuống.
Không thấy A Trình tuổi trẻ nhiệt khí nữa, trên kính chiếu hậu, là một gương mặt trầm ổn: Tay cầm lực lượng cảnh vệ tối cao của thành phố, hắc bạch lưỡng đạo thanh danh hiển hách, nhân vật căm ghét phái chủ chiến như kẻ thù, Ngô Phong.
"Đội trưởng Ngô! Anh cũng xuất hiện rồi, tôi sắp vội muốn chết, lại không dám chủ động tìm anh......Ninh Trí Viễn người nọ quá cảnh giác, thủ đoạn làm việc lại tàn nhẫn.
Tôi thật không rõ đội trưởng Ngô muốn mạo hiểm lớn như vậy, tự mình đi nằm vùng? Vạn nhất bị hắn phát hiện, hậu quả không dám tưởng tượng a! "
Phó đội trưởng họ Vương đội trị an, là người hiền lành không có chủ kiến.
Nhìn thấy Ngô Phong lông tóc vô thương xuất hiện ở trước mắt, hắn đều muốn khóc lên.
"Ngô đội, anh xem anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, làm gì một hai qua không được Ninh thị? Cứ cho rằng bọn họ lúc trước đáy hơi đen một chút, nhưng hiện tại đã tẩy trắng a! Cái loại quái vật khổng lồ này chúng ta chọc hắn làm gì, Ngô đội, chúng ta cứ duy trì trị an thành phố cho tốt, đả kích bọn tội phạm không phải khá tốt sao? "
"Tốt chỗ nào? Ta cảm thấy không tốt.
Ninh thị thích hắc thì hắc đi, không nằm ngoài ranh giới ta cũng không dung túng được.
Nhưng tên Ninh Trí Viễn kia, ngay trợ lý cũng phải người có thành tích cao về học tập lẫn tính cách.
Mẹ nó đáy đen như vậy, làm mấy tên lưu manh tay đấm mấy tên côn đồ, có tư cách gì kêu người khác chôn chung với hắn? Hắn làm những chuyện đó, nếu là thua thì là phải rơi đầu! Trong lòng hắn không rõ sao?"
"A? Ninh Trí Viễn lại làm gì? Hắn hiện tại không phải đang kinh doanh sao, đã sớm không chạm vào súng ống đạn dược gì a? Tài nguyên nước ngoài cũng đã được quốc gia trao quyền, cũng không tự mình nuôi trồng thế lực à?"
Mắt thấy phó đội Vương bắt đầu chảy mồ hôi đầy mặt, một đầu Địa Trung Hải béo ngậy.
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ "Tôi chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường, vì sao muốn cuốn tôi vào chuyện nguy hiểm như vậy a?"
Ngô Phong hừ một tiếng, quyết định không cần nói chuyện Ninh thị bán vài tấn trọng hình súng ống đạn dược cho Phương Minh Sơn, cuốn vào quốc gia đoạt đích chi tranh, lại cũng không nói ra chuyện khai chiến với Đại hoàng tử đến thậm chí cho nổ mỏ quặng ở nước ngoài.
Rốt cuộc, phó đội Vương là người tốt.
Cũng đừng hù dọa hắn.
"Ninh thị bên kia rốt cuộc thế nào? Ngô đội, anh đừng làm tôi sợ, anh nói chuyện đi?"
"Còn điều tra, không có việc gì, ngươi không cần nhọc lòng cái này.
Vương đội, khả năng sắp tới tôi sẽ rất bận, ngươi mang theo các anh em cố thủ thành phố cho tốt, làm tốt chức trách là được.
Có yêu cầu, ta sẽ tìm các ngươi cầu viện."
- - Mắt thấy, Ninh thị bức Đại hoàng tử tới đường cùng.
Chỉ sợ cuộc quyết đấu cũng sắp xảy ra ngay trước mắt.
Nếu là sau này, có thể sử dụng thân phận của A Trình đưa cái tên Chu Diệu ngu xuẩn kia tránh xa khỏi trung tâm quyết sách của Ninh thị thì tốt rồi.
- - Nếu không......Người như Đại hoàng tử, tuyệt đối chuyện gì cũng có thể làm được.
Ở bên cạnh hắn, có một người tính một người, đều nguy hiểm cực độ!
Nói là muốn đưa Chu Diệu tránh xa ra, cũng chẳng phải nói dễ hơn làm sao? Hắn cũng không phải chỉ mới thử một hai lần, thậm chí nháo tới rồi hai bên quyết liệt đến mức độ nào! Đến tột cùng là cái tên Ninh Trí Viễn kia có cái gì tốt, đáng giá để Chu Diệu khăng khăng một mực như vậy? Ba năm trước đây, hắn đi theo Ninh Trí Viễn đi tập kích ở phía phía đông nam, không phải gặp tập kích? Thậm chí bị người ta hạ dược lừa đến quán bar! Nếu không phải hắn đuổi tới kịp thời......!
Ngô Phong càng muốn trầm nhịn trong lòng lại càng không được mà thở dài một hơi.
Vô luận như thế nào, lần này nhất định phải thành công.
Lại đụng đến nguy hiểm này một lần nữa một lần cái loại này nguy hiểm, ai biết hắn có thể bảo vệ được tên gia hỏa đơn thuần kia hay không?
Nguy hiểm như vậy, hắn căn bản không dậy nổi......!
"Ngô đội, Ngô đội?"
"Hử?"
Nhoáng một cái, Ngô Phong ngẩng đầu, nhìn thấy phó đội trưởng Vương quan tâm mà nhìn hắn.
Hắn xoa xoa mặt.
"Không có việc gì, thất thần.
Vương đội, A Trình thế nào?"
"Vẫn không thành thật.
Mỗi ngày gặp người đều mắng, giống như tên chó điên vậy.
Nhưng chúng ta nhốt hắn lại, hắn cũng không lăn lộn ra sóng to gió lớn gì......Dù sao hắn không ra được, tin tức cũng không được truyền đi.
Ai cũng sẽ không biết A Trình bên người Ninh Trí Viễn là giả trang.
Nhưng mà Ngô đội, Ninh Trí Viễn hắn quá khôn khéo, anh ngàn vạn lần phải cẩn thận.
Nếu như bị hắn phát hiện......"
"Không cần lo lắng.
Nếu hắn phát hiện, tóm lại tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ mình."
Cười khinh bỉ, Ngô Phong tùy tay cầm lấy mặt na da đeo lên mặt.
Chỉ thấy hắn đứng trước gương bóp tới xoa lui, lại không biết móc ra một cái lọ gì đó bôi lên, rất nhanh, Ngô Phong trầm ổn chi thuẫn quốc gia liền biến mất hoàn toàn không thấy dấu vết.
Chỉ còn lại A Trìnb có diện mạo tàn nhẫn, nhếch miệng cười với Vương đội.
Đầy mặt tà khí, thế nhưng làm Vương đội run lập cập, trong lòng một cỗ hàn ý.
.................!
Tiểu Chu về tới tầng cao nhất tập đoàn Ninh thị.
Ngoài văn phòng đứng một vòng người, âu phục giày da, đều là người tải giỏi có chức vị cao trong công ty.
Ngày thường, đây đều là những nhân vật oai phong, giờ phút này lại giống một đám học sinh tiểu học, hề hề khẩn trương mà đứng đợi ngoài văn phòng.
Nhìn qua cửa kính, có thể nhìn thấy Ninh Trí Viễn ngồi ở sau bàn làm việc, trong tầm tay chồng chất một chồng văn kiện cao ngất.
Mặt hắn vô biểu tình, tầm mắt hắn dừng ở hàng di động xếp dài.
Một tên phó tổng rũ tay đứng ở một bên, trên trán toàn là mồ hôi.
"Ôi là trời, Ninh tổng đây là làm sao vậy?"
"Đây là cái thứ mấy rồi? Giáo huấn người lâu như vậy, hỏa khí Ninh tổng rất lớn a."
Trong văn phòng Ninh Trí Viễn dần nhăn mày lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng tên giám đốc trưởng phòng đứng bên ngoài thì nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Bối cảnh đối phương như thế nào không điều tra rõ ràng? Thu mua thương nghiệp lớn như vậy, ngươi ngay cả phân tích bối cảnh cũng làm không tốt, là muốn để lại bao nhiêu tai họa ngầm? Trở về làm lại!"
Tay vung, báo cáo thu mua rơi trên mặt đất.
Phó tổng nhanh chóng ngồi xổm xuống, muốn nhặt lên.
"Kêu ngươi trở về làm lại, làm lại từ đầu cho ta! Loại đồ vật không có chút giá trị này, ngươi còn nhặt lên làm gì? Để làm giấy vệ sinh sao? Đi ra ngoài làm lại! Tuần sau nộp lại kết quả cho ta.
Nếu vẫn là cái trình độ này, ta thấy ngươi cũng không cần đi làm nữa!
Người tiếp theo! Này thực hiện loạt dự án nâng cao năng lực vận tải xuyên biển hày? Bước vào giải thích cho ta một chút, hao tổn lớn như vậy là như thế nào!"
Lại một tên quan lớn vẻ mặt đưa đám, rũ đầu đi vào văn phòng.
Một vòng người bên cạnh càng run sợ trong lòng.
"Ninh tổng còn không nghỉ ngơi? Đã đã trễ thế này a......"
"Rốt cuộc là ai chọc tới Ninh tổng a?"
Một tiếng ho khan, đánh gãy tiếng nói nhỏ khe khẽ của mọi người.
Nhóm chức cấp cao quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Tiểu Chu, nhanh chóng vây quanh.
"Trợ lý Chu! Hôm nay Ninh tổng làm sao vậy?"
"Đúng vậy đúng vậy, vừa trở về đã bắt đầu gọi từng người vào văn phòng, tra thẩm từng hạng mục một, mắng người phụ trách đến máu chó đầy đầu! Làm gì vậy a? Chẳng lẽ trong lòng Ninh tổng có tính toán gì, muốn thay đổi cơ cấu nhân sự tập đoàn?"
Lời này vừa nói ra, mọi người đều rùng mình, ánh mắt bắn về phía Tiểu Chu.
Nếu thật sự muốn điều chỉnh cơ cấu nhân sự, nhóm người có địa vị cao như bọn họ sẽ có biến hóa rất lớn! Có thể ở làm nhân viên có chức vị cao ở tập đoàn Ninh thị, ai mà không phải người tài giỏi? Đều muốn hỏi thăm một chút tin tức nội tình từ Tiểu Chu.
Thấy ánh mắt mọi người sáng ngời, tiếng Tiểu Chu cười khổ.
Cái gì mà chuẩn bị thay đổi cơ cấu nhân sự?
Ninh tổng hắn chẳng qua chỉ là vì chờ một tin tức, chờ đến trắng đêm khó ngủ.
Trong lòng bực bội, liền chọn những hạng mục xấu, giáo huấn người xả giận thôi.