Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Thanh Đào luôn cho rằng mức độ xui xẻo của con người sẽ có giới hạn.
Nếu mức độ xấu hổ trong cuộc đời cô phân thành các cấp một, hai, ba, bốn, thì cảnh tượng bây giờ là một trong những nỗi hổ thẹn lớn lao nhất.
Nếu cho cô cơ hội lựa chọn lại lần nữa.
Cô hy vọng sinh mạng trẻ tuổi này của mình sẽ chấm dứt ngay bây giờ.
Tiện thể kết thúc luôn cuộc đời này.
Xin cảm ơn.
Còn gì xấu hổ hơn khi vừa khoe khoang với người yêu cũ rằng mình và chồng yêu thương nhau thế nào, ngọt ngào ra sao xong, thì thoáng một cái đã nhìn thấy ông chồng hờ của mình cơ chứ?
Từ Thanh Đào đơ luôn.
Thoáng chốc, trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Trần Thời Dữ đến từ bao giờ?
Vừa nãy cô nói to như vậy, anh nghe được đến đâu rồi?
Nếu không phải ngay bên cạnh cô chỉ có nhà vệ sinh nam, thì chắc chắn là Từ Thanh Đào sẽ chui thẳng vào nhà vệ sinh luôn.
Nhưng, nghĩ kỹ lại thì, chẳng thà cô cứ đào một hố đất rồi chui xuống luôn đi cho rồi!
Đầu óc trống rỗng chừng hai giây, hai chân Từ Thanh Đào như bị đổ xi măng, cứ dính chặt xuống đất.
Hồi lâu sau, cô mới chật vật tiến lên phía trước một bước, dùng kỹ năng diễn xuất đỉnh cao sau khi đạt giải ảnh hậu Oscar Vân Kinh, vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Anh Thời Dữ, sao anh lại đến đây vậy?”
Cách hóa giải sự ngượng ngùng của Từ Tiểu Đào:
Chỉ cần mình không ngượng thì người khác sẽ ngượng. jpg
Trần Thời Dữ nhàn nhã nhìn cô.
Tầm mắt anh đánh giá từ trên xuống dưới, như thể là đang muốn thu hết mọi dáng vê chật vật của cô vào đáy mắt mình.
Bấy giờ anh mới thản nhiên nói rằng: “Nếu tôi không đến thì tôi cũng không biết, hóa ra mỗi tối tôi cũng có thói quen hôn em đến chết trước khi đi ngủ.”
…
Ngón chân của Từ Thanh Đào bắt đầu chạm đất.
Vành tai đỏ bừng, cả người cứng đờ.
Hồi lâu sau, cô mới lúng túng nói, nhi nhí như tiếng muỗi vo ve: “Anh, vừa nãy anh nghe thấy rồi à…”
Để cô chết luôn đi cho rồi, cho dù là hôn chết hay là nhảy lầu chết.
Bây giờ, ngay lập tức! Ngay lúc này!
Trần Thời Dữ vẫn ung dung nhìn cô: “Nghe thấy gì cơ?”
Từ Thanh Đào cúi đầu nhìn mũi chân, muốn mình biến mất khỏi thế giới này ngay tức thì!
Trần Thời Dữ nhướn mi, cười như không cười, giọng điệu ngứa đòn: “Nghe thấy em nói tôi vừa đẹp trai lại vừa giàu có à?”
Anh dừng lại, âm cuối cố tình kéo dài ra, rõ ràng là chẳng tốt lành gì: “Hay là tôi một đêm bảy lần?”
…
Trời đất ơi! Từ Thanh Đào à.
Sao bây giờ không xuất hiện một trận sét đánh chết cô luôn đi!
Chẳng lẽ Trần Thời Dữ…
Đã nghe thấy hết rồi ư?
Từ Thanh Đào hít sâu một hơi, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn anh, vẫn cứng đầu giải thích: “Đó là, tôi chỉ đang gia công thêm chút nghệ thuật, dùng một chút biện pháp tu từ hơi phóng đại mà thôi…”
Nào ngờ, Trần Thời Dữ không hề có ý định cho cô lối thoát, ngược lại, giọng nói của anh còn hơi ngang ngược: “Phóng đại à?”
Dáng vẻ không biết xấu hổ kiểu như “tôi cảm thấy những điều em nói đều là sự thật”.
Từ Thanh Đào: …
Được, được, được rồi, anh được, anh ok, anh một đêm bảy lần, được chưa!!
Cô nghĩ ngợi, lại cảm thấy không đúng cho lắm, cảm thấy mình cần phải tôn trọng sự thật khách quan, không nhịn được mà phản bác: “Cũng không tài giỏi đến vậy…”
Mà trong lòng thì lại chửi thầm: Bây giờ nam chính của Tấn Giang cũng đâu thịnh hành kiểu thiết lập nhân vật một đêm bảy lần đâu, được không vậy hả?
Trần Thời Dữ ngừng lại, anh nhíu mày: “Cái tôi nói là vừa đẹp trai, vừa giàu có cơ.”
Từ Thanh Đào: …
Ý thức được hình như mình đã hiểu nhầm gì đó.
Rõ ràng là Trần Thời Dữ cũng ý thức được.
Trước khi bị anh cướp lời, Từ Thanh Đào rất kiên định mà nói rằng: “Phóng đại mà tôi nói cũng ám chỉ ý vừa đẹp trai vừa giàu có!”
“Ừ.” Trần Thời Dữ lên tiếng: “Nếu không thì sao, em nghĩ gì?”
… Cô không nghĩ gì cả!!!
Từ Thanh Đào cảm thấy mình không thể tiếp chuyện với Trần Thời Dữ được nữa.
Nếu không cô sẽ xấu hổ đến chết ngay tại chỗ mất thôi!
Sau đó, dù cho Trần Thời Dữ muốn nói gì đi chăng nữa, thì cô đều vờ như mình không nghe thấy, sau đó mạnh mẽ giẫm lên giày cao gót mà đi về phía cổng lớn.
Chiếc Maybach quen thuộc đỗ ở ven đường, Từ Thanh Đào không hề nghĩ ngợi gì mà cứ việc đi thẳng qua đó.
Trần Thời Dữ mở cửa ra thay cho cô, cô do dự trong chốc lát.
Giữa ghế phó lái và ghế sau, cô muốn chọn ghế sau hơn.
Dù sao, bây giờ cô không muốn nhìn thấy gương mặt này của Thời Tiểu Dữ một chút nào cả.
Kết quả là, cô đang định đi ra ghế sau, giọng nói của Trần Thời Dữ nghe hơi lành lạnh chợt vang lên: “Từ Thanh Đào, tôi là tài xế lái xe của em à?”
Từ Thanh Đào: …
Anh là bố của tôi, được chưa hả!!
Từ Tiểu Đào hoàn toàn cam chịu số phận.
Cô ôm túi xách mà ngoan ngoãn ngồi ở ghế phó lái.
Trong chốc lát, chiếc Maybach đã di chuyển về phía trước, nơi đến là Bách Nguyên Nhất Hào.
Bấy giờ Từ Thanh Đào mới ý thức được anh có dáng vẻ hơi phong trần, mệt mỏi. Có vẻ đúng là anh đã đi thẳng từ sân bay quốc tế Vân Kinh tới đây.
Về vấn về vì sao Trần Thời Dữ biết cô ở đây.
Từ Thanh Đào không hề bất ngờ.
Kể từ sau lần bị theo dõi vào nửa đêm, Trần Thời Dữ đã sắp xếp tài xế lái xe và trợ lý riêng cho cô.
Mặc dù khi ra ngoài Từ Thanh Đào không nhìn thấy vệ sỹ, nhưng có lẽ là có không ít người theo cô đến đây.
Chắc chắn Triệu Dương cũng báo cáo chi tiết lịch trình một ngày của cô cho anh nghe.
…
Trải qua chuyện đáng xấu hổ như vậy, Từ Thanh Đào thấy đây quả là một kỳ tích, bởi lẽ, cô vẫn kiên cường đến tận bây giờ mà chưa bị sự ngượng ngùng quật ngã.
Trên đường đi, không ai nói với ai câu nào, trong xe Maybach chỉ có tiếng động cô bấm vào màn hình điện thoại.
Nhỏ đến mức có thể bỏ qua nó.
Từ Thanh Đào tìm đến Tạ Sênh qua WeChat, kể lại một lượt đầu đuôi sự việc tệ hại vừa nãy mà cô gặp phải cho cô ấy nghe.
Nhưng cô không hề nhận được lời an ủi nào từ bạn thân, ngược lại, cô còn nhận được một âm thanh đai sáu giây, chuyển thành văn bản thì sẽ là: Ha ha ha ha ha ha ha!
[Tớ có thể đi gửi bản thảo cho nhóm xấu hổ chết mất kia không? (chân thành)]
Từ Thanh Đào: …
Tạ Tiểu Sênh! Cậu có nhiều bạn quá rồi nên mất đi một người bạn như tớ cũng không sao cả, đúng không!!
Cười xong xuôi hết rồi thì Tạ Sênh lau nước mắt.
Gõ chữ: [Sau đó thì sao? Gã khốn kia có tức đến chết không vậy?]
Có lẽ là Tống Gia Mộc đã bàng hoàng đến nỗi nói không nên lời rồi nhỉ.
Từ Thanh Đào nhếch môi, dù gì thì hình tượng của cô trong lòng anh ta vẫn rất chỉn chu, theo khuôn khổ.
Bài phát biểu kinh thiên động địa do cơn phẫn nộ tạo ra vừa nãy khiến cho Từ Thanh Đào xấu hổ đến nỗi cô chỉ muốn đào hố chết quách đi cho xong.
[Mệt rồi. jpg]
[Bây giờ không phải là tên khốn kia chết mà là tớ sắp chết rồi đây này!:)]
Thấy còn khoảng mười phút nữa là đến Bách Nguyên Nhất Hào, Trần Thời Dữ đã không nói gì suốt dọc đường đi, dựa theo tính cách độc mồm độc miệng của anh, chắc chắn là khi sắp đến nhà, anh sẽ tính sổ với cô.
Lát sau, Tạ Sênh trả lời: [Ồ, ồ, cũng phải.]
Cô ấy hóng hớt chẳng ngại chuyện lớn, gửi một âm thanh đến, cười vô cùng ngang ngược: “Nếu một tối mà làm bảy lần thì đúng là có thể bị làm đến chết…”
Sau đó thì âm thanh này bị Từ Thanh Đào vô cảm tắt đi.
Một giây sau, Tạ Sênh bị đóng gói ném vào trong danh sách đen.
Người bạn thế này…
Ha ha, không cần cũng được.
…
Bình tĩnh cả đường đi, sau khi xuống xe, gió đêm thổi qua, Từ Thanh Đào mới cảm thấy độ nóng nơi vành tai đã tan biến.
Cùng lúc đó, cuối cùng thì cô cũng đã có thể nhìn thẳng vào Trần Thời Dữ.
Sau khi đi công tác ở Hải Thành, không hẳn là Trần Thời Dữ về tay không.
Vừa đến phòng khách, nhìn thấy trên bàn đặt một đống quà, nhìn thấy toàn là mấy loại như trang sức ngọc trai.
Không thể không thừa nhận rằng, Trần Thời Dữ là một ông chồng hoàn hảo, gần như không thể soi ra được bất kỳ khuyết điểm nào, cứ mỗi lần đi công tác là anh lại mua đồ.
Không phải mua cho anh, mà là mua cho Từ Thanh Đào.
Mặc dù phần lớn thời gian cô không dùng, hơn nữa, dù cất đi thì cũng chỉ dùng được vài tháng.
Sau khi chia tay vui vẻ, cô không mang theo thứ gì đi cả.
Nhưng điều này không gây ảnh hưởng đến Từ Thanh Đào cảm thấy khá vui mỗi khi nhìn thấy quà.
Nghĩ đến Thời Tiểu Dữ từ sân bay quốc tế Vân Kinh ngàn dặm xa xôi đến đón mình, lại còn có tâm trạng chuẩn bị quà cho cô.
Lương tâm của Từ Thanh Đào hơi nhói đau.
Nhưng cô còn chưa áy náy được bao lâu, vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Trần Thời Dữ lãnh đạm và hờ hững mà ngồi trên ghế sô pha.
Anh đang ung dung nhìn cô.
Mặc dù anh không nói năng gì, nhưng, từ ánh mắt của ông lớn, Từ Thanh Đào vẫn cảm nhận được một luồng sát khí.
Đến rồi, nó đến rồi, cuối cùng thì Thời Tiểu Dữ cũng đã đến.
Cô biết ngay mà, biết ngay là anh sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy mà.
Một giây sau, Từ Thanh Đào nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trần Thời Dữ: “Suy nghĩ suốt dọc đường rồi, em vẫn chưa nghĩ ra mình nên ngụy biện thế nào à?”
Từ Thanh Đào: …
Chờ chút đã, đừng nóng vội, còn đang suy nghĩ đây này.
Nghĩ tới nghĩ lui, thực sự không thể nghĩ ra lý do để ngụy biện.
Từ Thanh Đào như “vò đã mẻ không sợ rơi”, hơi tức giận mà thở hổn hển, nói: “Còn có thể nguỵ biện thế nào đây, anh nghe thế nào là thế ấy đấy.”
“Cái nào?” Trần Thời Dữ chậm rãi và ung dung, nhưng ánh mắt anh lại lành lạnh: “Bị tôi bắt gặp em và người yêu cũ nối lại tình xưa à?”
Từ Thanh Đào: …
Người yêu cũ thì chỉ là người yêu cũ mà thôi, tung tin đồn nhảm đã đành, chứ cái gì mà nối lại tình xưa, Thời Tiểu Dữ, anh không có mắt à!!
Dừng lại trong chốc lát, Trần Thời Dữ tiếp tục nói: “Em vẫn nên giải thích một chút đi, vì sao em lại ở cùng người yêu cũ.”
Từ Thanh Đào:.
“Không phải đã rõ ràng lắm rồi hay sao?” Khi nhắc đến gã cặn bã kia, trông Từ Thanh Đào không hề giả trân chút nào, cô trầm mặc một chút: “Chắc là Tết Thanh Minh vừa qua nên bảy hồn vía của anh ta vừa trở về.”
Nghĩ nghĩ một hồi, càng nói càng cảm thấy “mình nói cũng lý đấy chứ”, Từ Thanh Đào tiếp tục: “Cho nên anh mới gặp phải vài thứ không sạch sẽ bẩn thỉu như vậy.”
“Với lại, cũng không có việc nối lại tình xưa gì đâu.” Từ Thanh Đào nhanh chóng dùng giọng nói nho nhỏ mà bổ sung thêm, giọng cô rất đỗi dịu dàng, cũng vô cùng ngọt ngào, mang theo đặc trưng của người vùng đảo nhỏ của phương Nam, nói mà cũng như đang nũng nịu: “Tôi gặp là vì để nhắc nhở chính mình.”
Nghe được cô phủ nhận bốn chữ “nối lại tình xưa” một cách nhanh gọn như thế, tâm trạng anh dần tốt hơn, hàng lông mày thì nhướng lên.
Đôi hồ ly của Từ Thanh Đào trông vô cùng chân thành mà nhìn thẳng vào anh: “Nhắc nhở mình rằng, sau khi rời khỏi gã khốn kiếp đó, cuối cùng thì bây giờ cũng đã có được một người chồng tốt như anh đây, đúng là nên thắp hương bái Phật, dốc lòng mà trân trọng!”
Tuy hiểu rõ những lời dỗ ngon ngọt này của Từ Thanh Đào đều là lời chót lưỡi đầu môi, giả tạo hơn hẳn so với hoa giả bày bán ở ngoài cổng trường.
Rõ ràng là anh cũng hiểu, trước đến nay cô luôn dùng viên đạn bọc đường như thế này, thế nhưng, khi bị đôi mắt hồ ly hoạt bát mà gian xảo kia nhìn, ánh mắt thì đáng thương…
Lòng anh vẫn rung động khôn nguôi.
Yếu lòng trong chốc lát.
Bầu không khí cứ thế mà dần dần dịu đi, thoát khỏi tình cảnh “giương cung bạt kiếm” của khi nãy.
Từ Thanh Đào nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, cô chợt nghĩ đến một chuyện khác.
Theo lý mà nói, hẳn là Trần Thời Dữ sẽ đi công tác trong vòng ba ngày.
Sao mới có hai ngày mà anh đã về rồi, đã vậy còn sớm hơn dự tính tròn một ngày nữa.
Bất thình lình nhớ đến việc, cách đây không lâu cô có gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Cô nói cảm thấy tối nay trời rất đẹp.
Trong nháy mắt, nhịp tim như không tự chủ được mà tăng nhanh.
Từ Thanh Đào bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách hơi cao, có lẽ vì đang là mùa hè nên vào ban đêm, nhiệt độ khô nóng, bởi thế mà cô cũng nóng lên theo.
Không phải vì xem xong tin nhắn kia của cô…
Nên mới về Vân Kinh đâu nhỉ?
Từ Thanh Đào không biết mình đã ôm thứ tâm lý vi diệu gì, trong phòng khách tĩnh lặng, cô cất tiếng nói.
Giọng nói trong veo mang ý tứ muốn thăm dò: “Anh Thời Dữ, sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Cô nói xong, phòng khách yên tĩnh trong chốc lát.
Rất lâu sau mới nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên, anh nói một cách thật chậm rãi: “Từ Thanh Đào.”
Anh ngước mắt lên, ánh nhìn dừng lại trên người cô thật lâu, như mang theo hàm ý sâu xa, anh nói rằng: “Đừng biết rồi mà còn cố hỏi.”
“Em cảm thấy tôi về chỉ vì thời tiết đẹp thôi sao?”
…
Cho đến tận lúc trước khi đi ngủ, câu nói ấy của Trần Thời Dữ vẫn còn đang xoay quanh trong đầu cô.
Cô chậm rãi rửa sạch bọt kem tẩy trang trên mặt, ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình trong gương.
Sau đó mới vô tình ý thức được rằng…
Vừa nãy, có phải là Thời Tiểu Dữ đang thả thính cô không vậy???
Khi nhận ra được điều này, Từ Thanh Đào chợt thấy không ổn rồi.
Nằm ở trên giường lâu thật lâu mà không sao ngủ được, cô cầm điện thoại di động lên, nhiều lần ấn mở WeChat rồi lại tắt đi.
Cuối cùng, cô do dự một chút rồi mở khung trò chuyện với Trần Thời Dữ lên.
Ghi chú tên của anh bị cô đổi tùm lum tumg la, bây giờ lại đổi thành “Thời Tiểu Dữ hồi phục trí tuệ nhân tạo”.
Lịch sử nói chuyện vẫn dừng lại vào buổi chiều hôm nay.
Cô kéo lên, thấy tin nhắn mình gửi cho anh, rằng cô cảm thấy đêm nay trời rất đẹp.
Trằn trọc trên giường cả nửa ngày trời, Từ Thanh Đào vẫn để điện thoại di dộng xuống.
Không những không gửi tin nhắn sến sẩm trên Tiểu hồng thư như hằng ngày sang để quấy rầy đối phương, thậm chí, tin nhắn chúc ngủ ngon cũng không gửi.
Kịch bản cưới trước yêu sau cũng cần cô linh hoạt thả lỏng một chút để nắm bắt tốt hơn, rõ ràng là yêu thương người ta nhưng cứ một mực chối từ, người ta đến thì cứ chối đây đẩy, thế thì lợi hại lắm à?!
Nói là tạo cảm giác lôi kéo cơ mà!
Xoắn xuýt rất rất lâu, Từ Thanh Đào đành đeo bịt mắt lên, quyết định không gửi nữa!
Tắt đèn, tắt máy, đi ngủ! Đừng nghĩ nhiều như vậy nữa mà!
Cô hung hăng đặt điện thoại di động xuống, sau đó vùi mình vào trong gối.
Cô giống con bạch tuộc ôm gối ngốc nghếch.
Nhưng, vừa nhắm mắt lại chưa đầy hai phút mà cô đã bắt đầu thấy buồn ngủ.
Điện thoại đặt cạnh gối đầu rung lên.
Từ Thanh Đào tháo bịt mắt ra, híp đôi mắt hồ ly lại để xem tin nhắn.
Là tin nhắn WeChat của Trần Thời Dữ.
Trong tích tắc, cơn buồn ngủ biến mất tăm mất tích, cũng khiến cô quên sạch sẽ cách mà mình định làm là thả lỏng một chút để kiểm soát tốt hơn.
Từ Thanh Đào vô thức ấn mở WeChat.
Trần Thời Dữ chỉ gửi hai chữ đơn giản: [Ngủ ngon]
???
Lần đầu tiên ông lớn chủ động gửi tin nhắn ngủ ngon cho mình.
Cô sửng sốt.
Hình như anh vẫn chưa gửi xong hết.
Khung trò chuyện hiện lên dòng chữ đang soạn tin.
Từ Thanh Đào không biết mình đang chờ mong điều gì, hô hấp cũng nhẹ đi không ít.
Mất cả nửa ngày dài, tin nhắn của Trần Thời Dữ khoan thai và ung dung mà gửi tới, là hai tin nhắn thoại.
Chất giọng của người đàn ông trầm thấp và trong trẻo, pha lẫn chút khàn khàn vang lên trong chăn.
Cơn mưa rào ngoài cửa sổ chất chứa cả những ẩm ướt của đêm hè, đèn ngủ mờ mờ, ánh sáng mông lung.
Từ Thanh Đào nghe được lỗ tai mình đã tê dại mất rồi, như vừa bị điện giật vậy.
Dường như là anh đang trả lời lại tin nhắn trước đó của cô.
Giọng Trần Thời Dữ rất rất nhẹ, hình như anh hơi buồn ngủ, nghe biếng nhác vô cùng.
“Về sớm là bởi vì…”
“Tôi cũng nhớ em.”