Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nửa đêm, một bài đăng trôi nổi trên nhóm đời sống của diễn đàn nào đó.
[Ông chồng hờ kết hôn chớp nhoáng với tôi bỗng đi công tác về sớm, sau đó nói là vì nhớ tôi, anh ấy có ý gì thế?]
Trong vài phút ngắn ngủi, bình luận tăng vọt:
Lầu 1: Tối đến là lại bắt đầu ngược chó [*] đấy à?
[*] Chó ở đây là “chó độc thân”, hay còn gọi là chó FA, cẩu độc thân,… là một thuật ngữ của cư dân mạng Trung Quốc để chỉ người độc thân, thường sẽ mang theo ý tứ trêu chọc, vui đùa.
Lầu 2: Ý gì thế, trông tôi như một chú chó đứng bên đường không hiểu sao mình lại bị đá một phát.
Lầu 3: Lại là cô, cô là người viết của Tấn Giang đã bịa đặt chuyện “sau khi bị đá trong ngày lãnh giấy chứng nhận thì cưới bạn học cũ” lần trước, có trình độ bịa chuyện câu like như thế thì sao không ký hợp đồng với Tấn Giang luôn đi cho rồi?
…
Từ Thanh Đào đọc đống bình luận đến nóng mặt.
Còn cái gì mà ngược chó nữa chứ!
Thức ăn cho chó [*] thời nay đã kém đến thế rồi à, hay là, ngay cả vợ chồng trên danh nghĩa khoe tình cảm mà cũng có thể ngược chó cơ à. jpg
[*] Thức ăn cho chó (hay còn gọi là “cẩu lương”, “cơm chó”) bắt nguồn từ tiếng Trung, mang nghĩa “cơm dành cho chó”. “Cẩu” có nghĩa là “chó”, còn “lương” tức là lương thực, thức ăn. Tuy nhiên, cơm chó (hay cẩu lương) thường được hiểu theo nghĩa bóng, dùng để chỉ những hành động lãng mạn, ngọt ngào của các cặp tình nhân.
Nhưng, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Hai tin nhắn thoại của Trần Thời Dữ vẫn còn đang quanh quẩn và vang vọng mãi trong đầu cô.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, và dưới sự khó hiểu của chính bản thân mình, Từ Thanh Đào mở tin nhắn thoại nghe thêm lần nữa.
Rồi cô chầm chậm ôm gối ôm chó bắp cải của mình lên, vùi mặt vào trong chăn.
Dưới ánh đèn ngủ vàng dịu, chỉ lờ mờ thấy được lỗ tai cô đang dần đỏ lên.
…
Hôm sau là thứ bảy, Từ Thanh Đào thức dậy vào lúc tám giờ ba mươi.
Nhìn thấy thời gian quen thuộc trên điện thoại, cô hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt u ám.
Đúng thế.
Cô chính là kẻ làm công ăn lương bị nguyền rủa hận không thể ngủ đến mười một giờ mới dậy trong ngày làm việc, nhưng hai ngày nghỉ lại dậy vào đúng tám giờ rưỡi trong truyền thuyết kia.
Sao mỗi lần được nghỉ ngơi thì cô đều dậy sớm quá vậy TvT!!
Từ Thanh Đào ôm gối, muốn ngủ thêm chút nữa.
Kết quả là, vừa mới lật người xong, thì không biết cô chợt nhớ đến điều gì mà thoáng do dự rồi vẫn bò dậy khỏi giường.
Điều hoà của Bách Nguyên Nhất Hào đang mở một nhiệt độ ổn định, bốn mùa trong năm đều ấm áp một cách vừa phải.
Máy làm sạch không khí đang chậm rãi vận hành, không cần mở cửa sổ cũng có thể cảm nhận được không khí tươi mát.
Thì đúng rồi đấy, đây chính là mùi tiền của chủ nghĩa tư bản độc ác. jpg
Cô đi đánh răng rửa mặt, lúc đi ngang qua bàn trang điểm, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ngồi xuống.
Sao tự nhiên lại thấy sắc mặt mình không được tốt cho lắm vậy nhỉ?
Bình thường thì Từ Thanh Đào không chú ý đến những việc này lắm.
Nhưng mà, tự nhiên hôm nay hơi để ý, hay là trang điểm lên nhỉ?
Vốn dĩ cô đã có nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần, khi để mặt mộc thì trông cô vẫn rất xinh đẹp.
Chỉ cần kẻ mày đơn giản, sau đó tô một màu son nhạt nhạt thôi là đã có thể điểm tô cho khuôn mặt và giúp các đường nét xinh đẹp kia thêm phần rõ ràng.
Không thể không thừa nhận rằng cô rất hài lòng với lớp trang điểm hôm nay.
Mở cửa phòng ra, cô thấy Trần Thời Dữ đã thức dậy.
Cảnh này trông hơi quen mắt, đôi mắt Từ Thanh Đào híp lại rồi nhìn sang tivi một trăm ba mươi inch.
Tốt lắm, anh không xem bộ web drama thiểu năng “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo lại ôm con chạy” kia nữa.
Có trời mới biết, tối qua, lúc Từ Thanh Đào lướt Weibo và phát hiện bộ phim này đã quay đến phần ba, cô đã thấy kinh ngạc đến cỡ nào.
Rốt cuộc là ông chủ của công ty nào nhiều tiền đến nỗi phải coi tiền như rác, như không có chỗ tiêu để đến đây đầu tư vậy??!
Tiền dùng không hết thì vẫn có thể quyên góp cho Đào Tiểu Đào cô, xin cảm ơn!
Song, lúc nhìn thấy Trần Thời Dữ, hoạt động tâm lý này cũng nhanh chóng biến mất.
Không thể không nói rằng, sáng sớm mới mà được dậy thấy trai đẹp đúng là sẽ khiến tâm trạng con người ta tốt lên thật.
Hôm nay Trần Thời Dữ mặc một bộ đồ thường ngày trông khá thoải mái, không còn phong thái của một vị tổng giám đốc như ngày thường, hình như do anh vừa mới tắm xong nên trên người vẫn còn vương cảm giác hơi ẩm ướt.
Mái tóc đã khô dán lên gò má, đôi mắt phượng vẫn còn lờ đờ buồn ngủ, khí chất cả người thì lười nhác, trông anh tùy ý quá trời.
Tự nhiên hơi ham muốn.
Từ Thanh Đào ngắm đến say sưa, mãi cho đến khi Trần Thời Dữ chú ý đến ánh mắt của cô.
Sau đó anh chầm chậm dời ánh mắt xuống, thấy cô vẫn chưa ăn sáng thì nhướn mày.
“Ăn xong rồi à?”
Từ Thanh Đào vô thức gật đầu: “Ngắm xong rồi.”
Trần Thời Dữ:?
Từ Thanh Đào: …
Chợt nhận ra mình đã bất cẩn nói ra lời trong lòng.
Từ Thanh Đào thản nhiên ngụy biện: “Tôi không có ý đó.”
“À, sắc đẹp thay cơm chứ gì.” Trần Thời Dữ cắn miếng sandwich: “Có thể hiểu được mà.”
Nữa rồi, nữa rồi đó.
Cái kiểu “cô bé này có ham muốn với tôi” đồng thời cũng là Thời Tiểu Dữ thường hay “ảo tưởng sức mạnh” đã đến rồi!
… Anh thì hiểu cái quái quỷ gì chứ!!
Từ Thanh Đào biết ngay là anh sẽ như vậy, đang định phản bác “có khi nào ý của tôi là tôi vừa ngắm anh đến no, mà no ở đây là bị anh chọc cho tức đến no bụng” hay không??
Nhưng đối diện với khuôn mặt đầy cuốn hút trời sinh kia, cô thật sự không thể làm trái lương tâm bảo rằng trông anh không đẹp trai.
Hơn nữa, họ cũng đã kết hôn rồi mà, cô chỉ ngắm chồng mình mấy cái thôi, vậy thì có vấn đề gì à??
Không biết cô lại tưởng tượng những gì, hai bên má bụ bẫm hơi phồng lên trông thấy.
Dường như dáng vẻ buồn bực của Từ Thanh Đào từ hồi cấp ba đến giờ vẫn vậy, mũi hơi chun lên, nốt ruồi đen đó cũng vô tình trở nên mê hoặc vô cùng.
Có lẽ do bây giờ là hai ngày nghỉ cuối tuần, nên hiếm hoi lắm mới thấy được cô không mặc đồ công sở như thường ngày.
Hôm nay Từ Thanh Đào mặc một chiếc áo ngang vai lộ xương quai xanh, kết hợp với quần jean ôm eo màu xanh nước biển, ống quần rộng kiểu cái loa. Eo cô bình thường trông đã rất thon thả, quần jean ôm eo làm dáng người cô càng thêm phần quyến rũ, hai bàn tay người đàn ông đã có thể ôm hết eo cô, mỏng manh như thể chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể gãy.
Hôm nay, mái tóc dài đen mượt cũng được cô khéo léo uốn xoăn lông cừu, tóc cô nhiều, cô cột kiểu nửa đầu trông hoạt bát dễ thương.
Phối với quần jean, căn bản là chẳng ai ngờ cô đã là người đi làm, nói thẳng ra là, thanh xuân căng tràn đến độ dù có quăng cô vào khuôn viên trường học thì trông cô cũng rất hòa hợp.
Nhưng, nghĩ kỹ lại.
Thì đúng là cô vừa mới tốt nghiệp cách đây không lâu.
Ánh mắt Trần Thời Dữ thoáng dừng lại trên người cô khi cô đang mở cửa, khó lòng giấu được vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt.
Sau đó anh bình tĩnh dời tầm mắt.
Không biết sao anh lại nhớ đến tiệc rượu lần trước, có không biết bao nhiêu người trong ngành đã nghe ngóng tin tức của nữ nhà báo thuộc toà soạn “Đệ nhất kinh tế và tài chính” này.
Thậm chí, ngay cả tiền bối trong giới cũng khen ngợi cô không ngớt lời.
Bỗng, Trần Thời Dữ “chậc” một tiếng.
Ánh nhìn hướng xuống ngón áp út của cô, vẫn cảm thấy chiếc nhẫn kim cương kết hôn mà anh mua lần trước kia không đủ to, không đủ bắt mắt.
…
Ăn sáng xong, nhân lúc Trần Thời Dữ đến công ty mở cuộc họp, Từ Thanh Đào kéo Tạ Sênh ra khỏi danh sách đen.
Sau đó bắt đầu điên cuồng phàn nàn.
[Trời đất ơi, mắt Trần Thời Dữ mù rồi hay sao ấy!!]
[Mà không nhìn ra hôm nay tớ trang điểm? Chẳng có chút phản ứng gì luôn mới ghê! Không lẽ tớ ngồi trước gương ba mươi phút là để cầu nguyện ư?!]
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Đào thấy hơi vi diệu.
Từ phòng mình đi ra, cô đã ngồi trước bàn ăn trọn vẹn hai mươi phút, nhưng cái đồ thẳng nam Thời Tiểu Dữ này lại không thèm khen cô lấy một câu nào!
Vả lại, hôm nay cô còn cố ý mặc quần tôn dáng eo thon, đã thay đổi lớn như thế này rồi mà chẳng lẽ không phát hiện ra ngay được à:)
Nhưng mà, không phát hiện ra thật:)
Làm như mới sáng sớm mà mắt của Thời Tiểu Dữ đã được hiến tặng cho sự nghiệp của bệnh viện rồi ấy, nhìn cô mà cứ như thể là không thấy vậy.
Hôm qua Tạ Sênh bị Từ Thanh Đào chặn thì đã biết mình lại chọc giận bé bánh bèo này rồi.
Giờ Từ Tiểu Đào đã ban ân đại xá mà “thả” cô ấy ra khỏi danh sách đen, Tạ Sênh có ý chí sinh tồn mạnh mẽ bắt đầu có chung kẻ địch với chị em mình mà đối đầu với tên đàn ông xấu xa.
Tạ Sênh: [Không cần mắt thì vẫn có thể tặng cho người cần. jpg]
Tạ Sênh: [Không biết mỗi lần mỹ nữ trang điểm phải tốn bao lâu hay sao?? Thế mà dám ngó lơ vẻ đẹp “toàn trí hiền thục” của cả cái đất Vân Kinh này, xem ra tên đàn ông xấu xa này không biết gì về thẩm mỹ cả. jpg]
Cô chỉ định thuận miệng phàn nàn vài câu với chị em tốt của mình.
Nhưng rồi, nói một hồi thì Từ Thanh Đào lại thấy tủi thân.
Nhớ đến tối qua tên xấu xa này còn nói lời ngon tiếng ngọt, bảo rằng anh nhớ cô.
Kết quả là, hôm nay vừa ăn sáng xong đã chạy đến công ty mở cuộc họp.
Anh mới cưới một người vợ là cô đây về nhà mà, cứ có phải công việc của anh đâu.
Thế mà, thế mà? Thế mà cũng bảo là anh nhớ cô ư?
Đúng là miệng lưỡi đàn ông, lừa quỷ gạt người:)
Lãng phí nửa tiếng dậy sớm dày công trang điểm mặt mộc.
Hơ hơ.
Trong WeChat, Tạ Sênh vẫn tâng bốc không ngừng, cố gắng an ủi tâm trạng đang không tốt đẹp mấy của cô:
[Tiên nữ có thể hạ phàm một lần nhưng khuyên rằng không nên xuống mỗi ngày]
[Tác phẩm lóa mắt tựa Nữ Oa nương nương như cậu đây, đặt vào thời cổ đại cũng có thể đổi lấy hòa bình ba trăm năm nơi biên cương]
…
Tuy vậy, tâm trạng Từ Thanh Đào vẫn hơi bức bối.
Cô còn cố ý uốn tóc, tạo hình như học sinh.
… Tại lần trước đi mua đồ ăn, Thời Tiểu Dữ ăn mặc như sinh viên trẻ đại học.
Làm cô vô cớ già thêm hai tuổi.
Cô thở dài, bức bối ôm lấy gối ôm trên ghế sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, tóc xoăn xõa ra tự nhiên, trông động lòng người không thốt nên lời.
Cứ tưởng hôm nay là thứ bảy thì sẽ cùng nhau ra ngoài hẹn hò cơ.
…
Ôm tâm trạng “đã trang điểm thì không thể lãng phí”, Từ Thanh Đào tự sướng vài tấm, sau đó đăng tải lên Weibo.
Tường nhà của cô kết bạn với quá nhiều đối tượng phỏng vấn và đồng nghiệp, nên nội dung toàn chứa những năng lượng cực kỳ tích cực.
Tự sướng theo phong cách trong sáng hay gợi cảm thì cô đều bung xõa và đăng hết lên trên Weibo.
Cô đăng ký Weibo hồi đại học.
Số đăng ký là số điện thoại cấp ba của cô.
Cuộc họp tăng ca của Trần Thời Dữ diễn ra giữa chừng, điện thoại anh chợt rung lên.
Weibo đẩy bài của tài khoản duy nhất mà anh theo dõi lên.
@ Bé Đào Từ Tiểu Khiêu: Đóng cửa trái tim rồi (Đóng rồi nhưng không đóng hoàn toàn, chìa khóa trên khung cửa, cao một mét tám mươi lăm sẽ lấy được.)
[Hình ảnh][Hình ảnh]
Hai tấm ảnh tự sướng theo phong cách gợi cảm quyến rũ.
Có cả trong sáng và quyến rũ, còn chứa cả tinh thần phấn chấn của một cô gái trẻ.
Khi học đại học, Từ Thanh Đào là hoa khôi của ngành Tài chính, ảnh của cô bị bạn cùng trường gửi cho một blogger chuyên giới thiệu những người đẹp trên Weibo, dựa vào bức ảnh tốt nghiệp ghép chín ô mà đã tăng hơn ba mươi nghìn fan.
Hôm ấy còn lên hot search vì vẻ đẹp của mình, nhưng vì là độ hot tự nhiên nên thứ hạng hot search thấp, đến hạng mười sáu thì dần tuột xuống.
Cũng vì hot search này mà Trần Thời Dữ tình cờ phát hiện ra Weibo của cô.
Từ Thanh Đào ít khi đăng ảnh tự sướng, thường thì cô sẽ đăng tải trạng thái phàn nàn về công việc.
Nhìn dòng trạng thái mới nhất của cô, anh không thấy meme và biểu tượng cảm xúc mà cô hay dùng.
Bỗng Trần Thời Dữ cảm thấy dường như tâm trạng của cô không được tốt cho lắm.
Trong cuộc họp cấp cao của tập đoàn Hằng Gia, tổng hợp báo cáo tài chính quý này kết thúc.
Nhưng vị chủ tịch trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ toạ lại không nói câu nào, cúi đầu xem điện thoại, biểu cảm trên mặt thì cao thâm khó dò.
Sự im lặng chầm chậm bao phủ khắp phòng họp.
Không biết báo cáo có vấn đề gì, lưng của vị lãnh đạo vừa báo cáo dần đổ mồ hôi lạnh.
Bất chợt, trong phòng họp, Trần Thời Dữ – người không hề phát biểu ý kiến gì từ nãy đến giờ bỗng mở lời.
Giọng nói trầm thấp: “Đóng cửa trái tim có nghĩa là gì?”
Lãnh đạo đang chờ bị ông chủ phê bình, ngay cả chiến thuật đổ thừa cũng đã chuẩn bị tỉ mỉ, không nghĩ ngợi gì mà đã trực tiếp trả lời: “Bên phía chúng tôi đã cân nhắc đến kế hoạch không trao trả quyền cổ phiếu cho Cốc Phàm, không cho họ tiến hành kế hoạch gây dựng lại của giám đốc Hoàng sẽ gây tổn hại đến địa vị của các cổ đông lớn trực thuộc Hằng Gia…”
Kết quả là, mới đổ thừa cho bộ phận thị trường được một nửa, bộ phận quản lý mới chợt nhận ra ông chủ mình vừa nói gì, đôi tay bỗng khựng lại.
???
Bỗng chốc, phòng họp càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Nói chung là, không một ai ngờ rằng, vấn đề ông chủ hỏi lại có góc độ gian xảo đến thế.
Hầu như các vị lãnh đạo của Hằng Gia đều là một đám đàn ông trung niên bốn, năm mươi tuổi.
Tất nhiên là họ chẳng biết gì về thuật ngữ trên mạng.
Cuối cùng, người đánh vỡ sự im lặng là nữ trợ lý thực tập mới của tổng thư ký.
Giọng nhỏ nhẹ, yếu ớt vang lên: “Có lẽ ý trên mặt chữ, nghĩa là muốn đóng cửa tâm hồn, không yêu ai nữa nhỉ?”
Là thế à.
Nhớ đến đôi má vì tức giận mà phồng lên lúc sáng, Trần Thời Dữ thoáng im lặng suy nghĩ, không biết tại sao anh lại thấy hơi kỳ lạ, “người khác” mà Từ Thanh Đào nói tới, chắc không phải là anh đâu.
… Nhỉ?
Nhưng hình như sáng nay cô cũng không gặp người khác.
Không biết tại sao…
Mà hình như tâm trạng ông chủ tệ hơn khi nãy.
Đặc biệt là khi Trần Thời Dữ lướt xuống bình luận dưới bài đăng Weibo này.
“Hôn hôn chị gái xinh đẹp (đậu nành yêu cái đẹp)”
“Mới chơi Weibo nên không hiểu rõ lắm, bình luận là có thể kết hôn phải không?”
“Tôi cao một mét tám mươi lăm, có bằng đại học, tôi lấy chìa khóa trước.”
“Online, thiếu bạn trai không? Tôi tốt nghiệp 985 [*], biết ăn cơm, biết ngủ, biết tự nhận hàng chuyển phát nhanh.”
[*] Dự án 985 (985工程) hay còn gọi là “Dự án các trường đại học hàng đầu thế giới”, được Đảng Cộng sản và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. (Theo Wiki) Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển. Các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn ra trong “Dự án 211”.
…
Răng hàm hơi ngứa ngáy.
Cũng được mến mộ đấy chứ.
Giây tiếp theo, tổng giám đốc trẻ tuổi bỗng gây khó dễ khiến người ta không kịp trở tay.
Giọng Trần Thời Dữ lạnh như băng ngày đông: “Phòng tài vụ đã cho các ông năm trăm triệu dự tính để mở rộng vòng sinh thái của con kênh, sau ba tháng thì lại nộp phản hồi thế này lên đây, điều này khiến tôi không thể không nghi ngờ, rốt cuộc là bây giờ giá trị tập đoàn của các ông đang ở đâu. Giám đốc Dương cũng đã cao tuổi rồi, ông nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, từ hôm nay trở đi, ông không cần lo chuyện công ty làm gì nữa.”
Mắt không chớp đã đuổi việc người dưới trướng lâu năm của chú hai Trần Kiều, mặt Trần Thời Dữ vô cảm cảnh báo mấy vị lãnh đạo đang rục rịch còn lại.
Cuộc họp bắt đầu trong sự nơm nớp lo sợ của mọi người, mãi cho đến khi rời khỏi phòng họp, họ mới dám thở phào một hơi, chợt phát hiện sau lưng mình đã đẫm mồ hôi lạnh.
Mới giây trước người của Trần Kiều vừa bị đuổi việc, ngay giây sau đã có một cuộc điện thoại được gọi đến văn phòng tổng giám đốc.
Triệu Dạng dè dặt nhìn ông chủ với vẻ mặt u ám, rất hiểu ý mà cúp điện thoại.
Ai mới là người quyết định số phận của Hằng Gia.
Vừa nhìn đã biết.
Điện thoại rung lên lần nữa.
Weibo lại đẩy tin tức của Từ Thanh Đào lên.
Cô trả lời một bình luận trong khu bình luận:
“Cục cưng, chuyện gì vậy, thấy tâm trạng cưng không được tốt lắm?”
Từ Thanh Đào trả lời: “Nếu sáng cậu dậy sớm để thay đồ đẹp và trang điểm xinh xinh, ôm lòng vui vẻ chuẩn bị ra ngoài hẹn hò với bạn trai, sau đó tên thẳng nam chết tiệt này không khen bạn xinh thì chớ, đã thế còn tuyên bố sẽ đến công ty tăng ca, thế thì tâm trạng bạn vui nổi không TvT.”
Ánh mắt anh nhìn vào hai chữ “bạn trai” trong câu trả lời của cô.
Trần Thời Dữ nhìn chằm chằm vài giây.
Sự bức bối do tập đoàn lục đục với nhau mang lại cứ vậy mà dần dần lắng xuống.
Chợt nhớ ra rằng, hình như đúng là hôm nay cô ăn mặc rất xinh đẹp.
Thì ra trên gương mặt đẹp đẽ ấy có một lớp trang điểm nhạt nhạt.
Chân tướng đã rõ như ban ngày, có vẻ như anh đã tìm được ngọn nguồn sự khó chịu vô duyên vô cớ của cô.
Trần Thời Dữ dừng lại, cười không ra tiếng.
Vừa cảm thấy cô dễ thương, lại cảm thấy tâm tư cô thật khó đoán.
Tiếp đó, anh mở khung trò chuyện WeChat với Từ Thanh Đào.
[Có đó không?]
Có lẽ Từ Thanh Đào đang chơi điện thoại, chẳng mảy mảy nhận ra Weibo của mình đã bị anh thấy.
Trả lời anh ngay: [Sao thế.]
Vì để thể hiện mình đang không vui, Từ Thanh Đào còn gửi một meme hồ ly nhỏ “đang giận” sang.
Trần Thời Dữ ung dung thong thả gõ chữ: [Không có gì, chỉ là muốn hỏi em một chút.]
Từ Thanh Đào: [?]
[Bạn trai tốt nghiệp đại học, có thể nói tiếng phổ thông, biết nấu ăn, công việc ổn định, đang làm việc trong doanh nghiệp cao một mét tám mươi bảy]
[Có thể lấy được chìa khóa để trên khung cửa của em không?]
Anh thoáng dừng lại, gửi tin nhắn thoại, ý cười rõ ràng: “Sau đó mời em ăn tối.”