Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Thanh Đào cứng họng, không đến mức đó, thật sự không đến mức đó mà.
Đã quen với cách nói chuyện của Trần Thời Dữ, cô cảm thấy mình đã miễn dịch với kiểu trêu chọc chốc chốc lại xuất hiện của anh.
Nhìn anh đứng không nghiêm chỉnh, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Cũng không biết trong lời nói của anh có mấy phần đáng tin nữa.
Dù sao thì cô cũng là vợ hợp pháp của anh, cho nên đùa một chút cũng không mất tiền mà, đúng không?
Chỉ là đã quá lâu không nhìn thấy anh, bây giờ anh lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, không biết vì sao.
Còn cho rằng tối nay mình có thể khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng bỗng dưng lại hơi mất kiểm soát.
Từ Thanh Đào không thích cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến người bên cạnh.
Đây là thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ của cô. Dù gặp phải chuyện gì thì thường sẽ chịu đựng một mình, sau đó tự điều chỉnh cảm xúc và hàn gắn bao thương tổn.
Nhưng bây giờ, khi đối mặt với Trần Thời Dữ.
Dường như thói quen này đã không còn.
Chóp mũi hơi cay, mi mắt bắt đầu run, khóe mắt hiện ánh hồng của nước.
Hình như đã rất nhiều năm cô chưa ỷ lại vào ai nhiều đến vậy.
Vốn dĩ cô không phải là một ngôi sao lớn, đời này, cô đã lớn đến nhường này mà cũng chưa từng gặp qua vụ bạo lực mạng nào có quy mô lớn như thế.
Mặc dù sau đó Weibo chính thức của tập đoàn Hằng Gia đã đăng thông tin đính chính kịp thời, nhưng những lời công kích và chửi mắng mà cô lướt được trước đó lại không phải là giả.
Lưỡi dao sắc bén của mạng xã hội giống như vũ khí giết người vô hình.
Không còn một giọt máu nào sau khi con dao sắc bén ấy đâm vào cơ thể, đồng thời xâm nhập vào mọi ngóc ngách, phá hủy tinh thần con người.
Cô cũng biết rằng, sau khi xảy ra mọi chuyện, cũng có rất nhiều người lên WeChat an ủi cô.
Bạn bè, đồng nghiệp, còn có khách hàng chỉ có duyên gặp gỡ mấy lần.
Nhưng những người này lại không phải là anh.
Hai người rơi vào sự im lặng rất đỗi kỳ quặc.
Càng nghĩ càng thấy buồn bã biết chừng, cơ thể cũng không thoải mái, đầu óc choáng váng.
Khi nói chuyện lần nữa, giọng nói vốn rất mềm mại, lại không nhịn được mà mang theo chút nũng nịu, thậm chí có hơi tủi thân: “Sao bây giờ anh mới về?”
Mặc dù đã biết Thời Tiểu Dữ trở về trước hai ngày.
Nhưng Từ Thanh Đào vẫn cảm thấy anh về muộn.
Trần Thời Dữ thở dài, giải thích: “Khi nhìn thấy hot search trên Weibo là chuẩn bị về rồi.”
Ồ.
Từ Thanh Đào ủ rũ thầm đáp lại một tiếng trong lòng.
Không nói còn đỡ, nói một cái là cô bèn nhớ lại.
Khi chương trình “Bạn thật tỏa sáng” lên sóng tối nay, cô mới biết hóa ra công ty giải trí Đào Tử là sản nghiệp truyền thông dưới trướng Hằng Gia. Náo loạn cả ngày trời hóa ra cô lại bị người của Thời Tiểu Dữ làm khó! Cảm giác khó chịu và kinh ngạc khi bị chính người nhà mình đâm cho một dao, không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Thời Tiểu Dữ rác rưởi!
Công ty giải trí Đào Tử rác rưởi!
Rõ ràng là Trần Thời Dữ cũng đã nghĩ đến điều này.
Khi Từ Thanh Đào chạy xuống tầng, cô rất vội, khoác áo choàng rồi xuống luôn, ngay cả tóc tai cũng chỉ được chải chuốt qua loa. Dù vậy, khi xuống tầng mà cô vẫn không quên mang theo chiếc đồng hồ mà cô mua cho anh.
Không rõ nguyên do cô mua chiếc đồng hồ này là gì.
Nhưng Trần Thời Dữ biết, cô gái của anh đã mua quà cho anh, ở nhà vui vẻ đợi anh đi công tác về, thế mà lại vô tình bị đồn là kẻ thứ ba trên hot search Weibo.
Đến giờ mặt cô vẫn tái mét, đôi mắt hồ ly chứa đựng ánh nước, đoán chừng vì khóc hồi lâu nên khóe mắt đã ửng đỏ. Trước đến nay, cô vẫn luôn rất lạc quan, gặp phải chuyện lớn cũng chỉ cười cười cho qua, vậy nên, cũng đã lâu lắm rồi anh chưa được chứng kiến mặt yếu đuối này của cô.
Nơi mềm yếu nhất trong trái tim như đã bị cây kim mềm đâm vào, cơn đau lan đến tận não, Trần Thời Dữ đột nhiên lên tiếng: “Xin lỗi.”
Có lẽ là cô đã bị ảo giác.
Cứ cảm thấy, hình như tối nay Trần Thời Dữ vô cùng dịu dàng.
Thế nên, anh không nói gì còn đỡ, vừa nói xong Từ Thanh Đào bèn cảm thấy mình không còn kiềm được cảm xúc nữa.
Sự tủi thân và buồn bã đã kìm nén suốt cả một tối, bây giờ lại trào ra.
Cô sụt sịt, khó chịu nói: “Nhưng hôm nay tôi đã bị mắng cả tối.”
Anh thở dài: “Là do tôi không tốt.”
Rõ ràng là cô đã kết hôn với anh rồi mà còn bị tung tin bịa đặt là kẻ thứ ba.
“Đào Đào, thời gian ở nước ngoài và trong nước có sự cách biệt, không kịp xóa bỏ hot search là vấn đề của tôi.”
Không chỉ không kịp xóa bỏ tin đồn trên hot search.
Rõ ràng là anh cũng biết Từ Thanh Đào ghi hình cho chương trình “Bạn thật tỏa sáng”, nhưng đối với một người đàn ông không có hiểu biết sâu sắc về giới giải trí và mạng xã hội như anh, không thể ngờ rằng sau này sẽ xuất hiện nhiều rắc rối không thể bù đắp đến vậy.
Khiến cô bị gây khó dễ trong chính tập đoàn của mình, Trần Thời Dữ cảm thấy tự trách, anh đã sa thải gần bảy, tám lãnh đạo cấp cao vì có liên quan đến chuyện này.
Thế nhưng, vậy thì sao chứ?
Dù sao thì cô giáo Tiểu Đào cũng đã bị mắng chửi rất thê thảm rồi.
Có gọi là “Đào Đào” cũng không có tác dụng gì hết đâu nhé!
Đừng cho rằng cách xưng hô mỹ miều này có thể khiến cho tâm trạng cô giáo Tiểu Đào tốt lên!
Từ Thanh Đào liếc nhìn món quà anh cầm trong tay, bắt đầu xuất hiện cảm giác trách móc, tức giận và bất bình vô cùng: “Đã vậy anh còn chê tôi tặng anh quà rẻ tiền.”
Câu này đơn giản chỉ là phỏng đoán và bịa đặt của cô giáo Tiểu Đào, nhưng nghĩ đến chuyện, nếu đây là sự thật thì vẫn thấy hơi tổn thương.
Cô tiếp tục lẩm bẩm: “Tôi tức đến nỗi tới tận bây giờ còn chưa ăn cơm.”
Giống như để chứng thực lời nói của mình, Từ Thanh Đào vừa dứt lời, bụng đã sôi ùng ục một tiếng.
Không gian lại trở nên yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Trần Thời Dữ mới lên tiếng: “Tôi cũng chưa ăn cơm.”
Từ Thanh Đào sửng sốt.
Hẳn là do gió đêm lạnh lẽo, giọng của anh nghe cũng trong trẻo hơn: “Buổi chiều lúc nhìn thấy hot search thì đúng lúc vừa kết thúc hai cuộc họp. Để trở về sớm, tôi đã kết thúc hai cuộc khảo sát thực tế trước thời hạn, bắt đầu bận rộn từ sáu giờ chiều qua đến tận bây giờ, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay.”
Anh nói chuyện vô cùng bình thản, ung dung giống như đang nói về một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nhưng khi vào tai Từ Thanh Đào, chút suy nghĩ muốn nũng nịu của cô lập tức biến mất.
Từ Thanh Đào ý thức được Trần Thời Dữ cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng của mình.
Tuổi còn trẻ nhưng đã ngồi ở vị trí cao, trước mắt, dường như mọi dự án của Hằng Gia đều do đích thân anh xử lý. Phía trước có chú hai của anh là Trần Kiều để mắt tới, phía sau có đối tác hận không thể lột da róc thịt anh, vậy mà còn phải tranh thủ thời gian xử lý chuyện của cô.
Hình như anh cũng rất mệt.
Trong nháy mắt, cảm giác áy náy lập tức xuất hiện.
Chỉ là, một giây sau, phiên bản Trần Thời Dữ dịu dàng tới giới hạn – thời gian dùng thử đã kết thúc, rất nhanh chóng, để hưởng thụ sự dịu dàng của anh, cô đã phải trả phí:)
Giống như nhắc lại chuyện cũ, người đàn ông lập tức chuyển lời thoại, thong thả lên tiếng: “Hơn nữa, tôi cũng rất buồn.”
Từ Thanh Đào:?
Từ giọng nói của anh, cô không thể nghe ra bất cứ cảm giác buồn bã nào, cái người đàn ông này!
Trần Thời Dữ nói chuyện rất bình thản, nhưng cô lại nghe thấy sự tủi thân vô cùng kỳ lạ: “Vừa lướt Weibo đã phát hiện mình không có vợ.”
Từ Thanh Đào: …
Như vậy mà gọi là không có à, đó chỉ là bị bịa đặt mà thôi!
Trần Thời Dữ kéo dài giọng điệu: “Lại còn lên hot search cùng người đàn ông khác.”
Từ Thanh Đào: “.”
“Ồ.” Đôi mắt phượng của anh nhìn chằm chằm vào cô, anh nói tiếp: “Còn là bạn trai cũ của vợ mình.”
Từ Thanh Đào: “.”
Trần Thời Dữ! Chúng ta mới là kiểu tân hôn không bằng chia ly đó!
Anh mà còn nói nữa, tôi sẽ để vợ của anh biến mất thật luôn đó!
“Đêm rồi, đừng nhắc đến người chết nữa!” Từ Thanh Đào vội vã cắt ngang lời anh, sợ anh lại nhắc tới chuyện cũ: “Nếu không dễ gặp ma!”
Có vẻ như Trần Thời Dữ rất hài lòng với thái độ dứt khoát mà cô dành cho bạn trai cũ.
Do đó cũng biết thức thời không nói gì nữa.
Ngược lại, Từ Thanh Đào vẫn nhớ chuyện anh mệt mỏi trở về mà chưa ăn cơm, liếc nhìn thời gian, vừa hay bây giờ là mười hai giờ.
Bây giờ cũng chỉ có mấy quán lẩu hoạt động suốt đêm còn mở cửa mà thôi.
Vừa đỗ chiếc Bentley trong gara ô tô dưới tầng hầm xong, Triệu Dương đã bị một tin nhắn triệu hồi trở lại.
Nhìn thấy ông chủ và bà chủ đang đứng dưới tòa nhà Bách Nguyên Nhất Hào, mong muốn tồn tại của một chú chó độc thân nào đó bỗng nhiên điên cuồng vang lên những tiếng “ting ting ting”.
Kính cẩn đưa chìa khóa xe cho Trần Thời Dữ, đồng thời, anh ấy ra vẻ phục vụ chu đáo mà cúi người kéo cửa xe ra cho Từ Thanh Đào.
Từ Thanh Đào ngồi ở ghế phó lái, rất quan tâm anh ấy mà rằng: “Trợ lý Triệu, anh không lên xe à?”
Không, anh ấy vẫn chưa muốn chết.
Triệu Dương lên tiếng: “Cảm ơn bà chủ đã quan tâm, lát nữa tôi bắt xe trở về sau.”
Từ Thanh Đào chần chừ một chút, lo lắng nói: “Nhưng giờ này bắt xe khó lắm, hay là để chúng tôi đưa anh một đoạn.”
Triệu Dạng còn chưa nói gì.
Thì đã nhận được ánh mắt lạnh lùng liếc qua của tài xế chính – Trần Thời Dữ.
Hôm nay nếu Triệu Dạng dám lên chiếc xe này, ngày mai anh ấy sẽ bị ông chủ sa thải vì lý do rất không thực tế – đó là bước chân trái vào công ty trước.
“Bà chủ cứ yên tâm, tôi không bắt xe, tôi chuyển sang lái xe đạp công cộng về.” Trợ lý Triệu cười rạng rỡ, bịa ra một lý do: “Gần đây Hằng Gia đề xướng kế hoạch bảo vệ môi trường, là trợ lý, tôi cũng nên lấy mình ra làm gương.”
Rất lâu sau khi Triệu Dương rời đi, Từ Thanh Đào vẫn chưa hoàn hồn khỏi câu nói của anh ấy.
Xoay người nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm một câu: “Không ngờ Triệu Dương lại bảo vệ môi trường đến vậy.”
Cô nhớ mang máng, hình như nhà anh ấy ở khu Nam Ngạn.
Nghị lực nào có thể giúp anh ấy lái xe lúc mười hai giờ đêm trên quãng đường hai mươi ki-lô-mét về nhà vậy chứ!!
Chú ý thấy cô ngây ngốc, Trần Thời Dữ bèn “à” một tiếng, đột ngột nói một câu:
“Hối hận lắm à? Em cũng muốn đạp xe với cậu ta?”
Trong lòng Từ Thanh Đào vẫn còn khiếp sợ, cô vội vã lắc đầu. Là một tiên nữ giảm cân dựa hết vào việc nhịn đói, có chết cô cũng không đạp xe hai mươi ki-lô-mét, thế thì khác gì ép cô chạy ma-ra-tông đâu chứ!
Cô chậm chạp lên tiếng: “Tôi tình nguyện ngồi khóc trong xe Bentley chứ không muốn đạp xe!”
Trần Thời Dữ mỉm cười: “Sao lại khóc?”
Anh liếc nhìn Từ Thanh Đào, thuận miệng hỏi: “Bị tôi bắt nạt nên khóc à?”
Từ Thanh Đào: “?”
Ban đầu còn không hiểu, kết quả là, sau khi lái xe được mấy giây.
Bỗng dưng cô ý thức được điều gì đó.
Sau đó, cả người cô cứng đờ.
Trong nháy mắt, Từ Thanh Đào cảm thấy tai mình sắp đỏ bừng lên rồi.
Đoán chừng là vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau khi phát hiện ra một chuyện cực lớn rằng, Thời Tiểu Dữ đang nói chuyện cợt nhả với cô.
Cho đến cột đèn giao thông tiếp theo, cô mới hoàn hồn lại được.
Sau đó khó tin mà nhìn anh.
Nhìn thấy gương mặt nóng bừng của cô trong gương chiếu hậu, rõ ràng là Trần Thời Dữ không ý thức được lời mình nói quá đáng đến nhường nào.
Vẫn mặt dày, vô tư hỏi một câu: “Sao thế?”
Còn mặt mũi hỏi cô luôn! Hả!
Đặc biệt là khi nhìn thấy chiếc xe này vẫn là Bentley.
Từ Thanh Đào cảm thấy cả người mình không ổn tới nơi rồi!
…
Cuối cùng, xe Bentley dừng lại trước cửa một quán lẩu giữa trung tâm thành phố.
Bởi vì đang là giữa đêm thứ sáu, quán lẩu mở vào đêm khuya nhưng cũng chật ních người. Vị trí gần cửa sổ và phòng riêng không còn chỗ, chỉ còn lại vài chỗ ở sảnh lớn.
Khi Từ Thanh Đào ngồi xuống, mới phát hiện ra rằng, hôm nay người ta ra ngoài nhiều thật đấy!
Lại còn gần trung tâm thương mại quốc tế, gần đó là đại học Vân Kinh, đại học 985 và 211 [*] khá nổi tiếng. Rất nhiều bạn trẻ đi mua sắm ở trung tâm thương mại xong rồi đến ăn lẩu, họ trang điểm và ăn mặc xinh đẹp, tụm năm tụm ba lại thành một nhóm, hình như những sinh viên ngồi gần bàn hai người đều là các cặp đôi.
[*] Dự án 211 là các trường đại học trọng điểm quốc gia. Mà dự án 985 là các trường đại học đẳng cấp thế giới. Chính vì vậy, thông thường, các trường đại học thuộc dự án 985 đều là những trường đại học thuộc dự án 211.
Từ Thanh Đào nhìn cách trang điểm, ăn mặc của họ mới ý thức được hôm nay mình mặc rất tùy tiện để đi ra ngoài.
Khi xuống tầng, cô vô cùng vội vã, trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ muốn gặp Trần Thời Dữ. Bộ quần áo cô mặc khi ra ngoài vẫn là chiếc áo khoác chưa giặt mà cô đặt trên ghế dựa từ hôm qua.
Mặc dù chỉ mặc một lần, cũng không có mùi gì.
Nhưng so với những bạn trẻ ăn mặc đẹp đẽ thì lại có khác biệt rất lớn.
Hơn nữa cô còn đi ăn cùng Trần Thời Dữ.
Không chỉ mơ hồ có cảm giác không muốn bị người phụ nữ khác so sánh, cũng có cảm giác không muốn để cho Trần Thời Dữ mất mặt!
Càng nghĩ càng hối hận, Từ Thanh Đào vén tóc xuống theo bản năng.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không? Càng cảm thấy mình ăn mặc không đẹp, cô càng cảm thấy tầm mắt của người xung quanh như ẩn như hiện mà cứ rơi lên người mình.
Vừa ngồi xuống không bao lâu, nhân viên phục vụ đã mang thực đơn đến.
Từ Thanh Đào không biết Trần Thời Dữ đã ăn quán lẩu bình dân với giá trung bình chỉ một nghìn tệ trở xuống hay chưa? Do đó, cô cố gắng đề cử một vài loại rau củ mình thích ăn.
Hồ ly nhỏ tíu tít nói một đống, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh ăn cay không?”
Hình như cô nhớ Trần Thời Dữ không ăn cay.
“Đều được.”
Đều được nghĩa là không ăn.
Được, cô giáo Tiểu Đào hiểu rồi!
“Thế thì gọi một phần lẩu uyên ương đi.” Từ Thanh Đào đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, sau đó cô cong môi cười, đôi mắt hồ ly xinh đẹp động lòng người cong cong trông như một chiếc cầu nhỏ: “Làm phiền anh rồi.”
Mặc dù Từ Thanh Đào tự cảm thấy hôm nay mình không trang điểm, nhưng với mặt mộc của cô, cho dù chỉ tùy ý mặc bao tải ra đường, thì cũng rất giống như đang đi tham dự tuần lễ thời trang trên đường phố Berlin.
Gương mặt không trang điểm do khóc nên trông có cảm giác rất yếu đuối. Mái tóc dài búi lên trước khi ngủ nên xoăn sóng tự nhiên, rủ xuống một góc xinh đẹp ở bên tai. Ra ngoài vào đêm hè nên cô chỉ khoác một chiếc áo mỏng, bên trong là một chiếc váy len rộng rãi màu kem, khít vào người hơn. Đi vội quá nên cô không đi giày cao gót, chỉ tùy ý đi một đôi dép lê phong cách Bohemian. Ngón chân mềm mại, xinh đẹp, mu bàn chân trắng như tuyết, khi nói chuyện, đôi chân dài trắng ngần, nhẵn mịn hơi trùng xuống.
Cộng thêm vẻ ngoài mạnh mẽ và tính cách dịu dàng vì lý do nghề nghiệp.
Trông cô giống như một cô tiên nữ tỏa sáng trong quán lẩu!
Có vẻ như nhân viên phục vụ nam chưa bao giờ chứng kiến vẻ đẹp tuyệt vời ở khoảng cách gần thế này.
Khi Từ Thanh Đào cười với anh ta, anh ta cảm thấy tim mình đã hẫng đi một nhịp!
Trời ơi! Người này là ngôi sao nào thế? Sao đêm rồi lại ra ngoài mà không đeo khẩu trang??
Anh ta lắp bắp nói: “Được, được rồi, không phiền, không phiền chút nào.”
Trần Thời Dữ bình tĩnh nhìn nhân viên phục vụ nam rời đi như bay. Sau khi thu hồi tầm mắt, ánh mắt anh rơi trên gương mặt Từ Thanh Đào.
Cô cảm thấy nghi hoặc khi ánh mắt của Trần Thời Dữ đột nhiên nhìn qua mình. Khi ngước mắt lên nhìn anh, viền mắt trên được hình thành tự nhiên bởi đôi mắt hồ ly khiến cô trở nên ngây thơ và trong sáng hơn, mang theo chút thần sắc tự nhiên, trông giống như hai chiếc móc câu nhỏ.
Cũng khó trách nhân viên phục vụ lúc nãy lại nhìn cô không chớp mắt.
Là vẻ ngoài mà đi đến đâu cũng được người ta chào đón, nhưng cũng khiến người ta thấy lo lắng.
Trần Thời Dữ thầm đè nén cơn ghen, lên tiếng: “Em biết ăn cay từ bao giờ thế?”
Từ Thanh Đào sinh ra ở một hòn đảo phía Nam.
Anh nhớ, khi đi học ăn cơm trong căn-tin trường, cô luôn bỏ ớt trong món ăn ra ngoài.
Từ Thanh Đào hơi ngạc nhiên, hơi bất ngờ vì sao Trần Thời Dữ lại biết trước đây cô không ăn cay.
Anh bổ sung thêm rất nhanh chóng: “Tôi nhớ người phương Nam không ăn cay.”
“Ồ…” Không biết sao Từ Thanh Đào lại cảm thấy hơi thất vọng, nhưng ngay sau đó cô đã điều chỉnh lại cảm xúc: “Khi đi học không thích ăn, nhưng mà bạn cùng phòng đại học là người Sơn Thành, cô ấy thích ăn cay nên tôi cũng học theo cô ấy, ăn cay được một chút. Sau này, đi làm thì gặp được đồng nghiệp đến từ khắp nơi trên đất nước, khi tụ tập, tôi cũng không thể một mình ăn một kiểu, quen là được mà.”
Giọng cô mềm mại, cô nói về những năm tháng anh không có mặt trong cuộc đời cô.
Nói xong chuyện của mình, trái tim Từ Thanh Đào đập hơi nhanh, giống như đang lấy hết dũng khí mà hỏi anh rằng: “Anh thì sao? Sau khi tốt nghiệp cấp ba rồi ra nước ngoài, anh có gặp phải chuyện gì không?”
Thật ra cô muốn hỏi ngoài gặp phải chuyện gì thì anh có gặp được người nào hay không.
Trong những năm cô không xuất hiện trong cuộc đời anh, có người khác từng xuất hiện không?
Mặc dù Từ Thanh Đào vẫn luôn thuyết phục chính mình rằng, đừng tìm hiểu những chuyện trong những năm tháng ấy, đừng tìm hiểu anh đã gặp những gì trong thời gian ấy, nhưng sau khi ý thức được mình hơi hơi thích anh, suy nghĩ đó lại như cỏ dại điên cuồng sinh sôi.
Cho dù là điều kiện gia đình hay là ngoại hình, anh đều xuất sắc đến nỗi người khác không thể bì kịp. Ở nước ngoài, trong số những du học sinh xuất thân từ gia đình giàu có giống anh, có không ít người là con gái của gia đình giàu có, là cành vàng lá ngọc.
Những năm qua, anh có gặp được người con gái khiến anh rung động hay không?
Có từng yêu đương với họ hay chưa?
Nghĩ đến đây, có một thứ cảm xúc được gọi là “ghen tuông” dần được bén rễ trong cô.
Thật ra cô không có tư cách yêu cầu Trần Thời Dữ bất kỳ điều gì cả, dù sao, ngay cả bản thân cô cũng có bạn trai cũ mà.
Chỉ là, hình như cô rất tham lam.
Tham lam mà hy vọng rằng, sau khi tốt nghiệp cấp ba, bên cạnh anh không có người nào khác.
“Không gặp phải chuyện gì cả.”
Đều là những chuyện bẩn thỉu giành giật nhau trong nhà họ Trần, gần như đã xử lý ổn thỏa đâu vào đấy trong những năm ở nước ngoài rồi.
Từ Thanh Đào “Ồ” một tiếng, sau đó bình thản, vờ như vô tình mà hỏi một câu: “Thế có gặp qua người nào hay không?”
Trần Thời Dữ nhíu mày: “Người nào?”
Từ Thanh Đào nghĩ thầm, đã hỏi đến mức này rồi thì dứt khoát hỏi thẳng luôn đi cho rồi.
Dù sao bây giờ họ cũng đã là vợ chồng hợp pháp rồi mà, là một người vợ, cô tìm hiểu chuyện trong quá khứ của chồng mình thì có gì kỳ lạ đâu!
Do đó cô chậm rãi lên tiếng: “Kiểu như có từng yêu đương hay là có thích người nào hay không ấy.”
Quán lẩu có rất nhiều người đi qua đi lại, nhưng thời khắc này, Từ Thanh Đào lại cảm thấy không khí bên cạnh mình vô cùng yên tĩnh.
Cho đến khi Trần Thời Dữ nhìn cô đầy ẩn ý, giọng nói thoải mái: “Làm gì có thời gian, chưa từng yêu đương.”
Trong nháy mắt, trái tim cô như nở ra vô vàn pháo hoa nhỏ.
Tim đập vô cùng dữ dội, cảm thấy bong bóng vui vẻ sắp hiện rõ bên tai.
“Nhưng mà…” Một giây sau, giọng nói của Trần Thời Dữ lại kéo cô về hiện thực: “Có một người tôi rất thích, nhưng nhân phẩm lại chẳng ra sao cả.”
Giọng điệu kỳ quái như có hàm ý: “Nhỏ tuổi mà đã học cách coi tôi là lốp xe dự phòng.”
Từ Thanh Đào cảm thấy pháo hoa trong đầu mình đột nhiên thăng cấp thành vũ khí hạt nhân.
Bây giờ không còn đơn giản chỉ là đốt pháo hoa nữa, mà nó đã nổ tung đầy đầu cô luôn rồi.
Bấy giờ, không biết là do ở nước ngoài Trần Thời Dữ có người con gái mà anh thích, điều này khiến cô kinh ngạc, hay là ngạc nhiên bởi Trần Thời Dữ – người có dáng vẻ ngông cuồng, hận không thể hếch mũi lên tận trời xanh mà lại tình nguyện để người khác coi là lốp dự phòng.
Chú ý thấy cô thất thần, Trần Thời Dữ lên tiếng: “Em ngạc nhiên lắm à?”
“À, à.” Cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng đã hoàn hồn lại được, sau khi pháo hoa và bao sự kinh ngạc qua đi, lòng cô chỉ còn lại đống tro tàn lạnh lẽo và sự ghen tuông dần dâng cao lên: “Cũng hơi. Với tính cách này của anh, cảm thấy hình như sẽ không để người khác coi mình là lốp dự phòng.”
Mùi vị ghen tuông nồng nặc đến nỗi bản thân cô cũng sắp ngửi được, cô buồn bã nói: “Thế thì chắc là cô ấy cũng phải xinh đẹp lắm.”
Trần Thời Dữ đánh giá Từ Thanh Đào từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt miêu tả từng đường nét trên gương mặt cô, giống như đang xác định điều gì đó, rồi anh chậm rãi lên tiếng: “Rất xinh đẹp.”
Ra ngoài ăn lẩu thôi mà cũng có ba, bốn người đàn ông đến xin kết bạn WeChat.
Coi anh ngồi bên cạnh là người chết à?
Nói đến đây, hình như đã không cần phải nói tiếp làm gì nữa.
Từ Thanh Đào chỉ muốn mau chóng kết thúc chủ đề này, nếu không thì, cô cảm thấy mình có thể rót cả chai giấm vào đĩa gia vị trước mặt mất!!
Nhưng càng muốn phớt lờ thứ gì, thì thứ ấy lại càng giống một cái gai đâm mạnh vào tim cô.
Hồi lâu sau, cuối cùng thì cô cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Thế, người con gái anh thích năm đó bây giờ thế nào rồi?”
Trần Thời Dữ thờ ơ nói: “Kết hôn rồi.”
Từ Thanh Đào không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra đã kết hôn rồi, may thật đấy.”
…
Nói rồi, cô ngẩng đầu lên nhìn nụ cười nhàn nhạt của Trần Thời Dữ.
Ý thức được mình vừa nói gì, mặt Từ Thanh Đào không biểu cảm, cứng nhắc chuyển chủ đề: “Nhưng mà anh yên tâm, nếu cô ấy đã coi anh là lốp xe dự phòng, điều đó chứng tỏ mắt nhìn người của cô ấy chẳng ra làm sao cả, chắc chắn cũng gả cho người chồng không bằng anh!”
Trần Thời Dữ: “…”
Anh chậm rãi lên tiếng: “Cũng không đến mức đó đâu.”
“Thật ra chồng cô ấy cũng rất đẹp trai.”
Có thể hiểu được tâm lý muốn níu kéo lại chút tôn nghiêm cho nữ thần trong lòng mình của Thời Tiểu Dữ.
Nhưng Từ Thanh Đào vẫn cảm thấy chua xót không cùng. Người ta cũng đã kết hôn rồi mà anh vẫn còn giữ tôn nghiêm cho người ta, có vẻ như trước đây từng yêu rất sâu đậm.
Ha ha.
Đến đây, chủ đề này xem như là đã kết thúc.
Sau khi nhân viên phục vụ bưng nồi lẩu uyên ương lên, Từ Thanh Đào mới cảm thấy bụng cô đã đói cồn cào.
Nhìn nồi lẩu dầu bơ đỏ au, miệng bắt đầu ứa nước miếng!
Không nhịn được nữa mà nhúng ngay một miếng thịt bò béo ngậy vào nồi, kết quả là, còn chưa kịp vớt lên mà đã bị Trần Thời Dữ gắp mất.
Sau đó, anh tiện thể gắp miếng thịt bò béo ngậy trong nồi nước luộc thịt của mình cho cô.
Từ Thanh Đào: “…”
“Tôi muốn ăn lẩu cay.”
Mí mắt Trần Thời Dữ cũng chẳng thèm nâng lên mà đã đáp rằng: “Không được.”
À!!
Tên đàn ông thối tha này! Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của chúng ta lại biến chất nhanh đến thế sao!! Không phải hồi nãy chỉ lỡ nói xấu nữ thần của anh một chút thôi à!! Mà bây giờ, ngay cả lẩu cay cũng không cho vợ mình ăn!!
Ly hôn! Ly hôn! Cô giáo Tiểu Đào không thể sống tiếp với anh được nữa!!
Giọng Trần Thời Dữ lành lạnh, anh nói: “Em muốn một tiếng sau qua đêm ở bệnh viện đúng không?”
Từ Thanh Đào: “…”
Mặc dù đúng là người bị đau dạ dày không thể ăn quá nhiều đồ cay khi bụng đang rỗng…
Nhưng cô muốn ăn thật mà!!
Cô đau khổ tuyệt vọng nhìn miếng thịt bò béo ngậy cuối cùng trong nồi lẩu cay bị Trần Thời Dữ tàn nhẫn gắp mất.
Bỗng dưng trước mặt cô có một cốc nước sôi để nguội.
Là nhân viên phục vụ nam ngại ngùng lúc nãy: “Chị gái ơi, nếu thật sự muốn ăn cay, thì có thể đặt cốc nước lọc ở đây để uống, thưởng thức chút vị.”
Trời ơi!
Quán lẩu có tâm thật đấy! Nhân viên phục vụ cũng tốt quá đi thôi!!
Không chỉ vậy, nhân viên phục vụ nam còn mang lên cho cô nhiều món nguội hơn khi cô đang ăn.
“Những món này đều miễn phí ở quán chúng tôi. Tôi thấy cô không ăn cay nên đã dặn dò đầu bếp làm thành món không cay rồi.”
Từ Thanh Đào suýt thì cảm động đến nỗi đánh giá năm sao.
Vừa ăn thức ăn mà nhân viên phục vụ tận tâm chuẩn bị cho cô, vừa đắc ý nhìn Trần Thời Dữ.
Dáng vẻ hồ ly nhỏ tinh ranh.
Nhìn đi, nhìn đi, tiên nữ nhỏ đi đến đâu cũng có người phục vụ đấy nhé!
Chỉ có tên heo chết tiệt, tên thẳng nam thẳng như ruột ngựa giống anh mới không hiểu trái tim phụ nữ mà thôi!
Một giây sau đó, chợt nghe thấy giọng nói không chút tình cảm của Trần Thời Dữ: “Ông chủ của cậu có dạy cậu cách kinh doanh hay không?”
Sát khí khó hiểu khiến anh chàng phục vụ ngơ ngác.
Vì đắc ý ngông nghênh mà vô ý chọc phải chồng chính thức của chị gái tiên nữ, còn khiến anh không vui nữa, anh chàng phục vụ chỉ biết cười ngượng ngùng.
Trần Thời Dữ độc mồm độc miệng nói: “Đến bây giờ mà quán của các cậu vẫn chưa đóng cửa, đúng thật là một kỳ tích.”
Sau khi nói hai, ba câu đuổi nhân viên phục vụ đi, lương tâm của Trần Thời Dữ không hề thấy tự trách chút nào.
Ngược lại thì, dường như Từ Thanh Đào đã ý thức được điều gì đó, im lặng ăn thức ăn trong nồi nước luộc thịt.
Về cốc nước sôi và mấy món nguội mà nhân viên phục vụ nam kia chuẩn bị cho cô…
Đến tận khi kết thúc, Từ Thanh Đào cũng không động đũa vào nữa.
…
Ăn một bữa lẩu phải ăn mất bốn mươi phút.
Xem ra tối thứ sáu thật sự rất náo nhiệt, từ nãy đến giờ, người đến ăn không chỉ không ít đi, ngược lại còn nhiều hơn, xếp hàng dài trên ghế nghỉ ngơi trước cửa.
Từ Thanh Đào thầm cảm thấy may mắn vì mình đến sớm, nếu không thì người đợi ở bên ngoài sẽ là cô và Trần Thời Dữ mất thôi.
Mặc dù nói thời tiết cuối tháng sáu vẫn chưa được coi là quá nóng, nhưng nghĩ thôi cũng biết, cậu chủ sống trong nhung lụa như Trần Thời Dữ sao có thể bằng lòng đứng xếp hàng ở cửa cơ chứ?
Vừa chuẩn bị đi thanh toán, trong quán lẩu đột nhiên phát ra tiếng hoan hô.
Từ Thanh Đào bị lây nhiễm bởi sự náo nhiệt bất ngờ này. Cô xoay đầu lại nhìn, hóa ra một cặp đôi trẻ ở giữa sảnh lớn đang ôm hôn nhau.
Toàn bộ sinh viên đại học đang ăn lẩu đều la hét, tiếng ồn như thể là sắp đảo lộn thế giới.
Từ Thanh Đào nhìn rồi tặc lưỡi thầm thấy kỳ lạ, đúng là thế hệ 10x mà, cũng chịu chơi thật đấy.
Đoán chừng là do cô hóng hớt quá sức nhập tâm, nên anh chàng phục vụ vừa biến mất lúc nãy lại xuất hiện bên cạnh cô.
Giống như là sợ sẽ đắc tội với Trần Thời Dữ, cậu ấy đặc biệt đến đây để chịu đòn nhận tội, đột nhiên giải thích: “Chị gái có hứng thú với hoạt động này của chúng tôi không?”
Từ Thanh Đào ngơ ngác: “Hoạt động gì cơ?”
Nhân viên phục vụ ân cần chỉ vào tờ poster trên tường: “Đó là mỗi thứ sáu hằng tuần, các cặp đôi dùng bữa ở quán chúng tôi đều sẽ có hoạt động hôn, giống như hai người họ vậy. Hoạt động hôn trong quán sẽ có ưu đãi. Chúng tôi có thể giảm hai mươi phần trăm, còn tặng một vài món quà nhỏ đi kèm nữa.”
Nhìn sang bức tường anh chàng nhân viên phục vụ chỉ, trước đó cô vẫn luôn nói chuyện với Trần Thời Dữ và vùi đầu tập trung ăn, hoàn toàn không chú ý đến bức tường bên tay trái của mình.
Bây giờ, nhìn kỹ thì, hóa ra bức ảnh dán trên tường không phải là tranh phong cảnh. Ảnh hôn của các cặp đôi từng đến đây tham gia hoạt động này được dán kín cả bức tường.
Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh hôn của nhiều người như vậy.
Khiến Từ Thanh Đào thấy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù có ưu đãi và giảm giá, nhưng Từ Thanh Đào không có gan kéo Trần Thời Dữ cùng thể hiện tình cảm trước mặt nhiều người như vậy.
Huống hồ chi, tiền tuy đáng quý thật đấy, nhưng tính mạng quan trọng hơn, cô vẫn chưa muốn chết sớm:)
Cộng thêm không khí nóng nực trong quán lẩu, và các cặp đôi đang ôm hôn nhau.
Khiến cô ngượng đến nỗi da đầu tê dại, cô nhẹ nhàng từ chối nhã nhặn: “Ha ha, cảm ơn nhiều nhé, nhưng cái này thì thôi đi vậy.”
Nhân viên phục vụ hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì.
Cho đến khi Trần Thời Dữ – người vẫn không lên tiếng từ nãy đến giờ, bỗng trả lời: “Vì sao lại thôi?”
Từ Thanh Đào: “?”
Đoán chừng là vì đã thỏa mãn cái bụng rỗng rồi, nên tư thế của Trần Thời Dữ trông thoải mái hơn nhiều so với lúc bình thường.
Đưa cho anh một cái ghế mà anh cũng có thể ngồi ngay xuống với tư thế giống như là người không có xương khớp. Thần thái càng phóng túng hơn, không chỉnh tề chút nào cả, anh dựa lên thành ghế, miễn cưỡng ngồi thẳng người dậy: “Từ Thanh Đào, bữa này em trả tiền à?”
Từ Thanh Đào:?
Anh đối xử với cô vợ nhỏ vừa bị bạo lực mạng bởi chuyện vốn dĩ không phải do mình như thế này à?
Giọng nói của Trần Thời Dữ mang theo vẻ cà lơ phất phơ: “Nếu không phải là em trả, thế thì dựa vào đâu mà bảo thôi?”
…
Không phải Hằng Gia kiếm được bốn mươi lăm tỷ trong một quý à? Trần Thời Dữ, anh mau nói cho tôi biết đi, bây giờ đến cả tiền mời vợ mình ăn mà anh cũng không có ư?
Giống như để xác thực suy đoán của cô, Trần Thời Dữ khàn giọng lên tiếng, âm cuối hơi uể oải: “Không may là, tôi ấy mà…”
Anh ngừng lại một chút: “Bây giờ không có tiền.”