Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A.
Có người.
Có ai?
Cô nói người này không phải là cô à?
Trong nháy mắt, lòng cô bị lấp đầy bởi một dòng cảm xúc rất đỗi kỳ lạ.
Từ Thanh Đào ngây ngốc trước màn hình máy tính.
Nói thật, từ sau khi Từ Thư Âm qua đời, Từ Thanh Đào cũng đã quen với việc tự gánh vác mọi chuyện.
Nũng nịu và tùy hứng chỉ dành cho người được thiên vị, từ rất lâu về trước, cô đã không còn tư cách này nữa rồi.
Sau khi Trình Gia Di làm đạo diễn, cô ta cũng đã làm ra không ít chuyện khiến cô nản chí.
Ví dụ như cố ý về nước đúng ngay ngày sinh nhật của cô, xuất hiện trong buổi lễ tốt nghiệp, không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là vì muốn để Tống Gia Mộc rời khỏi cô.
Thấy dáng vẻ cô lẻ loi trơ trọi một mình, hình như có thể giúp cô ta lấp đầy phẫn hận trong lòng vậy.
Từ trước đến nay, Tống Gia Mộc cũng hợp với cô ta, câu nói mà anh ta nói với Từ Thanh Đào nhiều nhất đó chính là “Chị em đã mất đi hai chân”, hoặc là vô thưởng vô phạt mà an ủi cô ấy đôi ba câu, rồi sau đó lại nói một đằng làm một nẻo. Bao năm vẫn chẳng khác chi, sau đó anh ta sẽ đầu tư kịch cho Trình Gia Di, ném tiền bạc và các mối quan hệ của mình cho cô ta.
Mấy tháng đầu là thời gian Từ Thanh Đào mới vô nghề, cũng là thời điểm cô khó khăn nhất, thế mà Tống Gia Mộc lại chẳng thèm nghĩ tới việc sẽ đưa tay ra giúp bạn gái của mình.
Trong mắt anh ta, cô hiểu chuyện và biết nhượng bộ, nên anh ta chẳng cần lo nghĩ về ngày cô sẽ rời đi.
Như thể là không có ai để ý cảm nhận của cô vậy.
Dù nhỏ bé thôi, nhưng lâu lắm rồi cô mới có cảm giác cảm động thế này.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Thời Dữ gửi tin nhắn thoại tới, dường như cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh, dù ngoài mặt tỏ vẻ hờ hững nhưng điệu bộ lại thể hiện mong muốn được khen ngợi.
Dường như trông anh có vẻ đáng yêu.
Từ Thanh Đào dừng lại trong chốc lát, quyết định nói cho anh biết một đạo lý dễ hiểu:
[Chú Lôi Phong nói làm việc tốt không cần lưu danh.]
[Ngượng ngùng. jpg]
Có thể là anh đang chơi điện thoại, vậy nên anh trả lời rất nhanh: [Nếu anh không lưu danh.]
Lại gửi tới một câu nữa, ra vẻ “vàng thật không sợ lửa”: [Chẳng phải anh cũng cần đầu tư để thu lợi sao?]
…
Tốt.
Được lắm.
Vậy mà giáo Tiểu Đào không cách nào phản bác lại được.
Mắt cô vô tình nhìn vào lịch để bàn, thầm tính toán lượng công việc hôm nay sẽ xong vào lúc nào, rồi sau đó cô gửi tin nhắn thoại cho Trần Thời Dữ.
“Tối nay anh có rảnh không?
Đối phương: “Sao vậy?”
Lúc nghỉ trưa đồng nghiệp đều đang lười biếng, còn chưa tới giờ ngủ trưa.
Từ Thanh Đào dứt khoát gửi ghi âm: “Cũng không có gì.”
Ngón tay vô ý thức lay lay bút mực trên bàn, giọng của cô từ từ vang lên, mang theo sự ngọt ngào của người phương Nam: “Không phải có người giúp vợ trút giận sao? Có thể vợ anh ấy muốn mời anh ấy ăn tối đó.”
Lúc nói ra lời này, Từ Thanh Đào cũng không ngờ là cô có thể hẹn anh ăn cơm tối được.
Gần đây, dường như Hằng Gia có vài hành động lớn, Từ Thanh Đào chú ý thấy tin tức tài chính và kinh tế đều nhắc đến chuyện Hằng Gia cải cách, trong khoảng thời này, hầu như ngày nào cũng đến lúc rạng sáng Trần Thời Dữ mới về nhà, có đôi khi anh còn ở lại trong công ty.
Từ Thanh Đào chưa ghé phòng làm việc của anh bao giờ.
Nhưng trong ấn tượng của cô, hẳn là trong văn phòng tổng giám đốc sẽ có phòng ngủ luôn nhỉ?
Ghi âm gửi qua, quả nhiên Trần Thời Dữ quá bận nên không có thời gian.
Cơm tối hôm nay đổi thành tối thứ sáu.
Dù Từ Thanh Đào thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không đến mức biểu hiện ra ngoài.
Khi cô thấy sắp tới giờ làm buổi chiều, nghĩ đến hot search đang nổi đình nổi đám của làng giải trí, Từ Thanh Đào lại mở Weibo một lần nữa.
Thật ra cô cũng không dễ chịu gì khi nhìn thấy thứ liên quan đến Trình Gia Di trên hot search Weibo.
Trở về khoảng thời gian lúc mười một, mười hai tuổi, khi hai người không hợp nhau.
Lần đầu tiên Từ Thanh Đào tới phương Bắc, cũng là đất Vân Kinh, cô đã ở nhờ nhà họ Trình.
Khi đó mẹ vừa qua đời, cô chưa trưởng thành, hai trăm nghìn tệ tiền nuôi dưỡng được chuyển thẳng vào thẻ của dì.
Lúc mới đến nhà họ Trình, Từ Thanh Đào không ghét Trình Gia Di như thế này.
Thuở đầu, đứa trẻ ăn nhờ ở đậu sẽ luôn cố gắng lấy lòng người nhà để có thể được chung sống, vì vừa cầm hai trăm nghìn phí nuôi dưỡng, nên thái độ của dì với cô cũng khá ôn hòa, sắp xếp cho cô ngủ trong phòng của Trình Gia Di.
Nhà cũ ở Vân Kinh gồm một phòng ngủ và một phòng khách, cô đến và đã chiếm cứ không gian sống một mình của Trình Gia Di.
Từ Thanh Đào thận trọng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, lấy lòng Trình Gia Di, cho đến khi màn đêm buông xuống, ngay trước khi ngủ, cô bị Trình Gia Di đạp một cước đến nỗi choàng tỉnh giấc.
Cô bé con có làn da trắng như sữa bò, đối phương lớn hơn cô một tuổi, ra tay không biết nặng nhẹ, lưng cô nhanh chóng tím xanh một mảng.
Mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, tiếng mắng chửi của Trình Gia Di xối xả vang lên trên đầu: “Mày nằm qua bên kia có được không hả, chèn chết tao rồi! Sao mà tao cứ phải ngủ cùng giường với đồ sao chổi như mày vậy hả, thật là xui xẻo.”
Từ ngày đó trở đi, Từ Thanh Đào ngủ ở trên sàn.
Đối với cô mà nói, “Trình Gia Di” không đơn giản chỉ là một cái tên, mà nó còn đại diện cho tuổi dậy thì tăm tối không thấy ánh mặt trời của cô.
Càng về sau càng can thiệp sâu hơn, cho đến tận khi cô bước vào đời sống sinh viên, quả thực là nó giống một cơn ác mộng không thể thoát ra được.
Nhưng, kỳ lạ thay.
Nhờ có mấy câu vừa vừa nãy Trần Thời Dữ nói, ấy thế mà, dường như nó khiến cô không còn ngạt thở nhiều đến thế, ít nhất là khi đối mặt với nó, cô chẳng còn cảm giác hít thở không thông nữa rồi.
Độ hot của hot search đầu tiên vẫn chưa giảm.
Trình Gia Di cũng thông minh, biết rõ là fan hâm mộ của mình không nhiều bằng An Hạ.
Rõ ràng là vở kịch múa của cô ta, nhưng trên hot search lại là tên của An Hạ.
Nhấp vào thì đều là fan của An Hạ đặt câu hỏi trên diễn đàn.
???
“Sao bỗng nhiên rút vốn vậy, thật quá đáng?”
“Bị điên rồi hay sao á, tập luyện cho đã rồi rút vốn vở này, có độc à??”
“Tôi cảm giác đề tài cũng không đến nỗi tà môn gì gì đó mà, không thể quay tiếp được à??”
“Có quan hệ với vận động trong sạch à? Ngay cả kịch thần thoại cũng phải sạch rồi?”
“A a a a muốn điên đến nơi rồi, đạo diễn kịch múa này đắc tội với người nào rồi!”
…
Ngoại trừ fan hâm mộ, trên diễn đàn cũng có rất nhiều người qua đường phát biểu.
Vở kịch “Đáy biển” này của Trình Gia Di hướng đến mục tiêu có giải thưởng, cũng không quá nổi tiếng, kết quả là cô ta lại muốn giành lấy phong cách cao cấp và lượt theo dõi, sau khi nữ nghệ sĩ vũ đạo An Hạ – người có danh tiếng thuộc hàng lưu lượng gia nhập, trong nháy mắt, độ hot tăng vọt, tuần lễ biểu diễn còn chưa chính thức diễn ra mà đã hấp dẫn không ít người qua đường đến hóng hớt.
“Có phải là vở kịch này đã đắc tội người nào rồi không? Sao lại xui xẻo như vậy, không lâu trước đó mới nghe nói là bị rút vốn mà.”
“À, trên diễn đàn nói chắc là do chuyện kia của Tống Gia Mộc, vốn dĩ kịch bản này là anh ta đầu tư, nhưng sau khi xảy ra chuyện, hình như anh ta đã rút vốn.”
“Cạn lời, đầu tư vở kịch cho vợ chưa cưới, kết quả vừa xảy ra chuyện thì vội vã rút vốn, đàn ông kiểu gì mà đểu thế?”
“Đau lòng thay cho chị gái đạo diễn, nhưng không phải nói sau này sẽ đầu tư lại à, lần thứ hai rút vốn là vì nguyên nhân gì vậy chứ?”
“Vất vả lắm mới dựa vào tiếng tăm của An Hạ được, rồi nhớ đó mới được đầu tư lần nữa, kết quả là kim chủ lại bỏ chạy, không phải vì lý do huyền học thật à?”
…
Nhìn thấy tên Tống Gia Mộc, Từ Thanh Đào thấy hơi sửng sốt.
Trước đó cô cũng không biết Tống Gia Mộc cũng đầu tư vở kịch này, không phải vở kịch này đã chuẩn bị từ một năm trước sao??
Khốn kiếp.
Tuy đã chia tay nhưng vẫn bị cái gã khốn đó làm cho tức đến choáng đầu là thế nào cơ chứ?
Vở kịch múa “Đứa con của biển” kia do Trình Gia Di làm đạo diễn chỉ thiếu điều chưa viết sự khó chịu của Từ Thanh Đào lên trên đó mà thôi.
Tống Gia Mộc có thể đầu tư ngay cả khi quan hệ yêu đương của bọn họ đang êm đẹp, xem ra, đúng là cái gã này coi cô như chết rồi:)
Hơn nữa, trước đó bởi vì Từ Thanh Đào khó chịu, cho nên không tìm hiểu nội dung vở “Đáy biển” của Trình Gia Di là gì.
Hôm nay, trên diễn đàn Weibo, khi lướt đến một đường link douban, nhấp vào vở kịch “Đáy biển” đã có giới thiệu vắn tắt tác phẩm.
Đọc nhanh như một cơn gió.
Nói chung, nội dung chính là kể về một cô gái yêu vũ đạo bị mất đi hai chân, nhưng cô cũng không vì vậy mà từ bỏ ước mơ của mình, mà làm một hình thức không trọn vẹn khác để thành toàn cho một sân khấu tốt nhất. Nhưng vận mệnh vẫn không buông tha cô, không những hai chân bị khiếm khuyết, mà sau này cô phát hiện ra mình mắc bệnh nan y, câu chuyện cuối cùng dừng lại ở cảnh cô gái khiêu vũ bên bờ biển, bấy giờ không phân biệt được đây là ảo giác trước lúc lâm chung, hay là một cơn mơ không còn gì để tiếc nuối.
Kết cục rất duy mỹ, cũng rất mở.
Nếu như trong giới thiệu vắn tắt tác phẩm không cài cắm vào cô em gái ác độc làm hại cô gái mất đi hai chân, quả thực Từ Thanh Đào rất muốn cô tay tán thưởng bộ kịch này:)
Tuyệt, tuyệt đấy.
Tuyệt là tuyệt ở chỗ da mặt dày của Trình Gia Di tuyệt vời vô cùng:)
Dường như Tạ Sênh cũng đã lướt đến hot search như cô vậy.
Từ Thanh Đào xem hết câu chuyện giới thiệu vắn tắt này xong thì cô muốn nôn bữa cơm tất niên ra.
Tin nhắn thoại WeChat của Tạ Sênh đúng như lời hẹn mà tới:
“Ôi trời ơi, Trình Gia Di còn biết xấu hổ hay không hả, mẹ nó chứ, đúng là làm người ta buồn nôn thật sự.”
“Mẹ kiếp, tớ có thể báo cáo kịch bản này hay không vậy?”
Không hề khác gì nhau cả, cũng giống chuyện mà Trình Gia Di có thể làm ra được.
Xem ra, lần trước, ở lễ đính hôn, cô ta đã giận điên lên bởi cô mất rồi, vậy cho nên cô ta mới nghĩ ra một cách “vô tiền khoáng hậu” kiểu này để làm cô buồn nôn à?
Cô em gái trong giới thiệu câu chuyện vắn tắt chính là nhân vật phản diện trà xanh tiêu biểu, cùng yêu một người đàn ông với chị gái mình thì chưa nói, còn giả mạo thân phận chị gái để yêu người đàn ông kia nữa chứ, mãi cho đến ngày mà người chị giống nàng tiên cá bé nhỏ hóa thành bọt biển và biến mất, đây cũng là ngày người đàn ông và cô em gái kia kết hôn.
Cũng đúng là chào mừng “Đứa con của biển”.
Bình luận trên Douban đã có hàng trăm dòng đánh giá, có thể thấy được sự chờ mong của họ dành cho vở kịch này.
Một nửa là Trình Gia Di đã có fan hâm mộ từ nhiều năm, một nửa là fan mà An Hạ mang đến.
“Mong chờ quá, bạn mình cũng có được may mắn tham gia diễn vở kịch này, màn chào cuối cùng trong vở khiêu vũ bên bờ biển được biên đạo bởi Hồ Tiểu Xuân, xem được lúc luyện tập rồi, quá sức cảm động.”
“Thật chờ mong vở kịch đầu tiên mà Hạ Hạ của chúng ta trở về! Hy vọng có thể cùng đạo diễn Trình hợp tác vui vẻ!”
“Là một đạo diễn kịch múa thế hệ mới ở Trung Quốc, Gia Di đã giành được nhiều giải thưởng khi còn trẻ. Xem ra “Đáy biển”cũng sẽ có giải!”
“Có đúng như lời giới thiệu nói rằng cô ấy đã tự thêm vào trải nghiệm thực tế của mình vào không? Nếu nguyên mẫu của nữ chính là Gia Di thật thì cũng thảm quá đi mất.”
“Đúng vậy, sau khi bị em gái làm hại mất đi hai chân, em gái còn âu yếm bên người đàn ông mình yêu, cái này là bạo dâm kỳ luôn rồi ấy chứ, đau lòng quá đi.”
…
Còn đau lòng á?
Từ Thanh Đào cảm thấy mình đã bị chọc giận quá mà cười lên.
Đặc biệt là kéo đến nhân vật diễn viên kia.
Nhìn thấy nhân vật nam chính dùng tên Tiểu Dữ, sự tức giận bây giờ đã đạt tới cực điểm.
Còn dùng tên Tiểu Dữ nữa chứ, sao không đặt tên Trần Thời Dữ cho nhân vật nam chính cho luôn đi rồi:)
Từ Thanh Đào biết, khi tức giận mà giận cá chém thớt là hành vi không đúng.
Nhưng cô chưa từng chứng kiến hành động kiểu này từ Trình Gia Di.
Bất thình lình lại nghĩ tới chuyện cấp ba.
Cô biết hình như Trình Gia Di đã từng theo đuổi Trần Thời Dữ, nhưng cô lại không ngờ rằng, nhiều năm đã qua như thế rồi mà cô ta vẫn còn “nhớ mãi không quên”.
Hay là nói, cô ta vẫn giống như trước kia.
Cảm thấy những gì cô có đều là là do cô cướp của cô ta.
Dù cô ta cướp về được, thì đó cũng là vật về với chủ.
Cảm giác ấy giống như cảm giác bị dìm trong nước đến nỗi ngạt thở vậy, bỗng dưng nó lại dâng lên trong lòng cô.
Tạ Sênh đang không ngừng gửi tệp trong WeChat.
Gần như đủ để lôi mười tám đời tổ tông của Trình Gia Di ra và mắng nhiếc họ.
Quả thật, sân khấu kịch chỉ được xem như là hình thức diễn xuất tương đối nhỏ, rút vốn cũng là chuyện thường xảy ra.
Sở dĩ nó huyên náo xôn xao đến nỗi lên cả hot search đầu tiên, là bởi vì An Hạ là nữ diễn viên lưu lượng.
Quả nhiên, không mất nhiều thời gian để nhận được câu trả lời của An Sơ Hạ trên trang chủ Weibo.
Có thể là làm lớn chuyện rồi sau đó lại ra mặt trấn an fan hâm mộ.
@ An Hạ: Vừa tỉnh lại đã thấy hot search này (cười khóc) Có thể hiểu được tâm trạng của fan hâm mộ và bạn bè, đương nhiên, cá nhân tôi cũng rất chờ mong vở kịch này, chỉ là, thật đáng tiếc, cũng vì nguyên nhân bất khả kháng mà ra, trong thời gian ngắn, tôi không cách nào mang tới cho mọi người được nữa rồi. Tôi cũng đã thêm một số vũ đạo gốc của riêng mình vào cuối vở kịch, mặc dù nó không thể được trình bày trong vở kịch, nhưng nó cũng sẽ được đăng riêng lên trên trang web ~
Diễn viên chính vừa lên tiếng, bình luận của fan hâm mộ lập tức nổ tung:
“Hạ Hạ vất vả rồi!”
“Không sao, ôm bạn một cái, mặc dù đáng tiếc lắm, nhưng vẫn chờ mong bản múa gốc của Hạ Hạ!”
“Nguyên nhân bất khả kháng là gì vậy chứ, có thể nói rõ ràng không, vô cùng chờ mong vở vũ kịch này.”
“Vé cũng đã mua xong cả rồi… Vất vả lâu đến vậy mà thành công cốc mất rồi, cạn lời.”
…
Không chỉ có thế, theo những gì An Hạ đăng trên Weibo.
Rất nhanh, Weibo của Trình Gia Di cũng theo sát phía sau.
Kể từ sau hành vi gian dối và lừa đảo của Tống Gia Mộc gây náo loạn Weibo, Trình Gia Di không hề đơn độc đăng trạng thái nữa.
Dòng bên trên vẫn là tin Weibo đã chia tay với Tống Gia Mộc.
Giờ phút này, người ta đã thấy một tin mới, chính là tuyên bố của cô ta:
@ Trình Gia Di: Vấp phải những vật cản từ mọi phía trong quá trình sáng tác là điều hết sức bình thường, hy vọng fan hâm mộ và bạn bè có thể an tâm, tôi muốn bày ra một sân khấu hoàn mỹ hơn bất kỳ ai. Về phần tin trên mạng liên quan các loại rút vốn và đắc tội với ai đó, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi chỉ là một đạo diễn nho nhỏ, sao có thể đắc tội nhân vật lớn gì, sẽ không phải là tôi đã bất cẩn mà làm bạn cũ không vui chứ (đậu nành che mặt)
Trước là trấn an fan hâm mộ, nói cho họ biết mình đã và sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề vở kịch múa này, rồi sau đó biểu hiện rằng mình bỏ ra rất nhiều tâm huyết, Cuối cùng, bày ra một trò đùa nhỏ vô hại, hạ thấp tư thế và hướng dẫn các fan đoán theo hướng của “bạn cũ”, không thể không nói, đúng là biết cách khuấy đảo giới giải trí, tuyên bố của em gái trong sáng vô tội này quá là đỉnh.
Fan hâm mộ rần rần ngay:
“Rút vốn là giả à? Vậy chúng ta vẫn có thể chờ mong vở kịch chiếu lên sao?”
“Gia Di tính cách dịu dàng hiền lành như vậy cơ mà, có thể đắc tội nhân vật lớn gì đây, cạn lời.”
“Ôm một cái nhé Gia Di, không biết là tiểu nhân nào ra oai nữa.”
“Sẽ không phải là bị người quen đâm sau lưng chứ?”
…
Câu bạn cũ của Trình Gia Di viết rõ nội tâm lên trên mặt.
Tin tức gần đây nhất có liên quan đến cô ta là chuyện vượt quá giới hạn với Tống Gia Mộc.
Nhưng Tống Gia Mộc đã rút vốn từ lâu lắm rồi, không thể nào là anh ta được.
Người còn lại duy nhất cũng chỉ có vị bà chủ Hằng Gia kia mà thôi.
… Nhưng chuyện này cũng không hợp lý cho lắm.
Bà chủ rảnh rỗi đến mức phong sát một vở kịch làm gì?
Một bên là giới tài chính, một bên là giới vũ đạo, căn bản là không có xung đột lợi ích gì.
Lại nói, tên khốn vượt quá giới hạn đó cũng là do vấn đề của anh ta.
Hai bên nhà gái đều là người bị hại, có được không?
Thậm chí dự đoán cỏn con này còn không gây được sóng gió gì trên Internet.
Cứ vậy mà qua đi.
Hot search thay đổi trong nháy mắt, sự kiện rút vốn náo loạn một lát, đến xế chiều, lúc tan làm thì hạ nhiệt mạnh mẽ.
Người duy nhất còn nhớ rõ chuyện này chính là Laura, An Hạ mất tài nguyên, thân làm fan hâm mộ, cô ta đau lòng hơn so với bất kỳ ai khác, lẩm bẩm đến tận trưa.
Nghe đến tên Từ Thanh Đào thì thấy hơi bực bội, vừa tan làm là thẳng tay xác túi rời đi.
Laura lườm cô, giọng cười lạnh: “Thật bái phục, làm bà chủ có khác, chảnh cái quái gì.”
Chỉ là, nhớ tới việc tài nguyên vũ đạo của An Hạ bị mất, cô ta cũng thấy quá là kỳ lạ.
Hôm trước cô ta mới cùng Từ Thanh Đào ầm ĩ một trận, ngày hôm sau tài nguyên của An Hạ mất ngay.
Chắc không phải vì Từ Thanh Đào muốn trả thù mình, cho nên đã thì thầm “gió thoảng mây bay” bên gối của chồng, sau đó xử lý cô ta?
Chỉ là, cô ta chợt thấy ý nghĩ như vậy quá là khôi hài, cũng là người trưởng thành cả rồi, ai lại làm chuyện đó chứ, lãng phí thời gian.
Nhưng ngược lại là cô ta càng thấy Từ Thanh Đào chướng mắt.
…
Chuyện này qua đi rất nhanh, lại thêm Trần Thời Dữ phong sát vở kịch múa này, nếu Từ Thanh Đào không hiểu chuyện mà cứ chạy đi tìm Trình Gia Di gây phiền phức, trông có vẻ rất rẻ tiền.
Dù sao, trên Weibo của cô còn ghi chú là bà chủ của Hằng Gia, kết cục của việc tranh đấu với Trình Gia Di không phải là đang tặng không lượt theo dõi và độ hot cho cô ta à?
Thế là, mấy ngày sau đó, Từ Thanh Đào không hề đăng nhập Weibo.
Ngoại trừ sau khi số thứ hai của video giảng giải về tài chính được đăng tải lên website video và Weibo.
Cô dứt khoát gỡ phần mềm này đi, mắt không thấy thì tâm không phiền.
Chỉ là, cảm giác ngột ngạt vẫn tồn tại quanh người cô không hề tan biến.
Ngay sau khoảng thời gian này, cảm xúc cứ rơi vào một nỗi phiền muộn không tên.
Tựa như là do mùa thu tới nhanh.
Bầu trời luôn âm u, phảng phất như muốn nổi lên một trận gió lớn.
Cuối tháng mười, video giảng giải của Từ Thanh Đào trên mạng đã có chút danh tiếng, số like của ba số đều đột phá hơn một triệu.
Fan hâm mộ Weibo cũng đạt tới khoảng hai triệu.
Bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà Đêm hội Weibo đã trì hoãn đến đầu tháng mười một, nay lại gửi tin nhắn riêng cho Từ Thanh Đào, mời cô làm gương mặt tài chính hàng năm trên Đêm hội Weibo.
Khi nhận được tin nhắn, Từ Thanh Đào còn sửng sốt một chút, cô không quen biết gì với Đêm hội Weibo, chỉ là, cô nhớ, trước đây, nhân vật tài chính hàng năm hình như là Tống Gia Mộc.
Không chỉ có thế, Từ Thanh Đào nhìn xuống danh sách mô phỏng khách quý năm nay của Đêm hội Weibo, bất thình lình cái tên Trình Gia Di chợt xuất hiện.
Không biết một người bị bệnh nan y như cô ta sao lại năng động đến thế được nhỉ, so với cô – người ngày nào cũng tăng ca đến rạng sáng mới ngủ, nom khí sắc của cô ta còn tốt hơn nhiều:)
Vân Kinh nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.
Lại thêm Từ Thanh Đào cũng đã đạp nửa chân vào lĩnh vực truyền thông Internet, miễn là cô và Trình Gia Di còn sống, thì một ngày nào đó vẫn sẽ phải gặp mặt nhau.
Cũng không thể vì không gặp Trình Gia Di.
Mà cô lại từ bỏ buổi gặp mặt này:)
Hôm sau Từ Thanh Đào kéo Tạ Sênh đi chọn lễ phục tham gia tiệc tối.
Cô định nói chuyện mình tham gia Đêm hội Weibo với Trần Thời Dữ, nhưng gần đây đối phương bận đến nỗi chân không chạm đất, đầu ngón tay cô đặt ở khung trò chuyện do dự thật lâu, cuối cùng cô vẫn không gọi điện thoại quấy rầy anh.
Chờ anh làm xong rồi hẵng nói.
Chớp mắt đã đến Đêm hội Weibo.
Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Đào tham gia tiệc trao giải buổi tối lớn thế này, có thể là do lúc trước cũng tham gia những hội nghị chính quy của giới tài chính, giờ phút này, cô cũng không quá luống cuống.
Khi cô đến, chủ tiệc đặc biệt đã dặn dò thân phận của cô, cho nên cô có một gian phòng nghỉ riêng.
Chỉ là, cô không ngờ là mình cũng sẽ gặp được người quen ở đây, Từ Thanh Đào mới ngồi một lúc đã nghe thấy người phụ nữ cùng tuổi chào hỏi với cô.
“Thanh Đào?”
Giọng nghe rất quen, Từ Thanh Đào vừa quay đầu lại, thì đã cảm thấy cô gái này nhìn rất quen mắt.
Tỉ mỉ nghĩ lại, hình như là ở lễ đính hôn Trình Gia Di, đây là nhà thiết kế nữ đã vạch mặt đối phương mặc hàng giả, là bạn học cùng trường trung học phụ thuộc năm đó.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Ngay tích tắc ấy, độ thiện cảm tăng lên đáng kể:)
Tố chất phóng viên chuyên nghiệp làm cô nhớ tên của đối phương ngay, Trần Thi.
Trần Thi vô cùng quen thuộc mà kéo cánh tay của cô: “Vừa nãy ở trong hậu trường nhìn thấy cô, tôi còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm, Weibo thông báo rằng cô sẽ tới thảm đỏ là thật hả?”
Từ Thanh Đào cũng biết tất cả mọi người trong giới đều như quen biết nhau, mà cô cũng không bài xích việc cô ấy lấy lòng, chỉ gật đầu.
Cách nhanh nhất để kéo phụ nữ lại với nhau có lẽ chính là nhiều chuyện và cà khịa, Trần Thi vừa nhìn thấy Từ Thanh Đào, lập tức lại đây và nói: “Vừa rồi tôi còn trông thấy Trình Gia Di, có cô ở đây mà cô ta cũng dám vác mặt đến thật à.”
Sự thật của chuyện ồn ào ở lễ đính hôn kia, Trần Thi đã được chứng kiến một cách rõ ràng.
Cũng biết giữa hai người ân oán không cạn, lại thêm chuyện gần đây vở kịch múa của Trình Gia Di bị rút vốn nữa, không ít tin đồn trên mạng suy đoán, liệu có phải là có dính dáng đến Hằng Gia hay không, người biết chuyện thì y như đã thành tinh vậy, còn đoán rằng, chẳng lẽ không được có liên quan đến Từ Thanh Đào sao?
Phòng nghỉ không chỉ có mỗi mình Trần Thi.
Vừa mới nói xong, người phụ trách trang điểm cho Từ Thanh Đào và mấy cô trợ lý đều nhẹ nhàng “dành” ánh mắt của mình cho cô.
Biết Từ Thanh Đào bà chủ của Hằng Gia, thợ trang điểm nịnh nọt, khẽ “hừ” một tiếng: “Còn không phải vì đang gấp quá trời đấy à, after-party đêm nay là tiệc tối công ích từ thiện, đến dự toàn là những ông chủ lớn trong ngành, vở kịch múa của Trình Gia Di mới bị rút vốn xong, chẳng phải đến đây là để kéo đầu tư một lần nữa à.”
Trần Thi cười: “Cô ta nằm mơ đi nhé, quay một vở vở kịch múa nát nhừ ra đấy, không biết đang muốn khiến cho ai buồn nôn đây.”
Chỉ là, chẳng ai ngờ, vừa dứt lời, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Không biết Trình Gia Di đã xuất hiện ở cửa ra vào từ lúc nào, cô trợ lý đẩy xe lăn thay cô ta.
Nháy mắt chạm phải ánh mắt của mọi người trong phòng nghỉ.
Đặc biệt là cái nhìn kia với Từ Thanh Đào.
Thật sự là hai bên nhìn nhau đến phát ghét, cả hai đều không hẹn mà cùng lạnh mặt xuống.
Cô trợ lý ngẩng đầu nhìn thấy phòng nghỉ, thì vội nói: “Thật ngại quá, đi nhầm phòng nghỉ.”
Không nói lời nào còn đỡ, vừa nói xong thì không khí nơi đây đã lập tức ngập mùi thuốc súng.
Trần Thi lia mắt nhìn sang Từ Thanh Đào, rất có mắt nhìn mà mở miệng, hướng về phía Trình Gia Di: “Đi nhầm à? Tôi thấy là không phải đâu. Ở trường quay đạo diễn Trình đã quay một vở kịch múa làm người ta buồn nôn còn chưa đủ đô hay sao ấy, offline cũng phải đuổi theo không chịu buông sao?”
Nói nhảm, kẻ thù gặp mặt, mà còn là tình địch nữa chứ, thù mới hận cũ chất thành một đống.
Đối phương đến cửa nhà khiêu khích, lười nói nhảm với bông hoa sen trắng [*] này lắm, cứ nói thẳng ra là được!
[*] Gốc là “bạch liên hoa”, nôm na là để chỉ người thảo mai, ngoài mặt tỏ vẻ ngây thơ trong sáng nhưng trong bụng toàn mưu mô.
Trần Thi cũng đã nói đến thế rồi, Từ Thanh Đào cũng không cần thiết giả bộ hòa bình với Trình Gia Di làm gì.
Chỉ là, không chờ cô mở miệng, thế mà Trình Gia Di lại nói trước, như thể là vừa cười nhẹ một hơi: “Offline cũng phải đuổi theo không buông cơ chứ? Rốt cuộc là ai đuổi theo ai không buông vậy hả?!
Không nhắc đến chuyện này thì chớ, vừa nhắc tới, dù đang ở trước mặt nhiều người như vậy, thì cô tiên nữ Trình Gia Di tốt tính cũng không còn tốt tính nổi nữa rồi.
Một năm nay cô ta không gặp được chuyện gì tốt cả, chưa kể mất đi một người ngay trong lễ đính hôn, thậm chí, đến cuối cùng, Tống Gia Mộc còn hủy hôn ước nữa chứ, dẫn đến vở kịch múa cô ta đặt hết tâm huyết vào bị huỷ hoại chỉ vì thiếu đầu tư, vất vả lắm mới dựa được vào danh tiếng của An Hạ kéo đầu tư mới, nhưng, chưa được mấy ngày mà đối phương đã tuyên bố rút vốn.
Hỏi cũng hỏi không ra nguyên nhân vì sao.
Trợ lý người ta chỉ nói một câu “Cô Trình, cô vẫn nên suy nghĩ lại xem mình có đắc tội ai hay không”.
Cô ta có thể đắc tội ai được đây?
Không phải chỉ có một mình Từ Thanh Đào dây dưa với cô ta nhiều năm đến thế thôi sao?
Trình Gia Di nói: “Chẳng lẽ cô tưởng rằng cô trèo lên cái cây to Hằng Gia thì muốn làm gì với tôi thì làm đấy à, Trần Thời Dữ biết cô hờn dỗi Tống Gia Mộc nên mới cùng anh ấy kết hôn không?”
Từ Thanh Đào không ngờ cô ta sẽ lôi chuyện này ra, trái tim như bị bóp chặt lại: “Liên quan gì tới cô.”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy cô rất buồn cười.” Trình Gia Di chậm rãi mở miệng: “À, quên nói cho cô biết, đừng trẻ con quá đấy nhé Từ Thanh Đào, Trần Thời Dữ vì rút vốn cho vở kịch múa này mà đã đắc tội với nhà An Hạ đấy.”
Từ Thanh Đào như đã ý thức được điều gì, vẻ mặt cô chợt thay đổi.
Tựa như sau thời gian dài suy đoán, cuối cùng cô cũng đã thấy được một chút manh mối.
… Cái gì gọi là đắc tội với nhà An Hạ?
Chú ý tới sự thay đổi của cô, Trình Gia Di nhíu mày: “Cô không biết à? Còn tưởng rằng Trần Thời Dữ sẽ nói cho cô cơ chứ. An Hạ chính là thiên kim của Hồng Xuyên, trước kia bố cô ấy luôn muốn làm thông gia với Hằng Gia, bây giờ Trần Thời Dữ vì cô mà đắc tội với Hồng Xuyên, chân anh ấy cũng chỉ vừa mới đứng vững ở Hằng Gia mà thôi, bây giờ, dù có muốn phong sát tôi thì chắc anh ấy cũng chẳng có thời gian rỗi đâu nhỉ? Không phải cô ở cùng anh ấy hay sao, không để ý thấy gần đây anh ấy bận rộn hơn trước à?”
… Bận rộn?
Dường như gần đây trông Trần Thời Dữ có vẻ bề bộn nhiều việc.
Còn tưởng là bận bịu việc cải cách của Hằng Gia, hóa ra là vì chuyện này.
Là bởi vì cô.
Đại não như bị thứ gì hung hăng đập vào, chợt trở thành một mảng trống rỗng.
Bỗng dưng tâm trạng của Trình Gia Di rất tốt, bỏ qua những điều không vui mấy ngày nay, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được, khẽ nói rằng:
“Từ Thanh Đào, chẳng lẽ cô mà cũng cảm thấy cô xứng với anh ấy thật đấy à? Nhưng cũng đúng thôi, năm đó, nếu như cô có thể thuận lợi đi tham gia tranh tài, không chừng trình độ của cô bây giờ còn cao hơn An Hạ ấy chứ. Không phải rất muốn biết vì sao ngày cô diễn thì cô lại bị sốt à, nói thật với cô nhé, máy nước nóng là tôi tắt đi đó, cửa cũng là do tôi khóa, bởi vì đây đều là do cô nợ tôi mà ra, đều là báo ứng mà cô đã hại tôi cả đời tàn tật không thể khiêu vũ được nữa!”
Tựa như tấm màn che nhiều năm nay đã bị xé mở, cuối cùng những nỗi hoài nghi trong cô đã tìm thấy ánh sáng chân tướng.
Những thứ ấy vốn đã được ngụy trang thành vết thương kết vảy, nhưng rồi, đến mãi sau này, khi mở ra, nơi ấy vẫn là một mảng đẫm máu.
Oành… như có một quả bom dội vào đầu, mặt hồ tĩnh lặng cũng chẳng còn tĩnh lặng nữa.
Trình Gia Di mang theo dáng vẻ của kẻ chiến thắng, ung dung ngạo nghễ ngửa đầu, nói: “Trần Thời Dữ đúng là xui xẻo khi gặp cô, cấp ba không có can đảm đi cùng với anh ấy, bây giờ chơi trò tình cũ khó quên đấy à? Cô cảm thấy anh ấy không bất mãn gì với cô thật à? Ngoại trừ thấy đắc ý vì thu hoạch lợi ích từ chỗ anh ấy để được như bây giờ, cô có thể mang lại gì cho anh ấy đây? Nếu như tôi là cô thì tôi đã xấu hổ không chịu nổi mà ly hôn với anh ấy từ lâu lắm rồi.”
Hai chữ “ly hôn” vừa được cô ta nói ra.
Thì ngay khoảnh khắc ấy, Từ Thanh Đào cảm giác lý trí trong đầu mình đã bị đánh gãy mất rồi.
Dường như là không chút do dự gì, Từ Thanh Đào không chút e ngại mà thẳng tay “tặng” cho cô ta một cái tát.
“Bốp” một tiếng, âm thanh vang lanh lảnh đầy giòn tan, như thể là văng vẳng đến bất tận trong gian phòng kín.
Dường như chẳng ai ngờ là Từ Thanh Đào sẽ thẳng tay như thế.
Ngay cả Trình Gia Di cũng thấy kinh ngạc.
Trong nháy mắt, gương mặt thanh tú sưng hết lên.
Kiểu tóc vừa làm xong cũng vì bàn tay hung hăng tát xuống này mà trở nên lộn xộn.
Thời gian chậm rãi trôi đi, phảng phất như đã qua cả một thế kỷ dài đằng đẵng, Trình Gia Di mới quay đầu lại, khó có thể tin mà nhìn vào Từ Thanh Đào.
Lần đầu tiên trong đời, cô ta phát hiện ra rằng, cô ta cần phải ngửa đầu lên thì mới có thể thấy rõ người con gái đã từng núp mình trong bóng tối.
Ngữ khí Từ Thanh Đào nghe rất bình tĩnh: “Nói đủ chưa hả, chưa nói đủ thì có thể tiếp tục, dù sao thì, đây cũng chỉ là một cái bạt tay.”
Một giây sau, Trình Gia Di lấy lại tinh thần, không thể tin là Từ Thanh Đào dám động thủ với mình ở chỗ đông người như thế này, bỗng nhiên thét lớn lên: “Con mẹ nó, cô nổi điên gì vậy hả?!”
“Nổi điên á? Tôi thấy cô mới là người nổi điên đấy chứ?” Từ Thanh Đào lạnh nhạt nói, không thể nhìn ra là cô đang có tâm trạng gì: “Chẳng lẽ cô cảm thấy cô ở đây nói điên nói khùng về chồng của tôi, sau đó tôi sẽ về khóc thút tha thút thít rồi đòi ly hôn với anh ấy, cô nghĩ thế thật à?”
————