Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Video dài tổng cộng một phút.
Từ góc độ thì có thể thấy được rằng, có vẻ người này đang đứng ở trên tầng cao ngay tại hàng rào bằng kính của cửa hàng miễn thuế chỗ lên máy bay.
Sân bay quốc tế Vân Kinh có một trạm trung chuyển là các minh tinh, nghệ sĩ đều đi theo thông báo trên đấy, người quen thuộc cấu trúc địa hình của sân bay hơn cả nhân viên ở đây chính là các đội ngũ fan thường xuyên đến để tiếp ứng cho thần tượng nhà mình.
Phần lớn các fan đều là tiễn lên máy bay, rất ít người đi thẳng lên theo máy bay, cho dù là mua vé, thì cũng sẽ không được lên ga T3 của cổng lên máy bay. Thay vào đó, họ cầm vé máy bay đặc biệt rồi lên chỗ hàng rào bằng kính trước cửa hàng miễn thuế trên tầng cao, từ tầng hai nhìn xuống tầng một rồi tiến hành quay chụp.
Bởi thế nên chỗ này được gọi là “thánh địa” của sân bay.
Tài khoản Phương Viên Viên này là một trạm tỷ rất nổi tiếng trong giới giải trí, chuyên tuyển chọn và săn lùng nghệ sĩ, thế nên, trang thiết bị vô cùng tốt, dưới camera có độ phân giải cao, cho dù có cách xa đến một, hai trăm mét, thì đều có thể quay được rõ ràng bóng lưng của hai người.
Chỉ là, góc độ hơi kém tinh tế một chút, một phần ba màn hình bị một cái biển quảng cáo cực kỳ to che khuất.
Dẫu vậy, ở trong video.
Hành động tương tác giữa Từ Thanh Đào và Trần Thời Dữ vẫn được quay lại rõ rành rành.
Hôm nay, tuy cô đi giày cao gót, nhưng về chiều cao thì vẫn thua Trần Thời Dữ một chút.
Trong video, hình như là cô đang tức giận nên không để ý đến anh, đầu tiên là Trần Thời Dữ kéo kéo cánh tay cô hai cái, sức lực không lớn lắm, nhưng mà, từ đầu đến cuối, Từ Thanh Đào vẫn không chịu nghiêng người nhìn lại. Mãi cho đến lần thứ ba, Trần Thời Dữ dứt khoát dùng sức khiến cô xoay người, anh bất ngờ khom lưng xuống, hôn lên đôi môi cô một cái.
Khoảng chừng mười giây sau, nhạc nền của video đã bị xen lẫn bởi tiếng la hét đè nén của blogger đang quay lại cảnh tượng này, cùng với đó là giọng nói thông báo ngọt ngào của tiếp viên hàng không, nhắc nhở chuyến bay đến thành phố Paris của nước Pháp sắp cất cánh, Từ Thanh Đào mới luyến tiếc, thế là cô lại kiễng chân lên, hôn đáp lại anh.
Chỉ với hai sự tương tác này.
Khi nhấn vào video một phút và xem hết, lượt chia sẻ đã vượt qua con số mười nghìn.
“Tôi thề, đây chắc chắn là ông bà chủ!!”
“Đậu! Chắc chắn là thế!”
“Có ai hiểu thấu không, cái video bà chủ múa đó tôi đã xem đến nát luôn rồi… Có hóa thành tro thành bụi thì tôi cũng nhận ra.”
“Không ngờ luôn ấy, thế mà CP tiêu biểu trong giới giải trí của chúng ta lại có hậu mãi, khóc luôn (Thực sự khóc rồi)”
“Cứu mạng, yêu đến như vậy sao, không lỡ xa đến như vậy sao?!”
“Ai bị ngọt chết, tôi nói tôi bị ngọt chết rồi, sao không thẳng tay hôn nhau mãn kiếp ở cổng sân bay luôn đi…”
“Từ bây giờ, video tôi cần bỏ vào quan tài lại nhiều thêm một cái.”
“Tôi cười chết mất thôi, cảm thấy tiếng hét của blogger sắp xuyên thủng sân bay tới nơi rồi?”
“Tôi mà ở hiện trường thì chỉ có điên cuồng hơn…”
“Tôi thực sự thích tổng tài bá đạo và người đẹp, thích đến phát điên luôn ấy, mỗi lần tôi phát điên thì tôi đều muốn mắng Trình Gia Di một trận, nếu không phải do cô ta thì sao lại không được ship bà chủ trong giới giải trí chứ.”
“Không đẩy được thuyền của bà chủ là do tôi không có may mắn đó (đậu nành rơi lệ)”
“Ngọt ngào quá à, đúng là vợ chồng ngọt ngào, so với đường hóa học của công nhân trong giới giải trí thì chỉ có ngọt ngào hơn chứ chẳng kém (châm thuốc lá. jpg)”
“Bé thực sự muốn đẩy thuyền một chút chút thôi…”
“Tôi không phát điên thì mới ai phát điên đây, tôi khuyên mấy cái chương trình về tình yêu trong giới giải trí đừng có không biết tốt xấu như thế nữa, lập tức mời vợ chồng ông bà chủ về ngay cho tôi!!”
…
Mãi cho đến khi lượt chia sẻ video lên đến con số ba mươi nghìn, dựa vào độ hot mà cư dân mạng “dâng nước”, tiến lên vị trí cuối cùng của hot search.
Từ Thanh Đào mới lướt thấy video ở sân bay này.
Đầu tiên là xấu hổ đến nỗi chỉ muốn nhảy lầu.
Vốn dĩ việc thể hiện tình cảm ở nơi công cộng đã là việc đột phá giới hạn xấu hổ của Từ Thanh Đào rồi, không ngờ là còn bị người khác quay và đăng tải lên Weibo.
Hơn nữa, khiến người ta không tài nào tin vào mắt mình lại chính là.
Thế mà đoạn video này lại được chia sẻ vô cùng rộng rãi.
Tạ Sênh đu idol, vậy nên Từ Thanh Đào cũng hiểu được nhóm fan trong giới giải trí.
Lúc mới đầu cô và Trần Thời Dữ lên hot search là do có một bộ phận lớn cư dân mạng kêu gào bảo rằng ngọt ngào quá, nhưng thường thì kiểu fan vô tâm ship CP điên cuồng này sẽ chỉ khóc than hai ba ngày rồi lại trèo tường đi ship CP mới, thế nên Từ Thanh Đào cũng không quá chú ý đến fan của mình.
Khi mở Weibo ra, không biết lượng fan đã lên đến ba triệu người khi nào.
Hơn nữa, đấy còn là fan thật, video giảng giải thường có số lượng chia sẻ và tương tác thấp, thế mà bây giờ lại lên đến bốn, năm mươi nghìn, có lẽ sắp trở thành nhóm fan hoạt động sôi nổi luôn rồi.
Trong lượt share của video này còn có rất nhiều tài khoản marketing ăn theo độ nổi tiếng, Từ Thanh Đào lần lượt lướt qua các bình luận hot, lúc thấy bọn họ nói cô và Trần Thời Dữ rất xứng đôi, lòng cô thầm thấy vui vẻ hơn.
Nhưng gánh nặng thần tượng của cô lại càng nặng nề hơn cả, sau khi lộ thân phận là vợ chủ tịch Hằng Gia, Weibo của Từ Thanh Đào được chỉnh sang chế độ chỉ thấy được trong vòng nửa năm trở lại đây, ngoại trừ video giảng giải, về cơ bản thì cô không đăng ảnh tự sướng lên nữa.
Đây cũng là chuyện khiến fan CP than khóc thê thảm nhất ở khu vực bình luận.
Không có video rồi không có chương trình gì thì cũng thôi đi, thế mà bà chủ lại chẳng đăng lấy một bài Weibo nào!
Cô không đăng, mà Trần Thời Dữ thì lại càng không đăng gì lên Weibo đó của anh.
Như thể là đang theo dõi hai tài khoản ảo vậy.
Từ Thanh Đào không ngờ các fan cuồng vô tâm lại kiên trì ship CP cô trong thời gian dài như vậy.
Ngoại trừ đưa ra kết luận “giới giải trí suy sụp thật rồi” thì cũng không có kết luận nào khác:)
Kiểu vợ chồng như cô và Thời Tiểu Dữ thì có gì hay để mà ship cơ chứ.
Nhấn vào bình luận của fan để xem, thế mà lại có một siêu thoại [*] ngốc nghếch được tạo nên, quan trọng hơn là, cái siêu thoại này có xếp hạng còn vô cùng cao, luôn lọt vào trong top 5.
[*] Siêu thoại: Những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.
Cô giáo Tiểu Đào nghẹn họng luôn rồi.
Thế giới này sao vậy nhỉ?
Lướt lướt hot search, Từ Thanh Đào nghĩ, có cần phải nói chuyện này với Trần Thời Dữ không nhỉ.
Nhưng nghĩ đến việc anh lần trước cũng không để ý đến chủ đề của hai người bọn họ trên hot search, Từ Thanh Đào lặng lẽ đặt điện thoại xuống.
Suy cho cùng, cô cũng thấy hơi luyến tiếc.
Mấy lời bình luận chúc phúc của cư dân mạng đó.
…
Lên hot search cả nửa ngày, Từ Thanh Đào không để ý đến nữa, nó cũng chậm rãi tụt xuống.
Sau khi Trần Thời Dữ hạ máy bay an toàn, anh gửi tin nhắn báo bình an với Từ Thanh Đào.
Cô biết mình đã làm lỡ dở công việc của anh cả một ngày, sau khi đến Pháp, có lẽ anh cũng không có nhiều thời gian nói chuyện với mình.
Từ Thanh Đào cũng rất hiểu chuyện, bèn không đi làm phiền anh, hơn nữa, cô còn dồn hết tất cả sự chú ý vào việc xem xét công ty tổ chức đám cưới.
Câu nói “anh rất muốn kết hôn” mà Thời Tiểu Dữ nói lúc sáng vẫn còn in đậm trong đầu cô.
Khiến cho Từ Thanh Đào không thể không chuẩn bị trước cho được, bên cạnh việc xem công ty tổ chức lễ cưới, cô còn đặc biệt tìm hiểu về bất động sản ở Vân Kinh một chút.
Mở trang web bán nhà ra.
Từ Thanh Đào do dự một chút, đầu tiên là xem biệt thự ở nội thành, sau khi nhìn thấy một dãy số không đằng sau, có một sự im lặng kỳ lạ bao phủ khắp không gian trong mấy giây.
Nghiêm túc đếm đếm hết một lượt.
Chín số.
Chín số không.
Được lắm.
Trái tim như đã bị đâm một dao mạnh mẽ.
Từ Thanh Đào nhẹ nhàng hít vào một hơi, tự an ủi bản thân, không nhất thiết phải là biệt thự, suy cho cùng, cũng chỉ có hai người ở thôi mà, quan trọng nhất là phải ấm cúng.
Tiếp theo sau đó, cô mở bảng giá mặt bằng tầng trung ở Vân Kinh ra, sau khi nhìn thấy chín con số không quen thuộc đó nữa.
Từ Thanh Đào không thể giữ bình tĩnh được nữa, tuy rằng biết giá nhà ở Vân Kinh nổi tiếng là cao đến kinh người, nhưng nhiêu đây con số thì cũng kinh người lắm đấy, gì mà diện tích tầng trung lên đến hàng triệu luôn ư?! Kết quả là, vừa xem lại mới nhận ra, hóa ra là máy tính tự động cho định vị của cô ở xung quanh Bách Nguyên Nhất Hào, lựa chọn diện tích tầng lớn trong khu trung tâm.
Được, lắm.
Từ Thanh Đào còn chưa hết hy vọng, bắt đầu đếm số dư trong thẻ ngân hàng của mình, mở rộng tìm kiếm ra ngoài, một vòng rồi lại một vòng. Lúc tìm đến vòng thứ tư, mãi đến khi tìm thấy khu ngoại thành của Vân Kinh, cuối cùng thì bảng giá cũng thay đổi, xuất hiện tám con số… Thực ra, đây đã không còn được tính là khu ngoại thành của Vân Kinh nữa, chắc coi như là vùng ngoại ô của Yến Thành.
Nhưng vì cách ngoại thành Vân Kinh chỉ có mười lăm phút đi đường.
Thế nên, chỉ một căn chung cư cũ cũ nho nhỏ rộng một trăm mét vuông cũng có giá cả lên đến ba triệu tệ.
So với tiền gửi ngân hàng trước mắt của Từ Thanh Đào thì vẫn nhiều hơn hai triệu tệ.
Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Từ Thanh Đào trầm mặc một lúc.
Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào, tìm lại một chút bảng giá của Bách Nguyên Nhất Hào.
Lúc nhìn thấy đằng trước chín số không không phải là số một hay hai.
Từ Thanh Đào đã tự hiểu rõ bản thân.
Bình tĩnh gửi tin nhắn cho Trần Thời Dữ:
[Thật ra em cảm thấy sống ở Bách Nguyên Nhất Hào vẫn rất tốt]
[Trái tim vỡ tan. jpg]
…
Buổi tối, lúc mười một giờ, sau khi Từ Thanh Đào tắm rửa xong xuôi thì cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau cơn đả kích tinh thần bởi giá cả nhà ở tại Vân Kinh.
Trần Thời Dữ không ở nhà, cô chỉ có thể đến phòng ngủ dành cho khách lấy chiếc gối ôm chó bắp cải ra thêm lần nữa, lấy nó ra khỏi lãnh cung, ôm nó ở trên giường rồi lăn lộn hai vòng.
Sau đó ánh mắt vô định nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Đột nhiên lại nảy ra một suy nghĩ kỳ quái.
… Sao lúc trước cô không cảm thấy giường trong phòng lại to đến vậy thế nhỉ?
Hơn nữa, hình như cũng không lạnh như thế này.
Cho dù đã mở thiết bị sưởi ấm, nhưng Từ Thanh Đào vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Chắc là bình thường được Trần Thời Dữ ôm nên quen rồi.
Đột nhiên chia xa nhau vài ba ngày, cô vẫn chưa thấy quen lắm.
Quả nhiên, con người là động vật hưởng lạc.
Từ tằn tiện chuyển sang xa xỉ thì dễ, mà từ xa xỉ chuyển sang tằn tiện thì khó khăn vô cùng T.T!!
Như thể là có tâm linh tương thông với Từ Thanh Đào vậy, trong đầu cô đang nhớ đến Trần Thời Dữ.
Thì WeChat trên điện thoại rung lên, là tin nhắn Trần Thời Dữ gửi cho cô: [?]
Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, anh thực sự rất rất thích dùng dấu chấm hỏi!
Là hỏi về cái tin nhắn lúc chiều cô gửi cho anh.
Trần Thời Dữ: [Ở rất tốt thì sao trái tim em còn vỡ tan?]
Từ Thanh Đào bĩu môi, hai tay cầm điện thoại gõ gõ chữ: [Chẳng lẽ em không thể hạnh phúc đến nỗi trái tim vỡ tan ư?]
Chỉ nói có mấy câu không có dinh dưỡng với nhau, ấy thế mà Từ Thanh Đào lại cảm nhận được sự vui vẻ trong đó.
Có khả năng đây chính là cảm giác của tình yêu cuồng nhiệt nhỉ. jpg
Mãi cho đến khi phía bên Trần Thời Dữ hiển thị trạng thái đang soạn tin, dường như anh đã gõ cả nửa ngày trời nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu nào để đáp lại.
Cuối cùng chỉ gửi hai từ đơn giản: [Video?]
Từ Thanh Đào:.
Biết là vì anh cảm thấy gõ chữ phiền phức, nhưng lúc cô giáo Tiểu Đào nhìn thấy từ này thì vẫn không nhịn được mà suy nghĩ vặn vẹo đó!!
Ai bảo trong đầu Thời Tiểu Dữ chỉ toàn là mấy suy nghĩ xấu xa làm chi!
Trần Thời Dữ mau chóng giấu đầu lòi đuôi mà giải thích một câu: [Chỉ xem em một chút thôi.]
Từ Thanh Đào:.
Chẳng thà anh không nói còn hơn!
Nhưng mà, đúng là so với gõ chữ thì Trần Thời Dữ thích nghe giọng nói và video hơn một chút.
Lại thêm việc Từ Thanh Đào thật sự rất nhớ anh, thế nên, vào khoảnh khắc đối phương gọi video call đến, mồm thì chê lên chê xuống nhưng tay lại thẳng thắn hơn nhiều, trực tiếp ấn nhận.
“Anh đang ở trong văn phòng làm việc à?”
“Ừm.”
Điện thoại đột nhiên sáng lên một chút, Từ Thanh Đào nhìn thấy nước Pháp bên anh, hình như trời vẫn còn sáng.
Trần Thời Dữ mặc một vest lịch sự, tuy bận rộn nhưng trông anh vẫn thong dong, anh ngồi trên ghế trong phòng làm việc.
Bỗng thấy yên tâm hơn hẳn.
Đang là ban ngày, còn là trong văn phòng làm việc nữa, chắc là Trần Thời Dữ sẽ không to gan đến mức làm loạn ở chỗ này đâu nhỉ.
Ôm lòng yên tâm hơn rất nhiều, Từ Thanh Đào xuất hiện trong ống kính với gối ôm chó bắp cải.
“Không nói à?”
Từ Thanh Đào: “?”
Trần Thời Dữ đi thẳng vào vấn đề: “Trái tim em tan vỡ vì điều gì?”
Từ Thanh Đào lẩm bẩm: “Lúc chiều em có xem giá cả nhà ở tại Vân Kinh một chút, bị chấn động đến nỗi trái tim tan vỡ.”
“À.” Giọng điệu Trần Thời Dữ mang theo chút thương hại.
Từ Thanh Đào trưng ra biểu cảm hoài nghi.
Trong video, Trần Thời Dữ mang dáng vẻ biếng nhác, anh tựa người vào lưng ghế: “Còn cho rằng em đang nhớ anh đến nỗi trái tim tan vỡ cơ chứ.”
Từ Thanh Đào: “…”
Không biết xấu hổ gì cả!
May mà Từ Thanh Đào đã quen với cái nết yêu bản thân, mặt dày vô đối của Trần Thời Dữ, qua quýt gật đầu lia lịa: “Ừm ừm! Anh nói đúng lắm!”
Ngay giây tiếp theo, Trần Thời Dữ lại cùng cô nói chuyện, giọng nói hờ hững: “Nghĩ gì thế, còn cẩn thận đi xem xét nhà ở Vân Kinh à. Mới kết hôn chưa được bao lâu mà đã nghĩ đến chuyện vứt bỏ anh, ly thân với anh rồi à?”
Từ Thanh Đào thầm nghĩ, anh đúng là quý nhân hay quên mà!
Rốt cuộc là sáng nay, ở chỗ nào đó, ai mới là người nói rất muốn kết hôn thế hả!
“Em đang nghĩ là, chẳng phải sau khi kết hôn đều cần mua nhà kết hôn à.” Quan niệm hôn nhân của Từ Thanh Đào là cái kiểu vô cùng bảo thủ, vô cùng truyền thống, xoắn xuýt mà túm lấy đầu gối, cô ôm lấy gối ôm chó bắp cải: “Nếu đã là nhà kết hôn, thì nhất định phải là hai vợ chồng cùng đảm đương gánh vách chi phí chi trả, nhưng giá nhà ở Vân Kinh đắt đến mức khiến trái tim của cô giáo Tiểu Đào vỡ nát T.T”
Trong video, cô gái nghiêm túc nói về chuyện giá nhà mà cô lo lắng.
Không biết sao lại chọc trúng điểm cười của Trần Thời Dữ, cách cả một Đại Tây Dương mà vẫn có thể nghe thấy ý cười đầy mỉa mai của anh.
Có ý gì thế hả:)
Ý là đang chê cô giáo Tiểu Đào không có tiền chứ gì:)
Chồng không được chê vợ nghèo đó, anh không biết ư:)
Cười đủ đô rồi, Trần Thời Dữ mới nói với cô rằng: “Em không cần phải lo lắng.”
Anh dừng lại một chút, ngân nga kéo dài giọng: “Chút tiền tiết kiệm đó của em thì em giữ lại để làm vốn chơi trai đi.”
Từ Thanh Đào:?
Trần Thời Dữ – người có da mặt dày như tường thành, dùng lý lẽ đương nhiên mà tự tiến cử bản thân mình: “Chơi anh.”
Nhớ đến việc anh vào treo bảng giá tám trăm nghìn tệ trong giới “ngành”…
Cô: …
Có tiền thì em cũng chẳng lãng phí như vậy đâu nhé, xin cảm ơn!
Chỉ là, bị Trần Thời Dữ quấy rầy như vậy rồi nên cảm giác mất mát do giá nhà mang lại đã vơi đi ít nhiều.
Thật ra, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì, suy cho cùng, Trần Thời Dữ cũng là chủ tịch của Hằng Gia cơ mà, so với anh, đương nhiên là cô được xếp vào loại người nghèo rồi:)
Không đúng, so với anh, phần lớn mọi người đều được xem là người nghèo.
So với tình hình chung của cả cái đất Vân Kinh này, thì mức thu nhập của Từ Thanh Đào cũng đã thuộc mức trên trung bình rồi.
Vừa nói chuyện với nhau thì Từ Thanh Đào đã cảm thấy không nỡ cúp điện thoại.
Thời gian cứ trôi, từng giây rồi từng phút một, cô vẫn không hề cảm nhận được dòng chảy của nó.
Mãi cho đến khi điện thoại của cô cảnh báo dung lượng pin đang thấp hơn hai mươi phần trăm, Từ Thanh Đào mới lọ mọ với tay tìm dây sạc pin ở trên tủ đầu giường.
Vì vừa mới tắm rửa xong nên cô mặc một chiếc váy ngủ bằng voan lụa, lúc cô đứng dậy đi lấy dây sạc điện, cổ áo trượt xuống, để lộ ra một mảng da trắng nõn mịn màng, điện thoại được cô cầm trong tay, camera trước hướng lên trên, thu lại hết thảy cảnh đẹp bên dưới.
Đầu bên kia của video, con ngươi của Trần Thời Dữ tối sầm lại ngay tức thì.
Không thể không thừa nhận rằng, sau khi hiểu tường tận độ dày của da mặt và độ xấu xa của Trần Thời Dữ…
Đối với kiểu ánh mắt nào đó, Từ Thanh Đào có một loại trực giác mẫn cảm vô cùng – trực giác của động vật nhỏ.
Vừa mới sạc pin xong đã nhận ra anh có gì đó hơi sai sai.
Cách một lớp màn hình, lông trên đuôi hồ ly của cô dựng đứng hết lên: “Anh nhìn cái gì thế?”
Nhìn cô bằng ánh mắt gì thế?
Từ Thanh Đào bị nhìn đến nỗi tự thấy là lạ, cũng vô thức cúi đầu nhìn vào bản thân mình.
Cô vẫn đang mặc nguyên xi chiếc váy ngủ của mình mà, có phải là không mặc gì đâu??
Trần Thời Dữ chậm rãi nói: “Nhìn em đó.”
Từ Thanh Đào: “.”
Hình như cô không có lý do gì để phản bác cả.
Vừa nãy anh gọi video đến cũng chỉ nói là muốn nhìn cô.
Trần Thời Dữ mở miệng: “Từ Thanh Đào, kéo cổ áo lại một chút.”
Bị anh nhắc nhở như thế, Từ Thanh Đào mới phát hiện ra nguyên nhân là do tư thế của cô.
Không biết sao cổ áo ngủ đã trượt xuống dưới, tuy hai người đã có những hành vi thân mật vô cùng vô tận rồi, nhưng vừa nghĩ đến đối phương đang ở trong phòng làm việc, Từ Thanh Đào cảm thấy mặt mình đã đỏ ửng lên mất rồi, cô thấy xấu hổ không thôi.
Vừa nghĩ đến vừa nãy mình còn lấy “dạ tiểu nhân đo lòng quân tử” [*], cho rằng Trần Thời Dữ có suy nghĩ xấu xa muốn làm mấy chuyện xấu xa gì gì đó.
[*] Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử: Để ám chỉ việc dùng lòng dạ tiểu nhân bỉ ổi, mà phỏng đoán người đạo đức cao thượng.
Bỗng thấy chột dạ không thôi.
Từ Thanh Đào vội kéo cổ áo ngủ, sau khi kéo cao lên một chút.
Lại nghe thấy giọng nói của Trần Thời Dữ: “Ý của anh là kéo xuống dưới một chút cơ.”
Không thể nhìn ra chút xấu hổ nào trên khuôn mặt anh.
Cách một cái màn hình, anh ngồi trong phòng làm việc rộng rãi, giọng điệu bình thản như thể là đang bàn chuyện hợp đồng mấy tỷ vậy.
Nhưng ngôn từ xấu xa mà anh nói ra khiến cho mặt của từ Thanh Đào nóng bỏng lên ngay.
Cô không chỉ không kéo xuống mà còn lấy chăn nhỏ quấn chặt người mình lại.
“Chẳng phải anh nói chỉ nhìn em thôi sao!”
“Ừm.” Trần Thời Dữ xoay bút: “Tuy rằng mặt cô giáo Tiểu Đào đẹp nhưng chỉ nhìn mỗi mặt thôi là không được.”
Ý nghĩa của từ “nhìn em” là bao gồm cả việc nhìn từng tấc da thịt từ trên xuống dưới trên người em.
“…”
“Bi3n thái!”
Cuối cùng thì cô không thể chịu nổi nữa, giọng nói của Từ Thanh Đào bỗng dưng nhỏ hơn rất nhiều: “Sao cả ngày từ sáng đến tối, trong đầu anh chỉ toàn là mấy thứ xấu xa đó thế, bây giờ đang là ban ngày ban mặt đó, anh còn đang ở trong văn phòng làm việc đấy!”
Nói đến câu cuối cùng, cô còn đặc biệt nhấn mạnh bốn từ “văn phòng làm việc”, hy vọng có thể khơi dậy chút cảm giác xấu hổ của Thời Tiểu Dữ.
Đáng tiếc thay, cô vẫn chỉ biết lẩm bẩm với Trần Thời Dữ.
Lúc sau lại nghe thấy đối phương bật cười: “Thế chẳng phải càng k1ch thích hơn à?”
…
Đương nhiên, đến cuối cùng thì bạn học Từ Thanh Đào vẫn kiên trì giữ vững được giới hạn của bản thân mình! Nhưng mà, lần này thì còn kiên trì được, chứ không biết lần sau kiểu nghị lực này có còn tồn tại hay không…
Chỉ gọi video call như thế này thôi nhưng cũng đủ để cô luyến tiếc, chẳng muốn cúp máy gì cả, cuối cùng, cô vừa nói chuyện vừa gối đầu lên ghế, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trước lúc ngủ, màn hình điện thoại vẫn sáng trưng.
Từ Thanh Đào cho rằng khi cô ngủ rồi, thì Trần Thời Dữ ở đầu bên kia sẽ ngắt cuộc gọi video call này.
Cô thật sự không thể ngờ được rằng, sáng sớm khi tỉnh dậy, cuộc gọi video vẫn được bật cả một đêm.
Điện thoại cũng đã hơi nóng lên.
Còn cho rằng kiểu người cổ lỗ sĩ như Trần Thời Dữ mà nhìn thấy cô để điện thoại ở bên gối rồi ngủ gục như thế, thì sẽ nói một câu “điện thoại để bên gối sẽ sinh ra bức xạ với não” cơ.
Tuy rằng, với trình độ độc miệng của anh, chắc chắn câu tiếp theo sẽ là “nhưng dù đại não của em có bị ảnh hưởng bởi bức xạ hay không thì cũng không có sự chênh lệch quá lớn”.
Không ngờ rằng.
Cũng có lúc anh rất lãng mạn đấy chứ.
Tuy có lúc độc mồm độc miệng, nhưng việc gọi video với vợ suốt cả đêm thế này vẫn khiến Từ Thanh Đào thấy vui vẻ rất rất lâu, tâm trạng vui vẻ này được duy trì cho đến tận lúc Trần Thời Dữ đi công tác về.
Mấy ngày không gặp nhau, cô làm nũng trong video call, ỷ vào việc anh không thể quay về nên cố ý nói ra mấy lời trêu ghẹo, khi anh trở về thì đều bị đòi lại cả vốn lẫn lãi, đòi đến sạch sẽ.
Khi xong xuôi, Từ Thanh Đào đã chẳng còn chút sức lực nào.
Cả người mềm nhũn, cô được Trần Thời Dữ ôm lấy, người đàn ông như cân nhắc và suy nghĩ mấy giây, rồi anh mới mở miệng: “Cần phải đổi một nhà kết hôn mới.”
Từ Thanh Đào mệt mỏi lắm rồi, dù anh có nói gì thì cô cũng chỉ biết gật đầu đồng ý mà thôi.
Trần Thời Dữ nói tiếp một câu nữa: “Suy cho cùng, những chỗ có thể thử thì đều thử hết rồi, nên đổi cái mới.”
Từ Thanh Đào:???
Ai cho anh nghĩ ra cái lý do đổi nhà hoang đường như vậy thế hả???
…
Lúc sắp kết thúc nghỉ Tết, Từ Thanh Đào lại quay về nhà cũ của nhà họ Trần cùng Trần Thời Dữ.
Lần này, người ngồi cùng bàn ăn không nhiều lắm, họ cùng ông bà nội ăn một bữa cơm ngắn ngủi.
Trước lúc đi, tuy rằng bà nội không nói thẳng ra, nhưng vẫn quanh co mà nhắc đến chuyện hôn lễ.
Tận sâu trong lòng mình, bà vẫn thấy thấp thỏm về chuyện này.
Từ Thanh Đào có thể hiểu được tâm lý vội vã muốn có cháu của nhà họ Trần, suy cho cùng, dường như gia đình nhà họ cũng có hoàng vị cần được kế thừa cơ mà. jpg
Khi quay về sau chuyến ghé thăm nhà cũ, Từ Thanh Đào bắt đầu gửi cho Trần Thời Dữ xem mấy công ty tổ chức hôn lễ mà cô đã xem.
Đương nhiên là cô cũng không quên xem xét tiếp phòng ốc hợp lý ở Vân Kinh.
Ban ngày thì đi làm.
Buổi tối, lúc quay về Bách Nguyên Nhất Hào, Từ Thanh Đào làm tổ trong lòng anh, cô chỉ chỉ trỏ trỏ vào các mẫu mà các công ty tổ chức hôn lễ cung cấp.
Đời người chỉ có một lần kết hôn.
Cô chọn đi chọn lại, chọn tới chọn lui, cảm thấy cái này không thích, cái kia cũng chẳng ưng.
Trần Thời Dữ thì không có ý kiến gì, dường như tất cả đều chiều theo ý của cô.
Chỉ là, thỉnh thoảng, trong lúc cô càm ràm thì anh nói xen vào một, hai câu để đề xuất.
Trong lúc bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, coi như là Từ Thanh Đào đã thực sự hiểu rõ, hoá ra việc kết hôn rốt cuộc đốt tiền đến mức độ này.
Tuy Trần Thời Dữ sẽ không để cô tốn một đồng tiền nào, nhưng sâu thẳm trong lòng mình, cô vẫn thấy hơi khó chịu.
Sinh lòng lo lắng với tiền lương của mình.
Mấy ngày liền cứ cân nhắc mãi về chuyện hợp tác kinh doanh trong phần tin nhắn riêng trên Weibo.
Không biết vì sao Tạ Sênh lại biết được chuyện này.
Với tư cách là người lăn lộn trong giới giải trí đầy đủ tiêu chuẩn, cô ấy đưa ra kiến nghị: “Quay quảng cáo sao có hiệu quả bằng việc tham gia chương trình trí, đầu năm thì cậu cũng không quá bận rộn, đi tham gia một chương trình giải trí đi, với độ nổi tiếng và lượng fan hoạt động trên Weibo của cậu, kiếm được mấy triệu cũng không phải vấn đề to tát gì.”
Suy cho cùng, mức lương thường ngày trong giới giải trí đều dao động trong khoảng hai triệu không trăm linh tám tệ.
Thật sự thì mấy triệu này đã khiến cho Từ Thanh Đào dao động.
Nhưng nếu bảo cô trút bỏ gánh nặng thân phận bà chủ Hằng Gia xuống để tham gia chương trình giải trí thì vẫn hơi khó khăn.
Ai ngờ Tạ Sênh cũng khá để tâm đến chuyện này.
Qua mấy ngày sau, cô ấy giới thiệu một danh thiếp WeChat cho cô, nói đấy là bạn của cô ấy, mặt dày mày dạn xin xỏ cô ấy bao lâu nay, bảo cô ấy giới thiệu làm quen với Từ Thanh Đào một chút, đối phương là nhà sản xuất của chương trình giải trí.
Tuy Tạ Sênh có mạng lưới quan hệ rộng, nhưng Từ Thanh Đào không tin tưởng vào việc cô ấy sẽ quen biết được nhà sản xuất cho chương trình giải trí hấp dẫn.
Mãi cho đến khi đối phương thêm WeChat của cô, đi thẳng vào vấn đề, nói:
[Xin chào chị Từ, tôi là Khương Mộc Dương, nhà sản xuất chương trình “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn”, chị gọi tôi Tiểu Khương là được. Chúng tôi thêm WeChat của chị cũng là vì nhận thấy cư dân mạng phía chúng tôi vô cùng mong muốn chị có thể tham gia chương trình giải trí về tình yêu, trước mắt, ekip chương trình đã đưa ra phiếu thăm dò, số phiếu của chị đã cao gấp đôi so với vị trí thứ hai, thế nên, nhân đây chúng tôi muốn hỏi chị một chút, tiếp theo đây chị có thể cân nhắc đến chuyện tham gia chương trình giải trí kiểu này không ạ?]
Khoảnh khắc nhìn thấy từ phiếu bầu.
Đầu Từ Thanh Đào giăng đầy dấu chấm hỏi.
Cộng đồng mạng bầu phiếu gì cho cô??
Nhà sản xuất trong đội ngũ ekip chương trình khá là tận tâm, ngay sau đó đã gửi link bình chọn trên Weibo sang.
Là bình chọn khách mời tập hai do chương trình “Ngày đầu tiên sau khi kết hôn” khởi xướng nửa tháng trước.
Xếp thứ nhất đạt đến 150.000 phiếu bầu, có thể nói là nổi trội hơn hẳn.
Chính là tên của Từ Thanh Đào.
Bình luận hot đứng đầu vừa đơn giản vừa thô bạo:
“Các chị em ơi, CP tiêu biểu của giới giải trí có thể được khai quật hay không nằm ở phiếu bầu của chúng ta đấy!”
Tiếp theo là:
“Mọi người à, những fan hiểu chuyện đã tự học cách cho chính chủ nhận chương trình giải trí về hôn nhân rồi (thắp nến. jpg)”