Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
---
Khói thuốc súng lặng lẽ bốc lên.
Phó Dao tuân thủ nguyên tắc ai đến trước có trước, nàng cũng tin rằng cho dù là người của hoàng thất đi nữa cũng không thể suồng sã như vậy trước nơi đông người, bắt nàng đi là nàng phải đi.
Tạ Hạc Di bên cạnh ngược lại vẫn nhìn thẳng vào Phó Ninh Dung, theo sau là một đám thị vệ, hếch cằm chờ đợi Phó Dao nhường chỗ.
Phó Dao yên lặng lôi kéo Phó Ninh Dung, khéo léo tránh xa Hạc Di công chúa một khoảng cách.
Hai bên giằng co, không bên nào chịu nhượng bộ.
Trong một tình huống như vậy, ai đó phải xuất hiện để hóa giải tình hình.
Phó Ninh Dung sẵn sàng đứng ra làm người hòa giải.
Nàng nghĩ là vị trí này có tầm nhìn tốt hơn, vậy nên nàng chủ động đề nghị Phó Dao và Hạc Di ngồi cùng nhau, còn mình sẽ tìm chỗ khác để ngồi.
Không nghĩ tới càng nói càng lâm vào bế tắc. Ngay khi đề nghị này được đưa ra, tình hình vốn đã xấu hổ càng trở nên căng thẳng, ngay cả những người đứng ngoài xem cũng không đành lòng nhìn tiếp, lắc đầu liên tục.
Khung cảnh dịu đi một chút khi Nhị hoàng tử Tạ Lẫm đến.
Nhưng mà cũng không bớt được bao nhiêu, Tạ Hạc Di chưa bao giờ cho Tạ Lẫm cái nhìn tốt.
Tạ Lẫm khom người để tầm mắt mình ngang hàng với Hạc Di, ngay khi hai ánh mắt vừa chạm nhau, hắn còn chưa kịp nói gì đã bị Hạc Di oán giận một trận: "Ta gọi ngươi một tiếng hoàng huynh ngươi liền tưởng mình thật sự là huynh trưởng của ta sao? Ta không có loại huynh trưởng như ngươi!"
"Cút ngay!" Lần này nàng gọi thẳng tục danh của hắn, "Tạ Lẫm, ngươi dám nhúng tay vào chuyện của ta thử xem!"
Đổi lại là người khác, sau khi nghe xong câu này của Hạc Di nhất định sẽ vô cùng tức giận, cho dù không bị đuổi cũng không ai muốn ở lại.
Nhưng Tạ Lẫm vẫn hòa nhã như cũ, không có chút nào không vui.
Có một số việc chỉ có thể tự cảm nhận.
Trong mắt Phó Dao lộ ra vẻ khó hiểu, nàng đứng lên dưới sự ám chỉ của Tạ Lẫm, Nhị điện hạ ngồi vào chỗ trống.
Người ngồi bên cạnh Phó Ninh Dung đổi thành Tạ Lẫm, nam nhân một thân áo choàng giản dị, dịu dàng như gió xuân ấm áp: "Muội đừng nói chuyện với người khác như vậy."
"Muốn người khác lắng nghe mình thì phải ăn nói cho tử tế vào."
Tạ Hạc Di dường như rất không ưa Tạ Lẫm.
Đại khái là bởi vì nàng căn bản không muốn cùng hắn có bất kỳ quan hệ gì, cũng không muốn đến chỗ của hắn tiếp tục ngồi, nàng xoay người mắng hắn một câu "có bệnh" rồi bỏ đi chỗ khác.
Cảng tượng này không chỉ Phó Ninh Dung các nàng mà tất cả các khách khứa trong đại sảnh đều chứng kiến.
Sau khi Hạc Di rời đi, những vị khách bắt đầu ghé tai nhỏ giọng thì thầm.
Tạ Hạc Di như thế này nói không phải muội muội ruột của Tạ Du thì ai mà tin.
Hai người này ngay cả tính tình cũng giống nhau đến kỳ lạ, hỉ nộ vô thường khiến người khác không thể nào đoán được tâm tình của họ. hltm
Trong bữa tiệc, Phó Ninh Dung và Tạ Lẫm luôn ngồi cùng nhau.
Phó Dao luôn ghi tạc trong lòng những lời của cha và Đại bá, biết rõ mình nên kết giao với ai nhiều hơn.
Đó là Nhị hoàng tử, Phó Dao không nghi ngờ gì mà chủ động nhường ghế cho bọn họ bàn chuyện triều chính.
Yến hội náo nhiệt nhưng không có gì mới lạ.
Hầu hết các món ăn trên bàn đều là những món thường có ở các bữa tiệc, nhưng đầu bếp ở Phùng phủ có tay nghề cao, hương vị được làm ra rất độc đáo.
Yến tiệc linh đình, chén rượu chuyền tay, khung cảnh cười nói rộn rã.
Phó Dao ngồi sau huynh trưởng và Nhị hoàng tử.
Bữa tiệc tiến hành một nửa, nàng thấy hai người một trước một sau đứng dậy, không biết họ đã đi đâu.
Quang cảnh Phùng phủ lịch sự tao nhã.
Sau khi rời khỏi sảnh tiệc, lọt vào tầm mắt là khung cảnh xanh tươi đầy cây.
Trong phủ bọn họ còn có một cái hồ nhỏ nhân tạo, nước hồ trong vắt, từ sảnh chính kéo dài ra toàn bộ Phùng phủ.
Phó Ninh Dung đi theo Tạ Lẫm ra ngoài.
Nhị điện hạ tính tình nhã nhặn, đối xử với nàng cũng rất tốt.
Biết Tạ Lẫm cũng sẽ xuất hiện trong bữa tiệc này, nàng cố tình xuất bạc trong viện ra để chuẩn bị lễ vật mang đến.
Phía trước có quá nhiều người nên nàng không tiện đưa cho Tạ Lẫm.
Tranh thủ thời gian ngắn ngủi Tạ Lẫm rời khỏi yến tiệc, nàng đuổi theo để đưa lễ vật và đích thân cảm tạ hắn.
Chỉ là Phó Ninh Dung đã đánh giá cao bản thân.
Nàng tưởng rằng mình đi nhanh là có thể theo kịp, nhưng không ngờ Phùng phủ quá lớn, nàng lấy chiếc bút lông sói được làm từ ngọc thượng hạng trên xe ngựa rồi quay trở lại đường cũ.
Con đường trở về rõ ràng không thông thuận như khi đến.
Phó Ninh Dung nhất thời không định hình được, nàng quay đi quay lại không biết bao nhiêu vòng, đến khi định thần lại thì đã bị lạc trong biệt phủ rộng lớn rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");