Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---
Đêm đó.
Tạ Du đưa Phó Ninh Dung trở lại Phó gia.
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, cách một tấm bình phong, Phó Ninh Dung đưa lưng về phía hắn.
Vui thích qua đi, nàng mơ mơ hồ hồ, hơi thở trở nên nặng nề hơn, nàng chìm vào giấc ngủ thật sâu mà không nói lời nào với hắn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen của hai người.
Tạ Du ngồi ở mép giường nhìn nàng đến xuất thần, không hiểu sao hắn đột nhiên nhớ tới lúc Phó Ninh Dung bị thương và nằm ở đây vì đỡ một mũi tên cho hắn.
Lần đó hắn gạt bỏ tất cả công việc, giả vờ vô tình trèo cửa sổ viện nàng.
Dòng chảy ngầm dao động.
Mỗi lần hắn đi tới trước giường nàng, từng bước một thăm dò, lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi, gần như run rẩy.
Đó là lần đầu tiên trong số hàng vạn phỏng đoán của hắn được kiểm chứng.
Không ai biết hắn đã vui mừng đến ngường nào khi biết được thân phận của Phó Ninh Dung.
Kỉ niệm của hai thời cứ đan xen vào nhau.
Giống như quay ngược thời gian.
Chỉ là không còn là cảnh tượng tràn đầy hi vọng trước mắt nữa.
Đáy lòng Tạ Du trống rỗng, nhìn bóng lưng Phó Ninh Dung, hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Khi đó hắn cao hứng bao nhiêu, bây giờ đối mặt với sự phản kháng của Phó Ninh Dung lại khổ sở bấy nhiêu.
Nàng nói: Chúng ta tạm thời không gặp nhau nữa, hai bên cùng nhau bình tĩnh lại.
Xét về tiền căn hậu quả, là do hắn ghen tuông vô cớ, lần này xem ra thật sự hơi quá đáng.
Nhưng thời hạn không gặp nhau là bao lâu? hltm
Sau khi bình tĩnh lại, kết quả nàng cho hắn là gì?
Tiến lên một bước, nàng đã ở trong tầm tay hắn.
Nhưng lại giống như không thể níu giữ bất cứ thứ gì.
-
Trời tối hẳn.
Phó Ninh Dung không biết mình ngủ bao lâu, Tạ Du rời đi khi nào.
Nàng thay y phục để che đi những dấu vết trên người nhưng vẫn không thể xua đi mùi hương mà Tạ Du để lại.
Cửa viện đóng chặt.
Nàng gọi vú Lâu vào một mình.
Phó Ninh Dung cụp mắt xuống, chậm rãi ngồi dậy, chân thành nói với vú Lâu, người đã luôn chăm sóc nàng kể từ khi vào Phó phủ, "Nhũ mẫu, ta có chuyện muốn phiền ngài."
"Thiếu gia, ngài không cần phải nói những lời như vậy." Vú Lâu rất cung kính, "Việc lớn việc nhỏ ngài bình thường đều giúp đỡ ta, ta đã nhận quá nhiều ân huệ của ngài, có việc gì ngài chỉ cần phân phó là được."
Sau khi chắc chắn rằng vú Lâu đứng về phía mình, Phó Ninh Dung tiếp tục: "Vú là người người duy nhất ta có thể tin tưởng. Nếu đã như vậy, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề."
"Phiền vú ra ngoài phủ lấy về một ít thuốc, chế thành thuốc tránh thai mang tới đây."
"Chú ý tránh tai mắt của người khác, đừng để bất luận kẻ nào nhìn thấy."
"Thuốc thánh... tránh thai?" Vú Lâu trong lòng thầm lặp lại, bà kinh hãi đến mức suýt chút nữa đánh đổ bánh ngọt trên bàn.
Bà lắp bắp, thật lâu sau mới phản ứng lại, giọng nói tràn đầy không thể tin được: "Thiếu gia...Thiếu gia...Chẳng lẽ là Thái Tử điện hạ sao?!"
Phó Ninh Dung khẽ nhắm mắt lại.
Phản ứng của nàng chính là thừa nhận phỏng đoán của vú Lâu.
"Chao ơi, sao Dung Nhi của chúng ta lại đáng thương như vậy." Trong trong lòng vú Lâu cảm xúc lẫn lộn, chuyện của các chủ tử không phải để hạ nhân như bọn họ xen mồm, nhưng bà vẫn vì đó mà thở dài.
Bà đã đi theo vị "thiếu gia" này kể từ khi vào Phó gia, cũng xem như là bà đã nuôi dạy Phó Ninh Dung.
Bà chứng kiến tất cả những khó khăn mà thiếu gia phải chịu đựng.
Bây giờ thiếu gia đã lớn, càng trổ mã xinh đẹp.
Thân phận càng dễ bị nhìn ra, đủ loại người như hổ rình mồi tìm đến cửa.
Lão gia từng hứa sau khi làm trọn công lao sẽ để thiếu gia trở về, nhưng cho dù chỉ là người hầu bà cũng biết, một khi vào quan trường, lại dính vào chuyện như vậy, đến lúc đó sẽ còn đường lui sao?
"Nhũ mẫu, xin hãy nhanh chóng mang thuốc đến đây, và xin đừng nói chuyện này với bất kỳ ai."
"Thiếu gia yên tâm, nô biết rõ." Vú Lâu biết mình không nên nhiều lời, nhưng mà Dung Nhi rất tin tưởng bà, giao cho bà chuyện quan trọng như vậy, cho nên bà không khỏi nói nhiều thêm vài câu, "Thuốc này ba phần là độc."
"Thiếu gia, cứ mãi như thế này không ổn đâu." hltm
"Nhũ mẫu, ta biết rõ." Không cần người khác nhiều lời, Phó Ninh Dung tự có chừng mực.
Ngày qua ngày, tình cảm ngày càng sâu đậm, trong tương lai chỉ có thể miễn cưỡng.
Có lẽ đây là lần cuối cùng.
Phó Ninh Dung nghĩ.
Giữa Phó gia và Tạ Du, nàng phải đưa ra lựa chọn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");