Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); ---
Sự tỉnh táo của nàng gần như bị nuốt chửng, Phó Ninh Dung không biết đây là mơ hay thực. Vừa nghe thấy giọng nói của Tạ Du, tiếng nức nở yếu ớt của nàng càng lúc càng lớn.
Chẳng lẽ vì quá nhớ nhung nên hắn đã xuất hiện trước mắt nàng?
Như nắng hạn gặp mưa rào.
Một khi có được liền nắm chặt không buông.
Nơi nơi nóng như lửa hấp, chỉ có chàng thanh niên này mới cho nàng một chút an ủi.
"Làm sao vậy?" Tạ Du đưa tay áp vào má Phó Ninh Dung, không cần người khác nói, hắn liếc mắt là có thể nhìn ra nàng có chỗ không bình thường.
Vốn đã trên bờ vực sụp đổ, nhưng sự vỗ về của Tạ Du chính là cọng rơm cứu mạng của nàng.
"Tạ Du...Tạ Du..." Nàng càng khóc lớn hơn, tác dụng của thuốc khiến nàng không nói nên lời, không ngừng cọ loạn lên người Tạ Du.
Như thể đang tự tìm thuốc giải cho chính mình.
Tạ Du suýt không nhịn nổi, miễn cưỡng ngăn bàn tay bậy bạ của Phó Ninh Dung lại, ôm nàng nhẹ giọng dỗ dành vài câu. Sau đó hai mắt tối sầm lại, quay đầu tức giận quát lớn Hạc Di công chúa: "Tạ Hạc Di! Ngươi cho nàng uống cái gì?"
Nhẹ nhàng với vị Phó đại nhân kia, còn với nàng thì hung giữ?
Nhìn không biết hay sao còn hỏi?
Người đã thành cái dạng đó, đương nhiên không thể là thuốc bình thường.
"Là...Xuân tán."
"Ai cho ngươi lá gan này?" Con ngươi Tạ Du lóe lên nguy hiểm, đôi mắt phượng hơi híp lại kia làm Tạ Hạc Di khiếp sợ không thôi, "Ta thấy ngươi cũng giống như Tạ Lẫm, đều chán sống rồi phải không."
Tạ Hạc Di từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, người duy nhất nàng sợ chính là huynh trưởng của nàng.
Nhìn huynh trưởng trước sau không gần nữ sắc của mình lần nữa lóe lên loại ánh nhìn mà nàng sợ nhất, Hạc Di lúc này mới ý thức được mình đã làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì.
Hóa ra vị Phó đại nhân suýt chút nữa trở thành phò mã của nàng chính là...tẩu tẩu?
"Nhưng mà...Muội không biết loại thuốc này mạnh như vậy!"
Phó Ninh Dung nép vào lòng Tạ Du, thân hình được Thái Tử che chở, nhưng lại không che đậy được tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ, ngâm nga giống như tiếng khóc, không cần nói cũng biết nàng lúc này khó chịu đến nhường nào.
Tình trạng đã tới mức này.
Cho dù bây giờ cho gọi đại phu đến giải thuốc, Phó Ninh Dung cũng không thể chờ nổi.
Tạ Hạc Di hiển nhiên cũng sợ hãi, biết mình sai rồi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, lo lắng hỏi huynh trưởng: "Hoàng huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Nên làm gì? Ngươi hỏi ta? Bây giờ còn biết lo lắng nữa sao?" Tạ Hạc Di chờ Tạ Du đưa ra biện pháp giải quyết, Tạ Du chỉ thuận miệng hỏi ngược lại, chậm chạp không đưa ra đáp án.
Tạ Hạc Di cho là huynh trưởng quá tức giận nên mới không muốn nói chuyện với nàng.
Nhưng thật ra Tạ Du cũng chẳng nghĩ ra được cái gì sâu xa cả.
Chờ thật lâu không thấy Tạ Du âu yếm, Phó Ninh Dung rốt cuộc không nhịn được nữa, quen tay dọc theo thắt lưng luồn vào, không cần dẫn dắt chủ động tìm ra điểm yếu chết người nhất của nam nhân.
Bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm lấy bộ phận sinh dục của hắn, chỉ vài động tác, gậy thịt nóng bỏng liền trở nên cứng ngắc, nháy mắt dựng đứng trong tay Phó Ninh Dung.
Tay nàng nắm giữ sinh mạng của hắn.
Bị nàng nắm trong lòng bàn tay mà trở nên hưng phấn.
Cột thịt đầy gân xanh đáng sợ, trên quy đầu ướt đẫm chính là tinh dịch tiết ra trước đó.
Áo nịt ngực của Phó Ninh Dung cũng dần dần nới lỏng khi nàng đến gần Tạ Du.
Đầu ngực sưng cứng, cách một lớp áo mỏng, hắn có thể cảm nhận được khối mềm mại của nàng dán vào ngực hắn, mang đến cho hắn một loại cảm giác khác lạ, hấp dẫn hắn đến run rẩy.
Tâm trí như thắt lại, bị dục vọng chi phối, giờ phút này Tạ Du cái gì cũng không nghĩ ra được, chỉ biết rằng Phó Ninh Dung đang vô cùng khao khát hắn.
Lạc vào những suy nghĩ chỉ có trong mơ mới thực hiện được.
Hắn chỉ cần đặt nàng lên giường, A Dung của hắn sẽ chủ động trèo lên người hắn, tự đút gậy vào lỗ non ướt át.
...
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");