Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Tử Sơ lại đổi thêm nửa ngày, dù sao thời gian trở về cơ thể lần trước cũng đã lãng phí hết vào việc làm thủ tục xuất viện rồi. Vừa nắm lại quyền điều khiển cơ thể, cậu lập tức dặn Trình Mục Tiêu đừng đưa mình đến bệnh viện nữa, sắc mặt cậu không dễ chịu chút nào, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mà sợ.
Trình Mục Tiêu phát hiện ra Thẩm Tử Sơ trông có phần tiều tụy, tâm trạng cũng không tốt lắm. Hắn không khỏi nghĩ tới chuyện cậu không thích liên lạc với gia đình, sau khi lên đại học, cậu thậm chí gần như không còn về nhà nữa.
Trình Mục Tiêu vẫn ôm cảm giác hổ thẹn với Thẩm Tử Sơ. Năm xưa cậu đã bảo vệ hắn bao nhiêu, vậy mà trong khoảng thời gian cậu cần hắn nhất, hắn lại không cách nào ở bên cạnh cậu.
Trình Mục Tiêu nhẹ giọng nói: “Biết rồi, tớ không để cho hai người ấy liên lạc với cậu đâu, lần trước tớ nói đùa thôi.”
Thẩm Tử Sơ ngẩng đầu, nhìn vẻ đau lòng ẩn trong mắt Trình Mục Tiêu.
Cậu cố gắng cử động khóe môi, muốn trấn an hắn, nhưng lại nhớ ra mình vốn không thể cười.
“Tớ biết, cậu vẫn luôn đứng về phía tớ.”
Trình Mục Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay Thẩm Tử Sơ, đáy mắt lóe lên ánh sáng khác thường: “Tử Sơ, bất kể có chuyện gì xảy ra cũng chỉ có tớ không bao giờ phản bội cậu. Thế nên… Nếu có chuyện gì thì đừng giấu tớ được chứ?”
Thẩm Tử Sơ thót tim, tưởng rằng Trình Mục Tiêu đã phát hiện ra hệ thống rồi.
Cậu thầm hoảng hốt: “… Tớ có chuyện gì để giấu cậu được?”
“Sở Phi Ly.”
“Sao tự… tự nhiên lại nhắc đến cậu ta?”
Trình Mục Tiêu nhìn cậu chằm chằm: “Tử Sơ, cậu không ghét cậu ta phải không?”
“Tớ…”
“Đừng có lừa tớ, tớ chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, chả lẽ tớ còn không hiểu cậu?”
Thẩm Tử Sơ không trả lời, Trình Mục Tiêu lại cho đó là ngầm thừa nhận.
Một cảm xúc khó nói nên lời dâng lên trong lòng, hắn cảm nhận được mối nguy hiểm trước nay chưa từng có.
Tại sao hắn không thể học cùng một trường đại học với Thẩm Tử Sơ? Rõ ràng… Họ vẫn luôn ở bên nhau kia mà.
Tối đó trong lúc livestream, Trình Mục Tiêu đột nhiên làm một việc không giống hắn ngày thường.
Hắn nhìn Thẩm Tử Sơ mới tắm xong, ra vẻ bình thản trêu cậu: “Tử Sơ, cậu từng đồng ý giúp tớ xây dựng tí hình tượng, coi như trả tiền thuê nhà đúng không?”
Thẩm Tử Sơ chẳng lạ gì cái bộ dạng này của tên bạn nối khố. Trước kia cậu còn thương tiếc cho Trình Mục Tiêu đáng yêu ngày xưa, nhưng mấy năm nay hắn ngả ngớn đến mức cậu quen luôn rồi.
“… Hình tượng gì?”
Hai mắt Trình Mục Tiêu sáng lên, bất ngờ nở một nụ cười ngọt như mật hoa dụ dỗ con mồi: “Trong lúc tớ livestream thì cậu xuất hiện trong hình một tí.”
“Đơn giản thế thôi á?”
“Ừ, chỉ đơn giản thế thôi.” Trình Mục Tiêu thì thầm hỏi “OK không?”
“Được.”
Được Thẩm Tử Sơ đồng ý, nụ cười của Trình Mục Tiêu càng thêm tươi. Có điều hắn cũng không nỡ chia sẻ toàn bộ gương mặt đẹp trai của cậu cho người khác, vậy nên dặn cậu chỉ lộ chút bóng lưng là đủ.
Bắt đầu livestream…
Trình Mục Tiêu mở LOL. Phòng livestream lúc nào cũng đầy người xem, trận đấu xếp hạng ước chừng kéo dài khoảng một giờ, thực lực hai bên tương đương nhau, cuối cùng hắn thắng, nhưng là thắng hiểm.
Giữa cơn mưa bình luận, một đống quà tặng ùn ùn quét qua.
[Tiêu Tiêu hôm nay vẫn lợi hại như thường, pằng pằng pằng.]
[Tiêu thần uy vũ!]
[Đờ mờ, mới hai ba ngày không livestream mà sao tôi có cảm giác Tiêu thần lại đẹpX3 rồi?]
[Đáng yêu quá, muốn… pằng.]
Trình Mục Tiêu liếc một cái, cười ngang ngược: “Cậu có giỏi thì xông vào đây.”
Hành động của hắn cực kỳ trái ngược với bề ngoài, rõ ràng đang mặc đồ nữ nhưng cử chỉ lời nói đều rất “man”, khiến một đám fan não tàn gào thét aaaa không ngừng.
Chốc lát sau, Thẩm Tử Sơ chợt thò tay đưa cho hắn một cốc nước ấm.
Trình Mục Tiêu ngơ ngác, không phải đã bàn là chỉ lộ chút bóng dáng thôi à?
“Nước ấm, không nóng đâu.”
[!!!]
[Hình như tôi nghe thấy giọng con trai.]
[Đờ mờ, cưng chiều quá, còn nước ấm nữa!]
Trình Mục Tiêu mới giây trước còn phong độ ngời ngời giờ đã mặt mũi đỏ ửng, ho khan một tiếng: “Cám ơn.”
[Anh em có thấy cái tay vừa xong không, vừa trắng vừa thon!]
[Siêu đẹp! Người ở bên cạnh Tiêu thần là ai?]
[Tôi đoán là công của Tiêu thần…]
[Công + 1]
[Công + sáu số cuối căn cước công dân.]
Trình Mục Tiêu vừa uống một hớp nước đã bị những bình luận kia chọc cho suýt phun ra. Hắn rốt cuộc cũng thấm cái gì gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo, mặt mũi đen sì hỏi: “Trong mắt mọi người thì tôi là thụ à?”
[Mỹ nhân thụ.]
[Ngạo kiều thụ.]
[Nữ vương thụ.]
[Anh em sai hết rồi, tôi muốn nói cho cả thế giới biết Tiêu thần của chúng ta là nữ trang* thụ!!]
(*Nữ trang: trang phục của nữ.)
Mặc dù Trình Mục Tiêu cũng có ý muốn dùng cách này để ám chỉ với Thẩm Tử Sơ, nhưng giờ hắn đã chẳng dám nhìn thái độ của cậu nữa! Mấy người kia nghĩ gì mà bảo hắn là thụ hả?
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai bảo mặc đồ con gái thì sẽ nằm dưới?”
Nhìn biểu cảm của Trình Mục Tiêu, Thẩm Tử Sơ không khỏi bật ra một tiếng cười.
Trước giờ toàn là hắn trêu cậu, không ngờ mấy người trong cơn mưa bình luận ấy lại tài năng đến thế, nói vài tiếng “thụ” đã khiến hắn mất bình tĩnh.
[Trời má giọng cười hay quá!]
[Hóng ảnh của anh công!]
[Hóng anh công lộ mặt!]
Trình Mục Tiêu từng thừa nhận xu hướng tính dục của mình trên livestream, vậy nên fan của hắn hầu hết là hủ nữ hủ nam hoặc fan nhan sắc. Hắn không nhịn được đỡ trán: “Hôm nay đến đây thôi, mai tôi lại livestream đúng giờ này nhé.”
Tuy Trình Mục Tiêu cố gắng giữ khuôn mặt cười nhưng trong lòng đã gào lên ĐMM rồi, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ hả hê của Thẩm Tử Sơ.
Thẩm Tử Sơ chỉ có vấn đề về dây thần kinh chứ không phải không biết cười, chẳng qua tất cả biểu cảm của cậu đều nhạt hơn người khác. Hai người chơi với nhau lâu như vậy, hắn đương nhiên nhận ra lúc này cậu đang tỏ thái độ gì.
Ha ha, cười trên nỗi đau của người khác à.
Giỏi lắm.
Trình Mục Tiêu tắt livestream, chậm rãi đứng dậy.
Hắn lạnh lùng áp sát Thẩm Tử Sơ: “Buồn cười lắm à?”
Thẩm Tử Sơ không đè nổi khóe miệng cong lên: “Tàm tạm.”
Trình Mục Tiêu hừ một tiếng, máu nóng bỗng nhiên vọt thẳng lên não, hắn vươn tay kéo Thẩm Tử Sơ đẩy vào vách tường rồi chặn cậu lại: “Cười thêm một tiếng thử xem?”
Thẩm Tử Sơ sững sờ, rốt cuộc Trình Mục Tiêu sao thế?
Hình như thứ bên dưới của hắn đang cọ vào mình, rất nóng.
Hắn… lên rồi hả?
Không khí mờ ám dâng lên, trái tim Trình Mục Tiêu đập mạnh, chỉ sợ Thẩm Tử Sơ đẩy mình ra.
Thẩm Tử Sơ bị cọ xát đến tê dại, không khỏi cau mày. Trình Mục Tiêu còn đang mặc váy, chỗ nhô ra kia chạm tới chân cậu rồi.
Trình Mục Tiêu quả thật rất đẹp, ngũ quan như tranh, da dẻ trắng nõn. Lúc này, gương mặt đẹp phi giới tính ấy đang cố ý hỏi dồn cậu bằng giọng nói ngây thơ: “Tử Sơ… Lạ thật, tớ cảm thấy khó chịu quá.”
Hắn còn kêu lên một tiếng, nghe hệt như tiếng của loài động vật bé nhỏ nào.
Đã bao năm rồi, đây là lần đầu tiên Trình Mục Tiêu lộ ra ánh mắt thèm muốn trước mặt cậu.
Nhưng nhìn Trình Mục Tiêu như vậy… rõ ràng là hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Hai hàng mày của Thẩm Tử Sơ nhíu chặt hơn: “Cậu không biết à?”
Trình Mục Tiêu thu lại ẩn ý trong đôi mắt, cố tỏ vẻ đáng thương: “Không biết.”
Hắn lại cọ vài cái khiến Thẩm Tử Sơ càng thêm quẫn bách: “Đừng cọ nữa!”
“Nhưng mà… Nhưng mà tớ khó chịu.”
“Cọ tớ thì cậu hết khó chịu à?”
Trình Mục Tiêu thoáng ngượng ngùng, lập tức đáp: “Ừ.”
Thẩm Tử Sơ đơ mặt búng trán hắn, cậu thừa biết hắn đang đùa giỡn mình rồi: “Tưởng tớ ngu lắm à? Lại trêu tớ chứ gì?”
Cậu không tin hắn chưa từng tiếp xúc với những chuyện này.
Trình Mục Tiêu giả bộ tội nghiệp nhìn cậu, dường như cũng hơi xấu hổ: “Tử Sơ… Con trai giúp nhau không phải là chuyện thường à?”
Được, giờ còn giở giọng ngụy biện. Đàn ông con trai giúp nhau trong lúc ấy là chuyện thường, nhưng gay như cậu thì khác, cậu không định bẻ cong thằng bạn nối khố của mình đâu.
“Tự xử đi.”
Thẩm Tử Sơ nói rồi ra khỏi phòng. Trình Mục Tiêu chẳng còn cách nào khác, đành tự vào WC giải quyết.
Khát vọng nơi đáy mắt càng thêm sâu, hắn nhanh chóng dùng tay vuốt ve bên dưới mình.
Không vội, cứ từ từ mà tiến.