Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Đường Chu không dám chặn cậu ta. Nếu chặn thì cứ như anh ta đang chột dạ!
Tuy là mưu kế “bạn trai giả” rất “máu chó”, nhưng hiện tại anh ta thực sự cần gấp một người giúp mình cản Thiết Thiết Tư Ngữ.
Đúng lúc này, Sở Phi Ly gửi tin nhắn riêng tới.
Thương Thủy Lưu Vân [inbox]: Cậu ấy luyện đến đâu rồi?
Xuân Hàn Bạch Đường [inbox]: Lén lút quan tâm thế nhưng không cho cậu ấy biết à?
Thương Thủy Lưu Vân [inbox]:…
Nói nữa thì e Sở Phi Ly sẽ thẹn quá thành giận, Đỗ Đường Chu vội vàng phanh lại.
Thẩm Tử Sơ đã đọc xong lời thoại, có thể thấy rõ chất giọng rất khá, nhưng vẫn có những khuyết điểm của lính mới.
Đỗ Đường Chu đăm chiêu chốc lát: “Cảm giác trúc trắc mạnh quá, hơn nữa ngữ điệu và giọng kịch phải luyện thêm chút.”
Thẩm Tử Sơ: “Được.”
Đỗ Đường Chu cũng không quên việc chính: “Thật ra… Là thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cậu.”
Thẩm Tử Sơ chẳng cần nghĩ cũng biết là việc gì.
Ngay lúc đó, Trình Mục Tiêu cầm sữa bò vào: “Vẫn chưa xong à?”
“Cũng sắp xong rồi, cậu cần máy hả?”
Trình Mục Tiêu đưa sữa cho cậu: “Tạm thời không cần, cậu dùng xong thì bảo tớ một tiếng, tớ còn chút việc.”
“Ừ.”
Nghe thấy tiếng của Trình Mục Tiêu, Đỗ Đường Chu không khỏi trợn to mắt, trong đầu chỉ còn sót lại một câu – Có thằng cha nào đấy ở đấy! Không thể để Tiểu Ly biết nó đã thất tình rồi!
Anh ta lập tức cảm thấy vô cùng thương xót cho Sở Phi Ly, so ra thì tình cảnh của mình chả đáng là gì. Anh ta biết Sở Phi Ly thích Thẩm Tử Sơ đến thế nào, rõ ràng trong lòng thì phát cuồng lên được, ngoài miệng lại không chịu thừa nhận.
Không phải… Chỉ không dám thừa nhận với Thẩm Tử Sơ! Lúc đứng trước mình thì vẫn ngang ngược lắm, nhưng thế có ích gì?
Đỗ Đường Chu vốn muốn Thẩm Tử Sơ giúp mình một chút, giờ anh ta đã chớp mắt gạt phăng chuyện đó đi. Hiện tại anh ta ngược lại muốn giúp Sở Phi Ly thăm dò qua tình hình: “Chiết Hoa, thật ra anh là anh của Sở Phi Ly, cũng đã gặp cậu ngoài đời rồi. Anh sẽ gọi thẳng cậu là Tiểu Sơ luôn.”
“… Ồ.” Đỗ Đường Chu tự tiết lộ thân phận à?
Có điều ngay từ đầu anh ta cũng chưa từng che giấu. Dù sao làm gì có ai vừa gặp đã gọi người khác là nam thần, lại còn bảo là thích bề ngoài của cậu? Chắc chắn chỉ có người quen biết trong thực tế mới nói thế!
“Người vừa nãy là…”
“Bạn cùng phòng kiêm bạn thân.”
Đỗ Đường Chu thở phào một hơi, làm anh ta giật cả mình! Suýt chút nữa đổ mồ hôi luôn!
Có điều vì đã tiết lộ thân phận của mình, Đỗ Đường Chu cũng chẳng muốn che giấu nữa, anh ta cần nhờ Thẩm Tử Sơ việc khác kìa.
Sau khi nghe anh ta thuật lại ngắn gọn chuyện của Thiết Thiết Tư Ngữ, Thẩm Tử Sơ lập tức nói: “Em đồng ý.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Anh ta còn chưa nói xong đâu! Thẩm Tử Sơ đồng ý nhanh thật!
“Tiểu Sơ, cậu cũng không hỏi thêm chút… Sao tự nhiên lại đồng ý nhanh thế?”
Giọng Thẩm Tử Sơ pha lẫn tiếng cười: “Em thấy rất vui.”
Đỗ Đường Chu: “…”
Đậu! Anh ta phát hiện ra gì đó rồi! Bất kể là chiều cao hay diện mạo thì Thẩm Tử Sơ cũng có vẻ đầy chất “công”… Người Sở Phi Ly thích đừng có là một tên công chứ?
Chuyện này hình như cũng có tỷ lệ tương đương với chuyện Thẩm Tử Sơ đã có người yêu!
Đỗ Đường Chu cứng đờ nhếch môi: “À… Cám ơn, mấy hôm nữa anh đến tìm cậu.”
“Ừm.”
Nói rồi Thẩm Tử Sơ thẳng tay bấm thoát YY.
Cậu cảm thấy hơi oi bức, đi tới mở cửa sổ ra. Gió đêm hiu hiu thổi qua mái tóc, bên ngoài chỉ có ánh đèn đường mờ ảo, rõ ràng đã khuya lắm rồi.
Thẩm Tử Sơ nhìn đồng hồ, chưa đầy vài phút nữa thôi cậu sẽ phải về với cơ thể mèo con.
Có điều việc cậu đồng ý giúp Đỗ Đường Chu hoàn toàn là quyết định nhất thời, dù sao thật sự có vẻ rất thú vị.
Khụ.
Thẩm Tử Sơ bò lên giường đắp chăn, chỉ chớp mắt sau, cậu đã nghe thấy âm thanh của hệ thống.
[Thời gian hoán đổi của bạn đã kết thúc, hệ thống mèo ngoan trọn đời lần nữa khởi động.]
Sau nhiệm vụ thăm dò trước đó, đã khá lâu không có nhiệm vụ mới. Lúc này, Thẩm Tử Sơ vừa mở đôi mắt tròn vo đã nghe một tiếng “đinh” trong đầu: [Thông báo nhiệm vụ mới: Bạn hãy để lộ bụng nhỏ ra trước mắt chủ nhân, dụ dỗ chủ nhân sờ bụng mình. Thời gian hoán đổi được thưởng: Hai giờ.]
Dụ dỗ…
Cậu đơ luôn, bị người ta sờ bụng, mình còn phải dụ dỗ?
Thẩm Tử Sơ mang khuôn mặt bi phẫn, lại bắt đầu nghe tiếng đếm ngược thời hạn thực hiện nhiệm vụ bên tai.
Cậu chẳng dám nghĩ nữa, thở hổn hển chạy tới bên cạnh Sở Phi Ly.
Sở Phi Ly đang mím môi nhìn máy tính, có vẻ không vui chút nào. Thấy mèo con chạy tới, anh lập tức khép máy lại: “Sao thế?”
Anh đang bực bội sao?
Thẩm Tử Sơ không kịp tìm tòi nghiên cứu gì cả, thời gian không đợi người đâuuu!
Cậu giả bộ như bị đụng phải, ngã ngửa ra thảm trải sàn, phơi cái bụng trắng muốt bé xíu mềm mại ra…
Mau lên! Sờ tôi đi!
Nhưng Sở Phi Ly đang không có tâm trạng ấy. Anh đứng lên, hình như định rót nước uống.
Thẩm Tử Sơ trợn tròn mắt, nhưng đồng hồ đếm ngược trong đầu vẫn vang.
[Bạn còn ba phút.]
“Meo!” – Muốn giết mèo à!
Thẩm Tử Sơ bật mình lao đến bên chân Sở Phi Ly, mở to mắt nhìn anh.
“Meo meo.” – Rốt cuộc cậu có sờ hay không?!
Thẩm Tử Sơ giận lắm rồi, sao cậu cứ luôn đụng trúng lúc tâm trạng Sở Phi Ly không tốt vậy?
Sở Phi Ly: “…”
Anh lướt qua mèo con, đi rót một cốc nước.
[Bạn còn hai phút.]
Thẩm Tử Sơ sắp khóc, cõi lòng đau khổ vô ngần.
Chỉ sờ bụng một tí thôi mà, sao lại không sờ?
Có điều phần thưởng này quyết không thể bỏ qua! Thẩm Tử Sơ cất trái tim thủy tinh của mình đi.
Sở Phi Ly đã trở lại bên máy tính. Anh mở đoạn băng tiết mục đọc diễn cảm ra, bật lên thay tiếng nhạc.
Từ ngày có được đoạn ghi âm này, anh phải thừa nhận… Mình đích xác chỉ bật lặp đi lặp lại mỗi nó.
“Thiếu niên mạnh thì nước mạnh…” Thanh âm từ máy tính chậm rãi vang lên, tâm tình của Sở Phi Ly rốt cục khá hơn đôi chút, khóe miệng không còn rủ xuống như trước mà gần như đã thành một đường thẳng.
Sở Phi Ly nghe mà mê ly luôn rồi! Hoàn toàn không thể để ý mà sờ cậu!
Cái băng ghi âm đọc diễn cảm này hay thế cơ à? Thẩm Tử Sơ không biết anh thích ai trong đoạn băng đó, trái tim chua xót đến sôi lên.
Nhưng giờ thật sự không còn thời gian nữa, cậu mà tiếp tục ghen thì sẽ phải ở trong lốt mèo cả đời.
Toàn thân Thẩm Tử Sơ toát mồ hôi. Cậu chợt nhớ ra Sở Phi Ly vẫn đang treo QQ ở đó không tắt, máy tính bảng thì để trong phòng ngủ.
Thẩm Tử Sơ lũn cũn lao đi, dùng tốc độ khi chạy nước rút phi vào phòng Sở Phi Ly. Cậu thò chân mèo gõ mật mã một cách thành thạo, sau đó đăng nhập vào QQ của mình.
[Tam Nguyệt Chiết Hoa: Hồi trước lúc tớ nuôi thì mèo con hay buồn lắm, thỉnh thoảng cậu xoa xoa bụng cho nó nhé!]
Viết xong dòng chữ kia, cái mặt già của Thẩm Tử Sơ cũng đỏ ké, mười móng run rẩy không dám ấn gửi đi. Cái gì mà “hay buồn lắm” hả?
Nhưng âm thanh trong đầu lại nhắc nhở cậu: [Bạn còn một phút, 59 giây, 58 giây…]
A a a a, gửi!
Cậu chẳng thèm quan tâm đến thể diện nữa, thể diện là cái quái gì? Mèo con như cậu làm gì có!
Sau khi gửi tin, Thẩm Tử Sơ ủ rũ cúi đầu đi tới phòng khách. Hình như Sở Phi Ly đã đọc được tin nhắn QQ, đang ngó quanh tìm cậu.
Anh nhìn mèo con ỉu xìu, có vẻ giống hệt như nội dung tin nhắn của Thẩm Tử Sơ, nó… Cực! Kỳ! Buồn! Thảm!
Sở Phi Ly bỗng cảm thấy tự trách, tâm trạng mình không tốt cũng không thành vấn đề, nhưng sao có thể để mèo con bất an như thế chứ?
[Hai mươi, mười chín, mười tám…]
Đậu, biết rồi! Đừng có khấn nữa!
Khi Sở Phi Ly bế lấy cậu, Thẩm Tử Sơ liền đúng lý hợp tình chìa bụng ra, ánh mắt chân thành không gì sánh nổi nhìn anh: Mau sờ đi, thích lắm đó, mềm mại lại còn biết uốn éo nữa!
Không biết có phải do khát vọng trong mắt Thẩm Tử Sơ quá lộ liễu, Sở Phi Ly lập tức GET được ý của cậu.
Anh phì cười: “Bé Bánh Nếp, cái tên này thế mà chuẩn đấy.”
[Mười, chín, tám…]
Toi rồi toi rồi toi đến nơi rồi!
Tại sao Sở Phi Ly còn chưa sờ cậu?
Khi Thẩm Tử Sơ đã chìm vào tuyệt vọng, Sở Phi Ly mới chịu giơ tay sờ bụng bé xinh của cậu một cái.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, độ thân mật tăng 3 điểm, độ thân mật với mục tiêu: 6.]
Toàn thân Thẩm Tử Sơ xụi lơ, thở ra một hơi dài.
Lần trước cậu từng hỏi hệ thống về độ thân mật, hệ thống trả lời: dù Sở Phi Ly có sờ mó cậu trong thực tế thì với hệ thống, hành động đó vẫn không tính là độ thân mật. Hơn nữa cái hệ thống này vô cùng kỳ quặc, dường như chỉ lấy cách tính của mình làm chuẩn.
[Tao cứ thấy độ thân mật của mày sai sai, tao cảm giác được là Sở Phi Ly đối xử với mèo con cực kỳ tốt đấy.]
[Xin trả lời ký chủ: Độ thân mật trong hệ thống mèo ngoan trọn đời được chúng tôi tự tính toán, mỗi khi vượt qua được một giá trị nhất định đều sẽ có phần thưởng.]
Hai mắt Thẩm Tử Sơ sáng ngời: [Phần thưởng?]
[Đúng thế. Tỷ như khiến cơ thể mèo của bạn có thể biến thành người, miệng mèo nói được tiếng người, tất cả đều làm được.]
Thẩm Tử Sơ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng: [Thôi kiếu, từ ngày thành lập chính quyền thì chuyện thành tinh không phổ biến nữa rồi!]
[Phần thưởng sẽ được gửi đến cho bạn.] Hệ thống lạnh lùng lặp lại.
Lần nào cũng thế này, có còn cho người ta sống nữa không?
Cậu không muốn mà! Lỡ chẳng may cậu trúng thưởng mấy thứ đó thật thì sẽ hù chết Sở Phi Ly mất.
Có điều tuy bị quấy nhiễu như thế nhưng tâm tình của Sở Phi Ly lại tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là Thẩm Tử Sơ lại lần nữa chủ động gửi tin nhắn cho anh, mặc dù nội dung chỉ là quan tâm đến mèo con.
Khóe miệng anh cong lên, cặp mắt đào hoa trông càng thêm đa tình ấm áp.
Nhịp tim của Thẩm Tử Sơ hơi nhanh rồi.
Mèo con vẫy vẫy cái tai, nhảy xuống khỏi lòng Sở Phi Ly. Cậu luôn cảm thấy nếu càng ở gần anh… cậu lại càng không cách nào khống chế được tình cảm của mình với anh, cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ càng không thể buông tay được.
Sở Phi Ly nào biết những suy nghĩ trong đầu Thẩm Tử Sơ, anh tắt máy tính xách tay rồi để nó lại trong phòng khách, có vẻ muốn về phòng ngủ.
Khoan đã… Phòng ngủ?
Meo?
Thẩm Tử Sơ bừng tỉnh cơn mơ, toàn thân lạnh toát.
Bởi vì trong phòng ngủ có chiếc máy tính bảng vừa đăng nhập vào QQ của cậu! Cậu còn chưa thoát á á á!
Xong đời rồi xong đời rồi!
—