Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn âm thanh điện thoại rung lên từng hồi.
Thẩm Tử Sơ bất đắc dĩ cười nhạt: “Đưa điện thoại cho em.”
“??”
“Em muốn nghe thử xem bà ấy nói gì.”
Sở Phi Ly không thể làm gì khác hơn là chìa điện thoại ra, lúc này Thẩm Tử Sơ cũng không có ý kiêng kỵ anh, nhấn luôn nút loa ngoài. Dù sao anh từng đi gặp mặt nói chuyện với Trình Mục Tiêu, trong lòng cậu mặc định anh đã biết chút tình hình rồi.
Nếu biết rồi thì không cần gạt anh nữa.
“A lô? Tiểu Sơ à?”
“… Con đây.”
“Sao năm nay con lại không về nhà ăn tết? Thành Thành cứ hỏi mẹ suốt, mẹ cũng không biết phải nói sao.” Giọng của Vương Phượng không hề có ý đối địch, bọn họ vẫn luôn giữ vỏ bọc hòa bình như thế.
Từ khi sinh Thẩm Thành, ngoài thái độ lãnh đạm và thỉnh thoảng bôi xấu cậu ra, quả thực bà ta cũng không làm gì đến mức không thể chấp nhận nổi.
“Con vừa mới thi cao học, không biết kết quả thế nào. Nếu không thi đậu thì sang năm thi tiếp, cho nên năm nay con không về nhà.”
Thẩm Tử Sơ giải thích rất ngắn gọn, chỉ là cậu vừa dứt lời, giọng cười của Vương Phượng lập tức cứng lại: “Chuyện thi cao học quan trọng như thế… Sao con không bàn bạc với cả nhà? Học phí sau này của con phải làm sao?”
“Cả nhà không cần lo, con sẽ tự giải quyết.”
“Tự con giải quyết thế nào?” Vương Phượng có phần tức giận, nhưng chỉ có thể bình tĩnh mà trao đổi với Thẩm Tử Sơ: “Thành Thành lên lớp chín rồi, sắp đến lúc tốn tiền rồi. Nhà mình tạo điều kiện cho con đi học xong đại học đã hết sức, con bảo bây giờ Thành Thành phải làm sao? Con là anh nó, con không thể nghĩ cho nó một tí sao?”
Thẩm Tử Sơ mím môi: “Bố con cũng nghĩ thế à?”
“Bố con ở ngay bên cạnh, đang mở loa ngoài.”
Vương Phượng vừa đưa điện thoại di động cho Thẩm Phục vừa trách móc: “Con trai ông đấy, toàn bắt tôi sắm vai ác thôi, ông tự đi mà nói chuyện với nó.”
Thẩm Phục lúng túng cười hai tiếng, vội vã nhận lấy di động: “Tiểu Sơ, con còn đấy không?”
“Vâng.”
“Lần này con thi có chắc ăn không?”
“Chắc.”
Thẩm Tử Sơ thậm chí còn phản cảm với Thẩm Phục hơn cả Vương Phượng. Đứng trên quan điểm của Vương Phượng, cậu có thể hiểu hành động của bà ta, dù sao hai người không có quan hệ máu mủ ruột rà. Nhưng cậu không thể tìm ra bất kỳ lý do gì để biện minh cho Thẩm Phục, bởi vậy cậu còn ít nói chuyện với ông ta hơn cả với mẹ kế.
“… Có chắc đi nữa, bố vẫn mong con hãy bỏ đi, đừng đi học.”
Nghe thấy lời đó, Sở Phi Ly đứng bên thiếu chút văng tục.
Hai người kia không ai chịu suy nghĩ cho Thẩm Tử Sơ. Như anh, anh không muốn thi cao học, mà có muốn thi thì người nhà cũng không hoàn toàn ủng hộ. Nhưng người nhà Thẩm Tử Sơ thì sao, dù cậu thi đỗ cũng phải bắt cậu bỏ học.
“Đây là chuyện của con, con tự quyết.”
“Thế học phí của con thì sao?” Thẩm Phục hơi tức giận, thằng nhóc này sao nói mãi không nghe vậy.
“Ông ngoại để lại cho con một khoản tiền, học phí với sinh hoạt phí của con bố cũng chẳng cần lo đâu.”
Thẩm Phục trợn to mắt, ông ta vẫn biết bố mẹ vợ trước lắm tiền nhiều của, tiền bảo hiểm và nhà cửa đứng tên hai cụ ước chừng phải trị giá vài triệu. Khi Thẩm Tử Sơ lên đại học năm nhất, bố vợ chết bệnh, ông ta chạy tới chạy lui, túc trực bên linh cữu suốt ba ngày không ngủ, không ngờ số tiền ấy lại bị bí mật chuyển cho nó?
Mặt Thẩm Phục đỏ gay: “Một thằng nhóc con như con giữ nhiều tiền thế làm gì!”
Để ông ta bảo quản là ổn thỏa nhất!
“… Cũng không nhiều.” Phần lớn tiền vẫn do bà ngoại giữ.
Có điều nghe giọng Thẩm Phục, hình như ông ta cho rằng tài sản của ông ngoại đã vào tay cậu hết rồi?
Thẩm Tử Sơ cau chặt mày, trong lòng ấm ức không thôi. Nếu Vương Phượng nói vậy cậu sẽ chỉ bỏ ngoài tai, nhưng đây lại là bố ruột của cậu.
Suy cho cùng… Nếu không bởi Thẩm Phục dung túng thì những chuyện trước kia có xảy ra không?
Thẩm Tử Sơ nắm chặt tay đến trắng bệch, cơ thể căng cứng vì phẫn nộ.
“Đ**.” Không đợi cậu thốt nên lời, Sở Phi Ly đã văng tục.
Thẩm Tử Sơ giật mình bừng tỉnh, thoáng kinh ngạc liếc sang. Cậu vội vàng nhấn tắt mic, không để Thẩm Phục nghe thấy những lời tiếp theo.
“Không nghe nổi nữa.” Sở Phi Ly phẫn nộ đến sầm mặt, bộ dạng sắp phát hỏa. Anh cắn chặt răng, từng câu từng chữ như rít ra từ tận sâu trong họng.
Nhìn anh như vậy, con giận của Thẩm Tử Sơ chớp mắt tan biến, cậu bỗng nhiên rất muốn bật cười.
Đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại, cậu lần nữa áp di động lên tai: “A lô.”
Thẩm Phục vừa bị mắng một câu còn đang choáng váng: “Có người khác cạnh con à?”
“Bên bố mở loa ngoài được, còn con thì không được chắc?”
Thẩm Phục cảm thấy mình bị bẽ mặt, tức thời xấu hổ vô cùng: “Vừa xong là ai đấy?”
“Người con yêu.”
Thẩm Phục trợn tròn mắt, đầu óc ông ta bị câu nói kia đóng băng rồi.
“Cái… Cái gì?”
Thẩm Tử Sơ lặp lại: “Người con yêu.”
Thẩm Phục tái mặt: “Nhưng giọng vừa nãy rõ ràng là…” – Con trai?
Thanh âm của Thẩm Tử Sơ trở nên châm biếm: “Sao bố không nói nốt đi? Đúng là đàn ông đấy.”
“Con, cái đồ…”
“Không tìm được từ để mắng con à? Bố này, nghe nói là đồng tính luyến ái có thể lây đấy, bố thật sự muốn con về nhà ăn tết âm rồi dạy hư Thành Thành hả? Đến lúc ấy thì nhà họ Thẩm của bố tuyệt hậu rồi.”
Bỏ lại mấy lời đó, Thẩm Tử Sơ cúp điện thoại.
Thẩm Phục giận sôi, lực chú ý của ông ta đã hoàn toàn tuột khỏi khoản tiền của bố vợ, chuyển hướng sang chuyện Thẩm Tử Sơ thích con trai rồi.
Vương Phượng bên cạnh còn đang nhìn ông ta: “Lúc nãy Tiểu Sơ nói gì thế? Rốt cuộc là tiền gì?”
“Tiền tiền cái gì? Làm tôi tức chết! Cái thằng trời đánh!”
Thấy ông ta nổi cơn tam bành, Vương Phượng vẫn không thôi tính cách ép Thẩm Tử Sơ về nhà sớm, khuyên cậu giao tiền ra cho họ, bỏ ý định học cao học đi: “Đừng tưởng vừa nãy tôi điếc, bây giờ ông già cho nó tiền rồi, năm nay phải bắt nó về nhà!”
Ánh mắt Thẩm Phục nhìn Vương Phượng phức tạp vô cùng. Rõ ràng khi còn bé Thẩm Tử Sơ không hề có khuynh hướng như thế.
Phải chăng vì Vương Phượng đã làm gì đó nên nó mới trở nên căm ghét phụ nữ?
“Nó không về thì thôi! Đỡ dạy hư Thành Thành!”
Thẩm Phục ném ra một câu rồi đóng sầm cửa lại.
Nhất định còn có chuyện gì đó ông ta không biết!
…
Thẩm Tử Sơ cúp điện thoại rồi, Sở Phi Ly còn đang lâng lâng, có một cảm giác đắc chí không rõ.
“Cười thế làm gì?”
“Em thừa nhận về anh với bố em.”
Mặt Thẩm Tử Sơ đỏ lên: “Đấy là vì em giận bố, không phải em cố ý nói thế.”
Khóe miệng Sở Phi Ly vẫn không sao hạ xuống được, tỏ vẻ kiêu ngạo không ai bằng.
“Nhìn em thế làm gì?”
Sở Phi Ly toét miệng cười: “Anh đang nghĩ… Có lúc em thẳng thắn đến đáng yêu, mà có khi gượng gạo cũng rõ đáng yêu. Trước đây anh không biết tính cách của em, bây giờ anh bắt bài rồi.”
Thẩm Tử Sơ khụ một tiếng, lời của Sở Phi Ly khiến trái tim cậu thật ấm áp, khiến cậu rất muốn hôn anh một cái.
Nếu vừa rồi đã không lảng tránh, vậy hiện tại cậu nghĩ nên thẳng thắn hơn.
Thẩm Tử Sơ nhìn Sở Phi Ly, bước tới.
Hai người dính lấy nhau, chỉ lát sau, họ đã hôn đến thở hổn hển.
“Cục cưng, anh muốn nuôi em.”
“… Em tự có tiền.”
“Chồng nuôi em, danh chính ngôn thuận.”
Thẩm Tử Sơ nghiến răng: “Ai?”
Sở Phi Ly mặt dày nói: “Em quên đêm qua…”
Thẩm Tử Sơ gào lên: “Đấy là em say rượu! Sao anh lại cầm thú thế hả, người say anh cũng không tha.”
“Em cố ý uống rượu để quyến rũ anh, anh không biến thành cầm thú mà được?”
Hai má Thẩm Tử Sơ hồng hồng: “Đấy là vì em muốn kể chuyện hệ thống với anh.”
Sở Phi Ly nheo mắt: “Anh không biết, hôn anh một cái nào.”
Anh đang rất đắc chí, dù sao Thẩm Tử Sơ cũng vừa come out với người nhà rồi. Cậu còn dứt khoát nói yêu anh nữa.
Nếu gặp tên nào mang cái mặt vênh váo như vậy, chắc chắn Thẩm Tử Sơ sẽ muốn đánh nhau, nhưng trông bộ dạng này của Sở Phi Ly, ánh mắt cậu lại ma xui quỷ khiến mà rơi trên khóe môi này.
Hành động đó khiến mặt cậu càng đỏ như luộc: “Đủ rồi đấy.”
Sở Phi Ly khẽ vuốt tóc cậu, cười nhẹ: “Từ giờ anh nuôi em, đừng lo lắng nhiều thế. Em đi học đến bảy tám mươi tuổi anh cũng nuôi em!”
Trong thời gian đi học đại học, Sở Phi Ly vẫn luôn đi làm. Thật ra anh không chỉ lồng tiếng kịch truyền thanh, anh còn lồng tiếng trò chơi, làm khách mời trong triển lãm truyện tranh, việc gì cũng nhận.
Không bị động giống Thẩm Tử Sơ, anh chủ động yêu cầu người nhà không gửi tiền cho mình. Khi anh nói chuyện đó ra, mẹ Sở còn vô cùng lo lắng, bảo rằng mỗi tháng vẫn sẽ chuyển tiền cho anh đúng ngày.
Tuy mỗi tháng số dư trong tài khoản ngân hàng đều tăng, nhưng một đồng anh cũng không động tới.
“Ai muốn học đến bảy tám mươi tuổi!” Mặc dù Thẩm Tử Sơ không định để Sở Phi Ly nuôi mình, có điều nghe anh nói vậy cậu vẫn rất vui.
Sở Phi Ly nhớ tới một việc, đột nhiên tỏ ra u oán: “Bây giờ có một chuyện anh cực kỳ hối hận!”
“Hửm?”
“Em thi cao học rồi, lỡ anh đi làm thì có phải sau này lâu lắm mới gặp được nhau một lần không?”
“… Nào có lâu?”
Hai mắt Sở Phi Ly sáng quắc nhìn cậu, tức thì ra quyết định: “Anh cũng muốn thi.”
Thẩm Tử Sơ ho khù khụ, quyết định của anh qua loa quá đấy. Để thi cao học, trước kia cậu phải chuẩn bị tận hai năm kìa!
Sở Phi Ly cất giọng khàn khàn: “Cục cưng, nghe nói ký túc xá của nghiên cứu sinh cao học là phòng hai người.”
“Cứ coi như anh sẽ thi thì cũng phải chờ sang năm, đằng nào vẫn là đàn em của em, không ở cùng phòng được.”
Sở Phi Ly ghé sát tai cậu thầm thì: “Đàn anh, thế anh phải chiếu cố em đấy.”
Tai Thẩm Tử Sơ tê dại, gắng hỏi: “Muốn em chiếu cố thế nào?”
“Chờ anh một năm, anh cùng em lên cao học.”
Thẩm Tử Sơ nở nụ cười: “Như thế á?”
“Nói lại cho anh nghe câu lần trước em nói đi.”
Thẩm Tử Sơ vội kêu: “Cái này thì em từ chối!”
Sở Phi Ly vốn cũng chỉ trêu chọc cậu một chút, hoàn toàn không ôm hy vọng gì: “Không thích nói thì bỏ qua.”
Thẩm Tử Sơ muốn nói lại thôi, cậu cảm thấy vừa rồi mình phản ứng có hơi quá. Cuối cùng, cậu ôm lấy cổ Sở Phi Ly, nhỏ giọng nói một câu bên tai anh.
Hai mắt Thẩm Tử Sơ tức thì sáng ngời, lập tức nhào tới đè cậu xuống.
“Cục cưng, anh cũng muốn em cực kỳ, chỉ sợ em đau thôi.”
Thẩm Tử Sơ lẩm bẩm: “Thật ra cũng không đau lắm, có lúc bắt đầu thì hơi hơi.”
“Anh sẽ cố gắng làm nhẹ.”
Thẩm Tử Sơ khẽ hừ một tiếng, làm nhẹ cơ đấy, có ma mới tin! Chẳng phải đến cuối cũng không kiềm chế được hả!