Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Bảo cậu đi công lược Herinos? Công lược nam chính của tiểu thuyết?
Kỷ Ninh nghe hệ thống “Tương Lai” đề nghị thì trong lòng vô thức kháng cự.
Tuy cậu chưa yêu ai bao giờ, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu đương với đàn ông, giờ còn muốn cậu chủ động đi theo đuổi người ta, việc này làm cậu thật sự không chấp nhận nổi.
Sự yên lặng của cậu cũng không làm hệ thống mảy may thay đổi, trí tuệ nhân tạo chỉ lạnh lùng nói tiếp: [Là như vậy, xin cậu mau chóng sửa chữa cốt truyện, nếu như Herinos không thể thuận lợi làm quen Flora thì linh hồn cậu sẽ bị xóa bỏ. Chúc cậu mọi điều suôn sẻ.]
Cắt đứt liên lạc với Tương Lai, Kỷ Ninh trầm mặc, trong lòng suy tính làm gì để cứu vãn cốt truyện, tránh phải đi con đường công lược nam chính. Sau một lát, cậu ngẩng đầu nói với Herinos.
“Ta có thể đáp ứng khiêu vũ cùng ngươi, nhưng không phải bây giờ. Ta là hộ vệ của tiểu thư Flora, ta phải bảo vệ sự an toàn của nàng, xin hãy để ta quay về.”
“Ngươi nói ngươi luôn nhìn nàng chỉ vì muốn đảm bảo nàng không xảy ra vấn đề gì?”
Herinos nhíu mày, gương mặt tuấn tú toát lên ý vị nghiền ngẫm, ánh mắt thâm thúy nhìn Kỷ Ninh, quan sát cậu một hồi thì khẽ cong khóe môi, ý tứ sâu xa nói: “Thì ra là như vậy.”
Kỷ Ninh không biết hắn nghĩ gì trong lòng, cậu dùng sức đẩy bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Có thể để ta đi chưa?”
“Xin lỗi, là ta suy xét không chu toàn, xin lỗi ngươi vì sự thất lễ của ta.”
Herinos vô cùng hiểu chuyện buông Kỷ Ninh ra, cười bảo: “Ta cùng ngươi quay về, nếu như xác nhận nàng đã an toàn, đến lúc đó ta sẽ mời ngươi nhảy cùng ta một bản.”
Kỷ Ninh im lặng, xoay người đi ra về phía bụi cây ra ngoài, dĩ nhiên cậu cũng hy vọng Herinos có thể đi theo cậu, như vậy cậu sẽ có cơ hội để hắn làm quen với Flora, không đến nỗi ảnh hưởng đến nội dung cốt truyện sau này.
Hai người bọn họ trở về sân chiêu đãi dạ tiệc, Kỷ Ninh liếc mắt lập tức thấy Flora ở giữa sàn nhảy.
Ban nhạc tấu vang khúc nhạc du dương nhẹ nhàng, Flora vẫn đang cùng tên đàn ông trẻ tuổi xa lạ kia khiêu vũ, hai người phối hợp ăn ý, động tác gần như hoàn mỹ, đến mức những người khác đều rối rít dạt sang một bên, chuyên tâm thưởng thức vũ đạo khiêu vũ của hai người ấy.
Nét mặt thiếu nữ xinh đẹp toát ra ý cười vui vẻ, nhìn ánh mắt người đàn ông xa lạ kia cũng rất dịu dàng mềm mại, tựa hồ đã có cảm tình.
Điều này làm Kỷ Ninh muốn công lược nàng cảm thấy có chút không ổn, cảnh giác quan sát nhìn xem người đàn ông kia rốt cuộc là ai, nhưng cậu bỗng phát hiện người đàn ông xa lạ kia dưới ánh đèn sáng ngời của sàn nhảy hình như có chút quen thuộc.
“Giờ chúng ta đã quay lại.”
Herinos đã đeo mặt nạ lên, không có để lộ dung mạo thật trước mặt người khác, hắn đứng bên người Kỷ Ninh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, mở miệng cười.
“Nếu ngươi đã xác nhận vị tiểu thư kia bình an thì bây giờ có lẽ đã đến lúc ngươi thực hiện cam kết rồi?”
Kỷ Ninh liếc hắn, xong lại nhìn qua Flora trên sàn nhảy, đang suy nghĩ nên dùng cớ gì để hai người họ quen biết nhau thì nghe Herinos hỏi cậu: “Ta vẫn còn chưa biết tên ngươi.”
Nhưng đúng vào lúc này trong đám đông bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là một mũi tanh nồng tỏa ra, tất cả mọi người sợ hãi hét lên chạy tán loạn, đột nhiên lộ ra một khoảng trống rộng lớn.
Một người phụ nữ cả người đầy máu ngã xuống đất, hai mắt vô hồn, đã chết, trên cổ có hai lỗ máu đang rỉ máu chảy ra ngoài. Đứng bên cạnh là một quỷ hút máu mặt mũi trắng bệch, trên mặt dính toàn là máu tươi, gã ta thở hổn hển “khò khè khò khè”, nhẹ nhàng lè lưỡi liếm máu tươi dính bên mép môi, cổ họng khẽ lăn, nuốt toàn bộ máu tươi vừa hút xuống.
Là quỷ hút máu nổi điên tấn công loài người.
Thân là thợ săn huyết tộc, thanh trừng loại quỷ hút máu như vậy tất nhiên là nghĩa vụ phải làm của Kỷ Ninh, cậu bỏ mặt nạ trên mặt ra, rút dao găm bằng bạc được giấu trong ủng ra lao về phía quỷ hút máu vung lưỡi dao bạc trắng.
Quỷ hút máu vừa thấy mặt Kỷ Ninh tựa như nhận ra được cậu là cái tên thiên tài vô cùng nổi danh kia của Hiệp hội Huyết liệp, thấy tình hình không ổn gã lập tức chạy trốn về phía màn đêm. Tốc độ của gã cực nhanh, hẳn là tốc độ loài biến dị, nhanh đến mức Kỷ Ninh không thể gi.ết c.hết gã tại chỗ được, chỉ có thể đâm vào cánh tay gã.
“Giúp ta chăm nom nàng.”
Kỷ Ninh quay đầu vội vàng nói với Herinos một câu, chạy theo tên quỷ hút máu kia.
Đây cũng bởi vì cậu biết lai lịch của Herinos, biết rõ vị Huyết tộc Thân Vương này cực kỳ chán ghét quỷ hút máu cấp thấp, sẽ không tùy tiện tấn công con người nên lúc này mới an tâm để hắn trông chừng Flora, nếu không cậu sẽ không dễ dàng giao Flora cho một người xa lạ, với cả nhân tiện để hai người làm quen nhau một chút.
Herinos hơi ngẩn ra, Kỷ Ninh tin tưởng hắn làm hắn có chút bất ngờ, nhưng cũng rất nhanh nở nụ cười, vô cùng nghe lời đi tới bên cạnh Flora còn chưa hoàn hồn, trò chuyện cùng nàng.
Không đến mấy phút Kỷ Ninh đã xử lý xong con quỷ hút máu biến dị kia, trở về yến hội dạ tiệc, khách khứa trong tiệc cũng chạy gần hết, chỉ còn lại một số người ở đây, bao gồm cả Herinos và Flora, cùng người đàn ông xa lạ khiêu vũ cùng Flora.
“Ngươi không sao chứ?”
Flora thấy Kỷ Ninh trở về với dính vài vệt máu trên người, mặc dù rất tin tưởng thân thủ của cậu nhưng nàng vẫn không khỏi lo lắng cho cậu, ân cần hỏi han.
“Không sao.”
Kỷ Ninh lau sạch máu trên lưỡi dao, cất vũ khí đi, nói: “Đã xử lý xong rồi.”
Flora nở nụ cười: “Vậy thì tốt, quả nhiên ngươi vẫn lợi hại như vậy.”
“Đây là chức trách của ta.” Kỷ Ninh vì duy trì thiết lập nhân vật nên dù được nàng khen ngợi vẫn phải giữ vững phản ứng hờ hững, rồi khẽ gật đầu với Herinos, nói: “Cảm ơn ngươi đã chiếu cố nàng.”
“Thật ra ta không có làm gì cả, chẳng qua chỉ là cùng tiểu thư Flora trò chuyện đôi câu.”
Herinos khẽ cười: “Thì ra ngươi chính là Kỷ Ninh, vị thợ săn huyết tộc lừng danh kia, ta cực kỳ vinh hạnh khi có thể quen biết ngươi.”
Huyết tộc vinh hạnh khi quen biết một tên Huyết Liệp, lời này giả tạo không chịu được, Kỷ Ninh không đáp một lời, trong lòng không để tâm lắm.
Còn cái tên bất thường của cậu cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cái tên này thuộc phong cách cư dân đại lục phía Đông, từ sau khi phần đông dân cư Đông đại lục di dân sang Tây đại lục nó đã trở nên vô cùng phổ biến.
Thấy Herinos đã quen biết với Flora, Kỷ Ninh liền trao đổi với Tương Lai một chút, xác nhận mình không cần phải công lược nam chính nữa thì cuối cùng cũng yên lòng, phát giác thời gian bây giờ đã muộn, cậu chỉ muốn mang Flora quay về.
“Vậy hẹn gặp lại lần sau.”
Yến tiệc kết thúc vội vàng nên không còn tấu nhạc nữa, Herinos cũng không cưỡng ép Kỷ Ninh ở lại, chỉ cười bảo: “Đừng quên cam kết của ngươi.”
“Vậy có duyên chúng ta gặp lại, ngài Dan.” Thiếu nữ gọi tên giả của Herinos, lại khẽ dừng nhìn về phía người đàn ông trẻ khiêu vũ cùng nàng, đôi mắt còn nhuộm mấy phần thẹn thùng: “Còn có ngài Eric.”
Eric? Đó không phải là tên của Hoàng tử sao?”
Kỷ Ninh ngẩn người, sau đó nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ kia, cẩn thận xác nhận lại, quả nhiên đúng là nam hai Hoàng tử Eric, trước đây Kỷ Ninh đã gặp anh ta một lần, là khi Hoàng tử đến Hiệp Hội Huyết Liệp, yêu cầu cậu làm hộ vệ cho Flora.
Sao anh ta lại tới đây….
Kỷ Ninh không biết lý do tại sao Hoàng Tử đến tiệc dạ hội, sau khi nhận ra Hoàng tử cậu liền thi lễ với anh một cái, nhưng không có vạch trần thân phận của anh, dù sao Hoàng tử hóa trang đến đây có lẽ không muốn mình bị bại lộ.
Hoàng tử lễ độ cười với cậu một cái, sau đó từ biệt nữ chính Flora rời đi, mà thiếu nữ nhìn bóng lưng rời đi của anh có chút xuất thần, tựa như có chút quyến luyến không nỡ. Kỷ Ninh nhìn thấy hết, cậu không khỏi sinh ra một dự cảm xấu.
Chẳng lẽ Flora đã có cảm tình với Hoàng tử rồi?
Vẻ mặt không đúng lắm của cậu bị Herinos nhận ra, ghé đến bên tai cậ.u nhỏ giọng nói: “Thật ra ngươi không chỉ xem tiểu thư Flora là chủ nhân của mình, đúng không? Ngươi thích nàng?”
Không phải cậu thích Flora, mà cậu phải làm cho Flora yêu cậu….
Kỷ Ninh tự nói một câu như vậy trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt với Herinos như cũ, muốn hộ tống Flora trở về phủ đệ*.
*Phủ đệ: nơi ở của quan lại quý tộc hoặc địa chủ
“Chờ ta tới tìm ngươi.”
Huyết tộc thân Vương cười nói với cậu.
Những ngày sau đó Herinos quả thực làm đúng như những gì hắn nói trước đây, thường xuyên đến phủ đệ của Flora hỏi thăm sức khỏe Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh không muốn công lược Herinos và cũng không có hứng thú muốn gặp mặt hắn, mỗi lần đều trốn đi xa xa. Nhưng tiếc rằng Herinos dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, lần nào cũng sẽ đi tìm Flora trước, để nàng gọi Kỷ Ninh ra.
Đối với yêu cầu của nàng, Kỷ Ninh không thể không nghe, vì vậy dưới ánh nhìn chăm chăm của hai con người cười nói vui vẻ kia, Kỷ Ninh vác khuôn mặt lạnh lùng khoanh tay ngồi trước mặt bọn họ, nhìn hai người nói chuyện phiếm.
“Ngài Dan thật sự rất thích Kỷ Ninh.”
Thiếu nữ nâng ly trà tinh xảo mỉm cười nói như vậy, trong vài ngày ngắn ngủi quan hệ giữa nàng cùng Herinos nhanh chóng trở nên quen thuộc. Nhưng dựa theo quan sát của Kỷ Ninh, cái này dường như không có tình cảm nam nữ trong đó, nàng chỉ đơn thuần coi Herinos là một người bạn khác giới có mị lực và giàu có.
“Hắn là một người rất thú vị.” Herinos cũng cười cười, không phủ nhận: “Ta xác thực rất hứng thú với hắn.”
Thiếu nữ vô cùng đồng ý với nhận định này của Herinos, cũng cực kỳ phấn khởi nhắc đến mấy chuyện thú vị của Kỷ Ninh với hắn. Cậu càng nghe càng sầu, không chịu nổi mà bỏ đi giữa chừng.
Cậu cũng nhìn ra được Flora cũng thích cậu, nhưng đó không phải là tình yêu nam nữ, nàng hoàn toàn xem cậu là em trai mà đối đãi….
Chỉ có trước mặt Hoàng tử, thiếu nữ mới thể hiện một khía cạnh khác. Dù Kỷ Ninh cố gắng đủ mọi cách, nhưng vẫn không thể ngăn cản cốt truyện càng ngày càng lệch nguyên tác.
Dù Tương Lai không cảnh cáo cậu lần nào nữa, bởi vì thẳng cho đến nay tất cả tình tiết không khác gì nguyên tác lắm, nhưng điều khiến Kỷ Ninh lo lắng là, cậu phát hiện thiện cảm Flora dành cho Hoàng tử càng ngày càng rõ ràng, điều này làm cậu cảm thấy nhiệm vụ công lược của mình có khả năng bị thất bại.
Chẳng lẽ cậu thật sự phải công lược Herinos sao?
“Sao thế?”
Phát hiện Kỷ Ninh đang nhìn mình, Huyết tộc thân Vương mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng giơ tay xoa xoa tóc cậu.
….Không, ngay cả khi cậu không ghét Herinos thì cậu cũng không muốn đi công lược một người đàn ông.
Kỷ Ninh mặt không thay đổi đẩy tay Herinos ra, xong lại suy nghĩ nên làm gì để giành lại trái tim của Flora từ tay Hoàng tử.
Cốt truyện vẫn tiến triển thuận lợi, nhưng một ngày nọ đột nhiên nghênh đón một bước ngoặt lớn.
Hiệp hội Huyết Liệp bỗng nhiên bị Huyết tộc cực đoan im hơi lặng tiếng tập kích, Phó hội trưởng bị hút khô máu mà chết, máu của anh còn bị Huyết tộc cực đoan kia dùng để viết những câu chữ khiêu khích ở trên mặt tường, đại ý là anh không phải là thành viên chết cuối cùng của hội, tất cả Huyết Liệp rồi cũng sẽ chết thảm, đến một ngày nào đó tất cả loài người sẽ bị các Huyết tộc bắt làm nô lệ.
Mâu thuẫn giữa Hiệp hội và Huyết tộc vốn đã rất căng thẳng, mà cái chết của Phó hội trưởng đã trở thành mồi lửa khiến mâu thuẫn giữa hai bên hoàn toàn bùng nổ, bắt đầu tranh đấu ngươi sống ta chết.
Với tư cách là thợ săn cấp cao của Hiệp hội, Kỷ Ninh tất nhiên luôn phải ở tuyến đầu của cuộc chiến, điều này cũng là tình tiết xảy ra trong cốt truyện gốc, đến nỗi cậu không có thời gian để nói chuyện với Flora.
Cậu đưa em gái mình đến nơi an toàn, kính nhờ Flora chăm sóc, còn bản thân thì bận rộn săn giết quỷ hút máu cấp thấp cùng Huyết tộc cực đoan, nhưng bởi vì biết Flora tương lai sẽ trở thành Nữ vương Huyết tộc, cậu tận lực bỏ qua một số Huyết tộc thân thiện, để sau này cậu còn đường sống trước mặt Flora, không đến mức phải sống chết không thôi với nàng.
Bởi vì thành tích săn giết của cậu quá xuất sắc dẫn đến rất nhiều Huyết tộc chú ý, chúng liệt cậu vào đối tượng được quan tâm cao độ. Mà cũng trong khoảng thời gian này, Herinos rốt cuộc cũng đến tìm cậu.
“Ngươi không thể tiếp tục như thế này.”
Thần sắc Herinos nghiêm túc lạ thường, nói: “Nếu ngươi còn tiếp tục săn giết Huyết tộc thì tình cảnh của ngươi sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ tìm đủ mọi cách giế.t c.hết ngươi.”
“Ta biết.” Kỷ Ninh lãnh đạm nói: “Nhưng đây là trách nhiệm của ta.”
Cậu đã xem quen nguyên tác, biết được mình sắp gặp phải nguy hiểm gì, cũng biết được không bao lâu nữa mình sẽ bị rất nhiều Huyết tộc cực đoan vây giết, thân thể trọng thương nghiêm trọng thoát được ra ngoài. Nhưng cậu không thể thay đổi nội dung, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục mà thôi.
“….” Herinos yên lặng một lúc lâu rồi bỗng thở dài, bảo: “Nhưng ta không thể mặc kệ để ngươi làm liều.”
Hắn vừa dứt lời, Kỷ Ninh đột nhiên cảm thấy sau cổ truyền đến cảm giác đau đớn, là Herinos ra tay đánh ngất cậu.
Khi cậu tỉnh lại, đã phát hiện bản thân đang ở trong một phòng ngủ xa lạ, bài trí trong nhà lấy tông màu tối làm chủ đạo, toát ra hơi thở hoa mỹ mà quỷ dị. Quần áo trên người cậu cũng được đổi thành đồ ngủ thoải mái, tất cả vũ khí đều bị lấy đi.
Herinos bắt cậu đi?
Kỷ Ninh có chút khó tin, vén chăn lên muốn xuống giường, nhưng bỗng nhiên cậu phát hiện trên cổ tay mình có thêm một sợi dây xích, nối liền dính vào tường, căn bản không dứt ra được.
“Két” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, người đàn ông trẻ tuổi bước tới, là Herinos. Hắn đã hủy bỏ hình dạng con người, mặt mũi vẫn tuấn tú như thế, mái tóc đen dài buông xõa, làn da tái nhợt, hai đồng tử hiện lên màu đỏ nhạt thâm thúy lạnh như băng, chỉ khi nhìn về phía Kỷ Ninh mới lộ ra một chút dịu dàng.
“Tỉnh rồi?” Hắn hỏi: “Ngươi ổn chứ?”
Kỷ Ninh lúc này chưa có nhiều kinh nghiệm, sững người mấy giây mới phản ứng được mình hẳn nên tỏ ra kinh ngạc và tức giận. Vì vậy cậu lạnh lùng nhìn Herinos, giọng nói đè nén sự tức giận mà chất vấn hắn.
“Ngươi là Huyết tộc? Lại còn tập kích ta?”
“Ta thật sự xin lỗi.” Herinos khẽ than, đi đến bên cạnh Kỷ Ninh khẽ vu.ốt ve gò má cậu: “Ta tên thật là Herinos, là một trong những Huyết tộc thân Vương. Thật sự xin lỗi Kỷ Ninh, là ta cố ý giấu giếm chuyện này với ngươi.”
“Ngươi vẫn luôn lừa dối ta?”
Kỷ Ninh lộ vẻ giận dữ, chợt túm lấy cổ áo Herinos, dây xích trên tay leng keng vang dội.
“Xin lỗi, ta vốn muốn nói sự thật với ngươi, nhưng ta biết ngươi chán ghét Huyết tộc, ta không nghĩ ra phải mở lời với ngươi như thế nào cho tốt.” Herinos cười khổ: “Ta không muốn bị ngươi ghét bỏ.”
“Đã muộn rồi.” Vẻ mặt cậu rét lạnh: “Thả ta ra, ta sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra.”
Herinos nắm tay cậu, đôi mắt lộ vẻ cầu khẩn: “Ta có thể cho ngươi ra ngoài, nhưng ngươi phải đảm bảo với ta không đi săn những Huyết tộc khác nữa, bọn họ sắp liệt ngươi vào những mục tiêu cần ưu tiên loại bỏ rồi, ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”
Kỷ Ninh nhìn hắn không nói lời nào, Huyết tộc thân Vương thở dài, chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói.
“Ngươi có lẽ không hiểu, một khi bị xếp vào mục tiêu cần loại bỏ, người bị giết không chỉ là mình ngươi, mà nó sẽ bao gồm tất cả mọi người bên cạnh ngươi. Đến lúc đó em gái ngươi, tiểu thư Flora, còn có bạn bè ngươi, tất cả đều sẽ bị bọn họ trả thù một cách điên cuồng.”
Hắn nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ninh, trong mắt không có ý cười, nét mặt nghiêm trọng: “Dù ngươi không quan tâm sinh tử của mình, ngươi cũng nên suy xét vì bọn họ chứ. Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng dưới tình huống này, ngươi có thể bảo vệ tất cả bọn họ sao?”
“….”
Kỷ Ninh rũ mắt, hai tay chợt siết chặt. Herinos nhìn thấy tất cả phản ứng của cậu, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cậu, giọng điệu trở nên nhu hòa đi, nói với cậu.
“Lần này nghe ta, được không? Có ta ở đây, bất luận là ngươi hay là người thân bằng hữu của ngươi đều sẽ được an toàn, ta sẽ không hại ngươi.”
“Tại sao ta phải tin tưởng ngươi?” Kỷ Ninh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng: “Người đừng quên, ngươi cũng là một thành viên Huyết tộc.”
Herinos chậm rãi nói: “Ta cho rằng chúng ta chung sống với nhau lâu như vậy, ít nhất ngươi cũng có thể xem ta là bạn của ngươi…”
“Bắt đầu từ khi ngươi mang ta đến nơi này,” Kỷ Ninh nói: “Thì đã không còn khả năng ấy rồi.”
(ˉ﹃ˉ)
Cuối cùng Herinos vẫn không thả Kỷ Ninh ra ngoài.
Kỷ Ninh bị nhốt trong phòng không biết tình hình bên ngoài, tâm trạng lo âu không thôi.
Dựa theo cốt truyện của nguyên tác, xung đột giữa Hiệp hội Huyết Liệp và Huyết tộc chẳng qua chỉ là một mồi lửa, rất nhanh thăng cấp lên thành cuộc chiến tranh giữa cả nhân loại và Huyết tộc.
Mà cậu lẽ ra phải ở tiền tuyến săn giết Huyết tộc cho đến khi bị liệt vào danh sách cần loại bỏ, bị Huyết tộc cực đoan ám sát chết đi, đây chính là kết cục của cậu trong nguyên tác.
Cậu định hoàn thành kế hoạch công lược nữ chính Flora trước, nhưng bây giờ cốt truyện xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cậu bị Herinos nhốt ở đây, trong phòng còn có kết giới cường đại, cho dù cậu có là nam ba, có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể mạnh hơn nam chính Herinos, thành ra cậu không cách nào chạy thoát được.
Nếu không thể hoàn thành công lược, cậu sẽ bị thẳng tay xóa bỏ….
Kỷ Ninh cuộn tròn trên giường, tháo dây chuyền trên cổ xuống mở viên đá quý trên đó ra, để lộ phần rỗng ở trong.
Bên trong có hai tấm hình nhỏ, một bên là em gái cậu, một bên là nữ chính Flora, đây là đạo cụ cậu đã chuẩn bị tốt trước đó, định sau này tìm cơ hội giả vờ để Flora thấy cậu giữ hình nàng, dùng điều này thể hiện cõi lòng cậu.
Chỉ là chưa chờ cậu dùng tới đạo cụ này, cậu đã bị Herinos nhốt ở chỗ này rồi.
Kỷ Ninh có chút buồn rầu, đang muốn đóng đá quý lại đeo lại lên cổ thì cổ tay bị người khác nắm lấy, còn bị giật lấy sợi dây chuyền.
Người bên ngoài có thể đi vào phòng này chỉ có mình Herinos, Kỷ Ninh lập tức quay đầu, muốn đoạt lại sợi dây chuyền: “Trả lại cho ta!”
“Ngươi quả nhiên thích nàng.” Herinos cầm dây chuyền, thấy bên trong cất giữ hình của thiếu nữ, nụ cười trên mặt dần phai nhạt đi, môi mỏng kéo căng thành một đường thẳng.
Hắn xé tấm ảnh của Flora ra, ném trả sợi dây chuyền cho Kỷ Ninh: “Trả ngươi.”
“Trả hình nàng lại cho ta!”
Kỷ Ninh kéo ống tay áo hắn, dáng vẻ phải đòi lại hình cho bằng được. Thời đại này hình ảnh vô cùng quý giá, cậu vất vả lắm mới lấy được một tấm, nếu cứ thế bị lấy đi thì sau này có lẽ cậu rất khó mà lấy được tấm thứ hai.
“Ngươi không nên giữ hình của nàng.”
Herinos thấy Kỷ Ninh kích động thì nụ cười đã hoàn toàn biến mất, duỗi tay đè bả vai cậu, trầm giọng nói: “Tiểu thư Flora đã đính hôn cùng Hoàng tử Eric. Chẳng lẽ ngươi muốn giữ hình của Hoàng tử phi sao?”
Cái gì….?
Kỷ Ninh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn hắn, Herinos thấy vẻ mặt cậu thì lại có chút không nỡ, rốt cuộc cũng kể một vài chuyện xảy ra gần đây.
Sau khi Kỷ Ninh mất tích, mâu thuẫn giữa Hiệp hội Huyết Liệp và Huyết tộc lại leo thang, thương vong song phương đều vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa Huyết tộc cực đoan bắt đầu tấn công dân thường. Cuộc xung đột này rất nhanh biến thành chiến tranh quy mô lớn giữa vương quốc với Huyết tộc.
Trong chiến tranh, tình cảm của Flora và Hoàng tử không ngừng dâng cao. Hoàng tử là người thừa kế vương vị, trong chiến tranh anh phải ra mặt làm gương, dẫn đầu ra tiền tuyến chiến đấu. Mà Flora cũng trở thành một hộ sĩ, giúp đỡ cứu chữa người bị thương ở chiến trường, lúc này hai người đã đính hôn, cũng là vì nâng cao tinh thần và lòng người, nhất định phải giữ vững giành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Đến đây nội dung cốt truyện đã hoàn toàn trái ngược với nguyên tác, Kỷ Ninh một lần nữa nhận được lời cảnh cáo từ Tương Lai, tuyên bố nhiệm vụ công lược nữ chính Flora của cậu đã hoàn toàn thất bại.
Nếu theo bình thường thì lúc này đây Kỷ Ninh nhất định sẽ bị thẳng tay xóa bỏ. Tuy dựa theo tình hình, người chịu trách nhiệm làm nội dung đi sai hướng không phải do Kỷ Ninh mà là Herinos, là hắn đã thay đổi dẫn đến một loạt thay đổi trong cốt truyện, cậu vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
[Công lược Herinos chính là biện pháp cuối cùng của cậu.] Tương Lai nói: [Vậy lần này cậu chọn chấp nhận, hay là chọn không chấp nhận?]
“…. Ta chấp nhận.” Kỷ Ninh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng, cậu phải công lược Herinos như thế nào?
Kỷ Ninh phức tạp nhìn người đàn ông trước mặt.
Đến tận bây giờ cậu chưa bao giờ nghĩ phải làm gì để theo đuổi một người đàn ông.
[Cậu không cần phải làm gì cả.] Tương Lai nói: [Cậu cứ thuận theo tự nhiên là được, bởi vì——]
Một nụ hôn lạnh như băng bỗng nhiên hạ xuống giữa mi tâm Kỷ Ninh, Herinos duỗi tay ôm chặt cậu vào lòng, nhỏ giọng nỉ non tựa tiếng thở dài vậy.
“Ngươi với nàng đã không còn khả năng.”
“Cho nên… Xin em hãy nhìn ta đi.”
[Hắn đã có tình cảm sâu nặng với cậu rồi.]
(ˉ﹃ˉ)
“Mặc kệ những chuyện đã qua, có thể lần nữa gặp lại em là một trong những khoảnh khắc may nhất cuộc đời ta.”
Trong biệt thự, Herinos nắm tay cậu, con ngươi màu đỏ sẫm toát ra ý cười dịu dàng, khẽ hôn nhẹ lên đầu ngón tay cậu.
“Dù em không thích ta cũng không sao, ta chỉ muốn có cơ hội để theo đuổi em. Kỷ Ninh, em có đồng ý cho phép ta theo đuổi em không?”
Bị hắn nắm tay, còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt như vậy, trong lòng Kỷ Ninh lệch nhịp, có chút luống cuống không biết làm gì, ngẩn ra một hồi mới đáp lại: “Hình như tôi chưa từng nói rằng anh không thể…”
“Cảm ơn em.”
Hiếm khi mà Kỷ Ninh bối rối, bộ dáng ấy rơi vào mắt Herinos thật sự vô cùng đáng yêu, khiến hắn có kích động muốn hôn Kỷ Ninh một cái, nhưng hiện giờ hắn chỉ là người theo đuổi, không có quyền làm như vậy. Nên Herinos liền kiềm chế dục v.ọng trong tim, nói với Kỷ Ninh: “Ngủ ngon, chúc em có giấc mơ đẹp.”
Bởi vì thương thế chưa lành, Herinos lại biến về con dơi nhỏ, vỗ vỗ cánh rời phòng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nằm lại xuống giường, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra, cùng với cách Herinos đối xử với cậu mới nãy, cậu bỗng thở dài, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Có phải mình đang tạo nghiệp không….”
(ˉ﹃ˉ)
Trong phòng cho khách kế bên, thiên sứ tóc trắng cuộn người ở trên chiếc giường mềm mại, hai cánh đan vào nhau bọc lấy thân thể, lộ ra khuôn mặt yên tĩnh đang ngủ say.
Ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ hắn vốn phải nên tràn đầy cảnh giác, nhưng nơi này là nhà của Kỷ Ninh, khắp nơi tràn ngập hơi thở nhàn nhạt thoang thoảng trên người cậu, dù vô cùng nhạt đến mức người thường không thể nào cảm nhận được, nhưng nó cũng đủ để Arques yên ổn chìm vào trong mộng.
Thậm chí hắn còn mơ một giấc mơ liên quan đến Kỷ Ninh.
Trong mơ hắn có địa vị rất cao, là nhân vật quan trọng trong chiến tranh, quanh năm suốt tháng xuất hiện trên chiến trường.
Chỉ cần nơi hắn hạ xuống thì phe hắn sẽ bất khả chiến bại, mà sau khi hắn rời đi, trên chiến trường chỉ còn lại một núi xác biển máu. Quang vinh của hắn, là dùng vô số hài cốt mà xây nên.
Arques trong mộng thờ ơ với cái chết, trong nhận định của hắn đây chỉ là hoàn thành nhiệm vụ, là tuân thủ nghiêm ngặt chức trách của hắn, còn sống chết của những người khác không liên quan đến hắn, hắn sẽ không để trong lòng.
Nhưng bỗng đến một ngày, thế giới của hắn thay đổi. Hắn nhận được một người cá trân quý, yếu ớt mà dịu dàng, xinh đẹp cám dỗ không thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, trái tim Arques đã bị thu hút sâu sắc.
Khi đối mặt với người cá, hắn luôn bộc lộ sự lóng ngóng cùng không biết làm sao. Mặc dù rất thích người cá, chỉ cần rảnh rỗi là hắn sẽ ở bên người cá, nhưng hắn lại sợ mình sẽ làm hỏng người cá mềm yếu này, mỗi lần đều cẩn thận duy trì một khoảng cách nhất định với người cá.
Nhưng người cá sẽ chủ động phá vỡ khoảng cách giữa bọn họ, cậu nói cậu thích hơi thở cùng nhiệt độ trên người Arques, cậu thích Arques ôm cậu, v.uốt ve đuôi cá của cậu, cậu cũng rất bằng lòng vu.ốt ve cánh cùng tóc của Arques.
Arques không hề bài xích sự thân mật của người cá, ngược lại thà nói là hắn mê luyến cảm giác này. Bất luận ôm hay tiếp xúc, chỉ cần là người cá dành cho hắn thì hắn đều vô cùng vui sướng tiếp nhận, thậm chí còn khao khát nhiều hơn thế.
Hắn không biết gì về tình yêu, nhưng vẫn vô thức muốn chiếm hữu tất cả mọi thứ của người cá.
Loại tâm trạng này tích tụ ngày qua ngày càng trở nên mạnh mẽ, cuối cùng có một ngày, hắn ôm người cá trong hồ bơi, kìm lòng không đặng hôn nhẹ lên môi người cá một cái.
“Ngài đây là đang…?”
Người cá hơi trợn tròn mắt lộ ra chút kinh ngạc. Chính bản thân Arques dường như cũng mơ hồ, không biết tại sao mình lại làm ra hành động như vậy, hắn vô thức mở miệng: “Thật xin lỗi…”
“Không, ngài không cần xin lỗi em vì hành động của mình.”
Người cá xinh đẹp cười rộ, nâng bàn tay trắng như tuyết lướt qua múi môi hồng thuận của mình, đung đưa đuôi lần nữa đi đến trước mặt Arques, vòng tay qua sau gáy hắn rồi hơi nâng mặt lên.
“Em đã nói rồi, em là vật sở hữu của ngài, nếu ngài thích, ngài có thể làm bất cứ chuyện gì với em.”
Arques mím môi: “Tôi không muốn tổn thương em.”
“Đây không phải là tổn thương.” Người cá cười đến gần hắn: “Đây là ‘hôn’. Bởi vì ngài thích em, cho nên mới muốn hôn em, giống như này nè…”
Cậu bất ngờ dán lên môi Arques, triền miên hôn môi hắn. Tim Arques đập rất nhanh, hai tay đặt ở bên eo người cá không khỏi siết chặt, bắt đầu học cách hôn của người cá và cũng nhanh chóng thành thạo.
Hắn thích nụ hôn đến từ người cá.
Bởi vì điều này có thể làm bọn họ càng thân mật hơn.
Vui sướng cùng tình yêu trong lòng khiến Arques không tự chủ mà muốn nhiều hơn. Hắn hôn người cá sâu hơn, cho đến khi mặt người cá chuyển sang đỏ bừng, bắt đầu không nhịn được mà khẽ đẩy hắn mới làm hắn bừng tỉnh từ trong cảm giác say đắm này, hắn buông tay thả người cá ra.
Người cá hoàn toàn vùi ngập mình trong nước hút lấy dưỡng khí trong đó, qua một lúc lâu mới ngoi lên khỏi mặt nước, vu.ốt ve đôi môi sưng đỏ của mình cười nói: “Ngài thật đúng là…”
“Thật xin lỗi.” Trên mặt Arques hơi hồng hồng, rũ hàng mi xuống, nhỏ giọng nói: “Nếu em không thích, sau này tôi sẽ không làm như vậy nữa.”
“Em cũng không ghét ngài làm vậy với em.” Người cá vu.ốt ve gò má hắn, dịu dàng trấn an: “Ngài chiếm hữu làm em cảm thấy an tâm, đây là bằng chứng cho thấy ngài thích em.”
“Ừm.”
Arques đặt tay lên bao trọn mu bàn tay người cá, nghiêm túc nhìn cậu, vô cùng thẳng thắn mà thừa nhận: “Tôi rất thích em.”
“Tôi rất vui.”
Người cá nhìn hắn, đôi con ngươi màu nhạt tràn đầy ánh sáng, giọng nói như có ma lực kỳ lạ, mị hoặc nhỏ giọng ở bên tai Arques.
“Nhân ngư là sinh vật cần tình yêu mới có thể sống sót.”
“Em muốn chiếm trọn toàn bộ tình yêu của ngài. Xin ngài hãy yêu em nhiều hơn, để sau này em không thể rời khỏi ngài cũng như ngài cũng không thể rời khỏi em, ‘Ark’ tôn quý——”
Thiên sứ tóc trắng đột nhiên bừng tỉnh từ cơn mơ.
“….”
Hắn ngồi dậy, tay đặt lên vị trí trái tim trước ngực, nơi ấy đập rất nhanh, vẫn còn lưu lại cảm giác mê luyến cùng sợ hãi trong mơ của hắn. Âm thanh đầy dụ hoặc của người cá kia tựa như vẫn còn quanh quẩn bên tai, làm hắn hoàn toàn tỉnh ngủ.
Đây là… Quá khứ của hắn với Kỷ Ninh sao?
Arques không kiềm được ra khỏi phòng, muốn đi qua phòng Kỷ Ninh nhìn cậu một chút. Nhưng đi tới cửa thì hắn lại không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, im lặng đứng im một hồi, hắn lựa chọn quay đầu lại, nhưng chợt thấy phòng người đàn ông tóc đỏ lộ chút ánh sáng, bên trong còn truyền đến âm thanh gõ bàn phím.
Phát hiện bạn mình chưa ngủ, Arques khẽ gõ cửa phòng một cái, sau khi được cho phép thì đi vào thấy người đàn ông vẫn đang bận rộn trước máy tính, hắn liền nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Tôi đang liên lạc với bạn, hỏi bọn họ xem có ai có thể giúp mình hoàn thành cái nhiệm vụ nước cộng hòa Anema kia không.”
Người đàn ông tóc đỏ xoay nửa vòng trên chiếc ghế xoay, tư thế ngồi thả lỏng thoải mái, nhún vai một cái nói.
“Đích đến của chiếc phi thuyền kia là nước cộng hòa Anema, mà đương nhiên nó cũng là trọng điểm lục soát của đế quốc Mạc Linh, chúng ta không thể đến đó được, không thể làm gì hơn là chuyển giao nhiệm vụ cho người khác. Nếu không từ bỏ nhiệm vụ chẳng khác nào đập uy tín của tôi.”
Anh có chút khó hiểu nhìn Arques: “Còn cậu, nửa đêm nửa hôm không ngủ chạy tới đây làm gì?”
“Mới vừa mơ một giấc mơ nên không ngủ được nữa.” Arques thành thật khai báo.
“Ồ nằm mơ hả…” Người đàn ông tóc đỏ vuốt cằm, quan sát biểu cảm trên mặt Arques, bỗng nhếch khóe môi nở một nụ cười xấu xa: “Sẽ không phải là nằm mơ thấy bé người cá đó nha? Là——”
Anh đột nhiên im miệng, kịp thời nuốt lại hai chữ “mộng xuân”, nếu không chắc chắn anh sẽ bị giết người diệt khẩu tại chỗ mất.
“….”
Arques không trả lời, nhưng cánh phía sau lưng khẽ rung rung, vô tình tiết lộ tâm tình của hắn.
Tóc thấy phản ứng này của hắn thì cười “hê hê” mấy tiếng, sau đó thu lại thái độ cợt nhả, nghiêm túc hỏi đồng đội của mình: “Arques, cậu thật sự rất thích bé người cá có đúng không?”
“…Đúng.” Arques gật nhẹ, đáp lại.
Người đàn ông tóc đỏ: “Vậy cậu cũng biết, muốn theo đuổi cậu ta không dễ dàng.”
“Cậu cũng thấy đó, người theo đuổi cậu ta người so với người sau đáng sợ hơn người trước, cái tên quỷ hồn cùng với tên ma cà rồng kia đều không phải nhân vật dễ đối phó, còn có tên Hoàng đế đế quốc điên cuồng nữa. Tôi mới vừa nhận được tình báo, Mạc Linh đế quốc lại phái thêm rất nhiều điệp viên với cảnh sát mật di chuyển khắp nơi trong tinh tế, chắc chắn tất cả bọn họ đều đang đi tìm bé người cá.”
“Một khi cậu với bé người cá ở bên nhau thì chẳng khác nào đối nghịch với toàn bộ Mạc Linh đế quốc. Cậu nghĩ thử đi, đến lúc đó thứ cậu đối mặt sẽ là cái gì…”
Chỉ hơi tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy thôi cũng khiến cả người anh phát lãnh, sờ sờ cánh tay mình không kiềm được nói: “Hay là cậu cứ vậy chờ bé người cá quen người khác đi, đến khi đó cái tên kia bị đế quốc truy nã rồi cậu chờ thời cơ cướp bé người cá—— Được rồi được rồi, tôi nói giỡn, cậu đừng có nhìn tôi kiểu đó.”
Arques lúc này mới thu hồi ánh mắt sắc lạnh của mình, nhỏ giọng nói: “Tôi không muốn em ấy thuộc về người khác.”
“Tôi hiểu, ai bảo cậu thích cậu ta….”
Người đàn ông tóc đỏ vò đầu, sâu sắc cảm thấy người xưa nói rất đúng, yêu vô là không nói lý lẽ. Arques biết rõ sau này sẽ phải đối mặt với cái gì nhưng vẫn bất chấp muốn có được tình cảm của người hắn yêu.
“Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, tóm lại trước tiên cậu vẫn phải nghĩ cách theo đuổi cậu ta vào tay.” Người đàn ông tóc đỏ xòe tay: “Trước mắt có hai tình địch, đầu tiên là cậu phải loại bỏ* bọn họ.”
“….Ngài Herinos cũng phải giết luôn à?”
Trên khuôn mặt thánh thiện của thiên sứ khôi ngô hiện một tia chần chừ, đầu ngón tay cũng đã ngưng tụ một quả cầu tia sáng, ấn tượng của hắn với Huyết tộc thân Vương cũng không tệ, còn Hoắc Vô Linh thì hắn hoàn toàn có thể giết không có chút áp lực nào.
“Không phải giết người ‘thủ tiêu*’, ý tôi nói là cậu phải làm bọn họ không có cơ hội theo đuổi bé người cá nữa!”
*干掉: cụm này có nghĩa là tiêu diệt, thủ tiêu, quét sạch, nên tóc đỏ nói cụm này (loại bỏ) nên Arques hiểu thành thủ tiêu:v
Người đàn ông tóc đỏ toát mồ hôi lạnh, vội xua tay ngăn cản Arques: “Cậu phải cố gắng làm bé người cá thích cậu mà không phải người khác.”
“….Tôi nên làm gì?”
Ánh sáng đầu ngón tay Aruqes lụi tàn, hắn mím môi, vẻ mặt có hơi bấn an, đối với phương diện này hắn luôn là ngây thơ không có kinh nghiệm, hoàn toàn không tự tin về bản thân chút nào.
“Tôi có một cách cho cậu.”
Người đàn ông tóc đỏ xoay góc nhìn của màn hình vi tính đối diện Arques, để hắn nhìn thấy rõ nội dung trên đó.
“Bé người cá nói muốn đi quốc gia khác tránh đầu ngọn sóng, tôi thấy Khu vui chơi Tinh tế mới mở này rất tốt á.” Anh giải thích: “Cái khu vui chơi này ở ngoài Liên Bang, diện tích của nó rộng vô cùng, bao gồm mười mấy tinh cầu, mấy cậu hoàn toàn có thể tha hồ dạo chơi trong đó. Để tôi hiến kế cho cậu, cố gắng để cậu ta sớm có tình cảm với cậu.”
╮(╯-╰)╭
Sau khi Herinos rời đi, Kỷ Ninh nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu cảm giác mình hình như chưa ngủ được bao lâu thì bị người khác đẩy nhẹ.
“Thầy, thầy ơi…”
Âm thanh trong trẻo thuộc về thiếu niên trầm thấp gọi cậu, Kỷ Ninh nhíu mày, từ trong giấc ngủ say mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt ôn hòa tuấn tú của thiếu niên tóc vàng.
….Là Leigh?
Sau phút giây sững sờ ngắn ngủi, cậu ngồi dậy từ trên trường, phát hiện không gian xung quanh đã biến thành tháp cao của pháp sư Vong linh, cậu đang ngồi trên giường của mình, trên người mặc pháp bào màu đen, mà trên cổ tay thiết bị kết nối không biết đeo lên tự bao giờ.
「Đã lâu không gặp, hoan nghênh bạn tiếp tục trò chơi.」
Một hàng chữ nhanh chóng thoáng qua trước mắt Kỷ Ninh.
「Trong trò chơi lần trước, bạn thu nhận Leigh Sengues làm đồ đệ của bạn, cũng truyền thụ kiến thức hắc ma pháp cho cậu ta, hết lòng dạy dỗ.」
「Leigh tiến bộ kinh người, bạn vô cùng hài lòng với thiên phú của cậu ta. Không bao lâu sau Leigh liền nắm vững kiến thức căn bản của hắc ma pháp, chuẩn bị bước vào giai đoạn học tập kế tiếp.」
「Nhưng trước lúc ấy còn một chuyện cực kỳ quan trọng, chính là chế tạo một pháp trượng hắc ám dành riêng cho Leigh.」
「Mỗi một hắc pháp sư đều có pháp trượng của riêng mình, pháp trượng càng cường đại thì càng có thể phát huy thực lực của pháp sư, thậm chí có thể khuếch đại sức mạnh của pháp thuật, cho phép pháp sư phóng ra ma pháp còn mạnh hơn sức mạnh của bản thân.」
「Nguyên liệu chế tạo pháp trượng cực kỳ trân quý, mặc dù bạn thông qua đủ loại đường dây mua được phần lớn nhưng vẫn còn thiếu một vài nguyên liệu trọng yếu.」
「Vì vậy bạn quyết định mang Leigh rời khỏi tháp pháp sư, đi chu du khắp nơi trên đại lục tìm mua các nguyên liệu ấy và cũng là khảo hạch đầu tiên dành cho Leigh.」
「Hôm nay chính là ngày các bạn lên đường.」
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy dậy muộn.” Leigh cười bảo: “Cơ mà nhìn thầy như vậy cũng rất đáng yêu.”
Thiếu niên tóc vàng trang phục gọn gàng sạch sẽ, hắn đã sớm chỉnh đốn xong xuôi, mà Kỷ Ninh vẫn còn đang mờ mịt ngồi trên giường, cổ áo pháp bào rộng lớn trượt xuống để lộ xương quai xanh xinh đẹp, tóc cũng hơi xốc xếch bù xù.
“….Đi ra ngoài chờ đi.”
Kỷ Ninh đỡ trán, âm thanh có hơi khàn khàn, đứng dậy rời giường đi rửa mặt một phen, nhưng khi cậu ra thay quần áo thì phát hiện Leigh vẫn chưa rời đi, hắn còn nhìn cậu bằng ánh mắt sáng ngời.
“Còn chuyện gì?” Động tác c.ởi quần áo của Kỷ Ninh dừng lại, hỏi hắn.
“Thầy quên rồi sao?”
Trên mặt thiếu niên thoáng qua vẻ phiền muộn nhưng cũng rất nhanh mỉm cười, đi tới phía trước cậu, nâng gương mặt của người đối diện lên, đặt xuống hai cánh môi ấy một nụ hôn: “Thầy vẫn chưa cho tôi nụ hôn chào buổi sáng ngày hôm nay.”
Kỷ Ninh không nói nên lời, không phải cậu quên, mà là rõ ràng trước kia không có bất kỳ hứa hẹn nào cả, cậu hứa chuyện này với Leigh từ khi nào?
“Xem ra còn một chuyện khác có thể thầy cũng quên.”
Leigh bất đắc dĩ cười, nói: “Thầy đã nói với tôi, lúc đi chu du đại lục muốn hai ta ngụy trang thành người yêu, ngài còn bảo phải gọi ngài là——”
Hắn vô cùng tự nhiên nắm lấy tay Kỷ Ninh, nở nụ cười, dịu dàng gọi: “Tiểu Ninh.”
Kỷ Ninh: “….”