Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tổng chỉ huy vỗ trán nhìn đám phóng viên kia, một ngọn lửa âm ỉ bị giấu trong lòng. Cuối cùng ông ta cầm máy bộ đàm lên rống thật lớn: “Quỷ đả tường là cái quái gì, trên đời không có quỷ đả tường!!!”
Một câu gào lên này khiến toàn bộ trạm xe điện ngầm yên tĩnh lại. Dường như nhân viên tìm kiếm bên kia máy bộ đàm cũng bị làm cho ngu người, hồi lâu sau mới lắp bắp mở miệng: “Đúng, đúng là không có quỷ đả tường thật… Có phải đội cứu hộ số hai cũng đã đi vào rồi không? Chúng tôi nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ, hình như đang vội vàng xuất phát.”
Bên kia máy bộ đàm im lặng một giây, có vẻ như đang sắp xếp lại từ ngữ.
“Nhưng đã qua mấy phút rồi mà bọn họ vẫn chưa đi tới, khoảng cách cũng rất gần… Bọn họ gấp rút lên đường, chúng tôi cũng không thể ngồi tại chỗ không nhúc nhích được!”
Tiếng báo cáo của nhân viên cứu hộ này không nhỏ, gần như là rống cổ hét lên. Toàn bộ trạm xe điện ngầm yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, nên tất nhiên bọn họ đều nghe được mấy câu nói này.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều im lặng, thậm chí có người nhìn sang nơi khác, không dám nhìn vào sắc mặt của tổng chỉ huy. Vài giây sau, những người đứng gần một ký giả nữ đều nghe thấy cô ta hạ thấp giọng, dùng máy ghi âm thu lại giọng của mình: “Sau khi tai nạn đoàn tàu đứt lìa xảy ra được 45 phút, đội cứu hộ vẫn chưa tới nơi xảy ra tai nạn cách trạm xe 400 mét. Nguyên nhân khám xét và giải cứu xe điện ngầm chậm trễ được cho là do có sự kiện linh dị quỷ đả tường…”
Mọi người đứng túm tụm trong hầm vẫn chưa biết vừa có một trận bão quét qua trạm xe điện, nhưng chính bản thân bọn họ cũng không khá hơn là bao.
Những người ở đây đều là người bình thường lần đầu tiên gặp quỷ, vừa nghe mấy chữ điện Diêm Vương bọn họ lập tức sợ đến choáng váng. Ngay cả gã mập lúc đầu còn kêu đánh kêu giết cậu thanh niên bị thương nặng, bây giờ cũng sắc mặt xanh xao lui về sau.
Dường như muốn chạy trốn nhưng lại không dám đâm đầu vào đường hầm đen ngòm.
Cậu thanh niên xui xẻo sợ đến mức suýt chút nữa đau đến sốc hông: “Ngài nói Diêm Vương muốn giết tôi?”
Trúc Ninh suy nghĩ một chút, dù sao Quỷ Đế và Diêm Vương cũng thuộc hai phe đối nghịch tuyệt đối không đội trời chung, nên cậu lắc đầu nói: “Diêm Vương không muốn giết anh.”
Cậu thanh niên xui xẻo nghe ra hàm ý trong câu trả lời của Trúc Ninh, sắc mặt của cậu ta vốn đã ảm đạm, bây giờ càng xấu hơn rất nhiều. Cả người cậu ta run lẩy bẩy, phải dùng hết sức mới vươn tay ôm lấy được ống quần của Trúc Ninh: “Hai vị cao nhân, xin các ngài làm ơn cứu tôi!!!”
“Không phải tôi tham sống sợ chết, thật sự là khi xem bói, tôi nhìn thấy được đại họa sẽ xảy ra ở Dương Thế trong ba tháng tới… Cho dù tôi liều cái mạng này cũng phải báo động cho toàn thế giới.”
Dường như cậu thanh niên xui xẻo rất sợ Trúc Ninh không quan tâm, cậu ta cố gắng nâng cao tông giọng: “Ý tôi không phải sóng thần động đất, chuyện này còn nghiêm trọng hơn mấy thứ đó rất nhiều! Khụ khụ khụ, đại kiếp đó là…”
Nhìn thấy cậu thanh niên kia sắp bị bọt trộn máu làm sặc chết, Trúc Ninh liền vội vàng gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Là ba tháng sau sẽ có người gõ cửa nhà người dân vào buổi tối, không ai biết bên ngoài là cậu trai trẻ giao hàng hay là hàng xóm sống cách vách mình đã chết cách đây ba năm… Kiếp nạn đó, tôi biết.”
Cậu thanh niên xui xẻo: “Ngài ngài ngài… Ngài biết?”
Thiếu niên không trả lời, vẻ mặt ôn hòa nhưng bên trên viết mấy chữ sáng ngời: Nếu anh chỉ bói được những điều này, anh đã không phải liều mạng đau đớn nguy hiểm suýt chết thảm chỉ để kiên trì tiếp tục sống, có đúng không?
Cậu thanh niên xui xẻo cảm thấy sau gáy mình rét lạnh, cậu ta gần như là gào lên ném ra đòn sát thủ: “Tôi còn bói ra cách chống lại nó…”
Đôi mắt của thiếu niên vụt một phát sáng lên, vội vàng nửa ngồi xổm. Mong mỏi cuối cùng cũng có ai đó sẽ thay thế mang gánh nặng: “Là gì?”
Cậu thanh niên xui xẻo hạ thấp giọng: “Có thể nói ở Dương Thế, năng lực xem bói của tôi không ai bằng… Khi tôi xem đến đại kiếp của thế giới này, dường như có liên quan đến Vô Thường ở Địa Phủ và hung thú Thao Thiết.”
Sắc mặt của thiếu niên lập tức từ trông đợi biến thành thất vọng. Mấy lần cậu muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Nói nhảm!”
Cậu thanh niên xui xẻo nóng nảy: “Ngài nghe không hiểu sao? Là Hắc Vô Thường của Địa Phủ và hung thú Thao Thiết! Cho dù chúng ta không chạm tới được nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu có một phần 10 nghìn khả năng rất nhỏ, có thể làm cho hai người bọn họ dừng chân ở thế giới này…”
Trúc Ninh: Tôi đây đã dừng chân hơn 500 năm rồi, có ích không?
Nhưng có vẻ như mấy câu nói ngắn ngủi của cậu thanh niên xui xẻo kia đã tiết lộ toàn bộ thiên cơ. Oán quỷ chú tạm thời yên lặng đột nhiên bắn ngược, sau khi trải qua mấy phút “ủ rượu”, sức mạnh càng tăng nhiều hơn trước.
Cậu thanh niên xui xẻo còn chưa nói hết nửa câu sau, toàn bộ đường hầm đã bắt đầu run lắc. Trong tiếng nổ vang dữ dội, những hòn đá nhỏ vụn và đất cát xen lẫn bùn đất rơi xuống lả tả.
“A a a a a —— —— ”
“Đường hầm sắp sập!!!”
“Cứu mạng!!!”
Cái thứ Oán quỷ chú đến từ Âm Giới này giống như một con rắn khổng lồ bị chọc giận, rốt cuộc nó cũng ngừng trườn bò vờn quanh, chuẩn bị một táp nuốt trọn con mồi không còn đường trốn.
Ngay lúc mọi người kinh hoảng khóc thút thít, trong mắt gã mập thoáng nổi lên hung quang cực kỳ không cam tâm. Trong lúc đất rung núi chuyển, gã nhặt một cục đá nhọn trên đất, vừa gào lên vừa lảo đảo nhào tới cậu thanh niên xui xẻo: “Dù mang tội danh giết người trên lưng tao cũng không thể để mình bị mày làm liên lụy, chết một cách không rõ ràng! Mày chết đi!!!”
Trúc Ninh thở dài, đưa tay lôi quỷ hồn của cậu thanh niên ra khỏi cơ thể: “Hay là để tôi làm cho.”
Gã mập cầm cục đá xông tới và hành khách đứng trên lề đường không nhìn thấy quỷ hồn trong tay Trúc Ninh.
Bọn họ chỉ thấy cậu thiếu niên bí ẩn kia vươn tay ấn xuống ngực của cậu thanh niên kia một cái. Cậu thanh niên vốn đang vùng vẫy định đứng lên đột nhiên cứng đờ như tượng gỗ, sau đó mềm nhũn tê liệt té xuống, hai mắt trợn tròn tắt thở, chết không nhắm mắt.
Oán quỷ chú chợt mất mục tiêu, cảnh tượng đất rung núi chuyển trong hầm dừng lại, tất cả trở nên tĩnh lặng.
Dưới ánh đèn huỳnh quang yếu ớt của tấm biển quảng cáo, chỉ có bụi đất đầy trời rơi lả tả và cái xác trên đất chết một cách thê thảm.
Ngay cả gã mập nảy sinh ý đồ ác độc cầm đá trong tay, ánh mắt của gã khi nhìn về phía Trúc Ninh cũng tràn đầy sợ hãi. Còn anh nhân viên an ninh xe điện ngầm thì sợ đến mức tè ra quần, run rẩy đứng không vững.
Người giấy nhỏ lạnh lùng nói: “Chỉ cần quỷ hồn của cậu ta trở lại cơ thể, Oán quỷ chú vẫn sẽ tiếp tục kéo đến.”
Trúc Ninh dừng hành động ép quỷ hồn của cậu thanh niên trở lại cơ thể.
Người giấy nhỏ nhìn về phía quỷ hồn cậu thanh niên đang khóc lóc ôm cái xác của mình. Nó nhàn nhạt ra lệnh: “Cái xác rất nặng, tự ngươi vác đi.”
Người giấy nhỏ rất tự nhiên dùng quỷ ngữ để nói chuyện với quỷ hồn. Thế là mọi người trong hầm nhìn thấy cái xác chết thảm đau đớn, máu me dầm dề, run lẩy bẩy bay lên lắc lư giữa không trung.
“A a a a a —— —— ”
“Quỷ!!!!!”
Lúc này không cần Trúc Ninh chỉ huy, tất cả mọi người đã bắt đầu chạy ra ngoài như ong vỡ tổ. Đúng lúc người giấy nhỏ biến thành một ngọn ma trơi màu xanh âm u để chiếu sáng đường cho đám người chạy trốn, thành công khiến tốc độ và tiếng thét chói tai của đội quân chạy trốn tăng thêm một bậc.
Nhưng cực độ khủng hoảng lại dẫn tới té nhào. Còn chưa chạy được năm mươi mét, mọi người đã lảo đảo té đè lên nhau. Bọn họ đã dùng hết mớ máu gà mới vừa “tiêm” vào người, vì thế trạng thái của bọn họ biến thành tay chân như nhũn ra, bò cũng không bò dậy nổi.
Còn quỷ hồn cậu thanh niên xui xẻo vừa lau nước mắt vừa gánh cơ thể máu me của mình chạy theo sau lưng thiếu niên.
Mọi người tiếp tục chạy về trước. Chừng nửa phút sau, mượn ánh sáng âm u của ma trơi, mọi người nhìn thấy một nhóm nhân viên cứu hộ mặc áo huỳnh quang màu xanh lá cây chuyên dụng. Những người cứu hộ này xếp thành hàng đi vòng quanh đường hầm, ai nấy cũng mệt mỏi thở hồng hộc.
Thấy tiểu đội chạy trốn sợ đến mức không dám chạy về phía trước, Trúc Ninh chỉ đành mở miệng thăm dò: “Mọi người là đội cứu hộ đúng không? Chúng tôi là những người bị kẹt trong toa xe cuối cùng.
Mười mấy người đi vòng quanh như trút được gánh nặng, lấm lét nhìn trái nhìn phải nói: “Chúng tôi là đội cứu hộ!”
Trúc Ninh lớn tiếng nói: “Mọi người bị quỷ đả tường nên mới đi vòng quanh.”
Đội cứu hộ cực kỳ kích động như gặp được tri kỷ: “Đúng vậy đúng vậy! Chúng tôi gặp quỷ đả tường, chỉ có thể đi vòng quanh một hình bầu dục 5m x 2m!”
Oán quỷ chú vẫn chưa được giải, Trúc Ninh không nghĩ ra được chú pháp đối kháng trực tiếp. Nhưng thân thể của cậu thanh niên mất hồn phách có lẽ không kiên trì được lâu, chẳng mấy chốc sẽ biến thành xác thật. Thế là cậu chỉ có thể nói: “Trong số chúng tôi có người bị thương, hay là trước mọi người cứ đi vòng quanh như thế, chúng tôi dẫn người đi trước rồi sẽ quay lại ngay, được không?”
Đội trưởng của đội cứu hộ cực kỳ mừng vui yên tâm. Đầu tiên ông ta ra lệnh cho các đội viên nghỉ ngơi tại chỗ, sau đó nhiệt tình nói với hướng ngược lại: “Nhanh nhanh nhanh, mọi người không bị quỷ làm mờ mắt mau đi trước đi. Nhân viên cứu hộ chúng tôi không thể trở thành người gây phiền toái cho công tác cứu hộ được.”
Thế là nửa phút sau, đội cứu hộ đang đi thành hình bầu dục dừng lại, đứng bất động tại chỗ. Đoàn người Trúc Ninh chen qua đội cứu hộ, đáp lại một câu rồi men theo dọc đường hầm đi ra ngoài.
Bên ngoài đường hầm.
Trải qua âm thanh chấn động vừa rồi và nguồn điện bị cúp trong thời gian ngắn. Sắc mặt của tổng chỉ huy cực kỳ khó coi.
Đám phóng viên hùng hổ dọa người: “Ngài muốn quy chuyện đường hầm xe điện ngầm chấn động sụp đổ về sự kiện linh dị, còn chất lượng công trình và đội cứu viện đi vào không tìm thấy xe điện ngầm thì không gặp bất cứ vấn đề gì, có đúng không?”
Sắc mặt tổng chỉ huy tái xanh, gượng gạo thừa nhận: “Tất cả việc này đều là lỗi của chúng tôi, mới vừa rồi chẳng qua là vì nhân viên cứu hộ căng thẳng nên lỡ lời. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đổ trách nhiệm lên những thứ không tồn tại.”
Phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi: “Nhưng tại sao trong quá trình nhân viên cứu hộ nghiêm túc tìm kiếm lục soát xe điện ngầm, lại căng thẳng đến mức gào lên quỷ đả tường?”
Tổng chỉ huy bị dồn ép đến không biết xử lý thế nào, ông ta đổ đầy mồ hôi, la lên: “Vẫn chưa có tin tức của nhân viên bị kẹt sao?”
Nhân viên xe điện ngầm nhìn quanh miệng đường hầm: “Không có… Không không, có người đi ra, là nhân viên trên tàu đi ra!”
Nhân viên cầm đèn pin cố gắng soi vào trong. Gần trăm người trong trạm xe điện ngầm nín thở chờ đợi, mấy cái máy quay phim của đài truyền hình đồng loạt nhắm ngay miệng đường hầm, một loạt tiếng chụp hình tách tách tách tách.
Nhân viên hô lên: “Hai đội cứu hộ tạm thời mất tích, nhưng nhân viên bị kẹt đi ra, hình như còn có người chết…”
Tổng chỉ huy nôn nóng rống to: “Bọn họ mang theo người chết?”
Sắc mặt của nhân viên trắng bệch, chỉ vào cái xác của cậu thanh niên treo lơ lửng: “Người chết… tự bay ra.”