Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
  3. Chương 121: Bóng ma ở thành phố Ngọc (5)
Trước /309 Sau

Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 121: Bóng ma ở thành phố Ngọc (5)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Từ đầu đến giờ nữ cổ dài bò trên trần nhà vẫn luôn nhìn chằm chằm Tiểu Vũ là đứa trẻ nhát gan nhất. Cổ của bà ta bị gảy nên không có cách nào tự do di chuyển và rẽ ngoặt, chỉ có thể từ từ rũ xuống giống như dây leo.

Với góc nhìn của bà ta chỉ có thể nhìn được phía trước, không thấy được phía dưới.

Vì vậy, các bạn nhỏ ngừng thở, nhìn cái đầu kia từ từ hạ xuống.

Ba, hai, một…

Các bé nhìn thấy cái đầu kia rơi vào miệng của bóng lông mập, không ít bạn nhỏ ngạc nhiên vui mừng đến thốt lên một tiếng “oa”!

Nhưng mà, ngay một giây trước khi bóng lông nhỏ nhắm tịt mắt muốn khép miệng, giác quan thứ sáu của nữ cổ dài rốt cuộc phát huy tác dụng. Dường như bà ta cảm nhận được nguy hiểm cấp bách ở ngay trước mắt, lập tức theo bản năng rụt cổ lại.

Các bạn nhỏ cực kỳ thất vọng: “Hầy…”

Ngay lúc các bạn nhỏ chờ đợi cái đầu hạ xuống một lần nữa giống như chơi trò chơi, nữ cổ dài mượn công phu lắc lư cái đầu liếc xuống nhìn thấy: Một cái miệng to như chậu máu và hơn hai trăm chiếc răng nhỏ nhọn hoắc sáng long lanh!

Nữ cổ dài thét chói tai như bị gãy cổ, tay chân bám trên trần nhà không nắm chắc, cả “người” quỷ rớt xuống bẹp bẹp bẹp như con gà đập xuống mép giường rồi rơi xuống sàn nhà. Cái cổ dài đáng thương bị cơ thể tròn trịa của bà ta đè ở dưới, một tiếng rắc giòn giã vang lên, xương cổ của bà ta gãy đôi, quỷ khí lũ lượt tràn ra.

Sau đó quý bà cổ dài lập tức biến thành quý bà cổ lệch, tay chân luống cuống kéo cái cổ lệch sang một bên chạy ra khỏi phòng ngủ. Trong lúc đó còn té ngã ba lần rồi mới hốt hoảng chạy vòng qua giường nhỏ, vọt ra khỏi cửa như một cơn gió.

Hai cảnh sát người diêm cực kỳ cảnh giác, ngay khi thấy ma nữ trung niên cổ lệch định chạy trốn, bọn họ liền anh dũng nhảy xuống giường đuổi theo.

“Bà đứng lại đó!”

“Bà đã làm gì với ba đứa nhóc kia?”

“Đứng lại, chúng tôi là cảnh sát…”

Cũng không biết tại sao bà ta chỉ biết chạy khập khễnh về phía trước, dường như ma nữ trung niên cổ lệch kia không biết quỷ có khả năng mượn âm phong để bay. Hai cảnh sát người diêm vung chân chạy như điên đuổi theo, nhưng vì chênh lệch ngoại hình nên cuối cùng bị bỏ lại xa xa.

Bóng lông nhỏ khép miệng lại, ngu ngơ mở mắt ra.

Các bạn nhỏ vội vươn tay vuốt ve lớp lông tơ của thỏ bông xù, cậu một lời tớ một câu an ủi, thậm chí có bé còn lấy kẹo trái cây mình giấu dưới gối, định đút cho bóng lông mập đáng thương không ăn được thức ăn dâng tận miệng.

Cũng không quá lâu, đám trẻ con đã ngã trái ngã phải trên giường nhỏ xung quanh vòng sáng, ngủ thật say.

Còn bóng đen nho nhỏ gọi là Lan Lan vẫn luôn ngồi trong bóng tối, cuối cùng bé vẫn không dám đi tới mà ngồi chơi đùa một mình trên chiếc giường gỗ nhỏ không có một bóng người.

Không biết tại sao, khi đứng ở khoảng cách gần, dường như bóng lông nhỏ cảm thấy khí âm trên người bóng đen nhỏ còn nồng đậm hơn rất nhiều so với quỷ nữ cổ dài.

Không giống các bạn nhỏ ngây thơ trong vườn trẻ, chỉ biết an ủi lẫn nhau và mừng rỡ không thôi khi thấy người bạn nhỏ của mình xuất hiện sau khi mất được một năm. Bóng lông nhỏ lại có hơi sợ, suốt toàn bộ thời gian cậu chỉ nhìn chòng chọc bóng đen nho nhỏ ở đằng xa, không dám thả lỏng chìm vào giấc ngủ.

Kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng, cả thành phố Ngọc dường như được một lớp sương lạnh lẽo dày đặc ẩm ướt đắp lên, ngay cả tiếng ve kêu mùa hè cũng bị mất tiếng, xung quanh yên tĩnh hiu quạnh đến đáng sợ.

Đám trẻ ngủ say chìm vào giấc mộng vô thức kéo chăn che kín mình, nhưng không giật mình tỉnh giấc.

Còn bóng đen nhỏ trên giường gỗ cũng ngừng chơi một mình, bé nhìn chằm chằm sang bên kia… Trong vòng vài giây này, bé con gần như không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn bóng lông nhỏ vẫn còn thức đang nằm trên giường.

Ngay lúc nhịp tim của bóng lông nhỏ càng lúc càng nhanh, sắp trồi lên cổ họng văng ra ngoài. Rốt cuộc bóng người nhỏ cũng quay đầu không nhìn bóng lông mập nằm giữa những đứa trẻ nữa, ngược lại bé có chút buồn bã nhìn chằm chằm cửa phòng học.

Bóng đen nhỏ bò xuống giường, biến mất khỏi tầm mắt của bóng lông nhỏ.

Nhưng vài giây sau, bóng lông nhỏ lại nghe thấy tiếng chân trần giẫm lên sàn gỗ thùng thùng thùng của trẻ con, từ xa đến gần.

Bóng lông nhỏ nằm phía sau gối, chỉ để lộ ra cặp mắt to tròn nhìn ra ngoài, cậu căng thẳng lắng nghe tiếng thùng thùng thùng càng lúc càng rõ ràng. Tiếng thùng thùng đi qua giường ngủ, sau đó chậm rãi dời về phía phía sau phòng ngủ.

Nơi đó còn có một cánh cửa gỗ đóng kín khác.

Tiếng bước chân thùng thùng ngừng lại.

Khu vực cánh cửa cuối phòng học gần như là một màu đen kịt, nhưng mà thị lực của bóng lông nhỏ tốt hơn người thường, cậu có thể thấy loáng thoáng một bàn tay nhỏ xanh đen nắm tay nắm cửa. Chốt cửa đầy bụi bặm chậm rãi chuyển động, sau đó ken két mở ra.

Tiếng bước chân cực kỳ nhẹ dời ra ngoài cửa, đi ra khỏi phòng ngủ.

Bóng lông nhỏ không biết cánh cửa kia dẫn đi đâu, cậu chỉ biết vào thời điểm bóng đen nho nhỏ kia đi lướt qua người cậu, trên người bé tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo không hề thua kém lệ quỷ.

Sau khi bóng người bé nhỏ rời đi, phòng ngủ ấm áp trở lại. Bóng lông nhỏ hít sâu một hơi lặng lẽ bò xuống giường, nhấc chân ngắn đi theo. Bóng lông nhỏ chạy bên dưới gầm giường tới trước cửa gỗ. Phía sau cánh cửa gỗ là một màu đen ngòm đưa tay không thấy năm ngón, không biết thông đến nơi nào.

Bóng lông nhỏ lấy hết can đảm tập trung tinh thần điều động năng lực thiên nhãn, sau đó mở hai mắt ra lần nữa…

Cảnh tượng trước mắt thay đổi hoàn toàn. Đây là một hành lang hẹp dài, trên sàn nhà có một chuỗi dấu chân nhỏ xíu dính âm khí âm u kéo dài đến cuối hành lang.

Cho dù là bên trong phòng ngủ hay là trong hành lang cũng tràn ngập sương mù âm u nhàn nhạt, mang theo cảm giác lạnh thấu xương xua mãi không tan. E rằng toàn bộ thành phố Ngọc đều giống thế này, âm khí hồi phục, bách quỷ dạ hành.

Bóng lông nhỏ tự cổ vũ cố gắng mười lần mới lấy hết can đảm đi vào hành lang. Trên hành lang có một vài cửa gỗ không có khóa, thậm chí có một cửa gỗ mở ra một khe nhỏ. Bóng lông nhỏ khịt khịt mũi, một thứ mùi quen thuộc có thể ngửi thấy trong nhà vệ sinh tràn ra từ trong cánh cửa gỗ khép hờ, là mùi nước khử trùng hỗn tạp khó ngửi. Nơi này hẳn là nhà vệ sinh và buồng chứa dụng cụ vệ sinh của nhà trẻ.

Còn bên trong cánh cửa cuối hành lang có lẽ là phòng chứa đồ linh tinh. Vì trong hộp giấy chất đầy trước cửa có một đống đồ lặt vặt như quả banh xì hơi, vợt cầu lông gãy, quả cầu trụi lông, vân vân… Dường như bên trong chứa rất nhiều nên mấy thứ này bị dời ra ngoài tạm thời.

Nhưng chẳng mấy chốc bóng lông nhỏ biết tại sao phòng chứa đồ lại không chứa hết. Bởi vì xuyên qua cửa gỗ bị đẩy ra, cậu nhìn thấy cô giáo vườn trẻ đang nằm co ro ngủ trên tấm đệm được ghép từ mấy cái rương trong phòng chứa đồ. Cũng không biết cô giáo vẫn luôn trung thành lấy lòng quỷ thần này đang sợ cái gì, mà lại trốn trong phòng chứa đồ lúc nửa đêm, cái nơi khó mà bị phát hiện, chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hiển nhiên cô ta không trốn được. Bởi vì bóng người nho nhỏ đó đang đứng trên cái rương bị cô giáo xem như cái gối, cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của cô ta.

Bây giờ cách rất gần nên bóng lông nhỏ có thể nhìn thấy, đứa trẻ qua đời một năm trước mặc áo tay ngắn in hình hoạt họa, chiếc áo bị máu thấm ướt đỏ, trên trán có một vết thương hình tròn lớn chừng đồng tiền xu, máu từ đó chậm rãi chảy ra.

Quảng cáo
Trước /309 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Copyright © 2022 - MTruyện.net