Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Trúc Duy Tân nhận được cuộc gọi từ Trúc Ninh, giọng của chú rất ngạc nhiên mừng rỡ. Mặc dù các lãnh đạo không rãnh, Ban điều tra đặc biệt không có cách nào quan tâm vụ án mập mờ này. Nhưng khi nghe tin Trúc Ninh sẵn lòng dùng thời gian sau giờ làm để đi qua xem xét một chút, Trúc Duy Tân lại trở nên vô cùng áy náy:
“Tiểu Trúc, cháu mới vừa nhận chức một tháng, bây giờ đột nhiên xin nghỉ có phải không ổn lắm không? Nghe nói khi còn bé thân thể của cháu không khỏe mạnh, học được lên đến đại học không hề dễ dàng, cháu đừng vì chuyện của chú út mà nghỉ việc.”
Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh: “Bây giờ vừa lúc cháu có việc ở thành phố C, chốc lát nữa cháu sẽ qua đó.”
Nửa tiếng sau, Trúc Ninh tạm biệt các đồng nghiệp ở thành phố Ngọc, mượn Hoàng Tuyền Lộ đi tới thành phố nơi chú út của cậu ở.
Sau khi Trúc Duy Tân tốt nghiệp đại học đã đăng ký hộ khẩu ở thủ phủ của một tỉnh kinh tế lớn, bây giờ đã mua được một căn nhà thổ cư rộng 120 mét vuông ở phố Tài Chính thuộc thành phố C.
Bây giờ chú đang là giám đốc điều hành liên doanh, thành gia lập nghiệp, có nhà có xe, nên mới tập trung vào việc đào tạo con trai trở thành tinh anh. Quả thật, đối với thân thích nhà họ Trúc “Khiêu đại thần”* chẳng khác gì người xa lạ.
* 跳大神/Khiêu đại thần: Là một nghi lễ dân gian được lưu truyền, cần hai người mới hoàn thành được. Ngày nay, hoạt động này bị xem là mê tín phong kiến, nhưng cũng được xếp vào nghệ thuật dân gian và vẫn được lưu truyền.
Sau khi Trúc Ninh nhấn chuông cửa thì được một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lịch sự ra mở cửa, “Cậu là… Cậu là Trúc Ninh?”
Quả thật tướng mạo của Trúc Ninh và người nhà họ Trúc không có chỗ nào giống nhau, hơn nữa nhìn kiểu gì cũng như chỉ mới mười bảy mười tám tuổi. Trúc Duy Tân xác nhận nhiều lần mới chắc chắn cậu thiếu niên này chính là đứa cháu mà mình chưa từng gặp mặt.
Vì vậy Trúc Duy Tân càng áy náy, vẫn luôn cho rằng nhà họ Trúc rất nghèo. Trúc Ninh người yếu nhiều bệnh từ nhỏ vì không có khoa học điều dưỡng, hơn hai mươi hai tuổi mà nhìn giống như trẻ vị thành niên.
“Tiểu Trúc, cháu mau vào đây ngồi!” Trúc Duy Tân vội vàng cầm dép cho Trúc Ninh, “Không phải chú út cố tình không quan tâm tới cháu, thật sự là… Lúc ấy ông nội cháu không muốn cho chú học đại học, mà muốn chú xử lý mấy thứ phong kiến mê tín đó cả đời…”
Ở trong mắt Trúc Duy Tân, chú đã thành công tự mình đón nhận giáo dục khoa học một bước lên mây. Nhưng trơ mắt nhìn đứa trẻ ốm yếu Trúc Ninh này chịu đựng bị tập tục xây bã rượu đầu độc ở thôn quê, từ nhỏ đến lớn thiếu bác sĩ thiếu ăn… Vô cùng ác nghiệt ích kỷ.
Trúc Duy Tân đổ sạch ly cô ca ướp lạnh mình chuẩn bị từ trước, đổi thành rót nước ấm cho Trúc Ninh, sau đó tìm kiếm một loạt số điện thoại trong danh bạ.
“Tiểu Trúc, chú có quen với trưởng khoa của bệnh viện Tam Giáp trong thành phố, người này là tiến sĩ mới du học từ nước ngoài trở về. Cháu đến chỗ người này một chút, làm kiểm tra sức khỏe toàn diện để xem rốt cục là bệnh gì… Chi phí chú lo.”
Trong đầu Trúc Ninh hiện ra một hình ảnh như thế này: Mấy vị chủ nhiệm khoa cùng xem bệnh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cái miệng to rộng hai mét và hơn hai trăm chiếc răng nhọn trong phim X quang.
Trúc Ninh không thể không đổi chủ đề: “Chú út, bây giờ cháu đã ổn lắm rồi, kiểm tra thể dục thể thao hồi đại học cơ bản qua môn… Thế, em họ gặp phải chuyện gì ở trường vậy ạ?”
Ở trong mắt Trúc Duy Tân, cái ngành điều tra vụ án đặc biệt này còn đáng tin cậy hơn các khoa trong bệnh viện Tam Giáp, cao không thể chạm tới.
Thậm chí chú còn không biết Trúc Ninh làm thế nào mà được trúng tuyển. Nhưng nếu Trúc Ninh là một thành viên của Ban điều tra đặc biệt, thì đó chính là được mạ thêm một lớp vàng, dù bản thân không có chỗ hơn người nhưng vẫn được đứng chung dưới một mái hiên với giới cảnh sát hình sự uy tín.
Hóa ra em họ của Trúc Ninh, Trúc Vũ Hiên, lúc trước từng học bốn năm ở lớp học vị thành niên tại một trường trung học công lập trọng điểm. Nhưng khi lên lớp mười, chi bộ giáo dục ở thành phố C nghiêm lệnh không cho phép mở mô hình các lớp thực nghiệm. Nếu Trúc Vũ Hiên muốn tiếp tục học chỉ có thể chuyển từ trường bốn năm sang sáu năm cấp hai để lên cấp ba.
Trúc Duy Tân thật sự nôn đến độ không chịu được, vốn con trai mình mười lăm mười sáu tuổi là có thể thi lên đại học, thế mà bị cản trở suốt hai năm. Việc này chẳng phải tương đương với lưu ban vô duyên vô cớ sao? Đã vậy còn bị lưu ban hai lần.
Vì vậy, Trúc Duy Tân không thể không tìm kiếm các trường học tư thục hạng sang ở khắp nơi trong thành phố C. Miễn là các nguồn tài nguyên giáo dục có thể theo kịp thời đại, thuận lợi nhảy lớp mà vẫn có thể giữ nguyên kế hoạch học xong các cấp trung học trong bốn năm, sau đó xin xuất ngoại ra nước ngoài học đại học.
“Trường trung học Derson là trường quý tộc tốt nhất ở thành phố C.” Trúc Duy Tân mở một trang mạng trên điện thoại, sau đó lật ngược lại đưa cho Trúc Ninh xem, “Mặc dù tỷ lệ không cao nhưng họ tập trung vào đào tạo toàn diện. Sau khi kiểm tra thông tin, chú mới phát hiện có mấy tên tuổi lớn chú quen biết trong giới cũng tốt nghiệp từ Derson… Có thể nói ngôi trường này tốt hơn nhiều so với trường trung học cơ sở mà Vũ Hiên từng học.”
Trúc Ninh bưng ly nước ấm còn bốc hơi nóng, do dự mở miệng: “Vậy sao chú lại báo cáo trường học với cảnh sát?”
“Tin tức trên mạng toàn là nói bậy nói bạ, thành tích trong các cuộc thi của Vũ Hiên vẫn luôn đứng nhất lớp!” Trúc Duy Tân đẩy kính, hiển nhiên chú rất tức giận, trong giọng nói hiện rõ sự kiêng kỵ và khủng hoảng: “Nhưng trong trường trung học có mấy đứa con trai con gái là con của sếp lớn, chắc chắn trong số bọn chúng có những đứa tâm lý biến thái, thế nên mới che giấu được chuyện giết người trong trường học.”
Trúc Ninh: “Giết người?”
Trúc Duy Tân lại lướt điện thoại, tìm ra một tấm hình mơ hồ bị censor: “Đây là bạn học cùng lớp của Vũ Hiên, buổi tối bị mấy đứa khác treo cổ ngay cửa sau phòng học. Sáng hôm sau tiết thứ nhất, cả một lớp ai cũng nhìn thấy.”
Nhìn Trúc Ninh bây giờ còn ngơ hơn cả mấy tác phẩm trường phái ấn tượng: “Dạ…?”
“Lúc Vũ Hiên lén chụp lại rồi gửi cho chú, chú thấy rất rõ ràng. Đứa nhóc trong hình thè lưỡi ra, da tím bầm, là chết do nghẹt thở. Tình trạng tồi tệ này chắc chắn không lớp hóa trang nào có thể làm được.”
Trúc Ninh nghe kể xong, cảm giác cả người hơi ớn lạnh mặc dù bây giờ đang là mùa hè, cậu im lặng hớp một chút nước nóng.
Trúc Duy Tân lục lại lịch sử trò chuyện của mình với con trai, màu sắc trong tấm hình lại là một thứ mơ hồ, “Nhưng năm phút sau, bức hình đột nhiên trở nên mơ hồ, ngay cả chuyển tiếp cũng giống vậy. Có lẽ cha mẹ của những học sinh kia, cũng chính là đám ông lớn, xúi giục nhân viên internet làm thế.”
Trúc Ninh cũng muốn nhìn xem bức hình kia, đúng là rất khó để xác định đó là do người làm hay quỷ làm, nhưng cậu lại cảm nhận được quỷ khí nhàn nhạt cách màn hình điện thoại di động.
Trúc Ninh: “Nhưng trong tin tức có nói vụ án mưu sát xảy ra rất nhiều lần?”
Trúc Duy Tân gật đầu, giọng hơi gượng gạo: “Quả thật Vũ Hiên có nói với chú rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này là chụp được hình. Lúc trước chú toàn cho rằng là do thằng bé không lo tập trung học hành nên mới…”
Sau đó Trúc Duy Tân chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng trong một trường học chắc chắn không thể xảy ra nhiều vụ án mưu sát như vậy, nếu không thì còn ra thể thống gì nữa?”
Trúc Ninh: “…” Cũng không hẳn là vậy đâu ạ.
Trúc Duy Tân còn đang chờ vị điều tra viên Ban điều tra vụ án đặc biệt Trúc Ninh có thể phân tích ra đầu mối khoa học gì đó từ các khối censor. Trúc Ninh lại đặt ly nước nóng xuống, thuận theo đó hỏi: “Bây giờ kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, em họ đã tìm được trường để chuyển đi chưa?”
Trúc Duy Tân: “Khối mười hai của trường trung học Derson bắt đầu đi học trở lại vào đầu tháng tám, tất cả học sinh phải ở lại trường, không được tùy tiện xin nghỉ về nhà, nếu không sẽ bị đuổi.”
Trúc Ninh kinh ngạc: “Em họ vẫn còn học ở trường trung học Derson?”
Trúc Duy Tân hơi lúng túng: “Đúng vậy…”
Trúc Ninh hơi khó hiểu, những phụ huynh này xem việc giáo dục chất lượng tốt và học lên cao quan trọng hơn mạng sống của con cái mình?
Nhưng sự thật là, đồn cảnh sát địa phương không chịu chú ý tới vụ án này là vì: Một, không có phụ huynh của người bị hại báo án. Hai, bức hình mờ ảo đó càng giống như hình vẽ áo lông hơn là hiện trường vụ án mưu sát.
Trường học khăng khăng mấy lời tố cáo là phỉ báng, những phụ huynh của học sinh khác không ai cho con em nhà mình nghỉ học. Bây giờ lớp mười hai đã nhập học, tìm trường để chuyển đi thật sự không kịp. Trúc Duy Tân cũng chỉ có thể để con trai tiếp tục đi học, rồi tự mình tìm người điều tra.
Sau đó chú cho rằng thủ phạm là mấy đứa con biến thái của các ông chủ lớn. Tuy nhiên, vì tụi nó vẫn được xếp vào dạng anh tài tầng tầng lớp lớp của trường trung học Derson, cho nên trường học vẫn tiếp tục cho học sinh lên lớp.
Sau khi Ban điều tra đặc biệt suýt chút nữa bị diệt toàn bộ, Trúc Ninh không muốn để chuyện này có bất kỳ dính líu nào đến Ban điều tra đặc biệt. Nhưng nếu không mượn danh của Ban điều tra đặc biệt, sẽ rất khó tiến vào khu ký túc xá trường học được quản lý nghiêm ngặt để điều tra.
Trúc Duy Tân vẫn mong Trúc Ninh báo cáo vụ án này lên lãnh đạo, nhưng Trúc Ninh vẫn giữ vững lập trường: “Với vụ án như thế này, cháu cần phải đến hiện trường thăm dò mới tìm được nhiều đầu mối hơn. Bây giờ Ban điều tra đặc biệt đang trong giai đoạn nhạy cảm, không thể công khai quá trình điều tra vụ án.”
Trúc Duy Tân trù trừ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng thăm dò: “Tiểu Trúc, nếu không thì, cháu lấy thân phận học sinh vào xem một chút?”
Trúc Ninh: “Dạ?”
Đúng lúc quản lý trong công ty của Trúc Duy Tân có một đứa con học lớp mười hai chuẩn bị chuyển vào trường. Vừa nghe Trúc Duy Tân nói như vậy, người nọ không còn dám đưa con trai mình đến học.
Cho đến một buổi chiều chủ nhật, Trúc Ninh kéo rương hành lý ngồi trên xe của đồng nghiệp của chú Trúc Duy Tân, được đưa đến trường trung học Derson ở ngoại ô thành phố.
Trong thành phố bị kẹt xe, Trúc Ninh nhắm mắt ngủ mười mấy phút. Sau đó, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu bị một tràn mùi thơm hỗn tạp như mùi của tiệm bán cù lao ở phía xa xa xộc thẳng vào mũi, làm cậu từ từ thức dậy.
Trúc Ninh xoa xoa gò má áp ra dấu, vô thức nhìn ra ngoài… Chạng vạng tối, trường trung học Derson uy nghiêm cao vút như lâu đài thời trung cổ cách đây ngàn năm, tòa kiến trúc trung đại xa hoa bị khói đen như mây mù bao phủ.
Rốt cuộc là ở đây có bao nhiêu âm quỷ thế?