Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thật may học sinh trên hành lang đã tản đi hết. Nếu không, có lẽ sẽ có vài người bị hù chết khi đột nhiên đối diện với gương mặt mới của Hòe Tử Lâm.
Ngay cả hai tên “đàn em” của Hòe Tử Lâm cũng sợ tới mức nhảy cao ba thước!
Chỉ thấy trước cú đá đạp giễu cợt của Chuyên Lượng, Hòe Tử Lâm thành công chống đất ngồi dậy, nhưng mà cái “đầu” nằm ở phần trên cái cổ… Thì có vẻ không hẳn như vậy?
Đây không thể xem là một cái đầu. Mà giống như một đống giấy dán tròn trịa bị chất khí nào đó thổi phồng lên. Nơi vốn nên có miệng, lỗ mũi, lỗ tai lại bị vẽ nguệch ngoạc, chỉ có cặp mắt là còn chút thần thái.
Trong hai cái vòng tròn lớn tượng trưng cho hốc mắt là hai con ngươi bóng loáng màu đen to như ngọc trai. Chúng thể hiện rõ trạng thái trước sau như một của Hòe Tử Lâm: Một mảnh đen thui, sâu không thấy đáy…
Dường như Hòe Tử Lâm vô cùng nghi hoặc, cặp mắt chưa kịp vẽ lông mi nháy mấy cái, cái miệng bị xé xiên xẹo kéo giãn ra, giọng nói ồm ồm như bị viêm họng: “Cái mặt hai đứa chúng mày như thế là có ý gì, lúc nãy ai đá tao?”
Theo cái miệng lúc mở lúc đóng của Hòe Tử Lâm, tờ giấy bị xé toạc thành cái động lớn, có thể nhìn thấy vách tường hành lang phía sau thông qua cái “động”.
Nam sinh béo tốt bên cạnh Chuyên Lượng sợ tới mức ré lên một tiếng vang tận mây xanh, trong nháy mắt hóa thành một luồng khói xanh xuyên tường chạy mất dạng.
Hòe Tử Lâm lập tức kinh hãi, lông mày được vẽ từ hai nét bút chì nhíu lại, cái miệng xé ra từ tờ giấy lúc đóng lúc mở: “Chuyên Quý mày điên rồi sao! Nội quy trường Derson quy định tuyệt đối không cho phép hiện nguyên hình, mày không muốn sống hả?”
Nhưng mà Chuyên Quý đã hóa thành khói xanh bay mất dạng, Chuyên Lượng không quan tâm em trai hoảng sợ chạy trốn, ngược lại còn can đảm tiến lên, lắp bắp nói: “Hòe Tử Lâm, đừng quan tâm Chuyên Quý… Ngoại hình của mày bây giờ không chỉ sẽ bị nắm được chuôi, mà mày, mày…”
Ma bệnh Chuyên Dịch thì lại vui vẻ, sau khi nhìn thấy bộ dạng của hai thằng em và Hòe Tử Lâm, sắc mặt vốn ủ dột tái nhợt nay lại đỏ ửng vì khoái trá, như thể đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Còn Trúc Vũ Hiên thì thật sự sợ đến choáng váng, cậu ta run rẩy liều chết xông tới kéo Trúc Ninh chạy hướng ngược lại: “Má ơi, Hòe Tử Lâm biến dị ngay lúc sáng sớm, chúng ta chạy mau!!!
Vừa nói vừa kéo Trúc Ninh và Chuyên Dịch vọt vào phòng 212, đóng cửa một cái ầm rồi run lẩy bẩy xoay khóa cửa. Sau đó đẩy một đống đồ linh tinh sột soạt chặn cửa.
Nếu không phải vì Chuyên Dịch chạy hết nổi, thậm chí Trúc Vũ Hiên đã định kéo hai người nhảy cửa sổ ban công chạy trốn.
Vốn Chuyên Dịch không có bị gì, thậm chí còn rất vui vẻ khi thấy gương mặt của Hòe Tử Lâm. Nhưng khi bị Trúc Vũ Hiên kéo chạy như điên gần mười mấy mét, cậu ta suýt chút nữa đã mệt tới tắt thở, “Trúc, Trúc Vũ Hiên… Đừng làm việc vô ích, cửa phòng mở hướng ra ngoài…”
Trúc Vũ Hiên sợ tới thét lên: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Suốt toàn bộ quá trình Trúc Ninh vẫn luôn trong tâm thế người ngoài cuộc, một tay xách cặp, một tay bị em họ lôi kéo lảo đảo vào phòng. Đến bây giờ cậu vẫn không hiểu, đầu của Hòe Tử Lâm… Đi nơi nào?
Mặc dù bản thể của Hòe Tử Lâm là một con quỷ không đầu nhưng ban ngày đi học bắt buộc phải có đầu. Cứ cho là cái đầu được ngưng kết từ âm khí mà thành đi, nhưng cũng không thể bị một cái cặp sách đập nát vụn không còn sót lại một chút cặn chứ!
Chuyên Dịch không ngừng ho khan kéo Trúc Vũ Hiên nhưng không cản cậu ta được, cứ thế nhìn Trúc Vũ Hiên run run lấy điện thoại di động ra bấm 110.
Đúng lúc này Trúc Ninh đột nhiên nhận ra một vấn đề…
Cậu lặng lẽ nhấc cặp sách lên, liếc nhìn dưới đáy cặp.
Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh lặng lẽ kéo tay của em họ đang muốn bấm 110, do dự mở miệng nói: “Thật ra thì, đây không phải lỗi của Hòe Tử Lâm, đầu của cậu ta…”
Trúc Vũ Hiên kéo Trúc Ninh ra xa tránh vị trí cửa ra vào, sau đó lớn tiếng thét lên: “Đầu của hắn biến dị thành giấy! Chắc chắn hắn đã dùng tờ giấy này để ăn đầu của Ôn Thuần, cái đầu giấy của hắn biết ăn thịt người! Anh không nhìn thấy miệng của hắn giống như bị xé thành cái lỗ lớn sao!!!”
Trúc Ninh chỉ đành thừa nhận: “… Cái đó, thật ra là anh mới vừa vẽ lên.”
Hai cậu nhóc trong phòng nhìn nhau, không hiểu cậu đang nói cái gì, thậm chí Trúc Vũ Hiên còn định gọi 110. Trúc Ninh chỉ đành giơ cặp sách lên, nói với hai người: “Khụ khụ, lúc nãy anh vung cặp sách hơi mạnh, đầu của hắn bị anh đập rớt.”
Ánh mắt khó hiểu của hai người đồng loạt chuyển hướng cặp sách, bọn họ nhìn thấy đầu của Hòe Tử Lâm bị đập dẹp thành một cái bánh rán, da thịt tầy quầy như một bãi kẹo cao su bị giày dẫm lên, vô cùng thê thảm dính dưới đáy cặp sách. Lúc y nhìn thấy hai người thậm chí còn nháy mắt mấy cái…
Nhưng động tác này giống như bánh bích quy bị đạp bể trên sàn nhà đột nhiên bị nạy ra, mí mắt được tạo thành từ âm khí rớt xuống như vụn bánh, rơi lộp bộp trên sàn nhà.
Bầu không khí trong phòng ngủ rơi vào im lặng.
Mấy giây sau, Trúc Ninh vội vàng đỡ em họ lảo đảo sắp té xỉu, sau đó dè dặt đặt cặp sách lên bàn. Cậu khom người nhặt “một khối bánh” Hòe Tử Lâm, chột dạ thổi một hơi rồi dán lên gương mặt bánh bích quy dưới đáy cặp sách.
Trúc Ninh: “Tôi, tôi thật sự không cố ý…”
Vốn sắc mặt của Chuyên Dịch đã tái nhợt như quỷ bị bệnh lao, giờ lại sợ đến mức đỏ phồng lên, cứ như thể trong một giây kế tiếp, cậu ta sẽ chết ngay lập tức.
Mà Trúc Vũ Hiên lớn lên trong nền giáo dục chủ nghĩa khoa học, bây giờ lại ngây ngốc ngơ ngác, hai mắt trợn tròn nhìn chòng chọc cái mặt bánh nướng của Hòe Tử Lâm dính dưới đáy cặp sách, sau đó lại chuyển hướng sang Trúc Ninh vô cùng áy náy, rồi lại chuyển sang mặt bánh nướng…
Trúc Ninh sợ em họ nội của mình té xỉu, làm ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa trẻ chưa vị thành niên này, vì vậy Trúc Ninh nghĩ mình cần phải nói sang chuyện khác!
Trúc Ninh xốc cặp sách lên, ném bịch một cái xuống dưới rồi đá một cước, gương mặt bánh nướng của Hòe Tử Lâm và cặp sách cùng trượt dài dưới gầm bàn, biến mất khỏi tầm mắt.
Trúc Ninh vứt bỏ suy nghĩ về cặp sách, vung tay lên: “Đừng để ý đến Hòe Tử Lâm, bây giờ kể cả đầu có làm bằng giấy hắn cũng không ngại dùng tạm, anh cũng đã vẽ một ít mắt mũi miệng cho hắn, có đúng không?”
Chuyên Dịch: “… Hả?”
Trúc Vũ Hiên ngây ngẩn gật đầu, hùa theo anh họ: “Đúng, đúng không?”
Trúc Ninh nhân cơ hội lôi kéo tay áo của Trúc Vũ Hiên, để toàn bộ sự chú ý của cậu em họ tập trung vào mình, “Em họ, anh hỏi em chuyện này được không?”
Trúc Vũ Hiên hỏi theo phản xạ: “Chuyện gì vậy anh?”
Trúc Ninh: “Việc anh đập đầu của Hòe Tử Lâm mới vừa rồi bị xem là đùa giỡn với bạn học hay là mưu sát? Có bị trừ điểm học tập không?”
Vào lúc này, rốt cuộc Chuyên Dịch cũng lấy lại sức từ bên bờ ốm chết, cậu ta mịt mờ liếc nhìn Hòe Tử Lâm bể mặt dưới gầm bàn, nói sâu xa: “Trước mặt mười mấy bạn học, đó không phải mưu sát… mà là tàn sát…”
Mới vừa rồi Trúc Vũ Hiên còn sợ đến đờ đẫn, bây giờ nghĩ đến việc anh họ rất có thể bị trừ điểm, cậu ta lập tức căng thẳng. Trúc Vũ Hiên nghĩ mà sợ lắng nghe động tĩnh ngoài cửa: “Xong rồi, chắc chắn đám Chuyên Lượng sẽ báo với thầy, bạn học chết trừ 1 điểm, bạn cùng phòng chết trừ 2 điểm, đi ra ngoài buổi tối trừ 3 điểm, sát hại bạn học bị phát hiện sẽ bị trừ 10 điểm!”
Trúc Vũ Hiên gấp đến độ xoay vòng vòng: “Ở trường Derson, nếu thành tích thấp hơn 95 điểm sẽ bị bắt đi học phụ đạo với thầy trưởng khoa cố vấn đó…”
Ngay cả Chuyên Dịch vừa nghe thấy mấy chữ học phụ đạo với thầy trưởng khoa cố vấn, một chút máu vốn còn trên mặt cậu ta cũng lập tức mất sạch, ánh mắt trở nên vô cùng sợ hãi.
Trúc Ninh cũng theo đó có hơi sợ với mấy chữ “học phụ đạo”, cậu thử thăm dò hỏi: “Nếu bây giờ anh báo cáo chuyện Chuyên Lượng, Chuyên Quý lén mưu sát hai lần không bị phát hiện, số điểm có được cộng trở lại không?”
Giọng nói của Trúc Vũ Hiên run run, cậu ta nghiên cứu quy định trường học dưới góc độ người bị hại suốt một năm học, đột nhiên bị bắt phải bắt đầu nghiên cứu quy phạm mưu sát…
“Chắc là không được, phải không bị phát hiện cho đến cuối kỳ mới được tính, nhưng khi đó đã không còn kịp rồi.” Nói được một nửa, Trúc Vũ Hiên đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, cậu ta dè dặt nắm kéo tay áo của Trúc Ninh, “Anh họ, hai người anh định mưu sát là em trai ruột của Chuyên Dịch…”
Đúng lúc này, một tràn tiếng rối loạn nhốn nháo đột nhiên truyền đến trên hành lang, dường như có một số học sinh đang lên tiếng chào hỏi một người gọi là thầy Hồ.
Trúc Vũ Hiên luống cuống: “Thầy Hồ là giáo viên chủ nhiệm của chúng ta, ông ta rất thích đám người Chuyên Lượng, đã vậy còn để Chuyên Lượng làm lớp trưởng, Hòe Tử Lâm làm lớp phó học tập. Thầy Hồ vốn đã cực kỳ ngứa mắt mấy người chúng ta.”
Còn chưa dứt lời, tiếng hô to tựa như nhìn thấy cứu tinh của Chuyên Lượng đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa: “Thầy Hồ, anh họ của Trúc Vũ Hiên giết người trên hành lang, đầu của Hòe Tử Lâm bị đập mất tích, thầy phải trừ điểm của nó! Hôm nay phải dẫn nó đến tìm thầy trưởng khoa cố vấn ở tòa nhà văn phòng, sau đó dạy cho nó một bài học!”
Trúc Ninh lập tức nổi giận. Cậu một sinh viên tốt nghiệp đại học, vừa mới nhập học cấp ba ngày đầu tiên đã bị trừ điểm đạo đức là sao? Từ nhỏ đến lớn thành tích của cậu luôn đạt max điểm.
Bên ngoài, thầy Hồ nghiêm nghị hỏi: “Anh họ của Trúc Vũ Hiên là cậu học sinh mới chuyển trường đúng không? Mới nhập học ngày đầu tiên đã ngang nhiên làm trái kỷ luật?”
Một giây kế tiếp, Trúc Ninh đi vòng qua cái tủ, đẩy cửa ra khỏi phòng. Cậu trợn mắt nhìn Chuyên Lượng, nói: “Nói bậy nói bạ, không phải Hòe Tử Lâm vẫn còn ổn đây sao. Cậu nói đầu của cậu ta biến mất, thế cái thứ trên cổ cậu ta là cái gì?”
Nghe vậy, ánh mắt nghiêm nghị của thầy Hồ vô thức chuyển hướng sang Hòe Tử Lâm đứng trong góc…
Trước ánh mắt của đám đông, biểu cảm nghiêm khắc của vị thầy giáo này từ từ biến dạng rất rõ ràng, bị sự nghi hoặc thay thế.
Dường như ông ta đang suy nghĩ một vấn đề nào đó mang tính triết lý cực kỳ nghiêm trọng —— ——
Cái thứ trên cổ là cái quái gì thế??