Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhất thời, Hòe Tử Lâm và Chuyên Quý cũng bối rối. Bây giờ đầu của Hòe Tử Lâm đã biến trở về nguyên dạng một cách khó hiểu, không phải trưởng khoa cố vấn bảo y trả lời trước công chúng làm thế nào mà đầu người bị đánh thành tờ giấy sao? Sao bây giờ lại thành hiện trường biểu diễn?
Được sự cho phép của trưởng khoa cố vấn, Trúc Ninh chỉ chỉ Hòe Tử Lâm: “Giả như, em đứng ở quảng trường thương mại trung tâm thành phố, vô tình dùng cặp sách đập đầu của cậu ta thành tờ giấy. Như vậy người dân bình thường trong thành phố chắc chắn sẽ kinh hô chụp hoặc quay video lại… Thậm chí sẽ có người dùng điện thoại di động livestream trên khắp internet.”
Gương mặt phì nộn hòa ái của trưởng khoa cố vấn trở nên nghiêm túc, gật đầu theo phân tích của Trúc Ninh: “Đúng là vô cùng khó giải quyết.”
Trúc Ninh nhìn về phía Hòe Tử Lâm: “Có lẽ không tới một ngày, cái đầu giấy của bạn Hòe Tử Lâm sẽ trở thành tâm điểm của toàn thế giới, là đối tượng nghiên cứu trọng điểm của tuyến đầu khoa học kỹ thuật. Rất có thể trường trung học Derson cũng bị liên lụy kéo ra ánh sáng, trở thành đối tượng bị công kích.”
Mặc dù đầu của Hòe Tử Lâm vẫn đang gắn trên người, nhưng không hiểu sao cậu ta cảm thấy cổ mình lành lạnh, y run sợ trước số mệnh của mình trong giả thuyết: “Cướp lấy điện thoại di động của đám người phàm kia, xóa video…”
Nhưng Hòe Tử Lâm nói được một nửa cũng biết không thể nào, đã đăng trên internet, làm sao có thể xóa sạch sẽ.
Trúc Ninh thừa dịp Hòe Tử Lâm nói chuyện, cậu lặng lẽ thò tay mình vào cặp sách xé tạm một người giấy nhỏ từ mảnh giấy xuyến chỉ còn sót lại.
Trưởng khoa cố vấn cười híp mắt nhìn về phía Trúc Ninh, “Bây giờ có vài trăm người vây xung quanh bạn Hòe Tử Lâm đến nước chảy không lọt, ít nhất mấy chục đoạn video đã được lan truyền trên trên internet, hơn nữa em rất khó phát hiện rốt cuộc có bao nhiêu người dùng điện thoại di động livestream giữa hàng người đông nghìn nghịt, cũng không biết nhất cử nhất động của bọn họ. Trước đám người ồn ào náo loạn sợ hãi, la hét nhìn thấy người không đầu… Em làm như thế nào?”
Hòe Tử Lâm khinh miệt nhìn về phía Trúc Ninh: “Một mình thuật sĩ như mày thì làm được gì? Ha, cho dù mày dùng mấy trò mèo biến đầu của tao trở lại như cũ cũng vô dụng.”
Trúc Ninh xách cặp sách, vung thật nhanh về phía Hòe Tử Lâm, “Bây giờ đầu của bạn Hòe Tử Lâm đã bị đập thành tờ giấy, chúng ta chỉ cần…”
Vừa nói, Trúc Ninh vừa vung cặp sách thành một đường vòng cung —— ——
Bốp!!!
Cả người Hòe Tử Lâm bị đập thành một người giấy…
Trúc Ninh thừa dịp trước khi người giấy làm hành động gì đó, cậu bình tĩnh khom người cầm lấy giấy xuyến chỉ hình người phía dưới cặp sách, gấp đôi rồi lại tiếp tục gấp đôi, cho đến khi xếp nhỏ chừng quyển vở rồi bỏ lại vào cặp.
Chuyên Quý sợ đến ré lên, lại hóa thành khói xanh xông ra ngoài…
Trúc Ninh vác cặp lên lưng, “Như vậy, chuyện kinh dị khiến người người khiếp sợ đã xuống cấp thành một trò ảo thuật đầu đường xó chợ trong nháy mắt. Cho dù trước đó có ai âm mưu đăng video lên rồi bàn luận cũng dễ dàng bị phản bác bằng cách mượn danh một màn biểu diễn ảo thuật.”
Trưởng khoa cố vấn cực kỳ vui mừng tán thưởng gật đầu, “Rất tốt, cực kỳ tốt! Dùng thuật pháp người giấy làm tăng âm khí, vô cùng tài tình khéo léo, e rằng rất nhiều giáo viên có năng lực khống chế âm khí trong trường cũng không đạt tới trình độ mới vừa rồi, gọi em một câu kỳ tài ngút trời cũng không quá đáng!”
Trúc Ninh: Em không dám nhận, em không biết thuật pháp, chẳng qua kiếp trước từng là Minh Vương mà thôi.
Cuối cùng, trưởng khoa cố vấn xoay người đi tới trước bàn, vô cùng tốn sức khom người nắm Chuyên Quý đã hóa thành khói xanh đang núp dưới gầm bàn lôi ra, sau đó thẳng tay trừ gã tận 20 điểm, đồng thời cực kỳ thất vọng khiển trách: “Nếu em còn dám hóa thành khói xanh trước ống kính của người phàm, dù có mượn bất cứ lý do gì cũng không cứu được em.”
Trúc Ninh cảm thấy khóa kéo cặp sách của mình đang từ từ xê dịch, cậu quay đầu lại nhìn. Ngón tay giấy “chỉ cần thổi một cái là rách” của Hòe Tử Lâm đang nắm kéo khoá kéo cặp sách, hậm hực bò ra ngoài, y vừa sợ hãi vừa oán độc trợn mắt nhìn Trúc Ninh.
Chỉ tiếc là Trúc Ninh chưa kịp vẽ ngũ quan trên mặt người giấy, thế nên cậu không đọc ra được tin tức hữu dụng gì từ mảnh giấy đang phập phồng…
Mặc dù biểu hiện của Trúc Ninh vô cùng lương thiện, thành công lên cấp trở thành học sinh giỏi nhất trong lòng trưởng khoa cố vấn, nhưng quy định học phụ đạo nội quy trường học vẫn phải tiến hành.
Nhưng trước đó, người giấy Hòe Tử Lâm đầu tiên là nghe theo ngồi xổm trên sàn phòng làm việc, chụp lại một chút xíu âm khí bị đánh tan lúc nãy bỏ vào trong túi rác. Cuối cùng dựa theo chỉ thị của Trúc Ninh bổ khuyết vào cơ thể, thành công biến trở về dáng vẻ ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, Hòe Tử Lâm như phát hiện một cánh cửa mới. Trên thực tế hộp sọ và tứ chi của y không biến mất, chẳng qua là không biết Trúc Ninh dùng phương pháp gì mà có thể làm tản đi 95% âm khí trên người y, thần hồn còn dư lại tất nhiên sẽ tự động bám vào trên giấy.
Sau khi Hòe Tử Lâm khôi phục thành nguyên dạng, con ngươi vốn đã đen của y nay lại càng đen hơn cả mực, vô cùng sâu thẳm. Trúc Ninh nghĩ nếu không nhờ có trưởng khoa cố vấn đứng bên cạnh, rất có thể Hòe Tử Lâm sẽ nhào tới cắm cho cậu một dao trên đầu như quả dưa hấu…
“Nội dung học phụ đạo rất đơn giản.” Trưởng khoa cố vấn cười híp mắt nói, cứ như thể không nhìn thấy ba cậu học sinh gươm súng sẵn sàng, “Bây giờ ngồi xuống đằng kia, chép lại nội quy trường học một lần.”
Trúc Ninh vẫn chưa quên, tổng điểm phải từ 95 điểm trở lên mới kết thúc giờ học phụ đạo. Còn trưởng khoa cố vấn lại không nói thêm quy tắc cộng điểm hay trừ điểm, e rằng chép nội quy trường học không chỉ đơn giản là chép lại.
Chuyên Quý và Hòe Tử Lâm nhìn bàn làm việc màu đen phòng trong, trên nét mặt cũng mang theo vẻ sợ hãi lo lắng bất an.
“Điểm của em đã vượt qua 95 điểm, nhưng dựa theo nội quy trường học, em vẫn phải hoàn thành giờ học phụ đạo.” Trưởng khoa cố vấn hòa ái vỗ một cái lên vai Trúc Ninh, khích lệ: “Cẩn thận chép lại, thầy tin là em sẽ sống sót hoàn thành giờ học phụ đạo, vứt bỏ gánh nặng quá lớn trong lòng!”
Lần này, Trúc Ninh cũng hơi sợ, cậu và nhóm hai người thấp điểm mặt xám như tro tàn cùng đi vào trong phòng làm việc.