Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trúc Ninh hơi hồi hộp một chút, cậu né tránh người đàn ông trung niên hung hăng quơ múa bồ cào, khéo léo chui qua dưới cánh tay ông ta như miêu yêu, sau đó xông về phía chiếc nồi sắt lớn đã bắt đầu cháy hừng hực.
“Cậu, mợ…”
“Cứu…”
“Cho con ra, cầu xin hai người…”
Tiếng của một cô bé truyền ra từ trong nồi sắt, gần như nhỏ đến mức không nghe thấy được. Trong lòng Trúc Ninh co rút đau đớn, cậu đẩy người phụ nữ trung niên cầm quạt hương bồ đang quạt lấy quạt để, sau đó vươn tay kéo gậy sắt chèn ngang tay cầm đè lên nắp nồi.
Lửa cháy hừng hực, ngọn lửa màu đỏ cam đã cháy đến miệng nồi, bao bọc cả cái nồi và người ở bên trong.
Nhưng cây gậy sắt luồng qua quai cầm đè lên nắp nồi gỗ cực kỳ chắc chắn, cũng không biết hai người nhà họ Trương tốn sức cỡ nào mới có thể nhét gậy sắt xuyên qua hai cái quai cầm, mãi vẫn không rút ra được.
Rầm rầm rầm…
Tiếng đập bí bách vang lên dưới đáy nồi, cô bé ở trong nồi vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng đúng lúc này, hai người nhà họ Trương mặt đầy tàn độc, một người cầm cục gạch một người vung bồ cào xông lên từ đằng sau, dường như muốn đánh chết giáo viên giảng dạy định cản trở rồi tiếp tục thêm củi nhóm lửa.
Một giây kế tiếp, lệnh bài quỷ sai xông vào sân nhỏ trước chủ nhân đột nhiên chuyển hướng, đánh bôm bốp hai cái lên hai người nhà họ Trương, sau đó… Cốp!
Lệnh bài quỷ sai đâm xuyên qua ngay chính giữa cây gậy sắt to bằng cánh tay khiến nó gãy thành hai khúc trước sự sững sờ của hai người! Sau đó mới ngoi lên từ chỗ đứt gãy, lảo đảo bay tới té ngã bên chân Trúc Ninh, bất động.
Trúc Ninh giở nắp nồi lên, nhanh chóng ôm cô bé nổi lơ lửng trong nồi ra ngoài. Cậu chạy vù ra khỏi sân, bỏ cô bé xuống dòng suối mát mẽ.
Mới vừa rồi, nước trong nồi nóng đến suýt phỏng tay, có lẽ đã nóng đến bốn mươi bốn lăm độ.
Thật may, ý thức của Hồng Hồng vẫn còn tỉnh táo. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị nhiệt hung đỏ bừng, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng toàn là nước mắt, hai tay ôm đầu gối, cơ thể co lại thành một cục không nói câu nào, nhưng lúc Trúc Ninh hỏi cô bé có đau không, cô bé vẫn khẽ gật đầu.
Nhưng khi Trúc Ninh bắt đầu dùng điện thoại di động bấm gọi 120, chuẩn bị đưa cô bé đến bệnh viện. Hồng Hồng lại gào lên rất to, thậm chí giãy giụa tránh thoát bàn tay của Trúc Ninh khi nghe tiếng bấm bàn phím điện thoại, sau đó còn chạy ngược trở lại dòng suối nhỏ.
Trúc Ninh không biết làm sao chỉ đành phải cúp điện thoại rồi khoác thêm áo khoác cho cô bé… Dường như Hồng Hồng bị kích thích cực lớn, cô bé không để cậu ôm hay nắm tay. Cũng may nhìn Hồng Hồng bây giờ không có vẻ bị thương nặng, mới vừa rồi còn đi chân trần suýt chút nữa nhảy xuống dòng suối nhỏ.
Trúc Ninh buộc lòng phải xách cổ áo bé gái, dắt cô bé như con rối đi về phía trước.
Bây giờ trong cái thôn này, một người có thể tin được cũng không có.
Nhất là qua những lời đám trẻ từng nói, cha mẹ bọn chúng không cho chúng chơi với Hồng Hồng. Trúc Ninh không dám tìm người trưởng thành trong thôn Tiểu Dương để nhờ trông hộ cô bé, chỉ đành phải tạm thời mang cô bé về trường tiểu học thôn Tiểu Dương.
Vừa vào cổng trường, cô bé liền tránh thoát sự hộ tống như xách con rối của Trúc Ninh, vọt nhanh vào trong, vừa mở cửa phòng đã chui xuống gầm giường nhỏ hẹp, không ra ngoài.
Lúc đầu Trúc Ninh định quỳ xuống khuyên cô bé đi ra, nhưng cậu phát hiện chỉ cần mình đi ra ngoài đóng cửa lại, Hồng Hồng sẽ thả lỏng hơn rất nhiều, thậm chí cố bé còn len lén cầm bánh bích quy trong đống quà mà thầy Từ để lại, vội vàng xé túi đựng bỏ bánh vào trong miệng…
Trúc Ninh hết cách, cậu không quấy nhiễu nữa mà khóa kỹ cửa phòng và cửa trường, sau đó chạy vòng trở lại nhà họ Trương.
20 phút sau, trưởng thôn và mười mấy lão già đức cao vọng trọng trong thôn đều hay tin, bọn họ cũng chạy tới nhà họ Trương.
Một đám người nhìn cái nồi lớn cháy hừng hực trong nhà và hai người nhà họ Trương âm mưu giết người đang ngất xỉu. Sắc mặt đám thôn dân cực kỳ khó coi, im lặng một cách dị thường.
Một hồi lâu sau, trưởng thôn mới bối rối pha chút sợ hãi nhìn về phía Trúc Ninh: “Thầy Trúc, Hồng Hồng là một đứa trẻ có lòng dạ xấu xa, có lẽ đã làm hai người nhà họ Trương tức giận. Hơn nữa cô bé cũng không sao, việc này cũng không cần phải báo cảnh sát…”
Những lão già khác trong thôn cũng ồn ào hùa theo.
“Là người của thôn Tiểu Dương, phải do thôn Tiểu Dương xử phạt.”
“Đúng, không được báo cảnh sát!”
“Thanh niên trẻ tuổi còn chưa mọc râu, làm việc bất cẩn, tôi thấy có vẻ như thầy giáo kia nhìn lầm rồi…”
Người khác chưa từng thấy Trúc Ninh há mồm nhưng trưởng thôn thì có. Ông ta sợ hãi vội vàng nhìn sắc mặt của Trúc Ninh, sau đó vươn tay kéo mấy lão già trong thôn.
“Mấy ông đừng nói càn, cái nồi còn ở nguyên đấy, thầy Trúc chắc chắn không nhìn lầm.”
Quả thật Trúc Ninh cũng không muốn báo cảnh sát. Dù sao chuyện ở thôn Tiểu Dương rất có thể có liên quan đến hiệu trưởng Derson. Trúc Ninh không muốn kéo cảnh sát địa phương liên lụy đi theo mạo hiểm.
Trúc Ninh thờ ơ nói: “Cho nên, dựa vào gia quy của thôn Tiểu Dương, cần luộc sống trẻ con mới là đúng?”
Trưởng thôn rất sợ đám lão già trong thôn tranh cãi với Trúc Ninh, ông ta vội vàng giành mở miệng trước, giảng hòa: “Việc này bây giờ cũng khó nói, còn phải bàn bạc… Chắc chắn không thể tha thứ cho hai người nhà họ Trương dễ dàng như vậy!”
Sau đó trưởng thôn cho người giội nước lạnh lên hai người nhà họ Trương còn đang bất tỉnh.
Ai ngờ, sau khi một nam một nữ kia tỉnh lại, bọn họ không nhìn ra có một trận đại chiến trước mắt. Ngay khi vẻ giật mình lo lắng chỉ thoáng qua trong một vài giây ngắn ngủi, ánh mắt đã trở nên cực kỳ oán hận và ác độc, nhìn thẳng tắp về phía Trúc Ninh đứng ở cách đó không xa.
“Bọn tao tốn mấy tháng, thật vất vả đến tận hôm nay mới đè được con nhãi kia vào nồi, đều tại mày!”
“Mày mà là giáo viên cái đéo gì, tao khinh! Mày chỉ là một thằng súc sinh xen vào việc của người khác…”
Sắc mặt của đám lão già trong thôn rất khó coi, bọn họ vừa mới nói giúp cho hai người này, thế mà hai người bọn họ chỉ mới nói một câu đã để lộ tất cả ngọn nguồn, thậm chí còn nói mấy lời ô ngôn uế ngữ không ra thể thống gì.
“Hai cô cậu điên rồi sao!!!” Trưởng thôn đổ mồ hôi lạnh rơi lộp bộp, vội vàng ra lệnh cho những người khác: “Chặn miệng bọn họ cho tôi, mau mau…”
Ai ngờ, tia máu lại cuồn cuộn nổi lên trong mắt của cậu Tiểu Hồng, gã giận đến mức cả người run rẩy. Tuy hai tay của gã bị trói sau lưng nhưng vẫn có thể đi đứng chuyển động. Gã đứng lên đụng ngã hai ông lão trong thôn, cười điên cuồng nhào về phía Trúc Ninh: “Con nhãi kia là một thứ xui xẻo, nó không chết thì mọi người ai cũng không sống được. Tất cả mọi người đều phải chết!”
Người phụ nữ trung niên cũng oán hận nhìn về phía trưởng thôn, ả chửi lấy chửi để: “Ông cái lão già này cũng điên rồi hả, một thằng mất dạy súc sinh đến từ ngoài thôn mà ông dám để cho nó tác oai tác quái?”
“Ông quên em gái tôi yêu thương nhất chết như thế nào rồi sao? Lại dám che chở cho con tiểu yêu tinh đó… Các người chết hết đi! Chết hết đi!”
Mấy lão già trong thôn chen nhau xông lên, tay chân luống cuống khống chế hai người nhà họ Trương, người che miệng người trói tay chân.
Trưởng thôn mồ hôi lạnh nhễ nhại giải thích với Trúc Ninh: “Đúng là cô bé Hồng Hồng cực kì quái dị. Từ khi ra đời, đầu tiên là mẹ cô bé sanh khó không qua khỏi, sau đó những người khác trong nhà cũng bắt đầu mất. Đến khi cô bé ba bốn tuổi, từng người từng người trong nhà chết gần hết…”
Trưởng thôn dừng một chút, hạ thấp giọng nói: “Đám nít quỷ kia cũng bắt đầu xuất hiện kể từ khi con bé ra đời.”
Trưởng thôn vẫn chưa yên tâm, vội vàng nói thêm: “Tất, tất nhiên việc hai người nhà họ Trương giết người là phạm pháp. Ban đầu bọn họ nhận nuôi Tiểu Hồng cũng là vì gia sản của nhà cô bé, nhưng nuôi dưỡng thế nào lại thành bỏ vào nồi. Việc này chắc chắn là sai…”
Cuối cùng, người của thôn Tiểu Dương vẫn không bàn bạc đâu vào đâu, chỉ đành trói hai người rồi ép bọn họ đến nhà của thôn trưởng, tạm thời trông coi.
Sau khi trãi qua một cuộc giằng co lúc nửa đêm, khi Trúc Ninh trở lại trường học đã là gần sáng.
Cậu không trở về phòng mình vì sợ dọa đến cô bé, mà là biến thành bóng lông nhỏ chui vào hộc bàn trong phòng học, ngủ say sưa.
Ngủ được nửa chừng, đang lúc bóng lông nhỏ nửa tỉnh nửa mê, dường như cậu nghe thấy tiếng trẻ con trò chuyện.
“Thầy Trư Trư?”
Cậu buồn ngủ mờ mịt mở mắt ra, nhìn ra ngoài hộc bàn.
Đập vào mắt cậu là gương mặt của bé gái Tiểu Hồng, nhưng màu da của cô bé lại nhợt nhạt giống như bột mì, cặp mắt to đen ngòm không chớp nhìn chòng chọc vào bóng lông nhỏ.
Cả khuôn mặt của cô bé gần như chui vào hộc bàn.
Bóng lông nhỏ: “Chút chít!!!!!”
Bóng lông nhỏ bị tiếng kêu của chính mình hù tỉnh giấc, cậu giật mình mở mắt. Nhưng trước mặt vốn không có mặt người, chỉ có một màu đen kịt.
Nửa giây sau, khi tỉnh táo lại một chút, bóng lông nhỏ mới nhận ra, nãy giờ trong lúc ngủ mặt cậu luôn hướng vào trong hộc bàn. Những gì mới xảy ra vừa rồi chỉ là ác mộng, chẳng qua cậu nằm mơ thấy có người gọi mình, nằm mơ thấy mình tỉnh lại, nằm mơ thấy bên ngoài hộc bàn…
Bóng lông nhỏ rùng mình, móng vuốt nhỏ chống trên trần hộc bàn, chậm chạp xoay người hướng ra ngoài.
Cũng may, trong phòng học chỉ toàn là bàn ghế, không có đứa trẻ nào da dẻ nhợt nhạt tròng mắt đen ngòm.
Nhưng bóng lông nhỏ vẫn không ngủ được. Nơi này là phòng học của trường tiểu học, cậu cũng không thể mở đèn sáng trưng lúc nửa đêm rồi ngủ một mạch tới sáng.
Bóng lông nhỏ leo lên bàn học. Sau khi ngồi ngơ ngác một hồi thì đột nhiên nhớ ra…
Cậu quên sửa bài tập và bài thi!
Ngày mai còn phải lên lớp!
Mặc dù lối đi nhỏ giữa các bàn học tối đến đáng sợ nhưng bóng lông nhỏ vẫn chịu được. Cậu dè dặt nhảy xuống từ trên bàn, vọt ra khỏi phòng học với tốc độ nhanh nhất.
Dưới ánh trăng màu bạc có thể nhìn thấy mơ hồ cảnh vật trong sân, nỗi sợ trong lòng bóng lông nhỏ giảm xuống, cậu nhấc chân ngắn chạy đến bên ngoài cửa sổ căn phòng nhỏ, ngó vào trong nhìn một chút.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Hồng đã len lén bò lên giường, quấn chăn lông rục người bên góc giường ngủ rất say.
Bóng lông nhỏ thở phào nhẹ nhõm, cậu nhảy xuống bệ cửa sổ rồi chui vào phòng thông qua lỗ nhỏ trên vách tường, sau đó cuộn xấp bài tập và bài thi chưa chấm điểm rồi chật vật kéo ra ngoài từ lỗ nhỏ.
Kế tiếp, bóng lông nhỏ thò móng vuốt lấy điện thoại di động ra, ngẩn người nhìn lượng pin còn 20% một hồi. Cuối cùng, móng mập vẫn nhấn mở đèn pin điện thoại, vụng về đặt điện thoại dựa vào tường.
Sau đó bóng lông nhỏ để bài thi và bài tập trên cục gạch, bắt đầu chấm điểm sửa bài.
Bài trắc nghiệm của lớp lớn rất đơn giản, phần lớn đám trẻ không làm sai. Bóng lông nhỏ chỉ cần dùng bút đỏ vạch liên tục trên bài thi, thỉnh thoảng mới khoanh hình tròn.
Chấm điểm sửa bài xong bài thi của lớp lớn, bóng lông nhỏ chuyển móng vuốt sang xấp giấy đặt câu hỏi của lớp nhỏ, xem từng tờ từng tờ.
Số trẻ em lớp nhỏ biết viết chữ rất ít, chúng không biết bính âm, phần lớn là viết một hai chữ cộng thêm vẽ minh họa.
Trên tờ giấy thứ nhất vẽ một người nhỏ con, dưới chân người nhỏ là một chiếc cầu vồng, bên cạnh vẻ một dấu chấm hỏi. Hình như là đang hỏi, nhóc có đi được trên cầu vồng hay không?
Tờ thứ hai có lẽ do một nhóc lớn hơn viết: “Thầy Trư Trư, thầy có thể dạy chúng em chơi bóng rổ không?”
Trong đó “bóng rổ” và “Trư Trư” không viết bằng chữ mà là dùng hình vẽ đơn giản thay thế. Hình vẽ heo con rất đáng yêu, bóng lông nhỏ vui vẻ nhìn hồi lâu mới lật sang tờ kế tiếp.
Trong nửa giây đầu, bóng lông nhỏ cho rằng đây cũng là của một đứa bé không biết chữ, vì trong tờ giấy là một bức tranh vẽ bằng màu đen và đỏ.
Cho đến khi cậu thấy rõ nội dung bức tranh này…
Một vài người que vây xung quanh một người que lớn hơn, trên đầu của người que lớn viết hai chữ Trư Trư rất nhỏ, đó chính là Trúc Ninh. Còn những người que nhỏ khác cầm một thứ hình tam giác nhọn màu đen giống như con dao, đâm vào người lớn Trư Trư đứng chính giữa…
Xung quanh vẽ đầy những nét nguệch ngoạc màu đỏ trông cực kỳ chói mắt, giống như máu bắn đầy trời. Còn bên dưới nét bút nguệch ngoạc màu đỏ là rất nhiều con chữ xoay trái xoay phải được viết bằng bút chì: “Chết đi! Chết đi! Chết đi! Chết đi…”
Vốn bóng lông nhỏ đang rất vui vẻ, bây giờ lại như bị giội cho một thùng nước sông lạnh thấu xương, huyết dịch toàn thân lập tức đông cứng.
Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ, trong những đường nét ngây thơ lại ẩn chứa ác ý và tàn nhẫn lớn như vậy.
Chợt, bóng lông nhỏ cảm giác có vật gì đó xuất hiện phía sau mình, hơi thở lạnh như băng thổi vào ót cậu. Tiếp đó bóng lông nhỏ cảm thấy có một bàn tay nhỏ túm lấy lớp lông măng mềm mại sau lưng.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười trẻ con vang lên bên tai bóng lông nhỏ.
“Thầy Trư Trư, tại sao thầy không chết đi?”