Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chúng “thi” đang rên rỉ tẩy não: “…”
Vốn Chu Tinh Mỹ đang rơi lệ vì bị mấy chục tà âm của thi thể mê hoặc, đột nhiên không kịp phòng bị bị một đống cola quá hạn sặc vào mũi.
Trước thứ mùi chua xộc vào mũi như máy khoan điện, Chu Tinh Mỹ mê mang không đứng lên ngay được. Nhưng dù gì cô ta cũng là học sinh xuất thân từ ngành y, vung dao vừa nhanh vừa chính xác vừa ngoan độc, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám xác sống kia cách cô rất gần, cộng thêm không hề phòng bị. Chỉ trong vài giây đã bị dao giải phẫu chuyên dụng vạch mấy đường khá là thê thảm.
Những thứ này đều là xác thối rữa được rót máu tươi vào, đống mạch máu dưới da vốn đã mục rữa, bây giờ bị ép căng ra để chứa máu tươi, thế nên chỉ cần rạch một đường nhỏ liền phún máu ào ào ra ngoài.
Trong nhất thời, theo lưỡi dao bay múa loạn xạ của Chu Tinh Mỹ, máu tươi văng tung tóe trong phòng học như hoa nở, tựa như giờ chơi tạt nước tập thể, hoặc như một trận mưa to mang những hạt mưa màu đỏ.
Tiếng nhạc phim ngừng lại, cảnh phim vốn đang đặc tả bây giờ đang không ngừng kéo xa, như thể muốn tránh xa người phụ nữ phát điên không ngừng quơ dao lung tung.
Phòng chiếu phim nho nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Trúc Ninh biến trở về bóng lông nhỏ, thích ý dựa vào ghế ngồi. Móng vuốt nhỏ nâng mặt hứng thú nhìn cảnh phim đặc sắc này. Còn hai gã tiên ngồi trước mặt cậu thì đã hoàn toàn cứng người trên ghế như hai pho tượng, cũng không biết là vì khiếp sợ hay tức giận.
Tất cả thuận lợi đến mức khó tin. Hai phút sau, trong phòng học giải phẫu đã không còn ai đứng vững ngoại trừ Chu Tinh Mỹ, toàn bộ đều là những cái xác thối rữa chảy máu ồ ạt nằm ngã trên mặt đất, sàn nhà thay đổi thành một màu đỏ tươi đến mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu…
Trước cảnh tượng màu đỏ tung tóe, bóng lông nhỏ có hơi mỏi mắt, cậu giơ móng vuốt che miệng ngáp một cái thật to: “Chút chít?” Đây chắc được coi là đại kết cục rồi nhỉ, rời sân được chưa?
Cứ như vậy, nữ chính Chu Tinh Mỹ đánh bại tất cả xác sống dễ như trở bàn tay, thành công trở thành người thứ nhất thoát khỏi vòng tuần hoàn. Có vẻ như cái thứ gọi là cổ bàn vô hồn gì đó không mạnh cho lắm nhỉ?
Chu Tinh Mỹ trong phòng học vẫn còn mờ mịt. Cảnh tượng bùng nổ mới vừa rồi đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô ta. Hai tay cầm dao của Chu Tinh Mỹ không chịu được nữa, mặc cho con dao nhọn dính máu rơi lạch cạch xuống đất, cô ta vịn bàn từ từ khuỵu xuống tê liệt ngồi dưới đất, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng học giải phẫu két một tiếng mở ra.
Giáo viên môn giải phẫu với nước da màu xám trắng từ từ đi tới, theo sau còn có giáo viên khác, ông cụ gác cổng ký túc xá, bà bác quản lý và tất cả học sinh đang đi học trong tòa nhà thực nghiệm cũng xám trắng mục rữa…
Cảnh phim di chuyển xa ra thành cảnh bao quát một người trong phòng học, dường như tất cả những thứ có thể đi lại trong tòa nhà đều bị thứ gì đó kêu gọi, lục tục đi ra khỏi phòng học rồi đi về phía phòng học giải phẫu. Hành lang bên ngoài đã bị nhồi nhét chật cứng, giống như toa xe lửa vào giờ cao điểm.
Từng gương mặt nở nụ cười cứng ngắc, chúng há miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Tinh Mỹ, gia nhập với chúng tôi đi…”
“Chúng tôi mới là một đại gia đình.”
“Ở trên thế giới này không có nơi nào để trốn, dừng lại, đưa ra lựa chọn chính xác.”
“Nếu không muốn trở thành một thứ khác thường bị vạn người phỉ nhổ thì…”
“Giống chúng tôi không phải tốt hơn sao?”
…
Tiếng xì xầm từ mấy trăm cái mồm giống như một cái chăn to lớn che phủ trời đất, nhốt hết tất cả vào trong nó, vừa hỗn độn vừa chậm rãi.
Lần này, cho dù đập một thùng hạt tiêu lên mặt Chu Tinh Mỹ cũng không thể kêu thần trí của cô ta trở về. Huống hồ, cho dù bây giờ cô ta thanh tỉnh, nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy mất sức kia có thể thấy rõ ràng, cô ta ngay cả một cái xác thối rữa cũng không đánh lại.
Bóng lông nhỏ triệt để sợ ngây người, cậu mở đôi mắt to mờ mịt, không dám tin trợn mắt nhìn cảnh tượng trong màn ảnh.
Mà hai gã tiên ngồi phía trước rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ liếc nhìn nhau, châu đầu ghé tai:
“Cuối cùng cũng làm xong chuyện này.”
“Một lát nữa con Thao Thiết kia bị ăn sạch là chúng ta có thể ngừng cổ bàn, sau đó trở về thượng giới phục mệnh.”
“Tiếc cho tiên cô bị cắn đứt lìa…”
…
Bóng lông nhỏ vẫn giữ tư thế móng vuốt chống cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn ảnh lớn.
Còn Chu Tinh Mỹ trong phim đang tuyệt vọng thút thít lảo đảo chạy trốn về phía cửa sổ, nhưng tất cả những việc này chỉ là phí công vô ích.
Chu Tinh Mỹ đã nhận ra, rất có thể cô ta là người sống duy nhất trong trường đại học y khoa này. Cho dù cô ta may mắn nhảy xuống từ cửa sổ tầng 2… Thì tiếp đó phải làm thế nào đây.
Bên cạnh tòa nhà thực nghiệm là tòa nhà dạy học, sân đá banh, và xa xa là ký túc xá học sinh. Tất cả đều bị hàng vạn cái xác biết đi bao vây.
Vai chính Chu Tinh Mỹ sắp trở thành một thành viên của hội xác chết, có vẻ như chuyển cảnh quay đúng lúc giúp cô ta khôi phục tinh thần. Cảnh quay cả trường đại học y khoa từ trên cao tiếp tục chuyển xa hơn.
Hàng vạn xác chết đông nghìn nghịt bên trong mười mấy tòa nhà lớn, chúng nhốn nháo liên tục di chuyển xuống tầng dưới. Còn trên đường đua và sân bóng rổ thì toàn là người lít nhít như hạt mè, bọn họ tụ tập kéo nhau ra cổng như thủy triều.
Đối với Chu Tinh Mỹ đang sụp đổ gào khóc ngồi trên bệ cửa sổ lầu hai mà nói, đây là cục diện vô luận như thế nào cũng không thể chạy trốn. Nỗi sợ hãi đè nén đập thẳng vào mỗi một dây thần kinh, cứ như thể chỉ khi biến thành một thành viên trong đám xác chết… cô ta mới an toàn.
Nhưng mà đúng lúc này, bóng lông nhỏ ngẩn người thật lâu đột nhiên kinh ngạc vui mừng kêu chút chít, nhấc chân ngắn chạy bạch bạch bạch xông về phía màn ảnh.
“Con Thao Thiết đó điên rồi hả, bây giờ nó làm được cái…” Thiên tướng mới nói được một nửa câu giễu cợt đã lập tức nhận ra một chuyện. Bây giờ cảnh quay trong phim là cảnh quay xa, một tòa cao ốc còn không bằng một cái bàn lớn trong thế giới hiện thực.
Hai gã tiên kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, đồng loạt gào lên: “Mau chuyển sang quay cận cảnh! Chuyển sang quay cận cảnh đi!!!”
Nhưng mà, bóng lông nhỏ đã thử nghiệm qua cách đây mấy phút trước. Có thể ném ly coca xuyên qua, nhưng mấy lời van nài cảnh báo không truyền vào được.
Một giây kế tiếp…
Ầm!!!!!
Bóng lông phình lên hai mét đập vào màn ảnh lớn.
Đầu tiên bóng lông mập nâng móng vuốt lông đá nhẹ một cước lên tòa nhà thực nghiệm khiến cả tòa cao ốc nổ ầm ầm đinh tai nhức óc như gặp thiên tai động đất cấp bảy, lay động kịch liệt!
Chu Tinh Mỹ đang ngồi trên bệ cửa sổ lầu hai khóc thút thít như lá rụng tung bay dưới mưa nhắm mắt chờ chết, đột nhiên bị cơn địa chấn làm cho té ngã rớt xuống, mặt đập vào bãi cỏ đầy bùn nhão do trời mưa.
Bóng lông mập nhìn mấy tòa nhà xung quanh như trò xếp gỗ, vui vẻ nhảy lên rồi rớt xuống.
Ầm!
Ầm!
Ầm!!!
Trước từng cú đập của sinh vật bóng lông trắng như tuyết to như Godzilla, hàng vạn xác chết khí thế hào hùng dưới sân trường bị đập thành từng miếng bánh nát vụn…