Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong nhất thời, tất cả mọi người trong ngoài cửa kính đều ngu người. Gương mặt những người bên trong hiện rõ vẻ kinh hoàng cực độ. Giữa phòng ăn như cảng tránh gió sáng đèn và bóng tối bên ngoài nguy cơ tứ phía chỉ cách nhau mấy bước, không hề có thứ gì ngăn cách.
Trúc Ninh tin chắc mình và Hắc Vô Thường không có ra tay mở cửa.
Nhưng lúc này, mây đen trên bầu trời bên ngoài bãi đỗ xe như thể phối hợp ăn ý với cửa kính kỳ dị mở ra, chúng đột nhiên rơi xuống, đè ép cực thấp giống như nước lũ vỡ đê!
Trong phút chốc, mây đen và sương mù dày đặc bên dưới hòa làm một, bên ngoài cửa kính lập tức bị mây đen che phủ đến mức đưa tay không thấy được năm ngón. Chúng đồng loạt vọt tới tòa nhà và bãi đất trống đang dần dần thu hẹp.
Trúc Ninh thở dài đi nhanh vào sảnh phòng ăn, Hắc Vô Thường đi theo phía sau cách cậu nửa bước như thể bước vào một sảnh phòng ăn bình thường, hắn tiện tay đóng cửa kính ngay một giây trước khi sương mù dày đặc tràn vào, lấy khóa hình chữ U làm bằng thép không rỉ vòng qua cửa “cùm cụp” khóa lại.
Vô số đầu lâu tay chân của người chết lộ ra từ trong sương mù va đập vỗ vào kính, cửa kính phát ra âm thanh két két không chịu nổi gánh nặng. Thiếu niên gần cửa nhất vốn định theo bản năng xông lên chống đỡ cửa, nhưng khi nhìn thấy bảy, tám gương mặt quỷ dán trên cửa kính, cậu ta sợ hãi thét lên, trượt chân té ngã.
Trong phòng ăn toàn tiếng thét chói tai, người cách gần đó muốn dời đồ ngăn cửa nhưng lại sợ cửa kính vỡ vụn hoặc quỷ hồn tràn vào trong lúc mình đến gần. Trước hai tình huống mâu thuẫn, cuối cùng trong đám người đứng cách hai mét không ai dám cử động.
Bọn họ trơ mắt nhìn cửa kính lung lay phát ra tiếng ầm ầm vang dội, mấy cái mặt quỷ tàn khuyết không đầy đủ cố gắng chen vào khe hở giữa cửa kính và mặt đất. Giống như hình dáng mắt mũi miệng hiện lên trên mấy bãi chất nhờn màu đen, liên tục thấm vào từ dưới cửa.
“Phía trước làm cái gì vậy, nhanh chặn cửa!”
“Còn ngớ ra đó chờ cái gì!”
Người phía sau cũng không ngồi không. Một đầu bếp mập trong khu phòng ăn dẫn theo hai người thợ sửa chữa vác mấy túi xi măng lớn vọt tới từ phía sau, va vào đám người vây xem muốn chạy mà chạy không được phía trước, té thành một đống.
Những người trong phòng ăn đều là người sống sờ sờ. Nếu như quỷ đi vào, những người này một người cũng không sống nổi.
Đang lúc hỗn loạn, Hắc Vô Thường lặng lẽ lấy ra một ít tro phù của Ban điều tra đặc biệt, rắc một chút trên đất như rắc gia vị.
Phừng!
Khói xanh bốc lên từ gương mặt quỷ dẹp lép, lách tách vang dội.
Rốt cuộc đầu bếp mập cũng dẫn được hai người thợ sửa chữa chen tới nơi, dùng túi xi măng liều mạng chống đỡ cửa giúp cửa bớt rung lắc.
“Dùng keo dán kính dán tất cả khe hở, mau!”
Đầu bếp mập gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, ông ta quay đầu hô to với những người khác. Tất cả mọi người bị sợ vỡ mật, vội vàng cầm lọ keo dán kính đặt bên tường đi đến tất cả khe hở cửa sổ dán lên.
Làm người ta kinh ngạc là, dường như đám quỷ hồn bên ngoài không dám chạm vào lớp cao su trong suốt chưa đông nhỏ như nhánh cây có thể dễ dàng chọc thủng. Trong nhất thời, tất cả mọi người đều xông lên như nhìn thấy cái phao cứu mạng cuối cùng, trét keo nhựa che lấp khe hở của kính và cửa sổ ở hai mặt nam bắc của phòng ăn.
Toàn bộ mấy chục lọ keo dán kính sạch bóng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Lúc này khu ăn uống giống như bị trét một lớp mật ong, ngay cả không khí cũng không lọt vào được.
Nhưng mặt quỷ dán bên ngoài cửa kính vẫn làm người ta sợ hãi. Lúc nãy mạng sống của mọi người như treo trên sợi tóc nên dũng khí bùng nổ, bây giờ đã gần như tiêu hao hết. Bọn họ ném lọ keo dán kính, thối lui đến cuối phòng ăn tránh xa cửa kính.
Trúc Ninh tràn đầy hoài nghi nhìn lọ keo dán kính rơi đầy đất. Hắc Vô Thường kéo nhẹ Trúc Ninh tỏ ý không sao, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống giống như những hành khách tị nạn bình thường.
Đầu bếp mập dính bụi xi măng khắp người, ông ta tự cảm thấy mình vừa dẫn mọi người tránh được một kiếp, lau mồ hôi hừ nói: “Tôi nói ngay từ đầu là dùng keo dán kính bịt kín mấy kẽ hở thì nào có chuyện này xảy ra? Mấy người ai cũng ngu đần… Hầy! Qua hai mươi phút nữa mấy người lấy bột chống rò rỉ* hòa thành bột nhão, trát tất cả khe hở một lần nữa.”
*Bột chống rò rỉ
Phần lớn khách hàng trong phòng ăn đều là người trong thành phố có xe riêng, tất nhiên cảm thấy một đầu bếp nho nhỏ sao biết nhiều bằng bọn họ. Ai cũng không quen nghe thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của ông ta.
Cô gái mới vừa dán băng keo khó chịu ngắt lời: “Dùng keo dán kính vốn không có căn cứ khoa học, chỉ là mèo mù vớ trúng chuột chết mà thôi.”
Còn chưa đợi đầu bếp mập nổi giận, một người trung niên nhìn giống như chủ một quầy hàng nhỏ đứng lên: “Tất cả mọi người ai cũng mệt mỏi rồi, bớt nói vài câu đi!”
Sau đó chủ quầy hàng nhỏ hắng giọng: “Keo dán kính rất có ích, ngoài ra trát thử những vật khác ghi trên internet cũng là một cách. Nếu như che kín tất cả khe hở không ra được, chúng ta phải kiểm tra xem có đủ thức ăn nước uống hay không.”
Chủ quầy hàng nhỏ nhìn đầu bếp mập: “Vậy, ngài đầu bếp, ông đi kiểm tra xem hệ thống cung cấp nước uống có còn dùng được không, số nguyên liệu nấu ăn còn dư từ các quầy ăn uống còn lại bao nhiêu, phiền ông cầm giấy ghi chép một chút.”
Sắc mặt đầu bếp mập lúc xanh lúc trắng, vừa định nổi giận, những người khác đã nhao nhao mở miệng.
“Chúng tôi trốn ở chỗ này đã bốn, năm tiếng rồi mà ngay cả nước cũng chưa uống qua một hớp. Phía sau bếp chắc chắn có nước, mau mang tới đây đi.”
“Mọi người có sữa bột không, giúp tôi đun chút nước nóng pha sữa cho con tôi với.” Một người phụ nữ ôm em bé vốn đang sợ hãi, nhưng khi nghe người khác đòi hỏi, cô ta cũng vội vàng ôm đứa trẻ đứng lên, “Bây giờ là thời khắc nguy cấp, chuyện gì cũng phải ưu tiên trẻ con trước chứ.”
“Đã là lúc nào rồi còn ăn với uống?” Cậu nhóc dán băng keo đứng vụt lên, cảm thấy những người khác đúng là bất chấp lý lẽ, “Cái đống keo dán kính này không biết có chịu được quá 5 phút hay không. Chỉ cần quỷ đi vào, chúng ta đều sẽ chết. Tất cả là tại hai người kia gây họa!”
Thiếu niên đầy oán trách nhìn Hắc Vô Thường và Trúc Ninh, sau đó chỉ tay vào Hắc Vô Thường, nói: “Mới nãy tôi thấy cái người mặc áo sơ mi trắng kia dùng tro phù. Đã đến lúc nào rồi, có đồ đối phó quỷ mà còn giấu riêng không chịu lấy ra?”
Trúc Ninh hơi mất kiên nhẫn với trò hề mãi vẫn chưa kết thúc. Cậu nhìn xuyên qua mặt quỷ lít nhít dày đặc ngoài cửa sổ, muốn xem tình trạng xe container ở ngoài bãi đỗ xe như thế nào. Không ngờ là, trước tình huống tầm mắt gần như bị che chắn hoàn toàn, cậu có thể thấy rõ ràng xung quanh vị trí đỗ xe container ngay cả một con quỷ cũng không có.
Hắc Vô Thường thì lại không có vẻ nóng vội, hắn chậm rãi ung dung nghiêng người dựa vào bàn, ánh mắt từ từ liếc qua gương mặt từng người. Hắn không mở miệng, nhưng khí thế của đám người có ý định xông tới xin tro phù tức khắc chùn xuống một khúc.
Thiếu niên hậm hực ngậm miệng, lui trở về bè cánh của cậu ta. Còn đầu bếp mập thì chột dạ không muốn ở lại đây lâu từ sau khi va chạm với ánh mắt của Hắc Vô Thường.
Đúng lúc người phụ nữ ôm con tới cầu xin đầu bếp mập hỗ trợ, ông ta luôn miệng cam đoan sau bếp có sữa bột, sau đó không nói lời nào nhận lấy bình sữa nhưng e ngại chỉ nắm bằng hai ngón tay, chạy ra chỗ để sữa bột phía sau bếp.
Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Trúc Ninh nghi ngờ nhìn Hắc Vô Thường: “Đá dẫn hồn đang ở bên ngoài, tại sao đám quỷ kia không cướp?”
Hắc Vô Thường: “Có lẽ vì đang đợi đến lúc keo dán kính khô lại.”
Trúc Ninh không theo kịp suy nghĩ của Hắc Vô Thường nhưng vì lòng tự ái mạnh mẽ nên cậu không mở miệng truy hỏi. Cậu xoay người dùng thiên nhãn theo dõi đầu bếp mập biến mất trong tầm mắt của mọi người, quyết định tự mình làm rõ tất cả chuyện này.
Từ nơi này đến sau bếp chỉ cách một bức tường, thiên nhãn dễ dàng xuyên thấu. Đầu bếp mập cầm bình sữa, bể đầu sứt trán lục soát một trận trong tủ gia vị. Vất vả lắm mới tìm được một túi tinh bột khoai lang có màu sắc gần giống sữa bột. Sau khi múc hai thìa canh pha với nước thì phát hiện sữa trong bình kết dính thành những mảnh vụn nhỏ, làm thế nào cũng không tan ra được.
Đầu bếp mập hùng hổ dùng nước khử trùng 84* rửa sạch bình sữa. Tiếp đó lại một trận lục soát binh binh bang bang, cuối cùng tìm được nửa túi Soda Ash**, rồi đổ nước máy vào đầy một bình, vội vàng cầm ra ngoài.
*Nước khử trùng 84
**Soda Ash hay Soda Ash Light là một loại hóa chất được sử dụng nhiều và vô cùng phổ biến trong xử lý nước hồ bơi.
Trúc Ninh: “…” Hông ấy mình dùng bột gì đó nhìn giống sữa bột cho em bé được không?
Bà mẹ ôm em bé thấy đầu bếp mập đi ra liền vội vàng nhận lấy bình sữa. Trúc Ninh vừa định tiến lên ngăn cản chợt cảm thấy Hắc Vô Thường kéo nhẹ đầu vai mình một chút, hắn thì thầm nói: “Không sao đâu.”
Bà mẹ bồng con nhận lấy bình sữa, đầu tiên là thử nhiệt độ trên mu bàn tay, sau đó vẫn không yên tâm tự mình nếm thử một miếng, rốt cuộc lông mày cũng giãn ra: “Mặc dù là sữa bột hỗn tạp nhưng có thể dùng được, nhiệt độ vừa vặn.”
Nói xong, cô ta cầm bình dung dịch Soda Ash mùi nước khử trùng 84 bắt đầu cho đứa trẻ trong tã bú sửa. Đứa trẻ vẫn luôn khóc oe oe không kén ăn, ôm lấy bình sữa uống ừng ực ừng ực.
Trúc Ninh: “…”
Trúc Ninh hít sâu một hơi, len lén vòng qua đám người đi tới sau lưng hai mẹ con quan sát thật kỹ. Trúc Ninh không hề phát hiện có cái gì đó không ổn nhưng mùi gay mũi từ dung dịch 84 xộc lên khiến mắt mũi cậu ê ẩm. Ấy vậy mà đám người xung quanh không một ai phát hiện.
Trúc Ninh lặng lẽ thò tay chọc chọc đứa nhỏ trong tã lót, muốn xem xem nó là hàng giả hay thật. Tiếp đó cậu chuyển sang chọc chọc bà mẹ, kiểm tra xem cô ta có phải người sống hay không.
Có nhiệt độ, là da người sống, hình như không có vấn đề gì.
Nhưng…
Trúc Ninh lại chuyển sang len lén chọt đứa nhỏ, động tác rất nhanh, không bị bà mẹ phát hiện.
Đứa nhỏ vẫn há miệng bú dung dịch Soda Ash mùi thuốc tẩy 84 trong bình sữa, không hề phản ứng một chút nào, cứ như thể không có xúc giác…