Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai tên Diêm Vương nhìn vực sâu tràn ngập sương mù, khi không nghe thấy động tĩnh gì, tay chân bọn họ bắt đầu mất khống chế, run lên. Bọn họ không còn dám nghĩ, rốt cuộc cảnh tượng dưới cái đài thấp nhất khủng khiếp như thế nào.
Hóa ra từ đầu đến cuối Hắc Vô Thường chưa bao giờ nghĩ đến việc giết người, nhưng vì đám thiên binh thiên tướng, lệ quỷ Quỷ Đế dám phản đối cải cách, nên họ không còn… sức sống.
Hai tên Diêm Vương đột nhiên cảm thấy, mình bây giờ vô cùng hăng hái, sắc mặt hồng hào nhảy tưng tưng trước mặt Hắc Vô Thường, thật sự rất giống hai con heo mập chạy vòng vòng trước mặt sói đói.
Nghĩ đến đây, hai tên Diêm Vương bắt đầu nơm nớp lo sợ âm thầm lui về sau, một khắc cũng không dám đến gần Vạn Cốt Uyên, rất sợ Hắc Vô Thường thấy bọn họ không vừa mắt sẽ lập tức ném bọn họ xuống đài gỗ nào đó ở phía dưới.
Cục bông nhỏ vô cùng thích thú nằm trên tay Hắc Vô Thường nhìn công trình cứu viện to lớn. Sau hai canh giờ, hàng vạn thiên binh rách rưới cuối cùng cũng được kéo lên hết toàn bộ, chất thành đống trên mảnh đất phía sau, nhìn từ xa giống như một bãi rác dọc theo bờ biển.
Đến lúc này, Hắc Vô Thường chưa hề gánh bất cứ tội danh giết tiên thần, nhưng sự thống trị của Thiên Đình chắc chắn đã đến hồi kết.
Người ta nói lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, nhưng lần này Thiên Đình chết quá thê thảm, đừng nói là so với ngựa, ngay cả một con chim cút nhỏ cũng không bằng…
Lúc này, hai tên Diêm Vương đã lui ra tít đằng xa, nhưng Hắc Vô Thường không nói chuyện, bọn họ cũng không dám cáo lui trước, chỉ có thể lo lắng đề phòng chen chúc với nhau, đứng co ro rụt đầu rụt cổ.
Sau khi giải cứu thiên binh thiên tướng, một trăm ngàn âm binh tiếp tục duy trì tinh thần hào hiệp trượng nghĩa, hô hào kéo bệ gỗ tội nghiệp không thấy bóng dáng ở bên dưới.
Bọn họ hô hào hây da hây da kéo chừng năm phút vẫn chỉ có mấy trăm sợi dây rơm lẻ loi treo trên vách núi dần dần biến mất trong âm vụ, khó có thể nhìn rõ. Ngay cả đám âm binh nhiệt tình cũng không thể giữ được nụ cười chân thành trên khuôn mặt, không nén giận được.
“Kéo bao lâu rồi mà còn chưa kéo lên?”
“Cho… Cho dù kéo lên cũng vô dụng, đúng không?”
“Vạn Cốt Uyên này y như ao axit sunfuric đậm đặc, hơi dính một tí đã chảy ra, còn lại một chút hơi tàn. Bọn họ ở trong đó tương đương với ngâm mấy tiếng trong ao axit sunfuric, chúng ta tốn sức hô hào kéo lên để làm gì?”
“Axit sunfuric đậm đặc là cái gì?”
…
Thế là, đội ngũ âm binh bắt đầu xôn xao la hét ầm ĩ, chủ yếu là cuộc tranh cãi axit sunfuric đậm đặc là cái gì của những âm binh trẻ sinh vào những năm 40, 50, 60 và âm binh lớn tuổi ở thế kỷ 18, 19.
“Các ngươi thì biết cái gì? Câm miệng đi!” Quỷ tướng sinh năm 60 đột nhiên lớn tiếng quát: “Chưa từng thấy axit sunfuric, không biết ăn mòn là cái gì, vậy lôi nhau qua đó nhìn là biết đại khái mấy cái đó là gì!”
Mặc dù hai tên Diêm Vương còn lớn tuổi hơn cả người già nhất trong đám âm binh, nhưng dù sao bọn họ cũng đã nghe nhiều thấy nhiều, cũng biết kha khá về axit sunfuric đậm đặc. Vì vậy… Hai tên Diêm Vương càng run dữ hơn, bọn họ run lẩy bẩy nhìn chằm chằm dây cỏ dần dần biến mất trong màn sương dày đặc, cứ như thể thứ được kéo lên từ cái đài bên dưới chính là tương lai của bọn họ.
Bóng lông nhỏ đang nằm chổng “móng” phơi cái bụng lông trong tay Hắc Vô Thường, vừa nghe thế cậu cũng sợ hãi trốn sau Hắc Vô Thường, giơ móng vuốt che mắt.
Nhưng sự thật chứng minh, họ nghĩ nhiều rồi.
Đám âm binh tiếp tục hô hào kéo lên thêm mấy phút vẫn không thấy dấu vết của đài gỗ trong sương mù, nhưng âm vụ bắt đầu nhiễu loạn. Một vài bóng người hơi mờ lung lay từ từ bay lên nhưng không ai trong số họ có thể bay ra khỏi vực sâu, bồng bềnh chìm nổi trong sương mù giống như thiếu sức mạnh, làm thế nào cũng không đứng lên được.
“Những thứ kia là cái gì? Sao lại trôi nổi được trong Vạn Cốt Uyên?” Diêm Vương điện thứ nhất bị cảnh tượng kỳ dị này dọa sợ, “Vậy Minh Vương há chẳng phải cũng có thể…”
“Chớ hoảng sợ!” Luân Lưu Vương nhìn tỉ mỉ một lát, rốt cuộc nhìn ra chân tướng, “Không phải bọn họ tự mình bay lên, mà là bị Âm Hồn Trận hút lên, có lẽ đám lệ quỷ này đã chết rồi.”
Từ xưa đến nay, chưa từng có tiền lệ quỷ hồn ngâm trong Vạn Cốt Uyên rồi được đưa ra ngoài. Đám tử hồn này bị Âm Hồn Trận hút bay lên, toàn bộ công trình cứu viện quy mô hoành tráng đột nhiên hỗn loạn.
Không lâu sau, đài gỗ vẫn chưa lộ ra nhưng vực sâu đã không còn như trước. Cả vực sâu giống như một nồi canh khổng lồ u tối kỳ dị đang đặt trên bếp lửa, vô số tử hồn trong suốt trôi nổi trong cái nồi.
Vốn là, đám lệ quỷ này dù sống hay chết vẫn có thể đứng đợi ở trên đài gỗ, nhưng còn trôi nổi được hay không thì không chắc. Nếu sức nâng không đủ, từ từ rơi xuống vực sâu, cuối cùng sẽ hồn phi phách tán.
Quỷ tướng sinh năm 60 chỉ huy toàn cục bắt đầu luống cuống, chỉ có thể hét lên để mọi người đẩy nhanh tiến độ. Nhưng khi nhìn thấy hàng chục tử hồn trôi nổi bên bờ bắt đầu có khuynh hướng hạ xuống, dần dần biến mất trong sương mù dày đặc. Có thể thấy chúng sắp rơi vào vực sâu không đáy vĩnh viễn, hồn phi phách tán.
Trong nháy mắt, Hắc Vô Thường đi tới bên bờ vách đá, vung tay móc ra hơn mười mấy cái Câu Hồn Tác từ trong khe đá xâu lại thành xích sắt thật dài, hắn kéo xích sắt quất về phía sương mù!
Theo tiếng quất kêu vang, bảy tám tử hồn gần như bị đánh thành mảnh nhỏ bị cuốn lên, thoát khỏi Vạn Cốt Uyên, hóa thành mấy đường ánh sáng bạc run rẩy bay về phía Âm Hồn Trận.
Hai tên Diêm Vương nhìn thấy xiềng xích trong tay Hắc Vô Thường từ xa, rốt cuộc cũng biết tại sao mấy năm gần đây Câu Hồn Tác của âm ti trong điện Diêm Vương lúc nào cũng thiếu.
Nhưng hai người không dám nói, cũng không dám hỏi, tiếp tục cúi đầu như chim cút, sợ Hắc Vô Thường quất bọn họ một roi.
Mấy chục ngàn âm binh thấy Vô Thường đại nhân tự mình ra tay cứu giúp, bọn họ không dám chậm trễ, liều cái mạng già điên cuồng đánh một trận. Mấy phút sau, rốt cuộc đài gỗ khổng lồ kéo dài mấy dặm cũng nổi lên từ trong sương mù.
Tầng tầng lớp lớp bên trên, tất cả đều là tử hồn trong suốt, hoành tráng đến đáng sợ.
Theo đài gỗ dâng lên, lực hút tử hồn của Âm Hồn Trận càng lúc càng mạnh, mấy chục ngàn tử hồn chậm rãi bay lên, gần như hóa thành mây mù.
Trên đài gỗ, chỉ có Bắc Âm Đại Đế còn sống.
Nhưng chỉ giới hạn trong từ “còn sống”.
Bắc Âm Đại Đế nửa quỳ trên đài gỗ, dường như muốn chống kiếm đứng lên nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Mặc dù nỏ mạnh hết đà, vết thương chồng chất khắp người do bị Vạn Cốt Uyên ăn mòn, nhưng sống lưng của Bắc Âm Đại Đế vẫn thẳng tắp, một bóng lưng rắn rỏi đầy bi thương.
Hắc Vô Thường leo lên bục gỗ, từng bước từng bước đến gần, cuối cùng dừng lại trước người nửa quỳ.
Tử hồn tạo thành âm vụ, như một bức tường màu xám dày đặc vô tận, ngay cả đám âm binh phía trên đồng tâm hiệp lực kêu gào cũng nghe không được.
Bắc Âm Đại Đế ngẩng đầu nhìn người trước mặt.
Sau thất bại, trong ánh mắt của ông lão không chứa bất kỳ sự âm ngoan hay oán giận nào, mà ngược lại lộ ra một vẻ thê lương như thông suốt hết thảy.
Một lát sau, Bắc Âm Đại Đế ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha, không ngờ dốc công sắp xếp mấy ngàn năm, lại không bằng mấy khối gỗ! Hắc Vô Thường, nếu ta không sắp xếp trận chiến quyết định ở Vạn Cốt Uyên, ngươi có thể đánh bậy đánh bạ thắng ván này không?”
“Mở trường học ở dương gian, khống chế binh lính Quỷ Vực, lợi dụng Thiên Giới Quỷ Vực đang gây khó dễ cho dương gian để khởi binh nhắm thẳng vào Thiên Đình, khí phách như thế trong thiên địa có mấy người!”
Hắc Vô Thường không mở miệng, Bắc Âm Đại Đế không ngừng cười nhưng trong mắt lại không có ý cười, lạnh lùng mà ngoan độc.
“Hừ! Tên nô tài trung thành ngu ngốc như ngươi, tuân thủ ý chí cuối cùng của Minh Vương mấy trăm năm qua, sống chết đấu đá với mấy tên Diêm Vương thấp bé. Bản lãnh của ngươi cũng chỉ có thế, vài tên thiên tướng cũng có thể hô tới quát lui ngươi…”
Trong lòng mọi người đều biết, đài gỗ này đã được xây dựng từ mấy trăm năm trước, khi đó Hắc Vô Thường chắc chắn không thể tính được tình thế ngày hôm nay, cùng lắm là để lại một lối thoát cho mình trong trận chiến ở Âm Giới.
Còn Bắc Âm Đại Đế, một vị thần của hạ giới, người đã bày mưu lập kế từ hàng ngàn năm trước để đánh bại Thiên đình, thực sự mới là người phá vỡ ván cờ.
Hắc Vô Thường thắng… nhờ vào một chút may mắn.
Không mấy vẻ vang.
Trong tiếng cười lớn của Bắc Âm Đại Đế, Hắc Vô Thường khẽ lắc đầu.
Sau đó Hắc Vô Thường ngẩng đầu nhìn âm vụ che khuất mọi thứ và không một tử hồn sống sót trên đài gỗ. Cuối cùng hắn chậm rãi nghiêng người, giọng nói trầm thấp đến mức không thể nghe thấy: “Khởi binh tấn công Thiên Giới, vi phạm luật trời, đại nghịch bất đạo, chắc chắn sẽ mang trọng tội giết tiên thần trên lưng, đời đời kiếp kiếp không thể siêu thoát.”
Giọng nói của Hắc Vô Thường thấp hơn, gần như không thể nắm bắt: “Chuyện này, vẫn nên mượn tay của ngươi thì tốt hơn.”