Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
  3. Chương 34: Hai người vợ (6)
Trước /309 Sau

Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 34: Hai người vợ (6)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc đầu hai con quỷ mặt xanh còn tưởng mình trút được gánh nặng, nhưng theo thời gian từng giây từng phút trôi qua bọn chúng vẫn không tìm được cái tên Hạ Hân Lan. Vẻ mặt của hai con quỷ mặt xanh từ thí sinh vui vẻ được lật tài liệu chậm rãi biến thành hoản loạn vì lật mãi không tìm thấy đáp án.

Xoạt xoạt xoạt, tiếng lật Sinh Tử Bộ càng lúc càng nhanh nhưng mãi vẫn không tìm ra ghi chép về Hạ Hân Lan.

Mặc dù hai con quỷ khổng lồ mặt xanh đã quỳ xuống nhưng vẫn to hơn so với người bình thường, tuy trông không khác gì hai tảng thịt bự nhưng bọn chúng lại cố gắng liều mạng làm giảm sự tồn tại của mình.

Theo bầu không khí ở hiện trường càng lúc càng nghiêm trọng, một tên quỷ khổng lồ mặt xanh trong số chúng không kiên trì nổi nữa, nó đã lật đi lật lại mấy chục trang Sinh Tử Bộ hơn bảy, tám lần nhưng vẫn không tìm ra, đành phải lo lắng đề phòng dừng tay, ngẩng đầu cười gượng nói: “Đại nhân, tiểu nhân ghi nhớ rất rõ những lời dạy bảo của đại nhân đối với âm sai, nên để hoàn thiện Sinh Tử Bộ, tiểu nhân đã thêm số căn cước công dân… Để đảm bảo chính xác, tuân thủ quy định nghiêm ngặt không câu sai một hồn! Không biết… Số căn cước công dân của cô hồn Hạ Hân Lan đó, là số mấy ạ?”

Âm sai Yên Bắc quả thật đã bị dọa sợ vỡ mật trước những gì xảy ra với đồng bọn của mình, mặc dù bọn họ thuộc phe phái Diêm Vương nhưng cuối cùng vẫn phải thuộc lòng “lời răn dạy” lần trước từ quỷ sai dương gian.

Từ góc độ của Trúc Ninh, cậu có thể thấy loáng thoáng nội dung trên Sinh Tử Bộ của quỷ khổng lồ mặt xanh, một hai ba bốn năm… Rất nhiều số căn cước công dân của người phàm được ghi lít nhít bên trên.

Hắc Vô Thường nhìn về phía Lý Hưng đang đứng trong đám đông: “Số căn cước công dân?”

Lúc này đầu óc của Lý Hưng không “vận hành” nổi nữa, ông ta cố gắng mãi mà không bò dậy được, chỉ có thể giữ tư thế tay chân giơ lên trời, lắp bắp đọc số căn cước công dân của Hạ Hân Lan.

Lấy được lời giải, hai con quỷ khổng lồ mặt xanh vội vàng lật Sinh Tử Bộ, rồi sau đó ——

Vẫn không tìm được.

Quỷ khổng lồ mặt xanh căng thẳng đến mức bắt đầu run lập cập, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Hắc Vô Thường: “Đại, đại nhân… Không, không có ạ!”

Mặc dù Lý Hưng cực kỳ gấp gáp nhưng ở trước mặt quỷ khổng lồ âm khí âm u vẫn không dám mở miệng hỏi, chỉ đành nhìn chằm chằm hai con quỷ khổng lồ mặt xanh, trái tim treo trên cổ họng nhìn bọn chúng tra cứu.

Nhưng lão đạo diễn bị đánh lệch mũi là một người tính tình nóng vội, lão thấy hai tên âm sai quỳ tư thế cực kỳ tiêu chuẩn, sợ hãi trong lòng lão cũng giảm đi ít nhiều. Bây giờ lão chỉ quan tâm phim của lão có được lên màn ảnh hay không, lão lấy hết can đảm chen vào: “Tôi thấy kể từ lúc Tiểu Hạ mới bắt đầu vào đoàn đã mơ mơ màng màng rồi, thường xuyên nhớ sai lời thoại, nói chuyện thì không đầu không đuôi, không hề giống người bình thường chút nào. Tiểu Hạ, có phải cô ấy… đã là quỷ nữ ngay từ lúc bước vào đoàn làm phim không?”

Lý Hưng bị chọc tức như trâu đực nổi điên, ông ta bật dậy nhào về phía lão đạo diễn đấm lão một cái: “Ông già chết tiệt… Ông nói thế là sao?”

Lão đạo diễn bị đấm cho nghiêng hẳn sang một bên: “Ông đánh tôi làm gì? Trạng thái tinh thần của Tiểu Hạ lúc mới vào đoàn giống hệt con quỷ nữ lúc nãy. Tôi làm đạo diễn hơn ba mươi năm, diễn viên đóng phim tôi tiếp xúc hàng ngày đột nhiên từ người biến thành quỷ chẳng lẽ tôi không nhìn ra?”

Hắc Vô Thường: “Tra cả nước.”

Ai ngờ vừa mới nói xong, sợ hãi trong mắt hai con quỷ khổng lồ mặt xanh đột nhiên tăng lên, chúng bắt đầu dập đầu ầm ầm xuống đất: “Đại nhân, chúng tiểu nhân không nên tham lợi, phải mang theo cả cuốn Sinh Tử Bộ! Tiểu, tiểu nhân đáng chết… Cầu xin đại nhân ngàn vạn lần đừng xử chúng tiểu nhân vào Địa Ngục!!!”

Vốn bản đầy đủ của cuốn Sinh Tử Bộ còn dày hơn quyển mà chúng mang theo gấp mấy trăm lần, vì khi xưa không âm ti quỷ sai nào siêng năng gánh theo cả cuốn để chạy nên chúng đã xé nó ra thành mấy chục cuốn sách nhỏ, mỗi ngày tuần tra khu vực nào thì mang quyển chứa danh sách người phàm ở khu vực đó.

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh nhớ mang máng, luật Minh Vương nghiêm lệnh không được làm hư hại hay xóa sửa Sinh Tử Bộ, ngay cả âm sai thối rữa lúc trước cũng chỉ dám tìm người dương trùng tên trùng họ trong Sinh Tử Bộ để dùng Câu Hồn Tác câu hồn, chứ tuyệt đối không dám đả động đến Sinh Tử Bộ.

Bây giờ nghĩ lại, xé Sinh Tử Bộ không phải đã tính vào hư hại sao?

Chẳng phải việc này còn sai nặng hơn hai tên Âm Ti xui xẻo mấy ngày trước hả?

Hóa ra Hắc Vô Thường muốn mượn hai người bọn họ để khai đao, một lưới bắt hết tất cả Âm Ti theo phe phái Diêm Vương rồi ném toàn bộ vào Địa Ngục. Bất kể kết cục của chuyện đấu đá này như thế nào, hai người bọn chúng chính là lũ gà trong câu giết gà dọa khỉ!

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh nghĩ đến đây lập tức liều mạng dập đầu ầm ầm như thể đây là ngày cuối cùng bọn chúng còn sống, dọa cho đám người sống đang vật lộn sợ đến chết cứng tại chỗ, không dám cử động dù chỉ một chút.

Người, người đàn ông đó là ai… Thân, thân phận của hắn là gì?

Hắc Vô Thường cũng không biết tại sao lại thành thế này, vốn hắn muốn mượn chút tiện ích để hoàn thành việc điều tra, sau đó dẫn nhóc bóng lông khó giữ được hình người vào ban đêm về sớm một chút. Nhưng không ngờ tốn cả 20 phút mà ngay cả tuổi thọ cũng không tra được.

Sắc mặt của Hắc Vô Thường lập tức nghiêm lại: “Không mang theo thì quay về lấy!”

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh biến mất nhanh như gió lốc, sau đó chưa tới một phút đã lập tức xuất hiện, cánh tay thô to như thùng nước lật giấy nhanh đến mức như cánh quạt, rốt cuộc cũng tìm được Hạ Hân Lan.

Ai ngờ vẻ sợ hãi trên mặt quỷ mặt xanh đánh dấu số căn cước công dân càng nặng hơn, nó run run như lá rụng trong gió thu, khóc lóc nói: “Tuổi thọ của Hạ Hân Lan đã tận từ sáu mươi mốt ngày trước tại nhà trọ Nhất Lý Hà* ở ngoại ô thành phố… Đại nhân! Không phải tiểu nhân cố tình lười biến không đi câu hồn, thật sự là…”

*Lúc đầu tui tưởng là sông Nhất Lý, nhưng sau khi đọc mấy chương sau tui mới biết là nhà trọ tên Nhất Lý Hà…

Sau khi chết sáu mươi ngày đã có thể tính là lão quỷ, theo lý Âm Ti phải đưa cô về địa phủ nhưng Sinh Tử Bộ không phải là máy xác định vị trí, Âm Ti cũng chỉ là người tuần tra, không thể câu hết từng cô hồn dã quỷ trên toàn bộ cả nước.

Nhưng nếu tra ra, hành vi này chắc chắn trái với luật lệ.

Ngay cả bản thân Hắc Vô Thường cũng không ngờ, cùng là quỷ sai câu hồn mà lại có nhiều góc độ Điếu ngư chấp pháp như vậy…

Hắc Vô Thường vẫy tay: “Lui xuống đi.”

Hai con quỷ khổng lồ mặt xanh cho là mình sẽ chết, lại không ngờ mình may mắn như vậy, bọn chúng lập tức chạy đi.

Quỷ phách của Hạ Hân Lan đã tiêu tán thành bộ dáng này từ lâu, đừng nói là sinh hồn hay tử hồn, ngay cả bảo toàn hồn phách cũng đã rất khó. Việc cô bỏ mình vốn đã nằm trong dự liệu của vài người, chỉ có Lý Hưng như bị sét đánh đứng sững sờ ngay tại chỗ, rồi sau đó khóc rống lên đến mất giọng.

Lão đạo diễn bị đấm lệch mũi cũng không còn so đo, thậm chí miễn cưỡng an ủi Lý Hưng: “Tiểu Lý à, ông đừng buồn, người chết không thể sống lại. Chẳng phải Tiểu Hạ vẫn còn được đi lại ở dương gian hơn hai tháng sao, như vậy cũng đủ đền bù rồi.”

Nhìn thấy quỷ khổng lồ mặt xanh biến mất, đám người đoàn làm phim cùng nghĩ, mặc dù nhìn Hắc Vô Thường rất đáng sợ nhưng suy cho cùng cái người mặc áo sơ mi quần tây này vẫn giống người sống. Về phần Hạ Hân Lan, tuy bọn họ chưa từng chính thức nhìn thấy người thật nhưng cũng đã tiếp xúc với hồn ma của cô, thậm chí quan hệ còn rất tốt.

Nhìn thấy Lý Hưng sắp gục ngã không làm chủ được mìnn, một người là cameraman trong số đó đứng lên lấy can đảm nói ra: “Nhà trọ Nhất Lý Hà cách cảnh quay ngoại cảnh đầu tiên của chúng tôi rất gần, rất có thể chị Hạ đã không còn kể từ lúc đó. Ngài điều tra viên, bây giờ, bây giờ…”

Trúc Ninh mới vừa bị “người kẹo”, quỷ phách và âm sai làm dời sự chú ý, bây giờ cậu mới nhận ra bốn phía đã là một màu đen kịt. Nhớ tới xác nữ chưa bị ai phát hiện, cậu càng cố gắng duy trì hình dạng.

Hắc Vô Thường thấy cậu trai bên cạnh mình lảo đảo sắp ngã vì phải duy trì hình người nhưng cậu vẫn cố gắng chống đỡ, dường như cậu muốn làm tròn trách nhiệm chạy đến nhà trọ Nhất Lý Hà tìm thi thể. Hắc Vô Thường vỗ vai trấn an “đàn em” của mình, giọng nói mềm nhẹ: “Đừng gắng sức, cậu biến trở về quả bóng lông cũng không sao, không ai chú ý đến cậu.”

Trúc Ninh lập tức biến trở về bóng lông nhỏ, trốn trong tay Hắc Vô Thường.

Rồi sau đó Hắc Vô Thường chuyển hướng sang mấy người đoàn làm phim: “Báo cảnh sát đi.”

Đám người đoàn làm phim vừa mới tận mắt thấy Âm Ti quỳ xuống cầu xin tha thứ, vốn tưởng rằng vị đại nhân đầy quyền lực này sẽ chạy thẳng tới nhà trọ Nhất Lý Hà truy bắt hung thủ sát hại Hạ Hân Lan, nhưng không ngờ hắn lại ra chỉ thị như vậy, bọn họ chỉ đành phải nửa tin nửa ngờ báo cảnh sát.

Cảnh tượng cái xác chết hai tháng không bị phát hiện chắc chắn không phù hợp để nhóc bóng lông này đi xem. Như lẽ dĩ nhiên, Hắc Vô Thường gọi điện thoại cho chi nhánh của Ban điều tra đặc biệt ở Bắc thị, để bọn họ hợp tác với cảnh sát đi thăm dò vụ án tìm xác.

Chẳng mấy chốc đã có tiếng xe cảnh sát chạy tới trường quay, sau đó bọn họ đỡ Lý Hưng người biết được hành tung của Hạ Hân Lan khi còn sống lên xe, cùng lên đường đi đến nhà trọ Nhất Lý Hà.

Sau khi cảnh sát rời đi, đám người đoàn làm phim đều sợ hãi khi nhìn sang Hắc Vô Thường, bọn họ không dám bước lên trước, chỉ có lão đạo diễn sưng mặt sưng mũi vẫn còn nhớ đến chuyện đưa phim lên màn ảnh rộng, lão do dự lếch qua: “Ngài điều tra viên, đúng là cảnh quay lúc trước có quỷ, nhưng, nhưng… Nếu chúng tôi xin thay người quay tiếp những phần còn lại, bộ phim đó có còn được trình chiếu không?”

Những người khác của đoàn làm phim bị dọa sợ, vội vàng chạy tới kéo lão.

Hắc Vô Thường ôm bóng lông nhỏ bằng một tay, hơi không vui nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ông còn nghĩ tới bộ phim?”

Những người bên cạnh liền vội vàng giải thích: “Vì bộ phim Biệt thự kinh hoàng mà đạo diễn Trương đã chuẩn bị suốt năm năm, thị trường phim kinh dị trong nước rất thảm rất nhạt, nhưng đạo diễn Trương vẫn đổ hết tâm huyết làm bộ phim này sao cho thật hay thật tốt, ông ấy cũng đã cầu cha cáo bà nội từng bước từng bước kéo những người đầu tư. Bây giờ rốt cuộc bộ phim cũng có thể công chiếu, nhưng lại…”

Nhưng đạo diễn Trương lại không sợ trời không sợ đất nói: “Thật ra Tiểu Hạ cũng rất muốn hoàn thành bộ phim này, tuy cô ấy đã thành quỷ nhưng ngày nào cũng đến trường quay luyện tập đóng phim!”

Những người bên cạnh sắp khóc tới nơi: “Đạo diễn Trương, ông nói ít vài câu đi.”

Hắc Vô Thường: “Không được.”

Đạo diễn Trương không đếm xỉa đến: “Nếu phim này đổi người, tất cả sẽ bị phá hủy, không diễn viên nào có thể thay thế hay bắt chước khí chất của Tiểu Hạ!”

Những người bên cạnh: Đó không phải vì chị Hạ là quỷ sao!

Hắc Vô Thường: “Để quỷ lên rạp chiếu bóng, ông muốn chiêu quỷ hay tụ âm?”

Người của đoàn làm phim vừa nghe đã lập tức hoảng sợ, người ta đã nói đến nước này, bọn họ cũng không còn gì để nói, vội vàng vây lại khuyên lão đạo diễn. Đạo diễn Trương chỉ đành mặt dày mày dạn xin WeChat, bóng lông nhỏ được phép che mắt bảo vệ dùng móng vuốt nắm điện thoại di động của mình quét mã QR.

Mọi người cũng không dám ở lại biệt thự, tất cả đều kết bạn trở về nhà khách của mỗi người, Hắc Vô Thường cũng ôm nhóc bóng lông trở lại khách sạn.

Hơn mười hai giờ khuya, hai người nhận được tin tức từ cảnh sát và phân bộ của Ban điều tra đặc biệt. Bọn họ tìm được thi thể của Hạ Hân Lan trong nhà trọ Nhất Lý Hà, nhưng bởi vì độ thối rữa của thi thể rất cao, bọn họ cần thêm một bước khám nghiệm nguyên nhân cái chết. Kết quả cuối cùng thế nào đành phải chờ ngày mai điều tra tất cả.

Hắc Vô Thường vốn do âm khí tụ thành nên không cần ngủ, nhưng bóng lông nhỏ có thể buồn ngủ. Cậu dùng móng vuốt lông nắm bàn chải đánh răng cẩn thận chà chà hết hàm răng, sau đó nhảy cà tưng tìm một vòng trong phòng, cuối cùng nhìn trúng chậu bông tròn trịa trên bệ cửa sổ.

Vốn Hắc Vô Thường định bất đắc dĩ cùng cậu nhóc này ngủ một lúc, tiện thể xoa xoa quả bóng lông vô hại trong lúc ngủ. Bây giờ chỉ đành dùng chăn mỏng lót một cái ổ trong chậu bông rồi bỏ cậu vào trong chậu, tắt đèn: “Ngủ đi.”

Lần này bóng lông nhỏ không hề sợ hãi, ngoan ngoãn ngủ ngon lành.

Lúc nửa đêm, điện thoại di động trong móng vuốt của bóng lông nhỏ đột nhiên vang lên.

Bóng lông giật mình run lên, cậu nhìn màn hình điện thoại di động, là thông báo cuộc gọi video của đạo diễn Trương đang không ngừng lóe lên…

Quảng cáo
Trước /309 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Có Một Không Hai

Copyright © 2022 - MTruyện.net