Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ
  3. Chương 93: Nhà trọ mất tích (1)
Trước /309 Sau

Sau Khi Bóng Lông Nhận Việc Minh Phủ

Chương 93: Nhà trọ mất tích (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Với tốc độ “nhảy” chữ của người giấy nhỏ, toàn bộ nội dung báo cáo vụ án còn chưa đến nửa tờ. Nhưng chữ càng ít chuyện càng lớn, sau khi Chương Dục Cẩn đọc được mấy hàng, đầu anh lập tức nổ ong ong bối rối tận mấy giây!

Chương Dục Cẩn bất chấp mọi thứ, lao đến bàn làm việc của bóng lông nhỏ từ phía sau: “Ừm… Ừ… chuyện thật sự nghiêm trọng đến vậy sao? Hai giới Âm Dương không thông với nhau, làm sao mà…”

Chương Dục Cẩn nói không hẳn là không đúng. Trước kia, giữa hai giới Âm Dương không có thứ gì như bình phong ngăn trở, Quỷ Môn Quan cũng sẽ không mở toang ra vì bị cởi bỏ phong ấn. Dương gian và Âm Giới vốn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Còn sở dĩ Địa Ngục đặc biệt, là bởi vì nó là khu vực duy nhất ở Minh Giới có liên thông với dương gian, nhưng cũng có những luật lệ nghiêm khắc khống chế.

Chỉ có quỷ sai dương gian tay cầm lệnh bài và âm ti quỷ sai mới có tư cách ra vào Địa Ngục, ngay cả âm lại tầm thường trong Địa Phủ cũng không có cách nào đi tới dương gian.

Trăm ngàn năm qua, trật tự hai giới Âm Dương rõ ràng rành mạch, quỷ hồn ở dương thế náo loạn cũng chỉ dừng lại ở dương gian, chưa bao giờ tiến vào Âm Giới, cũng như không có một con quỷ nào đã vào Địa Phủ mà lại trốn được ra ngoài hại người sống.

Ngay cả quỷ đế Tôn Thư Thành, lúc gặp phải con đường Không Thể Trở Lại thông xuống Địa Ngục cũng cực kỳ kiêng kỵ.

Mà bây giờ, âm quỷ lại có thể dễ dàng đi lên như vậy? Điều này, sao mà làm được?

Người giấy nhỏ nhấc chân đạp lên phím cuối cùng, nó nhảy xuống bàn phím, lạnh lùng nói: “Đối với hai giới mà nói, nếu quả thật là như vậy, cho dù là quỷ sai dương gian cũng không có cách nào dẫn âm quỷ tới.”

Chương Dục Cẩn vừa mới hít một hơi khí lạnh, lập tức nghe người giấy nhỏ hừ một tiếng hỏi ngược lại: “Ngươi còn nhớ La Cam không?”

Chương Dục Cẩn sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên lĩnh ngộ lời nói ẩn ý của người giấy nhỏ Vô Thường, hai giới Âm Dương vĩnh viễn không thể tương thông, nhưng đối với Thiên Giới quyền hạn vô thượng mà nói…

Tên La Cam đó đã từng là thiên tướng, thậm chí dẫn được Vong Xuyên tới dương gian!

Chương Dục Cẩn toát mồ hôi lạnh, anh nhỡ đụng phải đại vận mấy trăm đời gì thế này. Ngày thường đối đầu với Diêm Vương, bây giờ ngay cả Thiên Đình cũng… Anh chỉ là một người phàm bình thường trong luân hồi thôi mà!

Người giấy nhỏ thấy thuộc hạ nhà mình sắp té xỉu, rốt cuộc khoan dung độ lượng mở miệng: “Bản thể của ta sẽ để ý những chuyện này, ngươi chỉ cần ứng đối tốt chuyện dương gian là được.”

Lúc Chương Dục Cẩn căng thẳng gật đầu, người giấy nhỏ nhìn xa xăm, lạnh lùng nói: “Có lẽ trong mấy năm sắp tới, thậm chí mấy chục năm, dương thế sẽ biến thành một Quỷ Thành khác.”

Sắc mặt Chương Dục Cẩn trắng bệch, sau khi lảo đảo một hồi rốt cuộc anh cũng khống chế được tay chân, đỡ bàn làm việc đi đến ghế sa lông ngồi xuống nuốt Tốc Hiệu Cứu Hồn Hoàn.

Móng mập của bóng lông nhỏ vẫn còn đặt trên phím Shift nhưng toàn bộ quả bóng lông đã ngây người thật lâu. Cậu ngoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, rốt cục vẫn phải duỗi móng đụng người giấy nhỏ: “Chút chít chút chít?” Tại sao Thiên Đình phải lén lút quấy rối?

Người giấy nhỏ nhón chân lên, giơ tay xoa xoa trấn an bóng lông mập: “Ngoan, ăn nhiều vào, đừng lo lắng những thứ khác.”

Bóng lông nhỏ ngoan ngoãn nâng móng mập lên, chậm rãi đạp lên người giấy nhỏ cố làm người cao thâm.

Âm Giới, Phong Đô Thành.

Bên trong cung điện rộng trăm trượng, U Minh Hỏa bốc cháy phừng phừng, âm quan quỷ tướng uy nghiêm chia nhóm đứng hai bên, xơ xác tiêu điều dị thường.

Một minh quan thừa dịp âm phong đột ngột ập tới vội vàng vẩy bào quỳ xuống, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, năm ngàn quỷ hồn đã đến minh hoang*, tìm thông tin đường đến Dương Thế.”

*Hoang/荒 trong bỏ hoang, hoang vu

Ngự tọa trên cao, Phong Đô đại đế dần dần chìm vào trong bóng tối của Minh Hỏa, không thấy rõ sắc mặt. Hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “Những kẻ ở Dương Thế không bái lạy quỷ thần, vậy hãy khiến bọn chúng… phải cung kính.”

Nửa tiếng sau, Hứa Vi và Trương Vũ bước vào phòng làm việc vừa đúng lúc đỡ Chương Dục Cẩn đến phòng y tế. Sau khi vị đội trưởng tận tụy này uống bột nhân sâm hòa tan của Ban điều tra đặc biệt theo lời dặn của bác sĩ, rốt cuộc sức khỏe của anh cũng dần hồi phục.

Bây giờ, Chương Dục Cẩn bận rộn đến mức chân không chạm đất, anh liên lạc với tất cả phù sư và thầy tướng chuyên nghiệp nhất cả nước để chuẩn bị triển khai đo đạc âm khí toàn quốc, tranh thủ vẽ giản đồ phân bố âm khí trong vòng hai tháng. Cố gắng đo vẽ bản đồ các khu vực có khả năng gặp tai hoạ nhất trước khi âm quỷ bạo phát.

Đây có thể coi là công trình vĩ đại hạng nhất, chỉ dựa vào lực lượng của Ban điều tra đặc biệt, muốn đo vẽ bản đồ âm khí toàn quốc e rằng năm mươi năm cũng đo không xong.

Muốn hoàn thành trong hai tháng cần ít nhất mấy trăm phù sư, thầy tướng và trận sư… Nhưng trên đời có nhiều người như vậy không thật khó mà nói. Mà cho dù có thì phần lớn là thuật pháp đại sư đức cao vọng trọng, hoặc là tăng đạo cao nhân lánh đời tìm không ra. Muốn kéo bọn họ vào Ban điều tra đặc biệt chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm!

Chương Dục Cẩn báo chuyện này cho trưởng phòng Phùng, là phó trưởng phòng trên danh nghĩa của Ban điều tra đặc biệt. Hai người gọi mấy trăm mấy ngàn cuốc điện thoại ra ngoài, nợ quan hệ ơn nghĩa vô số, mới kéo tới được tổng cộng chừng hai mươi người.

Cuối cùng Chương Dục Cẩn cũng hiểu bốn chữ “Không thể phòng ngừa” trong báo cáo của người giấy nhỏ, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Nhưng qua vài ngày sau, một đợt sóng cũ chưa hết đợt sóng khác đã tới, chuyện quỷ ảnh trong điện thoại di động và máy vi tính tạm thời chưa xuất hiện nhưng vụ án liên quan tới nó thì mọc lên dồn dập như măng mọc sau mưa.

Hai tay Hứa Vi ôm một chồng báo cáo vụ án, giọng điệu hơi gấp gáp: “Sáng nay Đội hậu cần thẩm định chọn ra bảy vụ án đặc biệt. Hiện tại, có ba vụ trọng bảy vụ bị đưa vào cấp nghiêm trọng nhất. Vụ thứ nhất, một nhà trọ ở ngoại ô thành phố Nghệ An* mất…”

*Là một đơn vị cấp thị trấn của Thạch Gia Trang, Hà Bắc, Trung Quốc.

“Phụt —— ——” Hùng Thành không khống chế được phun hết ngụm nước ấm mới vừa đổ vào miệng ra ngoài, sau đó liền vội vàng xua tay nói xin lỗi: “Chị Vi, không có gì, không có gì, chị nói tiếp đi!”

Hứa Vi không để ý đến Hùng Thành, cô hít sâu một hơi, nói thật nhanh: “Vụ thứ hai, số lượng thú cưng bán ra từ chuỗi cửa hàng thú cưng Anniebe… Có vấn đề.”

Trong giọng nói của Hứa Vi cũng có nghi ngờ, sau khi cô đọc lướt nhanh qua mấy tờ báo cáo, rốt cuộc cô cũng hiểu được một chút: “Số lượng có vấn đề tức là, người báo án mua về một con mèo. Ban đêm trong lúc ngủ, người đó mơ hồ nhìn thấy con mèo bò vào trong tủ quần áo nhưng lại cảm giác được có một con khác lén lúc liếm tay cô ta… Hiện tại đã có 6 vị khách mua thú cưng mất tích mà không rõ nguyên nhân.”

“Vụ thứ ba… Được rồi, vụ thứ ba là ở Tương Tây, mấy cái xác ở đó lại không an phận nữa rồi!” Hứa Vi lật báo cáo loạt xoạt: “Vụ án này để bà Liễu sống ở đó giải quyết, còn vụ án nhà trọ, ai đi?”

Bóng lông nhỏ là người thứ nhất giơ móng, sau đó đến lượt người giấy nhỏ giơ lên.

Những đồng nghiệp khác có thể đoán được đại khái, Trúc Ninh không muốn đến cửa hàng thú cưng trong hình dáng bóng lông nhỏ… Còn tổ hợp bóng lông nhỏ và người giấy nhỏ đã trở thành tổ hợp mạnh nhất được công nhận của Ban điều tra đặc biệt.

Trương Vũ, Hùng Thành và Lão Ngô tất nhiên sẽ chọn vụ án cửa hàng thú cưng, nên chỉ còn phó đội trưởng Hứa Vi, bóng lông nhỏ và người giấy nhỏ cùng đến thành phố Nghệ An điều tra hiện trường nhà trọ mất tích.

Thành phố Nghệ An là một thành phố nhỏ tầm trung, kinh tế ở đó rất phát triển. Nhưng mấy năm trước trong thời kỳ bất động sản còn đang sốt, không ít nhà đầu tư xây dạng nhà hẹp, không có cây xanh, các cửa hàng bán với giá cao. Phần lớn đã được bán đi nhưng khu vực bỏ hoang cũng còn lại không ít.

Nhất là khu vực bên rìa thành phố có rất nhiều nhà trọ hỗn tạp, những cơ sở vật chất hỗ trợ ở đó không theo kịp thời đại, xung quanh cũng không có công ty cung cấp việc làm.

Trong nháy mắt, ở đây không còn bóng dáng của thành phố cổ, an nhàn dễ chịu, cũng không có cảnh đèn màu rực rỡ của thành phố lớn về đêm. Chỉ có cốt thép và bụi đất chật hẹp hỗn tạp.

Bây giờ là chín giờ tối, màn đêm khiến khu phố chật chội trông càng trở nên tiêu điều. Hơn mười mấy chiếc xe cảnh sát xếp thành từng lớp vây xung quanh một khu nhà trọ, dây cảnh báo vàng đen cũng được giăn ra.

Nhưng hiển nhiên, mấy sợi dây vàng đen này không ngăn được những người sống trong nhà trọ, không ngừng có người từ bên ngoài vén dây cảnh báo trở về nhà, cảnh sát cũng chỉ có thể cho họ đi vào.

Hứa Vi vừa tới nơi đã ngẩn người, không biết cảnh sát bày bố hoành tráng như vậy là đang làm gì. Cô đi mấy bước tới trước dây cảnh báo, lấy thẻ công tác ra.

Rất nhanh đã có một người người trung niên mặc đồng phục cảnh sát đi xuống xe, chạy chậm tới: “Là đồng chí của Ban điều tra đặc biệt đúng không!”

Đi đầu là cục trưởng cục công an thành phố, Lí Hạc Dương, tuổi tác thì còn một năm nữa ông sẽ về hưu, nhìn dáng vẻ và nét mặt của ông u sầu không thôi. Đã rất lâu rồi thành phố Nghệ An không có vụ án lớn, ai ngờ ngay lúc ông sắp về hưu lại có một tòa nhà bị mất tích ngay trong khu vực ông quản lý.

Lí Hạc Dương nhìn thấy chỉ có ba người từ Ban điều tra đặc biệt, bọn họ không mang dụng cụ đặc biệt gì, cũng không lái xe đến, thậm chí dẫn đầu còn là một nữ điều tra viên chưa đến ba mươi tuổi, sắc mặt cục trưởng Lí càng sầu hơn.

Hứa Vi không có thời gian chào hỏi làm quen, cô hỏi thẳng: “Địa chỉ ban đầu của nhà dân ở đâu? Mất lúc nào? Có bao nhiêu người trong nhà mất tích?”

Lí Hạc Dương khó xử nói: “Chuyện này, chuyện này…”

Hứa Vi cảm thấy hơi khó tin: “Ngài không biết thời gian nhà trọ mất tích và vị trí cũ?”

Cục trưởng Lí Hạc Dương bị oan chịu không nổi, ông dẫn mọi người sang một bên vỉa hè, nhỏ giọng giải thích: “Đồng chí điều tra viên, có thể mọi người không biết tình trạng ở thành phố Nghệ An. Mấy năm nay giá nhà ở những nơi khác tăng cao, nhưng nhà ở Nghệ An chúng tôi thì rớt giá thảm hại, mức sống của các nhà trọ xung quanh đây nghèo đến mức mua thức ăn cũng khó khăn. Tiền thuê phòng một tháng ba trăm, tất cả người trong nhà trọ đều là dân nhàn rỗi trong xã hội, bọn họ ở trong và ngoài tỉnh nghe tiếng mà tới…”

Đội trưởng cảnh sát hình sự đứng bên cạnh nghe cục trưởng Lí dài dòng mãi mà không nói vào điểm chính, chỉ đành phải lên tiếng giúp đỡ: “Nhà đầu tư bên tiểu khu Kim Hâm phá sản, tại thời điểm đó thông tin về tòa nhà không được báo lên cho cục nhà đất và cục phòng cháy chữa cháy, thế nên chúng tôi không có địa chỉ.”

Lí Hạc Dương gật đầu liên tục, ông, một ông lão gầy gò hơn sáu mươi tuổi sắp về hưu lần đầu tiên gặp phải sự kiện linh dị hiếm có, bản thân ông ta cũng bối rối, căng thẳng đến mức không ngừng lau mồ hôi: “Đúng, đúng… Nơi mất tích là tòa nhà số 4, có khá nhiều người thuê phòng bên trong. Gần đây có một số thanh thiếu niên vô gia cư mới chiếm mấy căn phòng xi măng thô sơ rồi dọn vào ở. Nhà trọ không đăng ký hộ khẩu, chúng tôi không biết chính xác có bao nhiêu người sống trong khu nhà này.”

“Còn có một cô gái không liên lạc được với ông cụ nhà mình, lúc sang đây xem thì làm thế nào cũng không tìm được tòa nhà nên mới báo cảnh sát. Bây giờ đã có thân nhân của năm hộ trong tòa nhà nghe tiếng chạy tới.”

Lí Hạc Dương chỉ chỉ mười mấy người chờ đợi bên ngoài dây cảnh báo, sau đó thở dài.

Dường như cục trưởng Lí kỳ vọng người của Ban điều tra đặc biệt có thể tự mình ra mặt nói một chút với những thân nhân đang lo lắng đằng kia, sau đó thần kỳ hóa giải tất cả mọi khó khăn, mang nhà trọ đột nhiên biến mất vào hư không trở về.

Lí Hạc Dương vừa dẫn Hứa Vi đến chỗ thân nhân vừa giới thiệu: “Có người là người nhà của hai ông bà lão tham rẻ, xài tất cả tiền tích góp mua nhà nên chỉ có thể ở nơi này. Còn một người là bạn gái của người mướn phòng ở đây…”

Giọng nói của cục trưởng Lí có thể so với bài hát ru con, giống như Đường Tăng niệm kinh không có điểm chính. Bóng lông nhỏ há miệng ngáp rồi nhìn về phía nhà trọ phía sau dây cảnh báo, sau đó lập tức sợ đến cứng người, phát ra một tiếng thét chói tai cực lớn: “Chút chít!!!!!”

Cục trưởng Lí đang đi về phía trước theo đường xe chạy, bất thình lình bị dọa cho cổ chân lệch một phát, té quỵ cái “rầm” trước miệng cống thoát nước dính đầy dầu mỡ.

Sau đó cục trưởng Lí ngẩng đầu nhìn thấy một quả bóng lông nhỏ trắng như tuyết, tiếp đó biến cao thành một cậu thiếu niên thanh tú.

Thiếu niên chỉ hướng phía sau nhà trọ, sự sợ hãi lộ ra trong giọng nói: “Tòa nhà thứ tư bên phải, tại sao cả tòa nhà đều là màu đen, chỉ có ba tầng sáng đèn. Mọi người nhìn cửa sổ, trong cửa sổ có…”

Điều tra viên và cảnh sát có mặt ở đó nhìn theo hướng cậu chỉ trong vô thức.

Giọng nói của thiếu niên hơi run rẩy: “Có phải có bóng người… Treo ngược trong nhà không?”

Đội trưởng cảnh sát hình sự đứng bên cạnh đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp mở miệng: “Nhưng mà, bên phải chỉ có ba tòa nhà, có phải cậu nhìn lầm rồi không?”

Quảng cáo
Trước /309 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Kiếm Hành Cửu Châu

Copyright © 2022 - MTruyện.net