Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cố Miễn bị con cá răng dài dọa sợ không nhẹ, từ đó về sau ngay cả bờ biển cũng không dám đến gần.
Chủ yếu là Cố Miễn nghi ngờ bản thân mình với vùng biển này "xung khắc". Lúc đi bắt hải sản thì chẳng kiếm được con nào, nếu có thì cũng là đồ c.h.ế.t hoặc thối rữa; ra khơi thả lưới thì suýt nữa mất mạng làm mồi cho cá. Cho nên, tốt nhất anh ta cứ ngoan ngoãn ở trên hoang đảo này đi.
Lộ Đan cực kỳ bất mãn với lời nói của Kiều Dẫn Lam, cô ta cười mỉa mai: "Kiều lão sư yên tâm, có Thịnh lão sư ở gần hoang đảo, mấy con sinh vật biển to lớn kia không dám ló mặt đâu, việc này chị không cần phải lo."
Lương Vĩnh Hoa thì nhìn lên trời, tuy rằng vẫn là nắng đẹp, nhưng trong lòng anh ấy lại có chút bất an. Chỉ mong hôm nay đừng có thêm chuyện gì nữa.
Cố Miễn cũng đứng bên cạnh, sắc mặt rất khó coi. Bởi vì trừ nhà anh ta ra, ba nhà còn lại đều tập trung đến hoang đảo của Tạ Ly rồi, chẳng phải là đang công khai cô lập nhà anh ta sao?
Hiện tại anh ta rất hối hận, rốt cuộc lúc trước tại sao lại muốn tham gia cái chương trình sống còn c.h.ế.t tiệt này chứ? Ăn không ngon, ngủ không yên, chịu bao nhiêu cực khổ, mà lại không nhận được hồi báo tương xứng.
Nghĩ đến còn nửa tháng nữa mới kết thúc chương trình, Cố Miễn suýt nữa thì muốn bỏ cuộc. Anh ta không nhịn được mà nổi cáu với Kiều Dẫn Lam: "Thôi được rồi, em bớt nói vài câu đi." Chưa đủ mất mặt hay sao?
Kiều Dẫn Lam nghẹn lời, cười duyên nói: "Em không phải là đang quan tâm Lộ Đan sao?"
Lúc này, sự bất mãn trong lòng Kiều Dẫn Lam chỉ có hơn chứ không kém Cố Miễn. Cô ta tưởng chương trình sống còn trên hoang đảo cũng giống như đi nghỉ dưỡng ở nông thôn, tất cả khách mời đều nên nịnh bợ cô ta, và phải cực kỳ ghét nhà Thịnh Thanh Thanh. Mọi người sẽ hòa thuận vui vẻ, Cố Miễn dẫn các nam khách mời đi bắt hải sản săn thú, các nữ khách mời thì phụ trách nấu cơm, cô ta có thể chơi đùa cùng bọn trẻ, hoặc là hái hoa hái quả.
Còn nhà Thịnh Thanh Thanh thì phải sống vô cùng thê thảm. Hai vợ chồng trông như ăn mày, bữa đói bữa no, Đản Đản thì hóa thân thành đứa trẻ hư, suốt ngày quậy phá. Họ sẽ bị khán giả trong phòng livestream mắng chửi là không biết dạy con, bị cả mạng xã hội tẩy chay, trở thành nhóm đối chứng của cô ta và Cố Miễn.
Tuy nhiên, sự việc phát triển hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô ta. Tất cả khách mời đều chạy sang nương tựa nhà Thịnh Thanh Thanh, nhà bị cô lập lại là nhà cô ta, cuộc sống khó khăn cũng là nhà cô ta. Con trai không nghe lời, suốt ngày khóc lóc đòi về nhà. Người hâm mộ trong phòng livestream cũng rất bất mãn với cô ta, lượng người xem giảm rõ rệt...
Nhà cô ta, hoàn toàn trở thành nhóm đối chứng của nhà Thịnh Thanh Thanh.
Kiều Dẫn Lam có thể nhìn ra Cố Miễn đang cố gắng nhẫn nhịn, khi đối mặt với cô ta càng thêm thiếu kiên nhẫn. Cố Miễn chán ghét cuộc sống này, chẳng lẽ cô ta lại thấy dễ chịu sao? Cô ta trước giờ cũng chưa từng chịu khổ như vậy được không?
Nhưng biết làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại vi phạm hợp đồng? Hay là giống như nhà Cao Thế Phong, tự làm mình bị thương rồi rút lui. Làm vậy thì đúng là không cần bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng đồng thời, tiền cát-xê cũng không cánh mà bay.
Cố Miễn lại đã quyết tâm rút lui rồi. Anh ta cảm thấy, thà rằng lãng phí nửa tháng ở đây, chi bằng rút lui sớm một chút. Làm thêm vài dự án, sáu mươi triệu tiền cát-xê cỏn con này kiểu gì cũng kiếm lại được.
Thế nhưng, từ sau khi Cao Thế Phong bị thương, mấy nhân viên an ninh liền trở nên cực kỳ căng thẳng, luôn túc trực cách Cố Miễn hai mét, đề phòng bất trắc. Cho dù anh ta muốn đ.â.m đầu vào cây, những người đó cũng có thể nhanh chóng kéo anh ta lại. Mà anh ta cũng không thể hành động quá lộ liễu được.
Cố Miễn cảm thấy mình bị giám sát quá chặt chẽ, cho Kiều Dẫn Lam bị thương cũng được. Thế nhưng Kiều Dẫn Lam lại sống c.h.ế.t không chịu, bị thương nhẹ thì chắc chắn ban tổ chức sẽ không đồng ý cho họ rút lui, nhỡ đâu bị thương nặng, lại còn bị hủy dung thì sao?
Hai vợ chồng không thể đạt được sự đồng thuận, chỉ có thể tiếp tục kiên trì. Nghĩ đến lúc bốc thăm rương báu, bốn nhà còn lại đều phải đến đảo A, trong lòng mới thấy cân bằng hơn một chút.
Kiều Dẫn Lam và Cố Miễn nhìn chằm chằm vào gia đình ba người trên bè gỗ với ánh mắt không mấy thiện cảm, con trai Roy của họ thì lại có chút ghen tị, cậu bé kéo tay áo Cố Miễn: "Ba ơi, con cũng muốn ngồi bè gỗ, con cũng muốn ngồi bè gỗ."
Cố Miễn cau mày: "Không được, trên biển nguy hiểm lắm, có cá mập sẽ ăn thịt con đấy."
Roy lại không chịu nghe, cứ khóc lóc ầm ĩ, chọc cho Cố Miễn tức muốn đánh con. Lần trước suýt nữa bỏ mạng làm mồi cho cá, anh ta làm sao còn dám ra khơi nữa, sợ mất mạng như chơi.
Kiều Dẫn Lam vội vàng chạy tới dỗ dành con trai, rồi trừng mắt nhìn chồng: "Roy còn nhỏ, anh nói chuyện không thể nhẹ nhàng hơn được à?"
Hai vợ chồng bận rộn dỗ con, Lương Vĩnh Hoa và Lộ Đan vội vàng chèo mái chèo, tránh xa nơi thị phi.
******
Long Thanh Thanh quyết định giúp đỡ chuyển nhà, liền gọi Đản Đản: "Nhà Tinh Tinh hôm nay sẽ chuyển đến hoang đảo của chúng ta, con có muốn đi đón họ không?"
Đản Đản đang chơi với hai người bạn nhỏ, nghe thấy vậy lập tức nói: "Được ạ được ạ, chúng ta đi đón Tinh Tinh."
Đóa Đóa cũng vui vẻ phụ họa, tuy rằng không thân với Tinh Tinh lắm, nhưng nó thích cá voi sát thủ. Miêu Miêu vẫn mang vẻ mặt uể oải, không tỏ rõ thái độ.
Cứ như vậy, Long Thanh Thanh dẫn theo ba đứa nhỏ xuất phát.
Phượng Ly Cửu tiến lên hai bước, muốn đi theo, nhưng lại thực sự không thích nước, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Long Thanh Thanh như thường lệ kẹp mỗi bên nách một đứa nhỏ, Đản Đản thì tự lực cánh sinh. Đợi đến khi ngồi lên cá voi sát thủ, bơi được nửa đường thì tôm hùm đất đến.
Nó vừa định nói chuyện về Bồ Lao thì đã bị Đản Đản tinh mắt phát hiện: "Oa, tôm hùm to kìa, mẹ ơi con muốn ăn tôm hùm to."
Tôm hùm đất sợ hết hồn, kinh hãi nhìn Long Thanh Thanh: Điện hạ sẽ không vì Tiểu điện hạ mà thực sự ăn thịt nó chứ?
Long Thanh Thanh đương nhiên sẽ không tùy tiện ăn thịt thuộc hạ, phẩy tay ra hiệu cho nó đi trước, có chuyện gì thì lát nữa quay lại tìm nó nói.
Tôm hùm đất nào dám nán lại, xoẹt một cái đã chìm xuống đáy biển.
Đản Đản rất thất vọng: "Tôm hùm to chạy mất rồi."
Long Thanh Thanh liền nói: "Lát nữa mẹ xuống biển bắt cho con con khác."
Chẳng mấy chốc đã đến gần bè gỗ của nhà Lương Vĩnh Hoa, Tinh Tinh nhìn thấy cá voi sát thủ quen thuộc, lập tức reo hò: "Anh Đản Đản, dì Thịnh ơi."
Vì đã hai lần cưỡi cá voi sát thủ đến hoang đảo mới chơi, Tinh Tinh rất quen thuộc với Đản Đản và Long Thanh Thanh, vừa nhìn thấy bóng dáng của họ đã trở nên phấn khích.
Đản Đản cũng vui vẻ đáp lại: "Tinh Tinh, bọn tớ đến đón cậu và các cô chú nè."
Hai nhóm người hội ngộ thuận lợi, cùng nhau trở về hoang đảo mới.
Lúc này trên hoang đảo đã có bốn nhà rồi, chỉ còn lại nhà Kiều Dẫn Lam chưa tới.
Tổng đạo diễn không nhịn được mà lẩm bẩm với mấy phó đạo diễn: "Giờ phải làm sao đây? Hoang đảo này cũng không nằm trong số năm hoang đảo ban đầu nữa. Sau này nếu bốc thăm vị trí giấu rương báu mà trúng hoang đảo này, Kiều Dẫn Lam có làm ầm lên không?"
Một phó đạo diễn nói: "Đương nhiên là hoang đảo nào có nhiều khách mời hơn thì chọn nơi đó để giấu rương báu rồi."
"Chính là vậy. Hơn nữa bốn nhà đều đã vượt biển rồi, còn có nhà vượt biển hai lần, chỉ có nhà Kiều Dẫn Lam là chưa vượt biển, bốc trúng hoang đảo mới mới là chuyện bình thường chứ? Vừa hay để nhà đó vượt biển một lần, như vậy mới công bằng."
Tổng đạo diễn: "Mấy cậu nói đúng."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");