Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đóa Đóa vừa mới ngồi trên lưng cá voi sát thủ xong, hưng phấn vẫn chưa qua, lúc này lại nhào vào lòng Hổ Nhị, cười khanh khách không ngừng.
Đản Đản ngồi trên lưng Hổ Đại, vẫy tay gọi: "Chúng ta cũng đi giúp một tay đi, con biết chỗ nào có trái cây ngon nè."
Miêu Miêu không có ý kiến, chậm rãi bò lên lưng Hổ Đại, suýt nữa làm gãy lưng nó.
Hổ Đại liếc nhìn Miêu Miêu, thầm nghĩ yêu quái này làm bằng sắt chắc? Có phải muốn đè c.h.ế.t nó không?
Tuy có chút kiêng dè yêu quái này, nhưng Hổ Đại nghĩ, bây giờ nó cũng là hổ có chỗ dựa rồi, không cần phải sợ. Thế là nó nằm bẹp xuống đất, kiên quyết không cõng Miêu Miêu.
Đản Đản có chút nghi ngờ, "Hổ Đại sao thế?" Lại nhìn Miêu Miêu, "Nặng quá hả? Vậy con đi ngồi với Đóa Đóa trên lưng Hổ Nhị, anh chỉ cần cõng Miêu Miêu là được rồi."
Miêu Miêu nổi giận, con hổ yêu thối tha này dám chê cô nặng? Nhưng trước mặt Đản Đản, cô cũng không tiện động thủ, chỉ đành hít sâu, cố gắng giảm bớt trọng lượng của mình. Sau đó lại uy h.i.ế.p Hổ Đại, ra hiệu cho nó đừng có được voi đòi tiên.
Hổ Đại bất đắc dĩ phải bò dậy, cõng Miêu Miêu chạy vào rừng sâu. Đản Đản thì ngồi cùng Đóa Đóa trên lưng Hổ Nhị. Gấu trúc nhỏ tự chạy theo được.
Ba đứa trẻ nhanh chóng hái được một ít trái cây trở về, bên kia Ô Đình Vãn cũng xách theo một đống hải sản lên bờ.
Long Thanh Thanh và mọi người cũng mang về không ít măng và nấm, còn có một ít rau dại. Ngoài ra, Long Thanh Thanh nghĩ đến việc người nhà cô ăn khỏe, nên lại đi bắt thêm hai con thỏ, vừa khéo để nhúng lẩu.
Ô Đình Vãn và La Yến cùng nhau xử lý hải sản, đủ loại cá tôm cua phải rửa sạch sẽ mới có thể cho vào nồi. Long Thanh Thanh lột da thỏ, Quan Hướng Lê liền thái thành từng miếng mỏng, để chuẩn bị nhúng lẩu. Giang Hoãn thì đi lấy nước, nhiều người như vậy, lượng nước dùng cũng không ít, anh phải chạy tới chạy lui năm sáu lần.
Phượng Ly Cửu ninh nước lẩu xong, lại dùng gói gia vị đổi từ tổ chương trình làm một nồi cá nấu mẻ.
Tuy là ăn lẩu trên hoang đảo, nhưng ngoài việc đổi lấy gia vị, Ô Đình Vãn còn đổi thêm tương mè, tương đậu phộng và chao từ tổ chương trình, cộng thêm nước tương, dầu hào sẵn có, rắc thêm một ít hành lá thái nhỏ, nước chấm pha chế có thể nói là không thua kém gì so với ngày thường.
Nhà Giang Hoãn đã lâu không được ăn lẩu, hơn nữa còn là hải sản vừa mới đánh bắt, hương vị tươi ngon khiến Giang Hoãn - người tự xưng đã ăn hết các món ngon trên đời - cũng không nhịn được mà cảm thán, ngon quá đi mất. Còn có thịt thỏ mềm mại, măng giòn sần sật, và nấm mềm mịn. Ngán thì nhúng thêm rau dại cho thanh miệng.
À đúng rồi, cá nấu mẻ do Phượng Ly Cửu làm cũng không hề thua kém đầu bếp bên ngoài, thịt cá tươi ngon, rất ngon.
Ba đứa trẻ ngồi riêng một chỗ, trong bát nhỏ chất đầy hải sản và thịt mà mẹ chúng gắp cho. Ừm, của Đản Đản là do bố nó gắp, Long Thanh Thanh đang bận ăn của mình.
Đóa Đóa đã lâu không được ăn nhiều món ngon như vậy, vô cùng ghen tị với Đản Đản, "Đản Đản, nhà bạn ngày nào cũng ăn như thế này à?"
Đản Đản từ khi lên đảo chưa bao giờ bị bỏ đói, nghe vậy liền nói: "Đúng rồi, tớ muốn ăn gì, mẹ đều có thể làm cho tớ hết."
Miêu Miêu không hứng thú lắm với mấy món hải sản này, cô thích ăn măng và thịt hơn, trái cây cũng ăn một ít. Tuy cô đã hóa thành hình dáng trẻ con, nhưng thực chất đã sống mấy trăm năm rồi, nếu không với linh khí loãng như thế giới này, cũng không thể tu luyện thành hình người được.
Những người lớn cũng đang trò chuyện. Quan Hướng Lê dè dặt bắt chuyện với Long Thanh Thanh, rồi phát hiện hai người cũng có thể nói chuyện được vài câu. Đối phương không giống như trong lời đồn, tính khí thất thường, gặp ai cũng mắng.
Thực ra lúc đầu cô cũng giống như Lộ Đan, nghĩ Thịnh Thanh Thanh khó gần. Tiếp xúc rồi mới thấy cô ấy cũng khá tốt.
Long Thanh Thanh bất lực: "Chẳng phải là có người cố tình khiêu khích tôi, tôi mới ra tay sao? Tôi đâu có phải người điên, người ta liếc nhìn tôi một cái là tôi lại hỏi 'nhìn cái gì' sao?"
Tính khí của Long Thanh Thanh đúng là không tốt lắm, nhưng cũng không phải chó dại, gặp ai cũng cắn. Ngay cả ở Sơn Hải Giới, cũng là có yêu quái cố tình khiêu khích, hoặc cô thấy hành vi nào đó của đối phương chạm đến giới hạn của mình mới ra tay.
Tất nhiên, Phượng Ly Cửu thì ngoại lệ, Long Thanh Thanh chính là nhìn anh không vừa mắt, mỗi lần gặp mặt là phải đánh nhau một trận. Mà Phượng Ly Cửu cũng là đồ mặt dày, không có việc gì cũng cứ thích lượn lờ bên cạnh Long Thanh Thanh, thuần túy là muốn ăn đòn.
Quan Hướng Lê nghe xong cười ha hả, vốn tưởng Thịnh Thanh Thanh khó gần, có chút cao ngạo, không ngờ cũng khá hài hước. Nhưng mà cũng đúng, rất ít khi thấy tin tức Thịnh Thanh Thanh chủ động khiêu khích người khác. Ngược lại có rất nhiều minh tinh vì muốn dựa hơi cô mà chủ động sán tới. Đối với những người này, Thịnh Thanh Thanh đánh trả cũng không thể trách cô được.
Phượng Ly Cửu cũng trò chuyện rất vui vẻ với Giang Hoãn, chủ yếu là Giang Hoãn cứ tự bôi xấu bản thân trước đây sống trên hoang đảo khổ sở như thế nào, khiến Phượng Ly Cửu cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng. Nhìn xem, cùng là đàn ông, Giang Hoãn thì ngốc nghếch, còn anh thì gánh vác trọng trách nuôi gia đình.
Bữa ăn khiến mọi người và các yêu quái đều rất hài lòng. Sau đó thì ai về chỗ nấy ngủ.
******
Lương Vĩnh Hoa cũng đang xem livestream của các khách mời khác, lúc thì xem nhà Long Thanh Thanh, lúc thì xem nhà khách mời mới, xem nhiều nhất vẫn là nhà Giang Hoãn. Chủ yếu là ông ta muốn biết Giang Hoãn đến hoang đảo mới sống như thế nào.
Thấy ba nhóm khách mời này vậy mà cùng nhau ăn lẩu, Lương Vĩnh Hoa thèm đến chảy nước miếng.
Buổi tối tắt livestream, Lương Vĩnh Hoa nói nhỏ với vợ, "Hay là chúng ta cũng chuyển đến hoang đảo đó đi, họ sống sung sướng quá."
"Nhưng mà, lỡ như rương báu được giấu ở bên này, chẳng phải chúng ta lại phải vượt biển quay lại sao." Lộ Đan có chút do dự.
"Không thể nào!" Lương Vĩnh Hoa giọng điệu chắc chắn, "Nhà mình cũng qua đó, bên đó là bốn nhóm khách mời, em nghĩ đạo diễn có thể giấu rương báu ở bên này nữa không?"
"Hình như cũng đúng."
"Cho dù chúng ta không qua đó, bên đó ba nhóm khách mời, bên này hai nhóm, đến lúc đó tổng đạo diễn cũng phải giấu rương báu ở bên đó. Chúng ta chi bằng qua đó sớm một chút, còn đỡ khổ sở mấy ngày. Ít nhất qua đó còn có thể bắt hải sản."
Lương Vĩnh Hoa cũng thấy lạ, sao đến hoang đảo này rồi lại không thấy hải sản nhỏ nữa nhỉ? Dù nhà ông ta không thích ăn hải sản lắm, nhưng thấy người khác ăn ngon lành cũng thấy thèm.
"Anh nói có lý." Lộ Đan bị thuyết phục, "Vậy ngày mai chúng ta qua đó đi."
Cô đã sớm không muốn ăn chung với nhà Kiều Dẫn Lam nữa rồi. Hơn nữa livestream của nhà cô ta bây giờ cũng không có người xem, qua đó còn có thể tăng thêm chút fan.
"Được." Vượt biển mà, dù sao cũng quen rồi. Hơn nữa cái bè gỗ trước đó vẫn còn nguyên vẹn, qua đây rồi cũng chưa dùng đến.
"Nhưng mà, bên đó không có gà và thỏ được thả xuống, đến lúc đó chúng ta ăn gì?"
"Nói với phó đạo diễn, khách mời đều qua đó hết rồi, bảo họ thả thêm xuống."
"Tổ chương trình có đồng ý không?"
"Không được thì cùng nhà Giang ảnh đế nói. Đều bốn nhóm khách mời ở chung một hoang đảo rồi, chẳng lẽ không nên thả thêm sao?"
"Anh nói đúng."
Hai vợ chồng bàn bạc xong, ngày hôm sau lại đi chào tạm biệt Kiều Dẫn Lam. Dù sao cũng ăn chung mấy ngày, không thể không nói tiếng nào mà đi được.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");