Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Con…..” Trước mặt người ngoài bị nói như vậy, Lâm Nguyên Long xấu hổ đến mức sắp không bình tĩnh nổi.
Nhưng không thể nổi khùng trước mặt Tỉnh Ngộ được, chỉ có thể chịu đựng, tính lát nữa về nhà sẽ cho Lâm Lạc một bài học.
Thằng ranh Lâm Lạc (chỗ này raw là Lâm Lạc, nhưng tôi nghĩ phải là Lâm Nặc mới đúng chứ nhỉ) này sắp lật trời rồi, lại còn dám dùng chai rượu đập gã.
Lâm Nguyên Long cảm thấy đầu đau âm ỉ, sờ sờ đầu, thấy một bàn tay dính máu, ánh mắt nhìn Lâm Lạc càng thêm âm u.
“Không nói lại được nữa đúng không?” Lâm Lạc chẳng sợ gã, cong môi, “Tỉnh tiên sinh, làm phiền anh, giúp tôi chặt tay ông ta đi.”
Người đàn ông tóc dài có hơi bất ngờ nhìn Lâm Lạc, hứng thú trong mắt càng sâu.
Tỉnh Ngộ khẽ gật đầu.
Rất nhanh liền có ba vệ sĩ tiến vào.
Ba vệ sĩ này mỗi người là cao to đến hơn 1m8, vạm vỡ cường tráng, chỉ đứng đó thôi cũng làm người ta cảm giác áp bức đầy mình.
“Này, các người đừng có làm ẩu!” Lâm Nguyên Long có hơi luống cuống, lui về sau một bước, “Đây là xã hội pháp trị! Tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Nhưng chẳng ai chú ý đến gã, cũng phớt lờ lời cảnh báo của Lâm Nguyên Long, hai vệ sĩ trong đó nhanh chóng giữ hai bên người gã.
Người thứ ba nắm lấy tay Lâm Nguyên Long đè lên bàn, ngẩng đầu hỏi Tỉnh Ngộ:
“Ông chủ, ông muốn chặt ngón tay hay là cả bàn tay?”
Người đàn ông tóc dài xem náo nhiệt không nhịn được cười nói xen vào: “Chặt cả bàn tay đi. Ngay cả đồ của con trai mình cũng lấy trộm, tiền vợ vất vả kiếm được cũng mang đi đánh bạc, vậy thì còn cần giữ lại bàn tay để làm gì?”
Tỉnh Ngộ nhìn Lâm Lạc.
“Không, không được…..Nặc Nặc, Nặc Nặc con không thể làm vậy!” Lâm Nguyên Long vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng vô ích, hoàn toàn hoảng sợ, “Ba là ba của con, nếu con chặt tay của ba, ai sẽ nuôi dưỡng con?”
“Ông vốn dĩ chưa từng nuôi tôi, là mẹ tôi nuôi tôi.” Lâm Lạc liếc nhìn gã, “Ngay cả ông cũng do mẹ tôi nuôi.”
Thực ra trong lòng Lâm Lạc cũng hơi lo lắng, không biết vụ này có chặt tay thật không hay chỉ đe dọa.
Về lý, cậu rất muốn chặt tay Lâm Nguyên Long, nhưng chỉ là muốn mà thôi, cậu không thể làm cái việc tàn bạo như vậy.
Hơn nữa, cũng không biết Tỉnh Ngộ có gặp rắc rối hay không.
Vệ sĩ giơ dao lên cao, mắt thấy sắp sửa hạ xuống.
“Đừng đừng đừng, tôi sai rồi, tôi sai rồi!” Lâm Nguyên Long nhắm mắt hét to.
Tai họa sắp rơi xuống, gã không thể nhẫn nhịn được nữa, cố gắng rút tay về.
Nhưng đó là ba vệ sĩ đã được huấn luyện bài bản, dù gã có dùng hết sức lực từ thời bú sữa mẹ cũng không thể cử động được.
Gã vô lực gục đầu xuống nhận sai: “Nặc Nặc, xin lỗi con, ba sai rồi, sau này ba sẽ không lấy đồ của con nữa! Ba là ba của con, con bảo bọn họ dừng tay đi! Sau này ba sẽ không bao giờ lấy đồ của con nữa!”
Vệ sĩ ngước mắt chờ ý kiến của Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ hỏi lại: “Sau này ông thực sự sẽ không lấy đồ của Lâm Nặc?”
“Không lấy nữa không lấy nữa,” Lâm Nguyên Long vội vàng hứa hẹn, “Tuyệt đối không lấy.”
Tỉnh Ngộ: “Nếu ông tái phạm…….”
“Tôi sẽ tự chặt tay mình!” Lâm Nguyên Long lập tức nói.
Tỉnh Ngộ cười cười gật đầu: “Được rồi, đây là chính ông nói, nếu ông nuốt lời, vậy sẽ không đơn giản chỉ là chặt tay nữa. Ông hiểu không?”
“Tôi biết, tôi biết.” Lưng Lâm Nguyên Long đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt gã tái nhợt, bây giờ bảo gã làm gì gã cũng đồng ý.
Nhưng lời bảo đảm này cũng chẳng cần thiết.
Tỉnh Ngộ hất cầm, ra hiệu cho vệ sĩ buông tay.
Vừa được thả ra, Lâm Nguyên Long xoa xoa bờ vai bị nắm đau của mình, ánh mắt thêm mấy phần sợ hãi nhìn Tỉnh Ngộ.
“Ông ra ngoài trước đi.” Tỉnh Ngộ nói, “Tôi có chuyện muốn nói với Lâm Nặc.”
Lâm Nguyên Long vội cười: “Được….tôi đi ngay.”
Gã không dám chần chờ, nói xong liền đi ngay, trước khi đi còn liếc nhìn Lâm Lạc.
Không có Lâm Nguyên Long, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng vẻ mặt Lâm Lạc thì vẫn thối như vậy, Tỉnh Ngộ cười hỏi: “Sao nào, vẫn còn giận à?”
Lâm Lạc cũng chẳng nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm hướng Lâm Nguyên Long rời đi, cau mày nói:
“Nhìn thấy ông ta là khó chịu.”
Tỉnh Ngộ: “Vậy tôi làm ông ta biến mất nhé?”
“?” Lâm Lạc sửng sốt.
“Tôi đùa thôi.” Tỉnh Ngộ khẽ bật cười, “Tôi không phải xx, sao có thể động chút là giết người, dọa ông ta thôi.”
Lâm Lạc cạn lời, rồi lại khẽ nói: “Cảm ơn anh.”
“Cám ơn suông làm gì,” người đàn ông tóc dài lại nói, trên mặt còn có nét cười: “Tôi thấy cậu đem chính mình tặng lại cậu ta là được rồi.”
“Tinh Lan.” Tỉnh Ngộ nhíu màu, “Không được nói như vậy, cậu ấy vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”
Người đàn ông tóc dài này là bạn thân của Tỉnh Ngộ, tên Lãnh Tinh Lan.
“Đứa nhỏ?” Lãnh Tinh Lan bật cười, hỏi Lâm Lạc: “Cậu đã thành niên chưa?”
“…………” Lâm Lạc mím môi nói dối, “Chưa.”
“Thật không?” Lãnh Tinh Lan ngạc nhiên.
Lâm Lạc trợn mắt: “Không thì tôi cho anh xem thẻ căn cước nhé?”
Lãnh Tinh Lan buồn cười: “Nhóc con này, sao nói chuyện hung dữ vậy? Lão Tỉnh, cậu kiếm đâu được con sói con này thế hả?”
Không biết là ai nói chuyện cợt nhả trước đấy, Lâm Lạc thầm nghĩ.
“Cậu bớt nói chút đi,” Tỉnh Ngộ thực chịu thua cái tật cứ nói chuyện với ai là trêu chọc người ta này của bạn mình, đứng dậy nói: “Tôi đưa nhóc này về trước, cậu tự chơi một mình đi.”
“Yo, đưa về nhà.” Lãnh Tinh Lan lại bắt đầu uống rượu, “Sau đó thì sao hả?”
Lâm Lạc cố nhịn suy nghĩ muốn động thủ, đồng thời nhấn mạnh: “Chú à, cháu còn chưa thành niên.”
“Chú?!” Lãnh Tinh Lan biến sắc.
Lâm Lạc thờ ơ: “Nhìn chú lớn hơn cháu cả đống tuổi, không gọi chú thì gọi là gì?”
Lời này là giả, Lãnh Tinh Lan trông chỉ lớn hơn Lâm Lạc có vài tuổi thôi.
“Cả đống tuổi?!” Lãnh Tinh Lan sốc nặng.
Chậc, ồn vl, Lâm Lạc nghĩ, rồi quay đầu nhìn Tỉnh Ngộ: “Không cần anh đưa, tôi tự về được rồi.”
Tỉnh Ngộ: “Muộn như vậy rồi……”
“Tôi đi xe đạp.” Lâm Lạc đáp lời
“Vậy tôi đưa cậu xuống lầu.” Tỉnh Ngộ giải thích, “Ở đây hỗn loạn lắm, cậu chỉ là đứa nhỏ, không an toàn đâu, rất dễ gặp kẻ xấu.”
“Chờ một chút!” Lãnh Tinh Lan kéo tay Lâm Lạc, “Đừng đi vội! Cậu nói rõ ràng cho tôi, trông tôi già như vậy sao?”
Tỉnh Ngộ vỗ vỗ tay Lãnh Tinh Lan: “Đừng có động chân động tay.”
“Cậu đã không thích cậu ta, quản người khác làm cái gì?” Tạ Tinh Lan không thể hiểu nổi.
Tỉnh Ngộ nhìn lướt qua tay của Tạ Tinh Lan, sau đó lại nhìn cô gái bên cạnh, lời ít ý nhiều nói: “Cũng chẳng biết tay cậu vừa đụng vào những thứ gì, đừng có đụng chạm lên đứa trẻ nhà người khác.”
Lâm Lạc đã nghe hiểu, bỗng nhiên thấy hơi buồn nôn.
“Đi thôi.” Tỉnh Ngộ khoác vai Lâm Lạc, “Đưa cậu ra ngoài.”
Lâm Lạc rụt vai né tránh tay anh, ý là: đừng có chạm vào tôi.
Tuy kiếp trước Lâm Lạc không có bạn trai, nhưng chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ?
Tỉnh Ngộ thấy hơi “mưu toan bất thành”, thôi thì tốt nhất là tránh xa cậu chút.
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."
Tỉnh Ngộ: “……………..”
Lãnh Tinh Lan khoái chí cười to.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng rồi đi thang máy xuống tầng.
Đứng trong thang máy, Tỉnh Ngộ nhìn vết bầm vẫn chưa tan hết trên hốc mắt Lâm Lạc, chủ động nói:
“Ba cậu vẫn luôn đánh bạc như vậy, làm khổ mẹ cậu nhiều lắm phải không? Nếu cậu không muốn ông ấy đánh bạc, tôi có thể yêu cầu các sòng bạc ở Vân Hải này cấm cửa ông ta.”
Lâm Lạc nghe xong, lại quay lại nhìn anh rồi nhấn mạnh thêm lần nữa:
“Chú này, cháu vẫn chưa thành niên đâu.”
Tỉnh Ngộ: “…………….”