Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Lạc nói xong, Tỉnh Ngộ liền quan sát cậu một lúc lâu.
“Cậu nghiêm túc sao?” Anh hỏi.
Lâm Lạc gãi đầu: “Sao vậy, anh cảm thấy không đúng sao?”
Tỉnh Ngộ cạn lời: “Tôi đang nói nghiêm túc, tôi thực sự muốn nghe cậu nói thật ấn tượng của cậu đối với anh ấy.”
Thực ra trong quá khứ, từ khi Tỉnh Ngộ vẫn còn là học sinh đã muốn gặp Lâm Lạc.
Nhưng nhà anh ở thủ đô, cách đây rất xa.
Ba mẹ anh sẽ chẳng bao giờ đồng ý cho một học sinh cấp 2 như anh khi đó đến đây một mình, chỉ để gặp một họa sĩ vô danh.
Khi đó Tỉnh Ngộ đã nghĩ, chờ bản thân trưởng thành, vào đại học rồi, nhất định sẽ đi gặp Lâm Lạc.
Nhưng thật đáng tiếc, lúc anh thành niên, Lâm Lạc đã qua đời.
Tỉnh Ngộ đã vĩnh viễn mất đi hy vọng được gặp Lâm Lạc.
Tới khi Tỉnh Ngộ biết tin Lâm Lạc chết đã là một khoảng thời gian rất lâu sau đó.
Nghe nói anh ấy đã chết dưới tầng hầm vì ngộ độc rượu, khi đó chỉ có một mình.
Vì đã mấy ngày anh ấy không đi làm nên nhà hàng mà lúc đó anh đang làm thêm đã cử người đến nhà tìm, khi đó chỉ còn lại thi thể đã bốc mùi đang phân hủy.
Lúc đó là mùa hè, thi thể thối rữa rất nhanh.
Chủ nhà hàng và chủ nhà trọ đều báo cảnh sát, cảnh sát cũng đã liên lạc với người nhà Lâm Lạc, bọn họ đến nhặt xác anh rồi hỏa táng và chôn cất ở một nghĩa trang thuộc thành phố Vân Hải.
Vài năm sau, Tỉnh Ngộ mở công ty riêng rồi tách khỏi gia đình sống tự lập, anh cũng đã đến thắp hương trước mộ Lâm Lạc.
Nhìn thấy ánh mắt Tỉnh Ngộ, Lâm Lạc không đùa nữa, cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi bảo:
“Thực ra anh ấy trông khá bình thường.”
Lâm Lạc cố gắng hồi tưởng lại mình: “Có hơi sa sút, không thích cười, không thích giao du với người khác, cũng chẳng biết cách nói chuyện.”
“Nếu khi anh ấy đang vẽ, dù có ai đó ngồi cạnh cả ngày, anh ấy cũng chẳng để ý.”
“Lúc không có việc gì thì chỉ thích nhốt mình trong phòng rồi vẽ cả ngày cả đêm.”
“Cho nên da anh ấy rất xấu, mắt cũng có quầng thâm rất dày.”
Tỉnh Ngộ không hỏi vì sao cậu biết Lâm Lạc sẽ nhốt mình trong phòng.
Anh có thể nghe hiểu đây chính là những ấn tượng thực sự về Lâm Lạc.
“Anh ấy không quá hòa đồng với những người xung quanh, kể cả với thân nhân duy nhất.”
“Thân nhân?” Tỉnh Ngộ hỏi, “Là gia đình chú ruột anh ấy sao?”
Dù Lâm Lạc không hề buồn bã về cái chết của mình, nhưng sau khi chết luôn có một số thông tin về bạn học, giáo viên, đồng nghiệp, và cả những mối quan hệ gia đình của cậu đã được thu thập.
Nhắc đến gia đình chú ruột, một nụ cười khó giải thích chợt hiện trên môi Lâm Lạc.
Trông cũng không quá vui vẻ.
“Ờm.” Lâm Lạc không muốn nói nữa, cà lơ phất phơ kéo lại cổ áo.
“Đây là phần thưởng cho anh vì đã giúp tôi liên hệ với tổ chức đấu giá, tôi sẽ không trả thêm phí nữa đâu nha.”
Tỉnh Ngộ: “…………….”
“Hôm nay dừng ở đây,” Lâm Lạc cười cười, xoa xoa ngón tay làm động tác đếm tiền, “Nếu muốn nghe nữa thì phải trả phí nha.”
Tỉnh Ngộ giơ ví tiền: “Muốn bao nhiêu, tôi trả luôn.”
“Bao nhiêu cũng không nói nữa,” Lâm Lạc đáp, “Tôi phải về đi học đây, không rảnh!”
Tỉnh Ngộ cười cười nhìn đồng hồ: “Mấy giờ cậu lên lớp?”
Lâm Lạc: “2h 10’”
“Sắp đến giờ rồi,” Tỉnh Ngộ đáp, “Có kịp không, bây giờ 2h rồi.”
“!!!” Lâm Lạc: “2h rồi?!”
“Uh,” Tỉnh Ngộ giơ đồng hồ lên cho cậu nhìn, “Cậu tự xem đi, có đúng là 2h không?”
Nụ cười vụt tắt, Lâm Lạc xoay người muốn chạy.
Tỉnh Ngộ ngăn lại: “Tôi đưa cậu đi, chắc chắn sẽ nhanh hơn cậu tự chạy.”
Tỉnh Ngộ đưa Lâm Lạc đến trường, trước cổng còn treo một hàng chữ đỏ tươi, chúc mừng Lâm Nặc đạt hạng nhất cuộc thi tuyển sinh nghệ thuật.
Vừa xuống xe, Lâm Lạc đã chạy như bay lên lớp, chỉ ném lại một câu “Cảm ơn anh” giữa gió đông lạnh buốt.
Tỉnh Ngộ ngồi trong xe nhìn bóng cậu biến mất, lại ngẩng đầu nhìn hàng chữ màu đỏ, khóe môi không khỏi cong lên.
Cũng không hiểu tại sao anh lại thấy tự hào đến vậy.
Anh bắt đầu trông mong đứa trẻ này lớn lên, rồi trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới.
Không lâu sau đó, Tỉnh Ngộ đã liên lạc với một tổ chức đấu giá nổi tiếng, tên là Gia Bảo Viên.
Năm sau Gia Bảo Viên sẽ tổ chức một cuộc đấu giá quy mô lớn, giờ đang thu thập vật phẩm.
Trước khi đấu giá chính thức sẽ tổ chức kiểm định, sau khi kiểm định, sản phẩm sẽ được mang đi đấu giá.
Tỉnh Ngộ nói có người muốn đấu giá một bức tranh gốc của Lâm Lạc, Gia Bảo Viên tất nhiên hoan nghênh.
Thi cuối kỳ xong, Lâm Lạc được nghỉ một ngày, vì vậy cậu mang theo “tranh gốc của Lâm Lạc”, ngồi xe Tỉnh Ngộ đi thẳng tới Gia Bảo Viên.
Bên đấu giá đương nhiên phải xác minh tính chân thực trước, đặc biệt là tổ chức uy tín như Gia Bảo Viên này.
Khi tham gia đấu giá, người ta sẽ ngầm hiểu là chất lượng của vật phẩm thường không bảo đảm tuyệt đối, nhưng nếu trộn lẫn hàng kém chất lượng vào để người ta phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên thì sẽ gây tổn hại đến danh tiếng của Gia Bảo Viên.
Lên xe, Lâm Lạc cẩn thận lấy tấm vải bọc kín khung tranh, quyết không cho Tỉnh Ngộ nhìn một góc.
Tỉnh Ngộ nhìn bộ dáng đó của cậu, có hơi buồn cười.
“Đến hội đấu giá, kiểu gì cậu chẳng phải mở ra cho tôi xem, giờ giấu cái gì hả?”
Lâm Lạc nghiêm túc lắc đầu.
Cậu nhất định không cho Tỉnh Ngộ nhìn bức tranh này, tuy cậu đã vẽ kiểu cũ rồi, nhưng nếu Tỉnh Ngộ phát hiện ra khuyết điểm thì làm thế nào?
Rất nhanh đã đến trung tâm tổ chức đấu giá.
Tỉnh Ngộ dừng xe, mở cửa ghế phụ cho Lâm Lạc.
“Xuống xe đi.”
Lần đầu tiên đến một trung tâm đấu giá lớn như vậy, Lâm Lạc có chút căng thẳng, cậu ôm bức tranh trong tay, xuống xe rồi ngẩng đầu nhìn tòa nhà nguy nga trước mắt.
Tòa nhà mái vòm thiết kế rất đẹp, lấy màu vàng kim làm chủ đạo, thể hiện sự sang trọng, giàu có, thoạt nhìn đã biết không phải là nơi dành cho người nghèo.
Lâm Lạc thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi, sờ sờ khung tranh, lòng thầm nói: đây là tranh mình vẽ mô phỏng chính tranh của mình, không thể nhìn ra khuyết điểm được.
Vấn đề duy nhất là bức tranh còn quá mới, nhưng những nét vẽ, cách phối màu v.v…. chính là của Lâm Lạc nguyên bản, trình độ giám định của tổ chức đấu giá không thể cao đến vậy được.
“Đừng sợ.” Tỉnh Ngộ khoác vai thiếu niên, đưa cậu vào, “Có tôi ở đây.”
Lâm Lạc liếc nhìn chiếc Patek Philippe trên cổ tay Tỉnh Ngộ, nhủ thầm: cũng phải, trước mặt một ông chủ lớn như Tỉnh Ngộ, một tổ chức đấu giá có là gì?
Cậu có ô dù lớn cơ mà.
Bên đấu giá đã nhận được tin tức, hai người họ vừa vào, Chủ tịch Gia Bảo Viên, Trưởng bộ phận tranh sơn dầu cùng Giám định viên đều xuống lầu chào hỏi.
Tất nhiên họ không đến vì Lâm Lạc, cũng chẳng phải vì cái gọi là tác phẩm gốc của Lâm Lạc, mà là vì Tỉnh Ngộ.
Tỉnh Ngộ là một nhà sưu tầm lớn, không biết đã tạo ra bao nhiêu thu nhập cho Gia Bảo Viên, tất nhiên phải tươi cười chào đón.
So với anh, một cậu bé đáng thương bị nghi ngờ đang nắm giữ tác phẩm gốc của Lâm Lạc căn bản chẳng là gì cả.
Một năm qua họ đã tiếp không biết bao nhiêu người cầm đồ bị hỏng đến nói là đồ cổ gia truyền, chứ đừng nói là tác phẩm gốc của bản thân người đó và yêu cầu họ đấu giá.
Rất lâu trước khi Lâm Lạc đến đây, họ đã biết lai lịch gốc gác của cậu bé tội nghiệp này, trong lòng nghĩ cậu cũng là loại người như vậy nên cũng không quá để tâm.
Chỉ là khi Tỉnh Ngộ giới thiệu thì cũng vẫn phải cho anh mặt mũi, vậy nên bên giám định mới phải thể hiện thái độ.
Ở sảnh đón khách tầng 1, 3 người đưa Tỉnh Ngộ và Lâm Lạc lên phòng khách trên lầu, mời họ ngồi uống trà, hết sức chu đáo.
Lâm Lạc nhìn nhìn, tâm tình có hơi phức tạp.
Trước đây cậu chỉ muốn gửi tranh của mình đến một triển lãm miễn phí thôi cũng phải nói rất nhiều thì ban tổ chức mới đồng ý.
Một tổ chức đấu giá tầm cỡ như này, đây căn bản không phải là thứ cậu có thể mơ tới.
Cậu có hơi lúng túng ngồi cạnh Tỉnh Ngộ, tư thế quy củ, hoàn toàn không có vẻ đắc ý như trước.
Tỉnh Ngộ đang cùng Chủ tịch Gia Bảo Viên hàn huyên, thoáng thấy bộ dạng của cậu liền cười cười, chuyển chủ đề sang cậu:
“Giới thiệu với các vị một chút.”
Tỉnh Ngộ khoác vai Lâm Lạc, cười nói: “Đây là thiên tài nhỏ của tôi, Lâm Nặc.”
“Năm nay cậu ấy đã đạt hạng nhất kỳ thi tuyển sinh mỹ thuật của tỉnh, cũng là người giữ bản gốc tranh của Lâm Lạc mà tôi đã nói.”
“Cậu ấy từng có duyên quen biết với Lâm Lạc, bức tranh này là Lâm Lạc tặng cho cậu ấy.”