Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Người đàn ông vừa mỉm cười, trái tim Lâm Lạc cũng theo giọng nói từ tính ấy mà đập nhanh hơn.
Cảm giác nhiệt độ từ cổ tay người đàn ông trong lòng bàn tay mình đột nhiên trở nên rất rõ ràng.
Lâm Lạc đột ngột buông tay ra, quay mặt đi nói nhỏ: "Việc gì đến anh chứ?"
Trên má phải, nơi Tỉnh Ngộ chạm vào dường như vẫn còn nguyên nhiệt độ trên ngón tay của người đàn ông ấy.
Ấm, khô, còn có vết chai mỏng.
Cùng Tỉnh Ngộ trong ấn tượng của Lâm Lạc hoàn toàn không giống.
Cậu cũng không biết tại sao bản thân lại đột nhiên nghĩ đến những thứ này.
Loạn cào cào lên rồi.
“Được rồi, là tôi không nên quản cậu.” Tỉnh Ngộ nói, “Tôi nên để cho cậu mang hạt cơm này đến trường, để cho bạn học của cậu nhìn thấy.”
Tỉnh Ngộ cười thành tiếng, bàn tay mạnh mẽ vò vò mái tóc ngắn của Lâm Lạc.
Nam sinh cấp ba bắt buộc phải để tóc ngắn ngang tai, thậm chí có bạn nào để tóc dài sẽ bị phê bình.
Dù Lâm Lạc cũng để tóc ngắn, nhưng xoa rất thích.
Lâm Lạc không cảnh giác liền bị chạm vào, da đầu đột nhiên tê dại.
Mặt cậu đỏ bừng ngay lập tức, cũng không biết đó là tức giận hay gì khác.
“Được rồi, xuống xe đi.” Lâm Lạc chưa kịp phản ứng, Tỉnh Ngộ đã mở cửa xe, “Tôi còn có việc, không làm phiền cậu nữa.”
Lâm Lạc cứ như vậy xuống xe.
Nhìn Tỉnh Ngộ từ cửa sổ xe vẫy vẫy tay với cậu, sau đó lái xe đi, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Lâm Lạc ngây người đứng ở nơi đó, sờ sờ tóc mình, hình như chẳng có cảm giác gì.
Vậy cảm giác vừa rồi là gì nhỉ?
“Lâm Nặc!”
Ở đằng sau, một cô gái nhảy lên vỗ vai cậu.
“Sao cậu lại xuống xe, cậu đang nói chuyện gì với Tỉnh tiên sinh vậy?” Cô gái này tự nhiên là Tiêu Na.
“Tôi đã nhìn thấy hai người nói chuyện trong xe được một lúc rồi.”
Cô vừa hỏi, Lâm Lạc mới nhớ ra vừa rồi Tỉnh Ngộ đã chạm vào mặt và tóc của mình.
“Có việc gì vậy?” Cậu không trả lời, nói sang chuyện khác.
“Không có việc gì, chỉ là tò mò.” Tiêu Na nói, “Cậu và Tỉnh tiên sinh có quan hệ gì, quen biết nhau như thế nào vậy?”
Sau khi cùng ăn một bữa cơm, cô gái nhỏ không coi mình là người ngoài nữa, bắt đầu ríu rít nói chuyện.
“Tình cờ quen thôi.” Lâm Lạc quay đầu đi vào trường học, thấy cha của Tiêu Na đã rời đi, liền hỏi: “Sao cậu lại đứng ở đây? Sao không đi vào?”
“Đợi cậu.” Tiêu Na trả lời Lâm Lạc như thể là chuyện đương nhiên.
“Chúng ta có học ở cùng toà nhà đâu.” Lâm Lạc nói.
Học sinh khối 12 học ở một tòa nhà riêng biệt, không học chung với khối 10 và 11.
"Cái này thì có vấn đề gì đâu," Tiêu Na cười nói, "Chúng tôi vào lớp muộn hơn cậu 15 phút, tôi muốn xem xem lớp cậu như thế nào."
Lâm Lạc không hiểu cái đó thì có gì hay mà xem.
Nhưng đường rộng như vậy, cậu làm sao kiểm soát được người ta đi đường nào.
Cậu không nói chuyện, Tiêu Na cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, thay vào đó, cô lại cảm thấy thiên tài nên là như thế này.
"Cô giáo cũng nói Lâm Lạc vẽ trong lớp học, cậu có vẽ trong lớp không?"
“Lớp học là để học.” Lâm Lạc nói.
“Uh, đúng vậy.” Tiêu Na nói, “Cậu còn là học sinh ban văn hóa, thành tích rất tốt.”
“Vậy thì cậu giỏi thật đấy!” Tiêu Na cảm thán, “Cậu vẽ vào lúc nào vậy?”
“Buổi tối.” Lâm Lạc.
“Sau khi đi học về ấy hả?”
“Ờ.”
“Tự cậu vẽ, không có ai dạy sao?”
Lâm Lạc đáp: "Không cần."
Nếu ông chủ Từ và những người khác của phòng tranh nghe thấy điều này, chắc chắn họ sẽ nghĩ Lâm Lạc lại đang mạnh miệng.
Nhưng Tiêu Na không nghĩ vậy, thay vào đó cô cảm thấy thật trâu bò.
Có lẽ những giáo viên tầm thường đó sẽ hạn chế phong cách của Lâm Lạc!
Cô đi theo Lâm Lạc đến nhận tòa nhà dạy học của khối 12, lại đi theo cậu vào tận lớp học, sau khi đã nhớ rõ vị trí chỗ ngồi của Lâm Lạc mới hài lòng rời đi.
Trước khi đi, cô còn vẫy tay chào: "Tối gặp nha!"
Tiêu Na ngoan ngoãn, dễ thương, đôi mắt to tròn như trái nho đen, rất có sức hút.
Trước đây Lâm Nặc hiếm khi tiếp xúc với con gái, chính là kiểu người sẽ đỏ mặt khi nói chuyện với con gái.
Chính vì vậy, đột nhiên một nữ sinh xinh đẹp cùng cậu đến lớp đã khiến các bạn cùng lớp cực kỳ tò mò.
“Lâm Nặc!” Bạn cùng bàn là người đầu tiên hỏi cậu, “Nữ sinh vừa rồi là ai vậy?
Bạn cùng bàn vừa hỏi, những người khác liền dỏng tai hóng.
Thích hóng chuyện, đó chính là bản chất của con người.
Đặc biệt là bát quái của học bá và nữ sinh xinh đẹp.
“Học muội.” Lâm Lạc đáp.
“Tôi đương nhiên biết đó là học muội!” Bạn cùng bàn đáp.
Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu học cùng lớp thì sao có thể không biết cho được.
“Tên gì vậy, học lớp nào, sao lại quen nhau?” Bạn cùng bàn hỏi hàng loạt câu hỏi, trên mặt đều là “kể cho tui đi mà!”.
"Tại sao cô ấy lại theo cậu đến tòa nhà dạy học của khối 12 vậy? Chẳng lẽ..."
Lâm Lạc liếc cậu ta.
Bạn cùng bàn bĩu môi: "Lâm Nặc, cậu không đáng yêu nữa rồi."
Nếu Lâm Nặc bị trêu chọc kiểu này, cậu ấy sẽ đỏ mặt, không nói nên lời.
Nhưng kể từ một ngày của mấy tháng trước, bạn cùng bàn nhận thấy tính cách của Lâm Nặc đã thay đổi rất nhiều.
Cậu ta nghĩ nguyên nhân là vì gia đình Lâm Nặc, tự nhiên không thể nghĩ đến mức linh hồn bên trong đã thay đổi.
“Tôi không quen cô ấy.” Lâm Lạc súc tích trả lời, chặn tất cả câu hỏi của bạn cùng bàn.
Những học sinh khác muốn hóng chuyện cũng tỏ vẻ thất vọng.
Nhưng trong lớp cũng không phải không ai không biết thân phận của Tiêu Na, liền nói nhỏ: "Hình như là con gái của chủ tịch tập đoàn Blue Sky, đại tiểu thư thực thụ đó."
“Không phải chứ? Nếu đúng là đại tiểu thư, sao lại nói chuyện với Lâm Nặc?”
“Việc này thì tôi không biết.”
“Hay là cậu nhận nhầm?”
Bỏ ngoài tai những lời xì xào của mọi người, Lâm Lạc chăm chú học bài mà không hề phân tâm.
Kể từ khi được thừa hưởng trí nhớ của Lâm Nặc, những công thức toán học và những chữ cái tiếng Anh khiến cậu muốn ói trước đây đã trở nên thật đáng yêu.
Cậu cảm thấy mình đã trở thành một học sinh giỏi rồi.
Buổi tối mười giờ, Lâm Lạc tan học về nhà.
Không ngờ vừa ra khỏi cổng trường không xa liền gặp một đám người không có ý tốt.
Một gã đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, mặc một chiếc áo khoác lông cừu dính đầy dầu mỡ, miệng ngậm điếu thuốc, chặn Lâm Lạc lại.
“Lâm Nặc phải không?” Lúc gã nói chuyện liền lộ ra hàm răng cáu bẩn.
Lâm Lạc đeo cặp sách, ngước mắt lên nhìn họ.
Bốn năm tên đem Lâm Lạc vây ở giữa.
“Làm sao?” Lâm Lạc hỏi, “Có chuyện gì?”
Thông thường, một học sinh trung học bị những kẻ này vây quanh lẽ ra phải sợ đến tè ra quần.
Nhưng biểu hiện ngoài ý muốn của Lâm Lạc đã đả kích sĩ diện của đám người này.
Tên mặc áo khoác ném tàn thuốc, giẫm xuống đất, cười nói:
"Cha cậu nợ tiền chúng tôi. Tôi nghe nói cậu quen một ông chủ lớn, bây giờ cậu có tiền rồi, giờ cứ hễ ra ngoài là ăn ở nhà hàng tư nhân, đi xe sang đáng giá tiền triệu."
"Đã như vậy, tại sao không giải quyết món nợ này của cha cậu đi?"
“Cha nợ con trả, đây là đương nhiên rồi. Trả tiền đi.”
Người đàn ông mặc áo khoác vươn tay về phía Lâm Lạc, còn xoa xoa ngón tay.