Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh
  3. Chương 34: Tưởng Thiên khủng hoảng
Trước /97 Sau

Sau Khi Chị Của Nam Chính Trọng Sinh

Chương 34: Tưởng Thiên khủng hoảng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một cái hôn trên má cứ nhẹ nhàng như vậy xuất hiện.

Thẩm Tích Nhược xuống giường, dù đi đến cửa phòng nghỉ nhưng vẫn chưa nói gì.

Tưởng Thiên thấy cô sắp rời đi, trong lòng bỗng trào lên cảm xúc không nỡ, đưa tay nói: "Không phải..... chị có việc tìm em sao?"

Thẩm Tích Nhược rũ mắt nhìn người nằm trên giường, nhìn gương mặt đỏ hồng của đối phương vì bị mình hôn.

Cô gật đầu: "Phải, nhưng hiện tại hết rồi."

Tưởng Thiên nhìn thấy đối phương chuẩn bị xoay người, nàng vẫn muốn nói gì đó nhưng mới ý thức được một chuyện.

Đây đây đây có phải là Thẩm Tích Nhược chạy vào phòng mình chỉ để hít mình một chút không?

Sao lại thế được, mình cũng không phải mèo, cần gì phải hít mình!

Hít xong thì thôi đi còn hôn lên mặt mình, nào có ai xằng bậy như vậy!

Thẩm Tích Nhược đi đến cửa, do dự một chút, muốn nói gì đó nên quay đầu nhìn nàng.

Đôi mắt của Tưởng Thiên sáng lên, nàng nhảy xuống giường, chạy đến cạnh cô, vểnh môi nói: "Tích Nhược, có phải chị xem em như mèo mà hít không?"

Thẩm Tích Nhược nghe xong, mỉm cười, ngón tay mảnh khảnh véo mũi nàng: "Phải đó, em có ý kiến không?"

Tưởng Thiên: "..................."

Trả lời thoải mái vậy nàng còn có thể có ý kiến gì, đành vểnh môi trừng mắt cô: "Em có phải mèo đâu."

Ánh mắt Thẩm Tích Nhược chợt lóe, biểu cảm dần buồn bã, lông mi rũ xuống, áp xuống nỗi mất mát nơi đáy mắt, trong giọng có cảm giác cô đơn khó nói: "Chị đến tiết mục này vốn không thân với ai...... chỉ có mỗi em làm bạn. Lẽ nào em không muốn giúp chị nạp điện, giảm bớt chút áp lực sao?"

Tưởng Thiên lập tức ngây dại, biểu cảm của Thẩm Tích Nhược thật sự khiến người ta không nỡ cũng làm nàng mềm lòng.

Nàng đành lắp bắp nói: "Nếu, nếu đã vậy thì cũng không sao, em, em cũng không giận chị......."

Khóe môi của Thẩm Tích Nhược cong lên, đôi mắt ngập nước nhìn nàng: "Thế sau này, chị còn có thể làm vậy không?"

Tưởng Thiên khó xử nghĩ, sau một lúc lâu mới nói: "Có, có thể."

Thẩm Tích Nhược tươi cười rạng rỡ, ôm lấy nàng.

Ấn Tưởng Thiên vào mái tóc đen nhánh, thơm ngát của mình, nhẹ giọng nói: "Em phải bảo vệ tốt chính mình, cách xa Phương Ứng Hứa một chút."

Tưởng Thiên vô cùng mê mang, vừa cảm nhận hơi thở của Thẩm Tích Nhược, trong đầu mơ hồ, không rõ đối phương nói gì, hỏi lại: "Dạ?"

Thẩm Tích Nhược im lặng rồi đáp: "Mà thôi."

Hai người ôm một chút, Tưởng Thiên thử thăm dò, nàng xoa gáy của Thẩm Tích Nhược, mái tóc đen nhánh chảy vào giữa các kẽ tay của nàng.

Nàng rất cẩn thận hỏi: "Chị đã nạp điện xong chưa?"

Thẩm Tích Nhược buông nàng ra, cười xán lạn: "Chị nạp xong rồi, tối gặp."

Nói rồi, cô xoay người rời đi, thuận tiện đóng cửa.

Tưởng Thiên xoay người ngồi trên giường, ngây người ôm lấy chiếc gối đầu duy nhất.

Sao trước đây nàng không biết Thẩm Tích Nhược lại thích tiếp xúc với người khác.

Quan trọng là khi Thẩm Tích Nhược làm vậy với mình, Tưởng Thiên hoàn toàn không phản kháng, thân thể đã nhanh hơn não thuận theo.

Bây giờ nghĩ lại, Tưởng Thiên bỗng có chút cảm khái.

Lúc trước khi vừa xuyên đến đây, chưa được mấy tiếng đồng hồ nàng đã phát sinh quan hệ với Thẩm Tích Nhược.

Thẩm Tích Nhược chính là ràng buộc giữa nàng và thế giới này, cũng là người giúp nàng nghênh đón thế giới này.

Tưởng Thiên rất quý trọng khi có một người bạn như Thẩm Tích Nhược, nàng cảm thấy sau khi đến đây, cô chính là người bạn đầu tiên của mình, hơn nữa tính cách còn khác trong nguyên tác, không hề ép buộc mình phải yêu Thẩm Tích Chu, lúc này mới ngày càng cách xa cốt truyện gốc.

Thẩm Tích Nhược là hậu thuẫn của Tưởng Thiên cũng là mối liên hệ lớn nhất giữa nàng và nơi đây.

Rất nhiều lúc, nàng thậm chí ỷ lại vào Thẩm Tích Nhược, nàng phải nhờ vào Thẩm Tích Nhược mới có thể xác định sự chân thật của thế giới này mà không khiến bản thân điên lên.

Nhưng hành động hiện tại của Thẩm Tích Nhược làm nàng cảm thấy nguy hiểm.

Nhưng nàng không muốn nghĩ đến hướng đó, vì nàng sợ.

Nếu chỉ là bạn, sẽ là bạn thật lâu thật lâu, có thể là bạn cả đời.

Nhưng nếu đi đến bước kia...... vậy sẽ rất nguy hiểm.

Nhiều năm qua Tưởng Thiên chưa từng yêu đương, vì nàng rất sợ, sợ tình cảm mãnh liệt, sợ yêu một người, nàng sợ tất cả.

Thà rằng có mối quan hệ tốt với mọi người cũng không muốn quan hệ sâu với ai, đây là tính cách của nàng.

Càng không tin tưởng giao linh hồn và thân thể cho người khác.

Bữa tối là do nhóm của Thành Việt và Phương Ứng Hứa chuẩn bị, mọi người cũng không quấy rầy Tưởng Thiên và Thẩm Tích Nhược, vì mọi người biết người mệt nhất hôm nay chính là hai người, vì cả hai đã cố gắng bán thực phẩm sau đó khi mua nguyên liệu nấu ăn, Tưởng Thiên vẫn luôn không ngừng ép giá, các nàng đã làm rất nhiều chuyện nên phải cần nghỉ ngơi nhiều.

Mọi người ai cũng rất mệt, bữa tối chỉ ở mức ăn ngon, ăn xong rửa chén nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi, các khách mời phải dựa theo yêu cầu của tổ tiết mục mà ở phòng khác tâm sự, tốt nhất là nói chủ đề nào có thể hot.

"Thiên Thiên, em có bạn trai chưa?" Uyển Duyệt phát huy hình tượng chị gái tri kỷ của mình, mở đầu đề tài.

Mọi người đều nhìn Tưởng Thiên.

"Sao ạ, em vẫn chưa, em còn nhỏ lắm chưa nghĩ đến chuyện này." Tưởng Thiên lễ phép đáp.

Không biết vì sao, trong lòng nàng hơi chột dạ.

"Vậy sao? Hiện tại trong giới có nhiều bạn nam ưu tú lắm, nếu em gặp được nhất định phải nắm chắc đó." Uyển Duyệt ân cần dạy dỗ.

"Haha." Tưởng Thiên bật cười, ném đề tài về hỏi: "Vẫn là chị Uyển tốt, chồng tốt con ngoan, em rất hâm mộ chị, em muốn hỏi chị về bí quyết tình yêu của chị."

Đề tài này là đề tài tốt nhưng lại đâm trúng tâm sự của Uyển Duyệt.

Uyển Duyệt và người chồng phú thương của nàng đã ở riêng rất nhiều năm, ai chơi theo ý người ấy, không ít người trong giới biết chuyện này, nàng cũng không rõ Tưởng Thiên có biết hay không biết.

Nếu Tưởng Thiên biết còn cố ý hỏi, vậy biểu cảm của nàng cũng quá thản nhiên, Uyển Duyệt hoàn toàn không nhìn ra.

Sắc mặt Uyển Duyệt hơi xấu hổ, chỉ đành lừa nói: "Đôi vợ chồng già bọn chị có gì thú vị, vẫn nên nghe chuyện của nhóm người trẻ các em, Thành Việt thì sao? Em có bạn gái chưa?"

Nam người mẫu Thành Việt luôn trầm mặc ít nói, thấy đề tài đột nhiên chuyển đến mình, hơi kinh ngạc, nói cũng không phải mà không nói cũng không phải.

Sau một lúc, hắn mới nói: "Bạn gái của em tốt lắm, cô ấy chưa từng can thiệp vào sự nghiệp của em."

Người không thích nói chuyện một khi lên tiếng, lực sát thương tăng gấp bội, máy sưởi trong phòng lập tức ngừng, Uyển Duyệt xoa tay, khoa trương cười: "Ai nha, lạnh quá đi!"

"Hahahaha, chuyện cười này thật sự chọc tôi cười không ngừng, mà sao mọi người không ai hỏi tôi vậy?" Khương Tử Hi dẫn đề tài về phía mình.

"Vậy tôi lịch sự hỏi anh vậy còn anh thì sao?" Tưởng Thiên tiếp lời.

"Tôi có người yêu, là người ngoài giới, bí mật." Vẻ mặt của Khương Tử Hi kiêu ngạo.

Đây là tin nóng, đoàn quan sát lập tức im lặng, nghe hắn nói.

"Oa! Tốt vậy sao!"

Mọi người đều kinh ngạc, liên tục hỏi chi tiết.

Khương Tử Hi đã quen bạn gái ngoài giới hơn bảy năm, theo lời hắn, tình cảm của cả hai rất ngọt ngào, cũng đã có kế hoạch kết hôn. Cuối cùng hắn nói: "Cô ấy đã ở bên tôi thật lâu, từ khi tôi vừa ra mắt mãi cho đến hiện tại, cả hai đã cùng nhau trải qua rất nhiều mưa gió, trước kia khi vừa bên nhau chúng tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ đi lâu đến vậy. Chuyện tình cảm luôn đầy bất ngờ, may mắn chính là chúng tôi vẫn luôn cố gắng vì nhau."

Tưởng Thiên khẽ nhìn Thẩm Tích Nhược.

Bất ngờ khi thấy Thẩm Tích Nhược cũng nhìn mình.

Khi nàng nhìn cô, cô cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau, bỗng cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Tưởng Thiên vội cúi đầu, ăn que cay, che giấu biểu cảm của mình.

Không biết có phải nàng suy nghĩ nhiều không nhưng ánh mắt vừa rồi của Thẩm Tích Nhược khiến nàng cảm thấy khó miêu tả.

Khi nàng ngây người, mọi người đã hỏi đến Phương Ứng Hứa, cuối cùng đến phiên Thẩm Tích Nhược.

"Nữ vương đại nhân, còn cậu?" Phương Ứng Hứa thay mặt mọi người hỏi.

"Tôi....." Thẩm Tích Nhược chỉ nói một chữ sau đó kéo dài, ánh mắt nhìn Tưởng Thiên.

Tưởng Thiên không dám nhìn Thẩm Tích Nhược, chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn gỗ.

Trái tim nàng đập loạn hoàn toàn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, tuy khắp nơi có camera nhưng không ai dám chắc Thẩm Tích Nhược sẽ hành động như thường.

Dù sao Thẩm gia cũng có máu điên trong người.

"Không có người yêu." Thẩm Tích Nhược nói rõ từng chữ.

Mọi người thở dài thất vọng.

Tảng đá trong lòng Tưởng Thiên cũng rơi xuống nhưng rồi bỗng cảm thấy phiền muộn.

Tiếng thở dài của Phương Ứng Hứa là lớn nhất, sau đó hỏi: "Nhưng ít nhất cũng phải có người trong lòng chứ? Cậu nói đi nói đi."

Thẩm Tích Nhược nhìn hắn, lễ phép cười: "Không có thời gian. Nhưng tôi có một người bạn rất trân trọng."

Ánh mắt Phương Ứng Hứa bỗng sâu thẩm nhưng rồi cười lớn khuấy động bầu không khí: "Hahaha, cả nữ vương đại nhân cũng không có thời gian yêu đương, xem ra áp lực xã hội của hiện tại rất lớn!"

Mọi người cũng phối hợp cười theo, ai cũng biết đến điểm thì dừng.

Tưởng Thiên cong khóe môi, trong lòng không ổn, không biết là cảm xúc gì.

Câu nói của Thẩm Tích Nhược là có ý gì?

Có phải cô có ý này không?

Mọi người trò chuyện đến thời gian yêu cầu của tổ tiết mục thì kiệt sức trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, vì chiếm lĩnh phòng vệ sinh dưới lầu để tắm mà Tưởng Thiên dậy thật sớm, đêm qua nàng chưa tắm đã ngủ, nàng thật sự không chịu nổi.

Sau khi tắm xong, trong phòng im lặng, các nhân viên công tác vẫn chưa đến.

Ngồi trên sô pha đối diện với cửa sổ, Tưởng Thiên vừa lau tóc vừa cầm kịch bản hôm nay lên xem.

Ngoài cửa sổ bỗng có một bóng người lướt qua, còn có tiếng đánh vào mặt tường.

Tưởng Thiên không chú ý vì nghĩ rằng đó là người của tổ tiết mục đang khuân vác thiết bị.

Sau đó, ngoài cửa bỗng có tiếng sột soạt khiến nàng không thể ngồi yên.

Nàng nắm lấy khăn trên đầu, mái tóc rối tung hơi ướt, bước đến gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài không có gì, chỉ có đồng ruộng và sương mù.

Nhưng bỗng có một gương mặt từ phía dưới đứng lên, cười với Tưởng Thiên.

Mặt người nọ vặn vẹo như hạch đào, tròng mắt vẩn đục, tham lam.

Tưởng Thiên bị dọa sợ, đang muốn kêu lên, đã nhìn thấy người nọ cầm đá ném về phía cửa sổ.

"A!"

Cửa kính bất ngờ bị vỡ, hòn đá từ cửa sổ lao đến khiến Tưởng Thiên sợ hãi lảo đảo lui về sau, thét lớn.

Người nọ cười xấu xa sau đó biến mất.

Tưởng Thiên ngã trên đất, mảnh kính vỡ rơi vào người nàng, đầu nàng va vào góc ghế, lập tức mất ý thức.

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thơ Tình Trong Gió

Copyright © 2022 - MTruyện.net