Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đèn hoa mới lên, màn đêm bao phủ toàn bộ thành phố.
Trong quán bar, sự ầm ĩ huyên náo thuộc về đêm tối vừa mới bắt đầu, tiếng nhạc chấn động rất có tiết tấu nện vào màng tai, ánh đèn đủ loại màu sắc nhấp nháy sáng rực đẹp mắt.
Lần này chỉ có hai người họ, hai người không kiếm khu ghế ngồi mà kiếm một bàn cao hẻo lánh cách sàn nhảy khá xa.
Tuy Kỳ Phi Dương thích uống rượu, nhưng mỗi lần đều chỉ uống mấy ly, chủ yếu là để tụ tập với bạn bè, duy trì cảm tình giữa đôi bên.
Ánh đèn trong góc mờ tối, Trì Ngôn vẫn mặc âu phục, làn da trắng bóc, ngón tay thon dài, vừa ngồi xuống thôi đã có kha khá người xung quanh nhìn sang.
Bọn họ tăng ca một lúc mới rời công ty. Buổi chiều Trì Ngôn nói chuyện này với Tần Cố, trước khi đi lại nói với Tần Cố một tiếng, sau đó mới theo Kỳ Phi Dương đến quán bar.
“Cậu không gọi anh ta, làm sao biết anh ta sẽ không tới?” Kỳ Phi Dương gọi phục vụ lấy rượu, cụng ly với Trì Ngôn, nhướng mi hỏi cậu, “Lần trước tớ đã thấy tò mò rồi, rốt cuộc thì cậu và bạn cùng phòng của cậu quen biết thế nào?”
“Không phải tớ đã nói rồi à.” Trì Ngôn bưng ly rượu, vẫn là câu nói đó, “Gặp được lúc thuê phòng, không tính là quen biết.”
Để tránh Kỳ Phi Dương hoài nghi độ đáng tin trong lời nói của mình, cậu bổ sung thêm một câu: “Vừa khéo lúc trước anh ấy cũng tốt nghiệp từ đại học Thân, nên tớ quyết định thuê luôn.”
Kỳ Phi Dương nghe vậy thì càng tò mò hơn, “Anh ta cũng học đại học Thân? Vậy chẳng phải là đàn anh của chúng ta à?”
Trì Ngôn ấp úng ừ một tiếng.
Tần Cố quả thực là đàn anh của bọn họ, điều này không tính là nói dối, cậu cũng là lần trước trở về thành phố Cung mới biết được.
Ai ngờ Kỳ Phi Dương lại nói tiếp: “Nếu đã là đàn anh thì càng phải gặp mặt, cậu nên hẹn anh ta đi cùng chứ.”
“Anh ấy…” Trì Ngôn vừa mới đưa ly tới bên miệng, nghe thấy câu này, cậu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt chớp chớp, “Anh ấy có bệnh sạch sẽ, không thích tới mấy chỗ thế này lắm.”
Kỳ Phi Dương à một tiếng, nhắc tới bệnh sạch sẽ, không khỏi lại nhớ tới sếp Tần của bọn họ, người có bệnh sạch sẽ quả nhiên rất phiền phức, hắn bèn hỏi: “Vậy bình thường anh ta thế nào? Có khó ở chung lắm không?”
“Không khó ở chung. Con người anh ấy tốt lắm, biết nấu cơm, mỗi lần ăn cơm đều do anh ấy nấu cả.” Trì Ngôn không ý thức được mình đang khen anh, bất giác nói rất nhiều, “Hơn nữa, món gì anh ấy cũng biết…”
Nói được một nữa, mới phát hiện Kỳ Phi Dương đang nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ đánh giá.
“Giỏi vậy cơ á.” Kỳ Phi Dương uống rượu, bên môi để lộ một nụ cười không rõ hàm ý, bắt lấy được trọng điểm từ lời của cậu, “Hai người còn ăn cơm chung với nhau?”
Trì Ngôn: “…”
Trì Ngôn ừ khẽ một tiếng, rũ mi mắt, “Có lúc tan làm chạm mặt thì sẽ ăn cơm cùng nhau.”
“Vậy à.” Kỳ Phi Dương như cười như không nhìn cậu, hỏi tiếp: “Cậu còn chưa nói đó, đàn anh tên gì? Họ gì? Không chừng tớ đã từng nghe rồi.”
Trì Ngôn nào dám nói bạn thuê chung của cậu chính là Tần Cố, bàn tay cầm ly rượu siết chặt, đang nghĩ phải nên lấp liếm cho qua thế nào. Đúng lúc này, một giọng nói cởi mở truyền tới, cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ.
“Đàn anh Kỳ? Đàn anh Trì?” Chủ nhân của giọng nói từ đằng sau tiến vào tầm mắt của họ, chính là cái cậu con em cháu cha lần trước đi quán bar gặp được, trong tay cậu ta cầm một ly cocktail màu sắc trong suốt, khóe miệng đầy ý cười, “Hai anh đến lúc nào thế?”
Dứt lời, Chúc Gia Nam liếc nhìn vị trí trống bên cạnh Trì Ngôn, nhìn cậu hỏi: “Em ngồi chỗ này được chứ?”
“Tôi cứ tưởng anh đẹp trai nào, thì ra là Chúc thiếu à.” Thấy Trì Ngôn phía đối diện trầm mặc, không thèm nhìn lấy một cái, Kỳ Phi Dương đẩy chiếc ghế cạnh mình về phía cậu ta, mỉm cười tiếp lời: “Ngồi, cứ ngồi thoải mái, bọn tôi vừa mới đến thôi.”
Chúc Gia Nam không hề khách khí ngồi xuống, bên môi vẫn treo nụ cười, “Khéo thật đấy, em cũng vậy.”
Tầm mắt cậu ta tia về phía Trì Ngôn vẫn luôn im lặng, hỏi tiếp: “Đàn anh Cát không đến à?”
Kỳ Phi Dương nói: “Hôm nay cậu ta có việc bận.”
“Chẳng trách chỉ thấy hai anh.” Chúc Gia Nam nhấp ngụm cocktail, tầm mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Trì Ngôn bên cạnh, lần nữa bắt chuyện với cậu, “Hình như đàn anh Trì ít khi đến nhỉ?”
Trì Ngôn ừ một tiếng, dáng vẻ không mấy hứng thú. Lần trước Chúc Gia Nam gửi lời mời kết bạn với cậu, cậu không tiếp nhận, xem như là từ chối cậu ta. Ai ngờ được lần gặp mặt thứ hai, Chúc Gia Nam lại vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Kỳ Phi Dương bên kia thấy khá xấu hổ, chuyện kết bạn hắn biết, cũng biết Trì Ngôn không có ý gì với Chúc Gia Nam, nhưng Chúc Gia Nam không hề hỏi hắn đã thầm tìm người hỏi phương thức liên lạc của Trì Ngôn.
Hắn đánh giá hai người trước mặt, đang định nói gì đó chuyển đề tài, bèn thấy Chúc Gia Nam đặt ly rượu lên bàn, lấy điện thoại ra nhấn vào VX đưa về phía Trì Ngôn.
Chúc Gia Nam cười khẽ, “Lần trước đi vội quá, có tiện add bạn tốt không đàn anh Trì?”
Câu này hỏi rất trực tiếp, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu ta có ý gì, chi thiếu mỗi hỏi thẳng Trì Ngôn có thể hẹn hò với cậu ta được không luôn.
Trì Ngôn nhìn về phía Kỳ Phi Dương, Kỳ Phi Dương vẻ mặt chột dạ, xoay đầu sang chỗ khác, uống rượu một mình, không dám nhìn cậu.
Trì Ngôn hít một hơi thật sâu, mặt không chút thay đổi trả lời: “Ngại quá, không mang điện thoại.”
Lời từ chối của cậu rất thẳng thừng.
Kỳ Phi Dương đang uống rượu bất chợt nghe được lời này, suýt chút nữa đã sặc rượu ngay trước mặt bọn họ. Hắn cố nhịn xuống, ở nơi Chúc Gia Nam không nhìn thấy, lặng lẽ giơ ngón cái với Trì Ngôn.
Chúc Gia Nam không tự chuốc mất mặt nữa, nụ cười khựng lại bên khóe môi thoáng chốc, sau đó lại lần nữa nhếch môi, “Được, để lần sau add vậy.”
Trì Ngôn: “…”
Đã nói như vậy rồi, Trì Ngôn chỉ đành gật nhẹ đầu, xem như đáp lời.
Chúc Gia Nam lại không hề thấy xấu hổ chút nào, thậm chí còn chủ động tìm chủ đề, “Vừa nãy hai anh nói chuyện gì vậy? Đàn anh gì cơ? Cũng học ở đại học Thân ư?”
Mấy lời vừa nãy không biết bị cậu ta nghe được bao nhiêu.
Trì Ngôn đành phải tiếp lời, “Ừ, có điều anh ấy đã tốt nghiệp rất nhiều năm rồi.”
“Vậy à?” Chúc Gia Nam mở lời, “Em có một ông anh họ, trước kia học ở đại học Thân, cũng đã tốt nghiệp nhiều năm rồi, nói không chừng bọn họ quen biết đấy.”
Kỳ Phi Dương nghe vậy cười nói: “Trùng hợp vậy.”
Hắn nhìn ra được Trì Ngôn không muốn nói chuyện nhiều với Chúc Gia Nam, vừa nói vừa chuyển chủ đề, “Hôm nay Chúc thiếu tới một mình à?”
“Đâu, đi với vài người bạn nữa.” Chúc Gia Nam liếc mắt nhìn về phía khu ghế đầu kia, “Đúng lúc mọi người đang muốn làm quen với hai đàn anh đấy, đi qua uống một ly chứ?”
Kỳ Phi Dương nghe vậy, vội vã xua tay, “Hay là thôi vậy, đổi ngày khác đi, dân cu li bọn tôi không so được với mấy người trẻ tuổi các cậu đâu, ngày mai còn phải tiếp tục chuyển gạch nữa.”
Chúc Gia Nam cười nói được.
Có Chúc Gia Nam ở đây, rất nhiều lời đều không tiện nói, mãi đến sau đó Trì Ngôn hầu như không nói lời nào nữa. Cậu thấy thời gian cũng muộn rồi, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Chúc Gia Nam đưa cậu và Kỳ Phi Dương đến cửa quán bar.
Ra khỏi quán bar, tiếng ầm ĩ huyên náo bên tai xa dần, thành phố Thân vào ban đêm ánh đèn rực rỡ, gần quán bar có khá nhiều KTV và khách sạn, biển hiệu lập lòe ánh đèn trong màn đêm, trông rất chói mắt.
Chúc Gia Nam chủ động yêu cầu đưa bọn họ về, bị Trì Ngôn lần nữa từ chối.
“Không cần.” Trì Ngôn vừa nói vừa ra bên đường bắt xe, “Để quên đồ ở công ty, lát nữa về đó một chuyến.”
Đây là lý do cậu nghĩ sẵn trước khi tới, vốn muốn dùng để ứng phó với Kỳ Phi Dương, ai ngờ được sẽ xuất hiện tên Chúc Gia Nam này.
Kỳ Phi Dương cứ tưởng đây là lý do cậu dùng để từ chối Chúc Gia Nam, phụ họa cậu nói: “Đúng, Chúc thiếu, cậu mau đi vào đi, lát nữa bọn tôi tự bắt xe về.”
Lúc này, một chiếc xe dừng ở cửa khách sạn bên đường đối diện, cửa mở, có người bước xuống xe, hai người đứng sát rạt như là ôm lấy nhau, ánh mắt một người trong số đó vượt qua dòng xe cộ trông thấy bọn họ, vẻ mặt sửng sốt.
Người này chính là Từ Thu Niên.
Chúc Gia Nam bên cạnh thấy người đó đứng xa xa nhìn Trì Ngôn, cậu ta bèn hỏi: “Đàn anh quen à?”
Trì Ngôn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, mặt không cảm xúc, “Không quen.”
Sau đó, bọn họ tách ra ở cửa quán bar, Chúc Gia Nam về quán bar, Trì Ngôn và Kỳ Phi Dương lần lượt bắt xe.
Sau khi lên xe, tài xế hỏi cậu muốn đi đâu, Trì Ngôn thuận miệng nói đến Ngự Cảnh Đình.
Dứt lời, cậu cúi đầu xem điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, nhìn thấy tên Tần Cố trong danh sách bạn tốt, ngẫm nghĩ, không biết Tần Cố đã về hay chưa.
Chờ lúc lấy lại tinh thần, cậu đã gửi qua một tin nhắn.
[Trì Ngôn: Vẫn ở công ty ạ?]
Qua chốc lát, Tần Cố trả lời cậu.
[Tần Cố: Ừ, còn em?]
[Tần Cố: Đã về chưa?]
Quả nhiên vẫn ở công ty.
Lần trước cũng vậy, lúc đó Tần Cố nói là vì cậu không ở nhà…
Nghĩ đến đó, đầu ngón tay Trì Ngôn hơi khựng lại, trong đầu không khỏi nhảy ra một ý tưởng.
Cậu trả lời: Phải một lúc nữa.
Sau đó nói với tài xế đằng trước: “Không đi Ngự Cảnh Đình nữa, làm phiền bác đến khoa học kỹ thuật Khải Trú.”
Trì Ngôn tìm một cửa tiệm gần công ty, mua một phần tào phớ ngọt mang đi, xách theo vào thang máy lên Phòng Tổng giám đốc. Các đồng nghiệp đều tan làm cả rồi, khu văn phòng không một bóng người.
Cậu đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, lúc sắp tới cửa, bước chân chậm lại, không biết Tần Cố nhìn thấy cậu sẽ có biểu cảm thế nào nữa.
Trì Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi giơ tay, lúc tay sắp chạm vào cửa thì phía sau chợt truyền tới giọng nói.
“Ngôn Ngôn?”
Ở trong công ty nghe được xưng hô này, Trì Ngôn bỗng sững người. Cậu chậm rãi quay người lại, may mà không có ai khác, không cần lo lắng bị ta khác nghe được.
Tần Cố đứng dưới ánh đèn, cà vạt màu đậm phối với âu phục, thân hình thon dài cao ngất, khuôn mặt điển trai mang chút vẻ mệt mỏi.
Anh nhìn Trì Ngôn hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Phải nói sao nhỉ? Nói cậu tới đưa đồ ăn đêm?
Rõ ràng là một câu nói rất đơn giản, Trì Ngôn lại cứ ấp úng, “Tôi…”
Lúc này, Tần Cố thấy tào phớ ngọt cậu xách trong tay, hỏi cậu tiếp: “Mang cho tôi?”
Trì Ngôn gật đầu dạ một tiếng. Cậu rũ mắt, chẳng hiểu sao mặt lại hơi nong nóng, cứ có cảm giác đây giống như chuyện vợ làm cho chồng, cơ mà cậu và Tần Cố vốn chính là quan hệ chồng chồng mà.
Tần Cố lại cong môi rất khẽ, nói tiếng cảm ơn, anh nghiêng người nhận lấy, “Đến phòng trà?”
Trì Ngôn lại gật đầu: “Được.”
Kính cửa sổ sát đất rộng lớn phản chiếu hai thân ảnh thon dài ngồi trước bàn cao. Tào phớ mới mua nên vẫn còn nóng hổi, phía trên là nước đường nâu và đậu đỏ, màu sắc rất hấp dẫn.
Tần Cố cầm muỗng, “Ngọt à?”
“Dạ…” Biết Tần Cố không ăn cay, Trì Ngôn đã để ý khẩu vị của anh, phát hiện Tần Cố thích ăn ngọt hơn, thấy anh ăn, Trì Ngôn vội hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Tần Cố trả lời khá được. Anh không hỏi chuyện cậu tại sao lại tới công ty nữa, nói chuyện khác với cậu, “Đặc sản đã đưa qua, bọn họ đã nhận rồi, mẹ nói có thời gian thì bảo chúng ta về ăn cơm.”
Trì Ngôn ồ một tiếng, hơi bất ngờ vì chủ tịch sẽ nhận, cậu hỏi: “Lúc nào ạ?”
“Vẫn chưa biết, khi nào biết sẽ nói cho em.” Tần Cố nói xong lại bổ sung một câu, “Là tiệc tối của gia tộc, không chỉ bọn họ, có những người khác nữa.”
Trì Ngôn lúc này mới hiểu, nếu đã là tiệc tối của gia tộc, đến tham gia chắc chắn đều là người có liên quan với nhà họ Tần. Vậy nên đây xem như là chủ tịch và phu nhân chủ tịch đã chấp nhận cậu rồi?
Thấy cậu mất tập trung, Tần Cố hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Trì Ngôn vội lắc đầu, “Không, không có gì.”
“Đừng lo lắng.” Giọng điệu Tần Cố chậm rãi, “Đến lúc đó cứ theo cạnh tôi là được.”
Trì Ngôn gật đầu, “Dạ…”
Nói không lo lắng là giả, nhưng nghe được lời Tần Cố, cậu lại thấy yên lòng đến lạ. Lần nào cũng vậy, như thể có Tần Cố bên cạnh sẽ khiến cậu rất có cảm giác an toàn.
Lúc đang xuất thần, lại nghe Tần Cố đột nhiên nói: “Hôm nay em dùng nước hoa?”
Trì Ngôn bỗng chốc phục hồi tinh thần, nghe anh nói vậy, cậu cúi đầu ngửi ngửi, “Không có mà, có mùi nước hoa ư?”
Lúc ngẩng đầu lên, lại thấy Tần Cố chẳng biết đã sáp đến gần cậu từ lúc nào, khoảng cách rất gần, hơi thở trong gang tấc.
Khoảnh khắc này, Trì Ngôn dường như đã về lại cái đêm mưa dông ấy.
Trái tim, bỗng chốc đập nhanh lạ thường.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");