Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh
7.7 10 7
Giới Thiệu Truyện:
Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Dị thế, Ngọt sủng, Song khiết, Cường cường, Chủ thụ, Sảng văn, Nhẹ nhàng, 1v1
Editor: Lam Phi Ngư
Tình trạng: đang tiến hành edit (144 chương + 16 phiên ngoại)
Tóm tắt một câu: Mấy vạn năm lao lực cực khổ, một giấc tỉnh dậy lại quay về trước giải phóng.
Ý chính: Truy cầu tương lai tốt đẹp
Văn án
Cự Long trên thế giới giờ chỉ còn lại mỗi mình Thời An.
Không còn đồng loại, không còn gì có thể khiến cậu tiêu khiển, cậu đành ở vực sâu, ôm đống châu báu lấp lánh của mình mà đi ngủ.
Nhàm chán kiểu gì, cậu còn cố tình phong ấn ký ức, cứ vậy ngủ say thật say.
Mở mắt ra lần nữa, đã là năm vạn năm
Một giấc ngủ trôi qua, Thời An cảm thấy no đủ, thỏa mãn...nhưng sau đó kinh hãi phát hiện cơ thể ucra mình thay đổi...
- -- tay chân gai góc lực lưỡng của mình biến mất, lại thành tay ngắn chân nhỏ của nhân loại.
Cậu cúi đầu nhìn thân thể không biết sao lại thu nhỏ của mình, lại ngẩng đầu nhìn xung quanh hang động trống rỗng của bản thân:
"..."
Thân thể to lớn mạnh mẽ của cậu đâu? Cái đuôi to của cậu đâu rồi?
Quan trọng nhất là --- tiền bạc châu báu của cậu đâu mất hết rồi????????!!!!!
Cậu vất vả cực khổ tích trữ mấy vạn năm, ngủ một giấc lại về trước giải phóng.
Năm 2202, xung đột giữa người và ma vật càng xảy ra kịch liệt.
Phía ma vật tuy hùng mạnh nhưng loài huyễn tưởng tung hoành ngang dọc đại lục ngày xưa đã dần dần biết mất.
Thời An, con trai nhỏ Thời gia, năng lực giả nổi tiếng với ma lực bằng 0 ở học viện.
Học kì mới vừa bắt đầu, một lần nữa đến kì kiểm tra ma lực.
Thời An nhìn ba dụng cụ kiểm tra nổ tung trước mặt, vẻ mặt vô tội:
"Úi! Mấy món đồ này chất lượng không được tốt lắm nhỉ?"
Trong lúc huấn luyện thực chiến, ma vật cấp thấp đều chạy trối chết khi Thời An tới gần.
Thời An nhìn chăm chú bóng lưng hận không thể bay lên của chúng nó, vẻ mặt đơn thuần:
"Ôi, chúng nó may thật."
Mọi người:...?
Nhất định mình đang nằm mơ rồi.
Mục Hành, đồ long giả huyết mạnh cao quý còn sót lại, năng lực giả mạnh nhất của loài người.
"Rồng? Tuyệt chủng là kết cục tốt nhất của bọn nó." Anh lạnh lùng ngạo mạn nói.
Rất lâu về sau ---
Mục Hành quay đầu nhìn thoáng qua nhóc rồng đang nằm trên đống tiền bạc châu báu phía sau lưng, anh thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói:
"Gần đây còn nhiệm vụ nào không? Làm cái nào thù lao cao ấy."
Anh không thể nào diệt sạch rồng được rồi, thậm chí anh chỉ có thể đi kiếm thêm tiền để nuôi gia đình, buổi tối làm không tốt còn bị đá xuống giường.
Comment, Review truyện Sau Khi Cự Long Vực Sâu Thức Tỉnh