Một ngày nọ mưa rơi xối xả, trắng xoá cả màn trời…
Sau khi nhảy vực, Kỷ Đường không chết, nhưng cũng không nhặt được bí kíp đỉnh cao, tuyệt thế võ công như motif thường thấy, mà là nhặt được một thiếu niên mỹ lệ đang hấp hối, cả người đầy máu, đôi mắt lại tựa như sói, hoang dãm cô độc, không cam lòng.
Nàng giúp hắn băng bó vết thương, cõng hắn đi ra khỏi núi, dốc lòng chiếu cố cuộc sống của hắn, khuyên can hắn báo thù, nói cho hắn biết: "Rộng tích lương, chậm xưng vương."... "
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn"..
Cuối cùng nàng dưỡng thành được một siêu cấp đại lão.
Thổi bay hết thảy kẻ thù lớn nhỏ, xử lý cặn bã cha mẹ, đánh cho Long Ngạo Thiên nam chính trong nguyên tác hỏng luôn đầu óc.
Việc duy nhất lệch khỏi quỹ đạo, thì là trong quá trình dưỡng thành, ánh mắt đại lão nhìn nàng dần dần thay đổi.
Cô lang từ phong thái nghiêm nghị dần dần lột xác càng ngày càng chấp nhất bướng bỉnh.
Kỷ Đường nàng cảm thấy rất khốn nhiễu sao?
Không không, nàng rất hưởng thụ đại lão giống như radar vậy chú ý đến mình, cả cách yêu bướng bỉnh cháy bỏng ấy nữa.
Tên khác:
« xuyên thành pháo hôi người công cụ trong tiểu thuyết Long Ngạo Thiên tranh bá văn làm sao đây? »
« xin cùng ta mở ra nhân vật phản diện dưỡng thành sổ tay »
P/S: Truyện viết theo thị giác của nữ chính; dự báo văn siêu nhiều đường, ngọt vượt quá chỉ tiêu, dưỡng thành thầm mến bướng bỉnh yêu siêu ngọt siêu ngọt!