Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Dứt lời.
Tần Hữu Kiều vừa định đem hộp quà trong tay đưa qua, lại nghe thấy ông nội Tần nhàn nhạt nói.
“Ca Nhi mới vừa tan học, khẳng định đói bụng. Ăn cơm trước đi.”
Nói xong, ông nội Tần lôi kéo Bùi Doãn Ca, ngồi ở bên cạnh chủ vị.
Vị trí này, đều là tiểu bối được trưởng bối thích, mới có cơ hội ngồi.
Thấy thế, Tần Hữu Kiều nheo mắt, móng tay thiếu chút nữa đem lòng bàn tay bấm nát!
Tần mẫu nhịn không được nhíu mày, “Ba, vị trí này lúc trước đều là A Đình ngồi, sao có thể để nó…… Ca Nhi ngồi đó?”
Nhưng mà.
Ông nội Tần vừa nghe, vẫn là không vui.
Ông mặt không cảm xúc, “Nếu như vậy, để Ca Nhi ngồi chủ vị. Một lão già như ta, tùy tiện dọn cái ghế, ngồi ở bên cạnh Ca Nhi là được.”
Tần phụ lập tức mở miệng nói, “Ba, người nói đùa.
Vị trí này không có gì chú ý, ba muốn ai ngồi bên cạnh, thì để người đó ngồi bên cạnh.”
“Này còn xem như tiếng người.”
Ông nội Tần hừ lạnh một tiếng, lôi kéo tay Bùi Doãn Ca, ngồi xuống.
Thấy một màn này, Tần Hữu Kiều đôi mắt ghen ghét đến đỏ lên!
Cho dù lúc trước, khi cô ta được cưng chiều nhất, cũng không có loại đãi ngộ này!!
Tần Hữu Kiều tâm lý không cân bằng, Tần mẫu cũng sắc mặt khó coi.
“Vẫn còn chút thời gian. Ba, không bằng ba xem trước quà của Kiều Kiều đi?”
Tần mẫu bám riết không tha nói.
Nghe đến đây, ông nội Tần nhíu mày.
Mà Tần Hữu Kiều cũng thừa dịp cơ hội này, đem hộp quà đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra.
Bên trong là một vật trang trí bằng bạc của nước ngoài.
Sẽ không quý trọng đến mức làm ông nội Tần hoài nghi, cũng sẽ không mất giá, càng hơn ở hiếm lạ.
Tần mẫu biết rõ, ông nội Tần đối với bạc nước ngoài, vẫn luôn thích.
“Đây là cô mua?”
Ông nội Tần nhìn về phía Tần Hữu Kiều, “Giá cả chắc cũng không thấp?”
Tần Hữu Kiều cúi đầu, gật gật, “Nhưng ông nội thích, đắt cũng đáng giá.”
Không lâu.
Ông nội Tần thở dài.
Đứa nhỏ này lúc trước là ông nhìn lớn lên, cũng còn tính hiếu thuận.
Chẳng qua.
Tần phụ và Tần mẫu đối với Tần Hữu Kiều thiên vị, lúc trước đích xác chọc giận ông nội Tần.
Lúc này mới dẫn tới, ông nội Tần nổi trận lôi đình.
“Có tâm.” ông nội Tần vẫn là không nóng không lạnh.
Thấy thế.
Tần mẫu cười nói, “Kiều Kiều vẫn luôn hiểu chuyện.”
Theo sau, bà như là lơ đãng hỏi, “Ca Nhi, con mua cái gì cho ông nội?”
Bùi Doãn Ca giương mắt, dù bận vẫn ung dung đối diện Tần mẫu.
Làm Tần mẫu không hiểu thấu có chút chột dạ.
Bùi Doãn Ca bình tĩnh nói, “Tôi không mua.”
Nghe lời này, Tần Hữu Kiều đáy mắt hiện ra mỉa mai.
Tần mẫu càng nói, “Ông nội con vừa trở về, con cái gì cũng không mua?”
“Đủ rồi!”
Ông nội Tần nhíu mày, “Ca Nhi khỏe mạnh, chính là món quà tốt nhất!”
Nói xong.
Tần mẫu còn chưa kịp phản bác, liền nghe thấy Tần Lãng từ từ hỏi.
“Mẹ, mẹ đã cho Ca Nhi bao nhiêu phí sinh hoạt?”
Tức khắc, Tần mẫu nghẹn lời, sắc mặt thay đổi.
“Cái gì? Ca Nhi không có phí sinh hoạt?”
Ông nội Tần sắc mặt trực tiếp trầm xuống.
Tần mẫu lập tức luống cuống, “Không, không phải. Phí sinh hoạt, con vẫn luôn để quản gia đưa.”
Tần Lãng cười, cà lơ phất phơ nói.
“Quản gia bị con đuổi. Phí sinh hoạt của Ca Nhi, mỗi tháng chỉ đưa hai ngàn. Còn lại, đều nuốt riêng.”
“Hai ngàn???”
Ông nội Tần lập tức đập bàn đứng lên, tức giận đến váng đầu hoa mắt, hướng về phía bọn họ rống, “Các người là cha mẹ ruột sao?!”
Trong nháy mắt, Tần mẫu Tần phụ luống cuống.