Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 1
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cậu nói Lộ Trạch Thanh?"

"Tôi không thể hiểu được, giới giải trí có không ít mỹ nhân bình hoa, Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, liền tính không làm cái gì, chỉ bằng gương mặt kia cũng không nên chỉ là cái phông nền chứ."

"Mặt đẹp thì có lợi ích gì, rõ ràng là đắc tội với người khác." Trình Gia Tuấn lên tiếng cười nhạo.

"Đắc tội người khác? Vậy vì cái gì mà anh Tưởng còn đưa cậu ta tham gia vào chương trình chủ đề tình yêu kia?"

"Cậu cho rằng anh Tưởng đưa cậu ta vào chương trình là nhìn trúng cậu ta sao? Không, đưa cậu ta vào là để làm phông nền cho Thích Nam."

"Thích Nam thì không cần tôi nói đi, tiểu thiếu gia của nhà họ Thích, ra cửa có siêu xe đưa đón, chỉ mặc những bộ quần áo cao cấp được đặt làm riêng, bên người có ba trợ lý luôn đi theo chăm sóc, nghệ sĩ tuyến một cũng chưa chắc có đãi ngộ như này. À đúng rồi, nghe nói ở đoàn làm phim còn có đầu bếp riêng, chuyên môn nấu cơm cho cậu ta."

Tên còn lại nuốt nước miếng.

"Làm một thiếu gia không lo không nghĩ không cần làm gì mà Thích Nam không chịu, tại sao phải khăng khăng tiến vào cái giới giải trí mù mịt khí độc này?"

"Có lẽ là tới chơi đi, hiện tại trong giới giải trí không phải khắp nơi đều là tinh nhị đại, phú nhị đại* sao." Trình Gia Tuấn phun ra một vòng khói thuốc, nói một cách chậm rãi.

(*con cái của gia đình giàu có)

"Chúng ta, đến tư cách làm nền cho bọn họ cũng không có."

"Lộ Trạch Thanh lớn lên đẹp như vậy, Thích Nam không lo lắng bị áp mất nổi bật sao?"

"Đúng, thật tinh mắt."

Một tiếng nói dễ nghe đột ngột vang lên. ngắt cuộc đối thoại, hai người đang nói chuyện sợ tới mức giật mình, người thanh niên đang ở phía sau bọn họ nhẹ nhàng mỉm cười.

"Tôi cũng cảm thấy tôi lớn lên rất đẹp."

Trình Gia Tuấn là người đầu tiên đứng lên.

"Mẹ kiếp, Lộ Trạch Thanh, sao cậu đi đường lại không có âm thanh?"

Lộ Trạch Thanh mang khuôn mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt.

"Là các anh..... Khen tôi quá nhập tâm."

"Ai mẹ nó khen cậu. Sau khi tập đầu của chương trình phát ra, tất cả mọi người trên mạng đều mắng cậu. Tôi có cần đọc ra vài cái cho cậu nghe không? Bọn họ bảo cậu cút ra xa một chút, đừng ăn vạ vào anh trai của nhà bọn họ."

"Điều đó không ảnh hưởng gì đến việc tôi lấy tiền công cả."

"Cậu là bị rơi vào cái lỗ đồng tiền đi, đồ tâm thần." Trình Gia Tuấn trừng mắt, liếc cậu một cái.

"Đem thuốc lá dập đi, huân người*." Lộ Trạch Thanh giơ tay, tản đi khói ở trước mặt, cậu cong ngón trỏ lại che mũi, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại.

(*không biết giải thích sao nữa, mọi người tưởng tượng đơn giản kiểu nhiều khói thuốc cứ vờn quanh mình ý, khó chịu lắm)

Trình Gia Tuấn không hề tình nguyện, dập tắt điếu thuốc trong tay. "Cậu thiếu tiền như vậy, sao lúc anh Tưởng giới thiệu kim chủ, cậu lại từ chối?"

"Vậy tại sao anh cũng từ chối?"

Lộ Trạch Thanh kéo ghế dựa ra, ngồi đối diện với bọn họ, cậu nhấc cằm, nhìn về phía Trình Gia Tuấn đang hít mây nhả khói trong phòng hội nghị.

"Mở cửa sổ ra, thật sự huân chết người."

"Chính cậu không có tay sao?" Trình Gia Tuấn mặc kệ cậu. Bên kia, tên còn lại lập tức căng thẳng .

"Tôi đi."

Cậu ta ở phía sau đàm luận người ta nên hiện tại vô cùng chột dạ, không dám đối mặt với Lộ Trạch Thanh.

Ba người ngồi xuống, không khí trong phòng yên lặng, Lộ Trạch Thanh cúi đầu chơi điện thoại. Không bao lâu, cửa kính bị đẩy ra.

"Vừa rồi Vương tổng tìm tôi có chút việc." Người đại diện - Tưởng Phi Hoa cầm tài liệu đi đến, giải thích một cách qua loa.

Lộ Trạch Thanh nhướng mày, khi cậu đến rõ ràng thấy Tưởng Phi Hoa đang chơi game ở trong văn phòng. "Chúng tôi đã đợi anh suốt một tiếng."

Tên vừa đi đóng cửa sổ nhìn cậu một cách trân trối, rõ ràng Lộ Trạch Thanh vừa mới đến,  sao lại có thể nói dối mà mặt cũng không đỏ một chút nào vậy? Đợi một tiếng chính là cậu ta cùng Trình Gia Tuấn.

Nhưng mà, Trình Gia Tuấn ngồi bên cạnh cậu ta không có một phản ứng gì hết.

"Như thế nào? Cậu muốn tôi cúi đầu nhận lỗi với cậu sao?" Tưởng Phi Hoa nhìn xuống Lộ Trạch Thanh đang ngồi với ánh mắt lạnh lùng.

"Nếu anh muốn thì tôi cũng sẽ vui vẻ chấp nhận." Lộ Trạch Thanh thoải mái nhìn về phía Tưởng Phi Hoa đang ở đối diện, cậu nhanh miệng nói trước khi anh ta nổi giận: "Anh không hỏi tôi vì sao lại tới sớm như vậy sao?"   

Tưởng Phi Hoa mặc kệ cậu, mà Lộ Trạch Thanh cũng không cần anh ta hỏi đến đã tiếp tục nói. "Hôm nay đến hạn giao tiền thuê nhà nhưng tôi lại không còn chút tiền nào trong người, tôi không còn mặt mũi nào để gặp chủ nhà nữa, vì thế nên tôi đến công ty sớm để chờ anh Tưởng nha."

Lộ Trạch Thanh nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng điềm tĩnh, không có một chút gì là người thiếu tiền, mà như là chính cậu là chủ nợ, người khác đang nợ tiền cậu vậy.

Trên mặt Tưởng Phi Hoa nửa xanh nửa trắng, sắp không duy trì được khuôn mặt bình thản nữa.

Lúc ban đầu khi vừa ký hợp đồng với Lộ Trạch Thanh, cậu còn coi là nghe lời, nhưng hiện tại, cậu ngày càng khó quản lý, không chỉ không đem lời nói của anh ta để trong lòng, ngược lại dám làm trái lại lời anh ta nói, không ít lần làm anh ta tức giận không nói lên lời.

"Lộ Trạch Thanh, cậu biết rõ ràng rằng tôi không phải là người phát tiền lương, cậu đến khóc lóc than thở với tôi chuyện này có ý nghĩa gì?"

"Tôi không khóc lóc than thở. Tập hai của chương trình không phải ngày mai liền bắt đầu quay sao, nhưng một đồng tôi cũng chưa hề nhận được." Lộ Trạch Thanh thong thả đổ ra một chén nước, không coi ai ra gì, ung dung uống một ngụm, "Dù sao đi nữa tôi cũng phải hỏi ra một cách rõ ràng."

Lộ Trạch Thanh tạm coi là cái nghệ sĩ tuyến 18, ban tổ chức khó có thể trả thù lao cho cậu một cách thoải mái, chắc chắn thù lao sẽ chỉ có đôi chút.

Dựa trên hợp đồng, trong phần chi trả, hiện tại cậu hẳn nên được trả 30% thù lao, số còn lại khi nào quay xong chương trình sẽ thanh toán nốt. Từ lần quay tập đầu tiên, ban tổ chức chương trình đã chuyển tiền cho các công ty có nghệ sĩ trực thuộc, sau khi công ty khấu trừ thì Lộ Trạch Thanh nên nhận được tiền mới đúng. Nhưng theo tình hình thực tế hiện tại, thù lao của cậu bị giữ lại.

"Tôi cũng không biết rằng thù lao của tôi hiện tại là công ty đang giữ hay là đang nằm trong tay của anh Tưởng. Nếu không, tôi đi xuống phòng tài vụ hỏi một chút nhé?"

Tưởng Phi Hoa nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm cắt đứt lời nói của Lộ Trạch Thanh: "Tôi sẽ hỏi giúp cậu."

Lộ Trạch Thanh tỏ vẻ lo lắng, không quá hài lòng với câu trả lời này.

"Việc thiếu tiền nhà khiến tôi rất lo lắng, tôi sợ buổi tối sẽ không ngủ được, nhỡ đâu ngày mai trong lúc quay, hoặc là trong lúc phát trực tiếp tôi không cẩn thận, lỡ nói cái gì..."

"Lộ Trạch Thanh, cậu đang uy hiếp tôi?"  

Lộ Trạch Thanh chớp chớp đôi mắt vô tội, đôi lông mi dài che khuất con ngươi màu đen, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của cậu chứa vài phần ấm ức. "Anh Tưởng, sao anh lại nghĩ tôi như vậy, tôi rất nghe lời anh, nếu không thì cũng không tìm tới anh Tưởng để thương lượng. Khất nợ tiền thuê nhà với chủ thuê là một hành vi không tốt, anh Tưởng, anh sẽ không làm tôi khó xử chứ?"

"Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho cậu." Tưởng Phi Hoa cắn răng, thốt ra từng chữ!

Nghe được câu trả lời mình mong muốn, Lộ Trạch Thanh vô cùng vừa lòng, cậu dựa lưng vào ghế một cách lười nhác, vô cùng ngoan ngoãn im lặng, tỏ vẻ không xen vào cuộc nói chuyện nữa.

Tưởng Phi Hoa áp ngọn lửa trong lòng xuống, nhìn sang hai nghệ sĩ còn lại của mình, sắc mặt vẫn không thể nào tốt hơn được.

"Gần đây công ty nhận được một vài tài nguyên, mấy cái lớn chúng ta không thể tranh được, nhưng có một chương trình tuyển tú, hai người các cậu cố gắng tranh thủ."

Hôm nay Tưởng Phi Hoa gọi Lộ Trạch Thanh đến, ban đầu là muốn để cho cậu tham gia chương trình tuyển tú này, nhưng ai ngờ Lộ Trạch Thanh không xuất hiện thì thôi, xuất hiện thì liền đòi tiền. Anh ta cũng không biết Lộ Trạch Thanh vốn là vụng về hay là tự cho rằng được tham gia chương trình giải trí, có chút tiếng tăm liền trở lên tự cao tự đại, cậu ta không biết bây giờ mới chỉ coi là bắt đầu sao.

Nếu không phải không có nghệ sĩ nào chấp nhận tham gia chương trình chỉ để làm cái phông nền thì Lộ Trạch Thanh cũng không đến lượt.

Thích Nam có thể từ chương trình giải trí này, giẫm Lộ Trạch Thanh để đi lên là điều duy nhất có thể lợi dụng từ Lộ Trạch Thanh, sau khi hết hợp đồng, chắc chắn công ty sẽ không ký với cậu ta nữa.

Nếu Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn nghe lời một chút, có lẽ chỉ bị công ty cấm hoạt động, không đến nỗi bị phong sát, nhưng nếu cậu ta không ngoan, vậy thì công ty liền phải làm Lộ Trạch Thanh thân bại danh liệt, sau đó tiến hành phong sát, cắt đứt toàn bộ tài nguyên của cậu.

Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Tưởng Phi Hoa đang định nói gì đó thì đột nhiên đối mặt với đôi mắt đen sáng ngời, nhìn như vô hại nhưng lại vô cùng lạnh lùng, che giấu một chút thâm ý của Lộ Trạch Thanh. Trong nháy mắt, anh ta cho rằng Lộ Trạch Thanh đã biết tất cả.   

"Anh Tưởng, tuy rằng tôi lớn lên rất đẹp nhưng anh cũng không cần phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế... nhìn như vậy rất làm phiền người khác."

Mặt của Tưởng Phi Hoa đen như đít nồi.

"Cậu không còn việc gì ở đây nữa đâu, đi đi."

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh cũng không muốn ngồi ngốc ở đây, vì vậy cậu liền từ từ đứng dậy, đi được vài bước bỗng quay lại, nhìn Tưởng Phi Hoa hơi hơi mỉm cười. "Vấn đề thù lao liền nhờ anh Tưởng giúp đỡ, tôi tin rằng anh Tưởng sẽ không làm tôi thất vọng."

Tưởng Phi Hoa nếu muốn gây khó dễ cho Lộ Trạch Thanh thì có rất nhiều cách nhưng anh ta lại lo lắng vấn đề quay chương trình ngày mai, bên phía phòng làm việc của Thích Nam cũng còn cần lợi dụng Lộ Trạch Thanh. Vì thế, tạm thời anh ta sẽ không gây xung đột với Lộ Trạch Thanh, để cậu kiêu ngạo một thời gian, rồi sau đó giải quyết, khiến cậu phải đến trước mặt anh ta để khóc lóc xin xỏ.

---------------

Ra khỏi cửa của công ty, Lộ Trạch Thanh duỗi người, do hôm nay dậy từ sớm nên hiện tại dù vẫn chưa đến buổi trưa, cả cơ thể của cậu đã mệt rã rời. Cậu nghĩ ngợi một lúc, dù sao cũng không có việc gì, vẫn là nên trở về sớm, làm một giấc ngủ.

Hôm nay là ngày thứ mười ba Lộ Trạch Thanh xuyên đến đây.

Đúng vậy,

Cậu không phải là Lộ Trạch Thanh, nhưng tên của cậu cũng là Lộ Trạch Thanh.

Lúc đầu, Lộ Trạch Thanh không biết mình xuyên vào sách, cậu chỉ biết chính mình đã xuyên không. Buổi tối hai hôm trước, cậu mơ thấy nơi cậu đang ở là một quyển tiểu thuyết sảng văn giới giải trí.

Mà thân phận hiện tại của cậu lại chính là một nhân vật hy sinh, ở trong hoàn cảnh thật giả thiếu gia, cậu là thiếu gia thật nhưng lại không được sủng ái, đối lập với đó chính là vai thụ chính, mặc dù là thiếu gia giả nhưng lại mang một khuôn mặt như thiên sứ, đặc biệt nhắc lại là vai chính, vai chính, vai chính.   

Theo cốt truyện của tiểu thuyết, nguyên chủ là một người tự ti, ghen tị. Sau khi được cha mẹ giàu có đón trở về nhà thì nguyên chủ cho rằng mình không phù hợp với cuộc sống giàu có, lại nhìn thiếu gia giả trước mắt càng khiến nguyên chủ tự ti hơn. Từ đó, nguyên chủ dốc lòng làm mọi thứ để đuổi thiếu gia giả ra khỏi nhà.

Nhưng tình cảm tình thân 20 năm của thụ chính và cha mẹ nguyên chủ đâu nói có thể bỏ là bỏ, nếu không phải cảm thấy áy náy với nguyên chủ thì có lẽ nguyên chủ đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà.

Nguyên hoàn toàn không hay biết gì về việc này, cậu ta nhiều lần gây khó dễ, mua thủy quân* bôi đen, tung tin xấu về thụ chính, đưa ra những tin đồn thật giả, thậm chí thuê người để gây thương tích. Cuối cùng, nguyên chủ bị cha mẹ đuổi ra khỏi nhà.

(*thủy quân: nhóm người được thuê dùng tài khoản Internet để nâng/dìm nghệ sĩ thông qua bình luận)

Tất cả mọi người đều cười nhạo nguyên chủ có trong tay lá bài vô cùng tốt, cuối cùng lại đánh đến thua không còn gì, không chịu ngồi im ngoan ngoãn làm một thiếu gia giàu có, lại đem chính mình trở thành 'Chó nhà có tang'.

Kết cục cuối cùng của cuốn tiểu thuyết, thụ chính trả thù nguyên chủ, đem những gì nguyên chủ đã làm trả lại gấp đôi, cười xem nguyên chủ thân bại danh liệt.   

Lộ Trạch Thanh không biết hiện tại cốt truyện đang tiến triển đến giai đoạn nào, chỉ nhìn thẻ ngân hàng không còn một đồng, cậu quyết định mục tiêu đầu tiên là kiếm tiền.

Bởi vì cảnh trong giấc mơ không hề hoàn chỉnh, còn có rất nhiều chỗ vô lý, không thể giải thích, Lộ Trạch Thanh cũng không tính toán phải tìm hiểu rõ ràng, nhưng những chỗ mấu chốt của cốt truyện thì cậu vẫn nhớ rõ.

Cách xa công chính một chút.

Nguyên chủ thích công chính - Đại thiếu gia nhà họ Thẩm, tính toán đào góc tường* của thụ chính. Chỉ cần nghĩ cũng biết, một người là minh tinh đang nổi, một người là tổng tài nhiều tiền lại đẹp trai. Công thụ chính pháo hoa bùm bùm... chặn cũng không chặn được. Vì thế, nguyên chủ liền trở thành thứ ở giữa pháo hoa - pháo hôi.

(*nôm na xen vào mối quan hệ, đơn giản là người thứ ba)

Chậc.

Lộ Trạch Thanh chưa gặp công chính nhưng cậu cũng không hiếu kì. Cậu chỉ cảm thấy tiếc hận thay cho nguyên chủ, chỉ vì đàn ông mà rơi vào bước đường cùng, thân bại danh liệt.

Phải nói thêm một điều nữa.

Nơi nào chả có đàn ông.

Làm gì lại cứ phải một lòng treo ở trên người công chính. Đẹp trai thế nào cũng không phải chỉ là hai cái mắt với một cái mũi thôi à, có thể có cái gì đặc biệt chứ...

Lộ Trạch Thanh đang suy nghĩ thì chợt dừng lại.

Cậu thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai, hoặc nói đúng hơn nên dùng từ thanh niên thì càng thích hợp hơn.

Người thanh niên bước xuống từ trên chiếc siêu xe.

Trên chiếc mũi cao thẳng là một chiếc kính râm màu đen, che khuất gần nửa khuôn mặt. Hắn mím môi, lộ ra khuôn cằm góc cạnh, phác họa ra hình dáng góc nghiêng vô cùng đẹp đẽ.

Nhìn qua có vẻ tuổi tác không lớn, thân cao chân dài, vai rộng eo thon, có cảm giác đặc biệt trưởng thành.

Đại khái xung quanh hiện tại cũng không có ai, người thanh niên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lộ Trạch Thanh. Tầm mắt của hắn dừng lại vài giây, sau đó tháo xuống chiếc kính râm màu đen, lộ ra một đôi mắt vô cùng thâm thúy, đuôi mắt dài hơi hơi nhếch lên.

Lộ Trạch Thanh cảm thấy, nếu người thanh niên này đột nhiên cười rộ lên, đại khái hẳn là sẽ giống với........khổng tước xòe đuôi.

Lời nói không thể lúc nào cũng tuyệt đối, tuy rằng đàn ông nhiều, nhưng không phải ai cũng giống nhau.

Người thanh niên trước mặt này có cảm giác ấn tượng rất cao, chính là loại có một khuôn mặt khiến người khác kinh diễm. Nhìn qua có vẻ không lớn tuổi, có thể là vị minh tinh lưu lượng nào đó đi.

Lộ Trạch Thanh tính đến bây giờ thì đã xuyên qua tới hơn mười ngày, cậu nằm trong bệnh viện một tuần, trừ những người sắp tới sẽ gặp, cậu không quen một ai cả, bởi vì cậu không có ký ức của nguyên chủ.

Xuất phát từ tính tò mò.

Lộ Trạch Thanh móc điện thoại từ trong túi ra, ngang nhiên trắng trợn mà đem điện thoại hướng về phía người thanh niên.

Đúng lúc cậu đang cúi người xem điện thoại, người thanh niên bước tới bên cạnh cậu.

"Chụp lén không lễ phép lắm đâu."

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Lộ Trach Thanh hơi cứng người, bên mũi thoang thoảng mùi nước hoa.

"Tôi không chụp lén."

Khóe mắt người thanh niên hơi cong lên.

"Vậy cậu muốn nói rằng cậu chụp một cách quang minh chính đại sao?"

Lộ Trạch Thanh đang muốn mở miệng, người thanh niên liền ỷ vào chênh lệch chiều cao, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Lộ Trạch Thanh.

Màn hình điện thoại đang dừng ở giao diện tìm kiếm, một đống chữ b.ắn ra che khuất nửa tấm hình của hắn, mà trên cùng có một dòng chữ.......

[Ảnh chụp: Nhân vật]

[Giang Tư Úc, độ giống nhau 97%]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiếm Lấy Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net