Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tần Diên Xuyên cứng người, đúng thật là ông ta chưa nói.
"Tôi muốn từ chối."
Tất cả mọi người ở đây đều quay lại nhìn Trần Minh Phỉ, thần sắc của cậu ta cũng không biến hóa gì.
"Từ từ, cậu nói là từ chối Ngụy Dương?" Kiều An Nhiên mở to hai mắt nhìn, tầm mắt ở trên người Trần Minh Phỉ không ngừng di chuyển.
Toàn mạng đều biết Trần Minh Phỉ có bao nhiêu yêu thích Ngụy Dương, nhưng hiện tại cậu ta có thể từ chối cơ hội được đi hẹn hò với Ngụy Dương?
"Đúng vậy."
Thoạt nhìn Trần Minh Phỉ không có ý định giải thích, thần sắc cũng không giống như giả vờ, điều này làm cho Ngụy Dương không nhịn được.
Có ý gì?
Trần Minh Phỉ lại từ chối anh ta?
Đang muốn chơi trò gì sao?
Lạt mềm buộc chặt cũng không chơi như vậy, ở trước mặt mọi người đánh một cái vào mặt anh ta?
"Minh Phỉ." Ngụy Dương áp xuống tức giận trong lòng, "Cậu......"
Trần Minh Phỉ né tránh Ngụy Dương tới gần, đứng bên cạnh Lộ Trạch Thanh.
"Đi dạo triển lãm một mình cũng khá tuyệt."
Như này là đã cho Ngụy Dương mặt mũi rồi.
"Anh Trạch Thanh không có xe đúng không? Triển lãm tranh khá xa, nếu không thì ngồi xe của em nhé?" Thích Nam cười khanh khách nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, cậu ta còn quay đầu lại hỏi ý kiến của Chu Sam.
"Có thể chứ? Anh Chu Sam?"
"Tất nhiên là có thể."
Chu Sam không phải là Ngụy Dương, tuy rằng là gay nhưng lại cực kỳ thẳng nam, chỉ nghĩ rằng Thích Nam là một người xinh đẹp lại lương thiện.
"Lần đầu tiên hẹn hò, Thích Nam, hay ngồi xe của anh đi? So sánh thì hơi kém chiếc siêu xe kia của em nhưng coi anh là tài xế thì vẫn khá đáng tin cậy."
"Anh Chu Sam nói gì vậy, xe chính là công cụ thay thế việc đi lại, sao lại so sánh cái này làm gì." Thích Nam nói xong, đột nhiên lại nói tiếp.
"Nếu không anh Trạch Thanh lái xe của em đi, tổ chương trình sẽ lại nói rằng hai người hẹn hò không thể có người thứ ba. Em sẽ ngồi xe của anh Chu Sam, anh Trạch Thanh có thể lái chiếc xe kia của em."
"Thích Nam, em đối tốt với cậu ta như thế để làm gì, căn bản cậu ta sẽ không hề cảm kích em." Ngụy Dương cười lạnh một tiếng, "Có khi cậu ta lại nghĩ có người trào phúng cậu ta không mua nổi xe."
"Sao có thể." Mặc dù trên đầu là tên tuổi của tiểu thiếu gia nhà họ Thích nhưng Thích Nam lại đi theo con đường gần gũi với mọi người, vì thế cũng không hề khoe mình giàu.
"Anh Trạch Thanh không phải là người như vậy. Đúng rồi, anh Trạch Thanh có thể lái xe đúng không?"
"Đạo diễn Tần cũng chưa nói rằng không thể đưa người khác đi cùng đúng không?" Kiều An Nhiên không nghe ra thâm ý cùng với kiểu nói vòng vo nên chỉ nghĩ đến câu hỏi của Thích Nam, nhỡ đâu Lộ Trạch Thanh không lái xe được thì phải làm sao.
"Cậu và Trịnh Tiền Phương ngồi xe của tôi đi, để tôi đi đổi cái xe khác, đổi luôn màu cho ngầu!"
"Như vậy cũng được."
Lộ Trạch Thanh không cự tuyệt sự nhiệt tình của Kiều An Nhiên, điều này lại chọc giận fans của Thích Nam.
[Tiểu Thích của chúng tôi là người đầu tiên mời Lộ Trạch Thanh, một câu cảm ơn cậu ta cũng không nói.]
[Đúng vậy, nếu không phải Tiểu Thích mở miệng thì Kiều An Nhiên sẽ mở miệng mời sao?]
[Chính là Lộ Trạch Thanh ghen ghét Tiểu Thích, ai bắt Tiểu Thích của chúng ta lớn lên đẹp trai lại ưu tú, còn có tiền, liền khiến người khác ghen tị đi.]
"An Nhiên cùng với anh Trịnh ngồi một xe đi, Trạch Thanh ngồi xe của tôi, dù sao tôi cũng chỉ có một người." Trần Minh Phỉ mở miệng.
"Cũng đúng."
[Trần Minh Phỉ là bởi vì lúc trước Ngụy Dương chọn Thích Nam nên ghen sao?]
[Tôi không tin 6 năm nói cắt liền cắt, nếu dễ dàng như vậy thì tại sao suốt 6 năm theo đuổi không buông tay?]
[Buông tay không nhất thiết phải làm lớn chuyện, thời điểm thật sự thất vọng là khi không một tiếng động mà rời đi.]
[Tôi hy vọng là thật sự cắt đứt, Minh Phỉ xứng đáng với người tốt hơn.]
"Rất bất ngờ sao?"
Hai người đi vào hầm gara, Trần Minh Phỉ mở miệng hỏi.
"Đúng." Lộ Trạch Thanh gật đầu, "Cậu so với những gì tôi tưởng tượng còn quyết đoán hơn."
"Những lời mà cậu nói tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc, sự bắt đầu của tôi và Ngụy Dương đã là sai. Anh ta là một đề bài rất khó giải, tôi lại cho rằng mình đã dùng đúng công thức để đi giải đề, mặc dù có đổi như thế nào thì kết quả vẫn đều là sai."
Lộ Trạch Thanh không nhịn được cười một tiếng.
"Tôi biết cậu học khoa học tự nhiên nhưng cũng không cần đem tình cảm ra so sánh như việc giải đề."
Trần Minh Phỉ cười cười, khởi động xe.
"Lần đầu tiên tôi tham gia cuộc thi vật lý, thầy giáo đã nói với tôi rằng, nếu không giải được thì liền bỏ qua, không cần lãng phí thời gian để thử rồi lại sai, dẫn đến không còn thời gian cho các câu hỏi khác."
"Nhưng tôi lại không hề nghe theo lời khuyên , cảm thấy chính mình có thể giải ra, hơn nữa lại còn sắp giải được."
Lộ Trạch Thanh phối hợp hỏi, "Sau đó thì sao?"
"Tôi không vào được bán kết, phần thi lý luận cũng không trả lời hết."
"Lần thứ hai đi thi...... Thật trùng hợp là tôi lại gặp lại đề mà tôi chưa giải được kia. Lần này tôi giải được, thành công tiến vào bán kết, lấy giải nhất tiến vào đội của tỉnh, rồi lại tham gia trận chung kết cả nước, cuối cùng giành được cơ hội được đi học ở đại học A."
"Nhưng tình cảm không phải là một cuộc thi, không còn có cơ hội nào khác. Thầy giáo nói cũng không sai, không giải được thì nhảy qua, không cần vì thứ nhỏ nhặt mà mất đi thứ to lớn."
Nếu lúc đó Trần Minh Phỉ không cố chấp với câu hỏi kia, hoàn thành hết bài thi thì ngay lần đầu tiên đấu vòng loại, cậu có thể có cơ hội tiến và bán kết, có lẽ sẽ thuận lợi tiến vào vòng chung kết cả nước.
Nếu may mắn một chút, trong lần đầu thi có thể lấy được giải thưởng, vậy thì cậu ta sẽ không gặp được Ngụy Dương, sau này có lẽ cậu sẽ ngâm mình ở phòng thí nghiệm của đại học A.
Trần Minh Phỉ không biết đó có phải là cuộc sống sinh hoạt mà cậu ta muốn không, nhưng cậu ta cũng không hề hối hận khi gặp được Ngụy Dương.
Cậu ta từng vô cùng yêu thích vật lý, đắm chìm trong việc giải đề làm cậu ta cảm thấy an tâm thư thái.
Quên đi những thương tâm, những khổ sở, những trọng trách của cha mẹ, gia đình, trong lòng cũng không biết vị trí của mình ở đâu.
Nếu ngâm mình trong thế giới vật lý một thời gian dài thì có lẽ Trần Minh Phỉ sẽ không thể nào chịu được nữa, nhưng khi Ngụy Dương xuất hiện, thay thế những đề vật lý duy nhất kia thì Trần Minh Phỉ cảm giác cậu ta có một niềm mong chờ mới.
Cậu ta không ngốc đến mức vì Ngụy Dương mà từ bỏ đại học A, lúc đó Trần Minh Phỉ có chút chán đời, cậuta vẫn luôn không tìm được ý nghĩa của cuộc sống. Khi đó Ngụy Dương xuất hiện, đúng lúc giúp cho Trần Minh Phỉ có thể nếm thử điều mới.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Minh Phỉ có cảm giác hứng thú ngoài vật lý.
"Ngụy Dương là đề vật lý mà tôi không thể giải ra, tôi lại cố chấp rằng mình có thể. Cũng không biết là không cam lòng hay là bởi vì đã bỏ ra rất nhiều thời gian, có lẽ theo bình thường thì trả giá nhiều như vậy thì nên nhận được kết quả ."
"Hiện tại không muốn nhận lại kết quả nữa?" Lộ Trạch Thanh nói đùa.
"Từ bỏ."
Trần Minh Phỉ cảm thấy, cậu ta hẳn là nên giống Lộ Trạch Thanh, yêu thế giới này, tích cực mà tiếp tục cuộc sống.
Ý nghĩa của cuộc sống có rất nhiều, mong chờ vào người khác có thể là một loại, nhưng không thể trở thành toàn bộ cuộc sống được. Mặc kệ là ai hay cái gì cũng không thể ảnh hưởng đến lựa chọn của cậu ta.
Cậu ta nên giống Lộ Trạch Thanh, lấy chính mình làm trung tâm, như vậy sẽ càng thoải mái hơn.
Giờ phút này, Trần Minh Phỉ bỗng nhiên ý thức được, Lộ Trạch Thanh không thèm để ý đến những mắng chửi trên mạng.
"Hiện tại tôi biết vì sao cậu lại không tích cực như vậy rồi."
Lộ Trạch Thanh nhướng mày, "Tại sao tôi lại không tích cực?"
"Tập một cậu vẫn luôn có cảm giác tự do, nhìn có vẻ như không hợp với mọi người."
"Vậy nhìn tôi hiện tại hòa hợp với tập thể sao?" Lộ Trạch Thanh buồn cười hỏi.
"Không, cậu căn bản không có ý nghĩ muốn hòa hợp với tập thể."
"Tôi phát hiện không hòa hợp với mọi người cũng khá tốt, một người dạo xem triển lãm tranh, cũng không cần phải nhường nhịn đối phương, nếu nhìn thấy thứ mình thích thì dùng lại xem, không thích thì lại đi tiếp."
"Đột nhiên lại trở lên thông suốt như vậy." Lộ Trạch Thanh trêu ghẹo cậu ta, "Nhảy qua vấn đề này, vậy có phải là có thể cởi ra một vấn đề khác không?"
Thấy Trần Minh Phỉ không hiểu, Lộ Trạch Thanh liền nói rõ hơn.
"Đạo diễn Tần không phải nói tập tiếp theo sẽ có thêm một vị khách mời sao. Đội đỏ đã có bốn người, người tới tiếp theo khẳng định là đội xanh."
"Không, hiện tại tôi không muốn giải đề, một hai năm tới cũng không nghĩ tới."
Lộ Trạch Thanh cười khẽ một tiếng, lại nghe Trần Minh Phỉ hỏi.
"Tôi phát hiện ánh mắt của cậu rất cao. Tối thật sự nghĩ không ra cậu thích con trai dạng gì?"
Lộ Trạch Thanh mỉm cười.
"Tôi thích lạnh lùng."
Trần Minh Phỉ kinh ngạc mà nhìn về phía Lộ Trạch Thanh.
"Chính là kiểu đối xử với tôi một cách lạnh lùng, không thích tôi." Lộ Trạch Thanh cười một tiếng.
Trần Minh Phỉ:"..........."
"Tôi hỏi nghiêm túc."
"Tôi cũng trả lời nghiêm túc."
Lộ Trạch Thanh nói xong, đột nhiên cậu nghĩ đến đôi mắt đào hoa của Giang Tư Úc. Không biết xuất phát từ đâu, cậu không nhịn được bổ sung một câu.
"Dù sao chính là không thích khổng tước đào hoa."
(này gọi là đặt flat >.<, tặng em nó //chát//)
Trần Minh Phỉ:"?"
Cái này là lấy cái gì so sánh?
"Chính là xòe đuôi ở khắp nơi."
Trần Minh Phỉ càng nghe càng mơ hồ.
"Chúng ta đang nói về cùng một loài sao?"
"Hình như theo tôi nhớ, khổng tước chỉ xòe đuôi khi theo đuổi phối ngẫu thôi mà?"
"Còn những lúc khác thì không phải là đều cao ngạo và lạnh nhạt sao?"
(Lam: từ giờ tôi sẽ gọi là Giang khổng tước)
Lộ Trạch Thanh:"............"
______________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Minh Phỉ (nhận ra): Lộ Trạch Thanh là đang nói mát, thật ra cậu ấy thích khổng tước nhất.
Lộ Trạch Thanh: "?"
Tiểu Giang (tức giận): Khổng tước xinh đẹp như vậy, tại sao lại không thích?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");