Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 102
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cách mấy ngày sau.

Lộ Trạch Thanh lại vào diễn đàn ẩn danh lần nữa, lúc trước cậu đã đồng ý với cư dân mạng, nếu ở bên Giang Tư Úc thì sẽ thông báo.

Cậu tìm lại bài viết đầu tiên của mình.

Rất nhiều cư dân mạng nhanh chóng trả lời.

[L321]: Chờ chủ bài viết ngày thứ 19.

[ 322]: Chủ bài viết ơi, tôi chỉ muốn HE, cầu mong không cần BE.

[323]: Tôi có thể chờ được một câu "Chúng tôi đã ở bên nhau." không?

Lộ Trạch Thanh trực tiếp phục chế câu trong dấu ngoặc kép kia, đây hẳn là lần cuối cùng cậu chia sẻ về chuyện này.

[Băng Khoát Lạc]: Chúng tôi đã ở bên nhau.

[L324]: A a a a a, có thể nói rõ ràng tỉ mỉ hơn không??

[L325]: Mỗi ngày đều vì tình yêu của người khác mà rơi lệ.

[L326]: Chủ bài có thể viết một bài riêng để kể rõ hơn không?

[L327]: Chủ bài viết bị 'ảo giác' bên cạnh kia, cách mỗi ngày đều phải đăng một bài khoe ân ái.

[L328]: Ô ô ô, ngồi xổm chờ! Hai đoạn tình cảm gần đây đều HE, cuối tháng tôi cũng muốn đi thổ lộ, cọ cọ chút vận may.

[L329]: Tôi nguyện ý đem đào hoa suốt đời của tôi chia cho mọi người ở trong đây, mấy người phụ trách ngọt ngào, một mình tôi phụ trách giàu có là được rồi.

Lộ Trạch Thanh không trả lời, cậu bị gợi lên tò mò, mở ra bài viết 'ảo giác' kia. Chủ bài viết yêu thầm một người nhiều năm nhưng không dám thổ lộ, hiện tại thì hai người đã là người yêu của nhau.

Lộ Trạch Thanh ấn vào [chỉ xem chủ bài viết].

[Không phải ảo giác, đối phương thích tôi, chúng tôi đã ở bên nhau.]

Là câu trả lời cách đây hơn một tháng.

Sau đó là trạng thái cập nhật mấy ngày nay, nhìn số bài viết liền biết có rất nhiều người truy cập hàng ngày.

Chủ bài viết cũng không nói hai người ở bên nhau như thế nào, cũng không lộ ra nửa tin tức về người kia, chỉ là nhật ký ghi lại hàng ngày.

[Hôm nay xem phim cùng với em ấy.]

[Có chút thích trời mưa, hai người che chung một cái ô, dưới ô là thế giới riêng của hai chúng tôi.]

Lộ Trạch Thanh nhướng mày, ấn tượng của cậu đối với [Không ăn khổ qua] rất phức tạp, đối phương có chút ngoan cố nhưng lại cực kỳ thâm tình, hiện tại còn có thêm cái mác văn thơ nữa.

[Gần đây em ấy ăn uống không tốt, nấu một bát cháo cho em ấy.]

[Lại gầy, cần phải chăm sóc thật tốt.]

Đều là mấy chuyện nhỏ thường ngày, Lộ Trạch Thanh tiếp tục lướt xuống, cậu nhìn thấy một bài hai ngày trước.

[Hôm nay chọc em ấy tức giận, mua một bó hoa để dỗ dành.]

[Em ấy làm đồ ngọt cho tôi, làm trái tim của tôi cũng cảm thấy ngọt ngào.]

Bài viết cuối cùng là của tối hôm qua.

[Chuẩn bị cho em ấy một niềm vui bất ngờ, không biết em ấy có thích hay không.]

Dưới bài viết này có rất nhiều người hỏi rằng bất ngờ là cái gì, cũng muốn làm cho đối tượng của mình một bất ngờ.

[Bất ngờ có một không hai, không nói cho mấy người.]

[L522]: Bất ngờ đơn giản chính là tặng quà, chỉ cần có tiền, đối phương thích gì thì tặng cái đó, như vậy thì không phải là bất ngờ sao? Tôi đoán chủ bài cũng không thiếu tiền.

Lộ Trạch Thanh bị gợi lên lòng hiếu kỳ, khoảng thời gian trước cậu cũng chuẩn bị một món quà nhỏ cho Giang Tư Úc, cậu nhờ Thích Trạch Vũ hỗ trợ nhưng vẫn chưa lấy được đến tay.

Đưa tặng phụ kiện trang sức không tính là có một không hai, nhưng số lượng có hạn thì có lẽ miễn cưỡng xem như là không đại chúng quá?

Lộ Trạch Thanh muốn biết bất ngờ có một không hai của [Không ăn khổ qua] kia là cái gì.

Không thể nói công khai nhưng có lẽ nhắn tin riêng thì được, nói tiếp thì hai người họ còn rất có duyên.

[Rất tò mò chủ bài tặng bất ngờ gì.]

Lộ Trạch Thanh tự nhớ lại mấy lần nói chuyện trước, cậu cảm thấy nếu trực tiếp hỏi thì [Không ăn khổ qua] sẽ úp úp mở mở, giống kiểu cố ý khoe ân ái, gây tò mò cho người khác vậy.

Cậu xóa đoạn tin nhắn chuẩn bị gửi kia đi.

[Thật sự có bất ngờ có một không hai sao?]

Bên kia không trả lời, có lẽ là không online, Lộ Trạch Thanh cũng không vội vàng, nhắn tiếp một câu.

[Tôi cũng chuẩn bị cho đối tượng của mình một bất ngờ nhỏ, anh đoán xem đó có phải là độc nhất vô nhị không?]

Rốt cuộc thì Lộ Trạch Thanh lại bị gợi ra lòng háo thắng với [Không ăn khổ qua].

Gửi xong tin nhắn này, hệ thống hiện ra một câu.

[Có gửi đi lời mời kết bạn không?]

Lộ Trạch Thanh chần chờ một chút, không bấm vào. Nhưng mà cậu phát hiện một việc càng trùng hợp hơn, địa chỉ IP của [Không ăn khổ qua] là cùng một tỉnh với cậu.

Trùng hợp như vậy?

Lộ Trạch Thanh rất là kinh ngạc, không biết như thế nào, cậu lại lướt lại mấy bài viết hàng ngày kia.

Ăn uống không tốt.

Tặng hoa.

Làm đồ ngọt.

Cùng che một chiếc ô.

Trời mưa......

Tặng hoa cho đối tượng của mình rất bình thường, che chung ô cùng với đối tượng cũng thường thấy, làm đồ ngọt cho người yêu cũng vậy...... lấy từng cái ra thì không có gì đặc thù cả.

Nhưng bị đột nhiên nhắc nhở, Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên cảm thấy, mấy chuyện này giống như...... Nói trùng hợp thì cũng quá trùng hợp với những việc mà cậu và Giang Tư Úc đã cùng nhau làm.

Hơn nữa đều là gần đây.

Lộ Trạch Thanh: "......" Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Cậu không dám khẳng định.

Nhưng......IP lại trùng hợp thể hiện ở một chỗ.

Giang Tư Úc cũng rất ít đăng Weibo, nhìn không giống người thích khoe ân ái, tuy rằng hắn là một hoa khổng tước, nhưng kia chỉ là sự cực kỳ tự tin về bề ngoài của hắn.

Có lẽ là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lại nói, ngày hôm qua chủ bài viết nói hôm nay sẽ chuẩn bị bất ngờ cho đối tượng, ngày hôm nay cũng sắp hết, ngoại trừ một ly trà sữa Giang Tư Úc thì cậu không nhận được cái gì bất ngờ cả.

Có lẽ là sự kỳ diệu của duyên phận đi.

......

Buổi tối.

Lộ Trạch Thanh có cảnh đêm phải quay, quay xong đã gần 3 giờ sáng, cậu ngáp dài mà đi vào phòng hóa trang, sau khi tẩy trang và thay quần áo xong thì đi ra ngoài.

Trợ lý đã đứng ở cửa chờ.

"Anh Lộ, đi thôi, em lái xe đến đây."

Nơi cậu ở không xa phim trường, bình thường đều là đi bộ đến đây.

Hơn 12 giờ thì Lộ Trạch Thanh còn ngáp liên tục, hiện tại đã là gần 3 giờ, đã qua thời gian rã rời mệt mỏi, thậm chí cậu còn có chút thèm ăn.

Mấy hôm nay Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh đều tách ra quay, cho nên thời gian quay cũng không giống nhau.

Có đôi khi Lộ Trạch Thanh chưa quay xong mấy cảnh ban đêm thì Giang Tư Úc sau khi ngủ một giấc đã đến phim trường quay cảnh của ngày hôm sau. Hai người nói chuyện vài câu ở phim trường rồi Lộ Trạch Thanh lại về ngủ bù.

Trở về vào giờ này, có lẽ Giang Tư Úc đã bắt đầu ngủ giấc thứ hai.

Lộ Trạch Thanh theo trợ lý ra bãi đỗ xe, thấy xe quen thuộc, cậu kéo ra cửa sau ngồi vào. Lộ Trạch Thanh nhìn điện thoại, đang định đặt cơm hộp, cậu không hề chú ý là trợ lý không lên xe.

Giờ này gọi bữa sáng thì quá sớm, ăn khuya lại quá muộn, Lộ Trạch Thanh chọn một KFC bán 24 giờ, sau khi chọn xong thì cậu ngẩng đầu hỏi.

"Tôi đặt KFC, cậu có muốn ăn không?"

"Anh không ăn."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lộ Trạch Thanh khựng người lại, cậu nhìn về phía trước, kinh ngạc khi thấy Giang Tư Úc đang ngồi trên ghế điều khiển.

"Thầy Giang, hôm nay anh đến sớm vậy?" Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, "Lúc này mới hơn 2 giờ, tổ B cũng không diễn sớm như vậy mà nhỉ?"

"9 giờ."

"Vậy anh đến đoàn phim sớm như vậy làm cái gì?" Lộ Trạch Thanh khựng lại, "Tới đón em quay xong?"

Giang Tư Úc lên tiếng.

"Hiện tại em đang quay ở tổ A, anh ở tổ B, thời gian đều chênh lệch nhau."

Ngày mai Lộ Trạch Thanh sẽ quay cảnh tiểu hoàng tử thoát khỏi hoàng thành, tổ A phải đổi địa điểm quay phim, không ở lại thành phố C nữa. Tổ B thì vẫn ở lại đây.

"Có lẽ hai ngày tiếp theo chúng ta không gặp nhau được."

Lộ Trạch Thanh suy nghĩ, "Vậy có liên quan gì đến việc hiện tại anh ở đây?"

"Sẽ không gặp được nhau một thời gian thì không cho anh được tự tạo cơ hội để trải qua thế giới hai người sao?"

Lộ Trạch Thanh cười khẽ, khóe môi hơi cong lên.

"Vào lúc nửa đêm?"

Giang Tư Úc khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe, "Đưa em đến một nơi."

"Đi nơi nào?"

"Đợi lát nữa em sẽ biết, ở ghế có đồ ăn vặt, em có thể lấy ra ăn."

"Ừm."

Lộ Trạch Thanh lấy ra một cái bánh cuộn chocolate, còn có bánh quy và sữa bò.

Cậu bình tĩnh ăn đồ ăn vặt, cũng không hỏi Giang Tư Úc là muốn đi đâu. Ngoài trời bao phủ bóng đêm, đèn đường ở hai bên đường tỏa ra ánh sáng vàng nhè nhẹ.

Hơn mười phút sau.

"Tới rồi."

Lộ Trạch Thanh nhìn quanh một lượt, không nhận ra đây là nơi nào. Gió mát lướt qua mặt cậu, còn mang theo một chút lạnh.

"Bờ biển?"

"Đúng."

"Không thể dừng xe trên bờ cát được, chúng ta đi đến đó qua cầu vượt, cũng không xa."

Đi lên cầu vượt, Lộ Trạch Thanh đã nhìn thấy được bọt sóng phía xa xa của bờ biển, xung quanh còn có rất nhiều ánh đèn, có rất nhiều người ở đây, còn có đủ loại lều trại.

Còn có rất nhiều quán nướng, trên bảng đen treo những chiếc đèn nhỏ vô cùng cầu kỳ, có thể tự nướng BBQ, có đồ uống, đồ ăn vặt, không khí vô cùng náo nhiệt.

"Bất ngờ của anh là đưa em đến bờ biển?"

Lộ Trạch Thanh nhướng mày, nhanh chóng phủ định Giang Tư Úc và [Không ăn khổ qua] có quan hệ, đừng nói là bất ngờ có một không hai, nhìn trên bãi biển có nhiều cặp đôi như vậy thì liền biết, nơi này khẳng định là mỗi ngày đều có người đến.

Lộ Trạch Thanh tùy ý để Giang Tư Úc dẫn đi, bọn họ đội mũ lưỡi trai, trên bờ biển đều là du khách đến chơi, hai người lẫn trong đám người thì chắc chắn sẽ không ai chú ý đến bọn họ.

Tuy nhiên khí chất và thân hình của hai người quá mức nổi bật nên cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.

Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đi xa một chút.

Bên này nhiều người là bởi vì có nhiều ánh đèn, còn có nhiều đồ ăn vặt, ngoài ra thì vẫn còn một vài chỗ có ít người.

"Anh đã kiểm tra thử, ngày mai trời sẽ có nắng."

Lộ Trạch Thanh sửng sốt trong chớp mắt, trong não hiện lên một hình ảnh.

"Bạn nhỏ này, có muốn đi xem mặt trời mọc với anh không?"

"Hiện tại sao?"

Lộ Trạch Thanh nhớ lại một vài đoạn ký ức ngắn, còn có hình ảnh Giang Tư Úc lôi kéo cậu trốn vào một cái đình nhỏ bỏ hoang.

"Anh thật biết chọn thời gian, trời mưa to còn đi xem mặt trời mọc."

"Anh cũng không nghĩ là trời sẽ mưa."

......

Giang Tư Úc đưa Lộ Trạch Thanh đến một cái lều đã được dựng sẵn.

"Đây là lều của ai?"

"Anh mua." Ngay khi Giang Tư Úc đến bờ biển thì hắn đã đi dựng lều ngay lập tức, chăn gối và túi ngủ cũng có đầy đủ.

"Dựng xong lều rồi để luôn ở đây, anh không sợ bị người khác chiếm sao?"

"Anh Lộ, bọn em cũng ở đây."

"Vừa rồi không phải là em đói bụng sao? Có muốn ăn BBQ không, ở đó có chỗ cho thuê đồ tự nướng BBQ."

"Vậy cũng được."

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh không muốn ăn lắm nhưng một đám du khách đang nói chuyện nướng thịt làm cậu có chút thèm.

"Đã chuẩn bị xong hết từ sớm rồi."

Trợ lý đánh gãy hai người, "Ở trên tảng đá kia, chúng ta đi qua là được."

Năm người đi đến chỗ cho thuê đồ nướng BBQ, đồ ăn và gia vị đã được chuẩn bị rất nhiều.

"Em muốn ăn cái gì?"

Lộ Trạch Thanh chọn mấy thứ muốn ăn, đưa cho Giang Tư Úc.

"Anh Tư Úc, em muốn ăn bánh gạo và cánh gà."

Ba vị trợ lý không quấy cặp đôi hẹn hò, ba người chọn một vị trí không xa, cũng bắt đầu nướng BBQ.

Trợ lý Trần thu hồi tầm mắt, cười hì hì với hai trợ lý còn lại.

"Anh Lâm Dịch, em cũng muốn ăn bánh gạo và cánh gà."

"Cút."

"Cút."

Người được nhắc tên và người không được nhắc tên, đồng thời tặng cho trợ lý Trần một đôi mắt hình viên đạn, "Nghe mà nổi da gà, nghiêm túc nói chuyện đi."

"Mấy người học anh Úc đi."

"Cậu cho rằng cậu là anh Lộ?"

"Đúng vậy, nếu cậu là anh Lộ thì tôi sẽ tận tay đút cho cậu ăn."

"Thôi bỏ đi, anh Úc sẽ chém cậu đó."

......   

Ăn xong nướng BBQ, Giang Tư Úc cùng Lộ Trạch Thanh về tới lều trại, trên bờ cát có người đốt pháo bông, còn có một đám thiếu niên 17-18 tuổi chơi đuổi bắt trên bờ biển.

Hiển nhiên, thời gian này là đều đến xem mặt trời mọc.

"Đây là lần thứ hai chúng ta xem mặt trời mọc." Lộ Trạch Thanh nói.

Giang Tư Úc khựng lại.

"Nói đúng ra, hẳn là tính lần đầu tiên."

"Lần trước không nhìn thấy nên không tính."

Lộ Trạch Thanh buồn cười, "Ai bảo anh lại chọn đúng hôm trời mưa."

"Vấn đề không phải hoàn toàn là do trời mưa." Giang Tư Úc cũng cảm thấy buồn cười, ký ức của Lộ Trạch Thanh đúng là tùy vào tâm tình của cậu, chỉ nhớ những chỗ mà cậu muốn nhớ.

Lúc đó trời mưa vào ban đêm, đến sáng vẫn có mặt trời mọc, chẳng qua.... có người ngủ mất mà thôi.

Đương nhiên là Giang Tư Úc nhớ rõ ngày đó.

Hắn tâm huyết dâng trào mà lôi kéo Lộ Trạch Thanh đến bờ biển xem mặt trời mọc, vốn dĩ bờ biển kia có một công viên trò chơi nhỏ, sau đó lại bị niêm phong ngừng kinh doanh. Vì thế cả khu đó không có người đến, ngay cả một khách sạn cũng không có.

Cũng may nơi đó có một cái đình nhỏ nên hai người mới có thể tránh mưa.

Giao thông cạnh bờ biển không thuận lợi, cũng không có nhiều người tới, khi đó huyện thành chưa có phần mềm đặt xe, chỉ có thể đứng vẫy taxi.

Hai ba giờ sáng, không có xe taxi nào đi ngang qua.

Trời mưa không to nên Giang Tư Úc cảm thấy phiền khi gọi tài xế đến, hơn nữa nếu làm thế thì chắc chắn Nhan Thu sẽ biết. Giang Tư Úc cảm thấy chắc chắn sẽ bị mắng.

Khi đó mười chín tuổi, lòng tự trọng, hiếu thắng vô cùng lớn, hắn coi Lộ Trạch Thanh là đàn em, mà không có đại ca nào lại nguyên ý bị mất mặt trước đàn em của mình cả.

Vì thế, hai người liền ngồi một đêm trong cái đình đó.

Ngay từ đầu, Giang Tư Úc còn có thể nói chuyện với Lộ Trạch Thanh vài câu. Hai người đều đang đợi mưa tạnh. Đến rạng sáng bốn giờ, mưa lại càng to hơn, không có dấu hiệu dừng lại.

Rốt cuộc thì Lộ Trạch Thanh vẫn đang ở trong tuổi dậy thì, thói quen sinh hoạt của cậu khác hoàn toàn với Giang Tư Úc, cậu không chống lại được cơn buồn ngủ. Cuối cùng Lộ Trạch Thanh dựa vào bàn, không thoải mái mà ngủ một giấc.

Giang Tư Úc ngồi dựa vào tường ôm cậu vào trong lồng ng.ực, để cậu có thể ngủ thoải mái hơn một chút. Hắn cũng rất bội phục Lộ Trạch Thanh khi có thể ngủ ở trong hoàn cảnh này.

Dù sao thì Giang Tư Úc không ngủ cả một đêm, hắn cảm giác sàn nhà cứng đến khó chịu, tường cũng cứng rắn, dựa vào chỗ nào cũng không thoải mái.

Trời bắt đầu sáng thì mưa cũng dần ngớt, từng tầng mây dần tản ra, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mà chiếu xuống, ánh vàng rực rỡ ấy đi qua cửa kính, dừng trên làn da trắng nõn của Lộ Trạch Thanh.

Lông mi cong vút được ánh nắng chiếu ra một hình chiếc quạt.

Giang Tư Úc vẫn luôn nhớ rõ buổi sáng sớm đó.

Nhớ rõ khi Lộ Trạch Thanh từ trong lồng ng.ực hắn tỉnh lại, mê màng mà nhìn hắn.

"Thấy mặt trời mọc sao?"

"Không có." Giang Tư Úc lừa cậu, "Anh cũng vừa tỉnh ngủ."

Nghe thấy Giang Tư Úc cũng không thấy, Lộ Trạch Thanh còn an ủi hắn.

"Nếu anh muốn xem thì lần sau em sẽ đi với anh."

"Được."

Ai cũng không nghĩ tới câu 'lần sau' này, cách xa nhau bốn năm.

Lộ Trạch Thanh còn đang tìm kiếm trong lều trại, khi thật sự không tìm được cái gì thì cậu mới nghi hoặc hỏi.

"Bất ngờ anh nói chỉ là xem mặt trời mọc?"

Lúc này Giang Tư Úc mới phản ứng lại Lộ Trạch Thanh là đang tìm quà. 

"Đương nhiên không phải."

Lộ Trạch Thanh hứng thú, một đôi sáng long lanh trong vắt nhìn hắn.

"Đó là cái gì?"

"Em chờ một chút." Giang Tư Úc đúng tình hợp lý nói, "Vẫn chưa đến."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Không phải là anh mới đặt đó chứ?"

"Hoa hay là chocolate?"

Quà thì tất nhiên không phải là mới đặt mà là đã đặt thiết kế riêng, còn là cấp tốc suốt trong một tháng, tối hôm qua Giang Tư Úc mới nhận được tin tức hoàn thành.

Ngày mai Lộ Trạch Thanh liền phải rời đi thành phố C, hắn muốn tặng cho Lộ Trạch Thanh trước khi cậu đi.

"Quà vẫn chưa đến, em cứ nghỉ ngơi trước một chút đi."

"Vậy được rồi."

"Nếu không có việc gì, vậy không bằng......" Chóp mũi của Lộ Trạch Thanh chạm chạm chóp mũi của Giang Tư Úc, hơi thở dừng trên khóe môi của hắn, ánh mắt xinh đẹp mê người.

"Hôn một cái đi, thầy Giang."

Dạo này hai người ai bận việc nấy, thời gian rảnh rỗi cũng không trùng nhau, đến hôn cũng ít đi.

Giang Tư Úc thuận tay vòng lấy eo của Lộ Trạch Thanh.

Giang Tư Úc ngồi, Lộ Trạch Thanh quỳ gối hai bên sườn hắn, chủ động nâng cằm của hắn lên.

Giang Tư Úc rất thích Lộ Trạch Thanh chủ động hôn hắn, đầu tiên là thân mật chạm chạm, sau đó ôn nhu hôn lên môi hắn, giống như là đang nhấm nháp đồ ngọt, từ từ thâm nhập.

Mỗi lần Lộ Trạch Thanh chủ động hôn hắn, Giang Tư Úc đều một loại cảm giác được quý trọng, có thể cảm giác được hơi thở của hai người đang giao hòa với nhau.

Lộ Trạch Thanh sẽ không treo 'thích' ở bên miệng, Giang Tư Úc cũng vậy. Nhưng hắn thích Lộ Trạch Thanh mỗi một lần chủ động, vì đó là một loại phương thức biểu đạt tình cảm của Lộ Trạch Thanh.

So với 'Em thích anh' lại càng trực tiếp, cũng càng cuồng nhiệt.

......

Nụ hôn này là mềm nhẹ, khi kết thúc Giang Tư Úc còn có chút chưa đã thèm, không trộn lẫn d.ục v.ọng, chỉ là đơn thuần mà chia sẻ tâm tình giờ phút này với đối phương.

Lộ Trạch Thanh ôm lấy mặt của Giang Tư Úc, tầm mắt miêu tả lông mày cùng đôi mắt của hắn, ý đồ từ con ngươi đen nhánh kia nhìn ra những cảm xúc khác.

"Đôi mắt của anh thật là đẹp." Lộ Trạch Thanh nói.

"Anh biết không, lần đầu tiên em gặp anh sau khi mất trí nhớ...."

Lộ Trạch Thanh kể lại lần đó, cậu hiểu nhầm Giang Tư Úc là một nghệ sĩ lưu lượng nào đó. Nhưng cậu cũng nhớ rõ khi cậu thấy Giang Tư Úc, trái tim của cậu đã đập nhanh hơn.

Bởi vì đôi mắt đen nhánh sáng ngời này.

"Khi đó em không biết chính mình mất trí nhớ, cũng không biết cảm xúc xao động dưới đáy lòng là bởi vì giống như đã từng quen biết, chỉ biết đôi mắt này thật xinh đẹp."

"Em rất thích."

Giang Tư Úc cũng cảm thấy buồn cười.

"Thầy Lộ lão, vậy mà lại cảnh giác và quyết đoán từ chối anh hả?"

Lộ Trạch Thanh: "...... Khi đó em bị toàn mạng mắng chửi, những nghệ sĩ khác nhìn thấy em thì chỉ hận không thể đi đường vòng, anh lại chủ động như vậy thì đương nhiên em sẽ cho rằng anh có ý đồ gì đó với em."

"Cũng không sai."

Giang Tư Úc cong cong khóe mắt, Lộ Trạch Thanh nghĩ như vậy cũng không sai.

"Chính là ý đồ gây rối."

Gặp lại Lộ Trạch Thanh lần nữa, hắn không tính toán để người chạy mất nữa, Giang Tư Úc tiếp cận từng bước, thử điểm mấu chốt của Lộ Trạch Thanh, từng chút từng chút xâm nhập vào sinh hoạt của cậu, làm cậu quen thuộc với cảm giác tồn tại của hắn.

'Anh Úc, đồ của anh.......A." Trợ lý lập tức che lại đôi mắt, "Em không nhìn thấy cái gì cả, mấy anh cứ tiếp tục đi."

Lộ Trạch Thanh vẫn còn ngồi trên đùi Giang Tư Úc, dù lúc này là ai đi vào thì cũng đều nghĩ đến chuyện ái muội.

Lộ Trạch Thanh ho nhẹ một tiếng, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Giang Tư Úc.

"Quay lại đi."

"Cái gì vậy?" Lộ Trạch Thanh xem nhẹ cái nóng ran hai tai, cứ cho là cậu và Giang Tư Úc không làm gì nhưng bị người khác hiểu lầm cũng khiến cậu có cảm giác quẫn bách.

Giang Tư Úc cảm thấy không sao, hắn biết Lộ Trạch Thanh rất thẹn thùng khi ở trước mặt người khác. Lộ Trạch Thanh vừa động thì hắn liền buông tay.

"Cảm ơn, cậu để ở đó đi."

"Được, vâng ạ, em không quấy rầy hai người nữa, à, hai người cứ tiếp tục."

"Không phải." Lộ Trạch Thanh lên tiếng đánh gãy lời của trợ lý, "Chúng tôi đùa giỡn, không phải như cậu nghĩ đâu."

Trợ lý điên cuồng gật đầu.

"Đúng đúng, anh và anh Úc cứ tiếp tục đùa nghịch đi, em đi ra ngoài."

Lộ Trạch Thanh: "......" Giọng điều có lệ này là không tin tưởng một chút nào.

Giang Tư Úc buồn cười, nâng cằm ý bảo trợ lý đi ra ngoài trước, hắn nói nhỏ bên tai Lộ Trạch Thanh, "Thanh Thanh của chúng ta thật là thẹn thùng nha."

"Anh im miệng." Lộ Trạch Thanh trừng mắt liếc hắn một cái.

Vài phút sau, tầm mắt của cậu dừng lại trên cái hộp, tò mò bên trong cái gì.

"Em có thể mở ra không?"

Giang Tư Úc nâng cằm.

"Có thể."

Lộ Trạch Thanh mở ra hộp, phát hiện trong hộp lại có 24 cái hộp nhỏ khác.

"Này là cái gì?"

"Blind box. Em chọn thử một cái đi?"

Lộ Trạch Thanh: "............"

Hiện tại Lộ Trạch Thanh không muốn nghe cái từ 'blind box' này lắm.

Có mấy đêm Giang Tư Úc đều dụ dỗ bên tai Lộ Trạch Thanh, bắt cậu chọn một cái 'blind box'.

Mười hương vị, bọn họ đều đã thử qua hết một lượt. Vẻ mặt của Lô Trạch Thanh chết lặng, cậu không muốn chọn blind box nữa.

Cậu sợ vừa mở ra thì sẽ là thứ đồ kia.

Nhìn hai tai Lộ Trạch Thanh ngày càng đỏ, Giang Tư Úc ngay lập tức nhận ra là cậu đã hiểu sai. Hắn không giải thích, cố ý trêu Lộ Trạch Thanh.

"Thanh Thanh, mở ra nhìn thử xem."

Giang Tư Úc ghé sát vào tai Lộ Trạch Thanh, ép giọng nói xuống rất thấp, hơi thở ấm áp phả vào cổ Lộ Trạch Thanh làm cho làn da trắng nõn nhiễm một tầng đỏ.

"Không phải vừa rồi em rất chờ mong sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net