Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lộ Trạch Thanh không chờ mong, hơn nữa cũng không muốn chọn blind box lắm.
Cậu không biết vì sao Giang Tư Úc lại cố chấp với trò này như vậy, đặc biệt là ở trên giường.
"Chọn một cái nhé?"
Lộ Trạch Thanh tùy tiện lấy một cái từ trong 24 cái, trên mỗi cái hộp còn có một cái nơ nhỏ màu hồng nhạt.
Mở hộp ra, là một hình người nhỏ.
Cậu cầm người nhỏ ra, lúc này mới phát hiện đó là một cậu con trai ăn mặc quần yếm, đang cầm bánh kem, nhìn kỹ còn khá quen mắt.
Thần sắc Lộ Trạch Thanh hơi kinh ngạc, "Đây là em?"
"Ừm."
"Mấy tháng trước nhìn thấy ảnh chụp của em ở nhà em, anh cảm thấy rất đáng yêu."
Lộ Trạch Thanh nhìn về phía 23 cái còn lại.
Ý thức được chính mình hiểu sai, Lộ Trạch Thanh có chút thẹn, nhưng cậu vẫn không nhịn được tò mò, những cái còn lại là cái gì.
Cậu lại mở ra một cái.
Đây là dáng vẻ khi Lộ Trạch Thanh còn thiếu niên, đeo cặp sách, mắt nhắm mắt mở, quần áo xộc xệch, một bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ, trong miệng còn ngậm bánh mì và cầm theo ly sữa đậu nành.
Trên đầu còn có một nhúm tóc bay lên ngốc ngốc.
Lộ Trạch Thanh nhớ rõ, nghỉ hè cấp 3 đó, cậu không muốn về nhà nhưng lại không ở trường được, cho nên cậu đi đến ở chỗ của Giang Tư Úc một thời gian.
Đại khái là giường ở khách sạn quá thoải mái, khác hoàn toàn với cái giường cứng nhắc của Lộ Trạch Thanh, có rất nhiều lần cậu suýt ngủ quên, vội vội vàng vàng đi học, là Giang Tư Úc đuổi theo đưa bữa sáng cho cậu.
"Thích cái này?" Giang Tư Úc chọc chọc cái này, nửa đùa nói: "Nhìn không ra tới, thầy Lộ của chúng ta còn rất tự luyến."
Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục mở blind box.
Một người nhỏ mang theo tai mèo.
Đây là lần quay chương trình tình yêu ở công viên giải trí, Giang Tư Úc đeo lên cho Lộ Trạch Thanh, lúc đó Giang Tư Úc đeo một cái tai thỏ hồng nhạt.
Có một loại đáng yêu tương phản.
Lộ Trạch Thanh suy nghĩ đến người nhỏ Giang Tư Úc, cảm thấy chắc chắn sẽ rất đáng yêu, "Không có của anh sao?"
Giang Tư Úc không nói chuyện, ý bảo cậu tiếp tục mở.
Lần này Lộ Trạch Thanh không chọn từng cái nữa, cậu chọn mấy cái blind box ở cuối.
Mở một lúc hai cái.
"Cái này là anh." Giọng điệu của Lộ Trạch Thanh hơi cao lên, hiển nhiên là có chút hưng phấn, màu tóc của người nhỏ khác với những cái trước, liếc mắt một cái liền nhìn ra là Giang Tư Úc.
Cũng là đang đeo cặp sách, mặc đồng phục, Lộ Trạch Thanh để hai người nhỏ đứng cạnh nhau, khóe môi hơi cong lên.
"Là một đôi."
"Còn có nữa."
Lộ Trạch Thanh lại mở ra một Giang Tư Úc mini khác, là Giang Tư Úc đang đeo tai thỏ, Lộ Trạch Thanh vẫn giữ tấm ảnh ở công viên giải trí, biểu tình của tấm ảnh này và hai người nhỏ này giống nhau như đúc.
"Anh lấy ảnh chụp để làm sao?"
Giang Tư Úc gật đầu.
Sau khi mở hết 24 hộp, Lộ Trạch Thanh mới biết được hoa ra mỗi thời kỳ đều là một đôi.
Đầu tiên là Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc khi còn ở nhà trẻ.
Thứ hai là thời tiểu học.
Thời cấp ba và lúc quay chương trình tình yêu.
Lộ Trạch Thanh sắp xếp lại tất cả người nhỏ, còn chụp lại một bức ảnh.
Giang Tư Úc thấy cậu cố ý đăng lên Weibo thì liền biết món quà này không sai, Lộ Trạch Thanh rất thích.
Hắn sẽ không cố ý đi mua thú bông, vật trang trí nhỏ tự làm hay xếp gỗ, nhìn cả phòng đồ chơi của cậu ở nhà họ Thích kia, hắn liền biết khi còn nhỏ Lộ Trạch Thanh có bao nhiêu thích.
Thậm chí Giang Tư Úc còn hoài nghi, nếu Lộ Trạch Thanh vẫn luôn lớn lên ở nhà họ Thích thì có lẽ sẽ còn có căn phòng đồ chơi thứ hai, thứ ba.
Khi còn nhỏ đã thích mua như vậy.
Sao hiện tại lại không mua nữa?
Không phải là Lộ Trạch Thanh không thích, lúc Giang Tư Úc tặng cho cậu, cậu vô cùng vui vẻ. Đáy lòng Lộ Trạch Thanh thầm ghi lại một chút, về sau có thể thường xuyên tặng một chút quà có ý nghĩa kỉ niệm hoặc là tự làm bằng tay.
"Tặng em thì chính là của em, không được đòi lại."
Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, "Đều cho em."
Lộ Trạch Thanh cong môi.
"Blind box là của em, người cũng là của em."
Giang Tư Úc nâng cằm, "Anh là quà tặng kèm sao?"
"Không." Lộ Trạch Thanh nâng mặt Giang Tư Úc, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của hắn, "Anh là món quà đặc biệt, cũng là bất ngờ lớn nhất."
"Đây là món quà đặc biệt nhất mà em nhận được."
Giang Tư Úc ôm lấy Lộ Trạch Thanh, cúi đầu hôn, hắn khóa chặt người trong ngực, đôi mắt đen nhánh tràn ngập ôn nhu cùng thâm tình.
"May mắn nhất của anh chính là gặp được em."
"Hoan nghênh Lộ Trạch Thanh 20 tuổi đi vào cuộc sống Giang Tư Úc 24 tuổi."
Giang Tư Úc lấy ra một hộp nhỏ từ trong túi.
Lộ Trạch Thanh bị Giang Tư Úc đột nhiên trịnh trọng làm cho đơ người, cậu hơi mở miệng, nhất thời không biết phải nói gì.
"Không phải cầu hôn, đừng hồi hộp."
Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng.
"Anh chỉ là nghĩ, hình như vẫn chưa chính thức thổ lộ với em."
"Lần đầu tiên ý thức được mình thích em là 2 năm trước, lúc đó anh có chút bất ngờ, thế nhưng mình lại thích con trai. Nhưng nếu là em thì hình như cũng không ngoài ý muốn."
"Khi đó anh còn khá vội vàng, nghĩ rằng đã thích một người thì phải nói cho người đó biết, phải thổ lộ, chính thức theo đuổi người đó."
"Hôm sinh nhật 18 tuổi của em, anh mặc tây trang, so với việc đi tham gia lễ trao giải còn chính thức trang trọng hơn. Chuyện thích em này anh vẫn luôn rất nghiêm túc, cho nên thổ lộ cũng không thể qua loa."
"Vốn dĩ anh nghĩ chuyện thổ lộ này nên là anh nói trước. Tuy rằng không đúng hẹn tiến hành nhưng anh cũng rất vui khi có thể nghe được một câu 'thích' của em."
"Từ đầu đến cuối đều không có ngẫu nhiên gặp lại, bởi vì mỗi một lần đều là dụng tâm kín đáo của anh."
"Lộ Trạch Thanh, anh yêu em."
-------------
Hai tháng sau.
Quay chụp tiến vào kết thúc, vì mài giũa những cảnh diễn cuối nên tiến độ quay cũng chậm lại. Mấy cảnh cuối cùng gần như là quay trong một tháng.
Đến gần thời gian đóng máy, Lộ Trạch Thanh có hai cảnh tình cảm bùng nổ.
Vốn dĩ cảnh này nên quay từ trước nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, đạo diễn Chân quyết định để hai cảnh này xuống cuối cùng, quay xong thì trực tiếp đóng máy.
Cân nặng của Lộ Trạch Thanh đã khôi phục về cân nặng ban đầu mà đạo diễn Chân yêu cầu, đạo diễn Chân không cho cậu rèn luyện chính là vì cảnh quay vũ nữ này.
Tiểu hoàng tử ngụy trang thành vũ nữ dị vực, lẫn vào hoàng thành, nương theo việc dâng điệu múa mà ám sát Hoàng Thượng.
"A Ly, cô biết được yêu cầu của tôi chứ?"
Đạo diễn Chân không đi xem máy quay mà ngồi xổm trong phòng hóa trang xem tạo hình.
"Lần ám sát này cần phải hóa trang giống nữ một chút, theo hướng quyến rũ diễm lệ, thêm một nốt ruồi đa tình lên khóe mắt của cậu ấy."
"Đừng làm cho người khác liếc mắt một cái là nhận ra cậu ấy, như vậy thì coi khán giả là người ngốc hết rồi."
"Cũng không cần làm đến nỗi quá khác biệt."
Đạo diễn Chân ở một bên nói mãi không thôi, chuyên chuyên trang điểm đành nói, "Tôi hiểu, tôi hiểu."
Thật ra là ngại đạo diễn Chân nói nhiều.
"Tôi đảm bảo người xem nhìn lần đầu sẽ không nhận ra."
"Ngay lần đầu sẽ làm mọi người ấn tượng đây là một người tuyệt đẹp....... một người phụ nữ tuyệt đẹp."
Lộ Trạch Thanh học vũ đạo, động tác có thể mềm dẻo nhẹ nhàng, cậu cũng đã học các bước múa thời cổ với giáo viên chuyên môn.
Một giờ sau.
Lộ Trạch Thanh mang theo trang sức màu vàng đặc biệt phức tạpn- cậu tự cho rằng như vậy, cùng với trang phục thướt tha màu xanh nhạt lộ eo, váy dài được xẻ tà đến giữa đùi. Cậu đi ra bằng chân trần.
Phim trường yên tĩnh bị âm thanh của lục lạc xâm nhập, mọi người quay đầu lại liền nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đi ra, âm thanh lục lạc là từ trang sức bên hông cùng với sợi xích vàng ở chân trái phát ra.
"A a a a a, quá đẹp đi."
"Chuyên gia trang điểm quá lợi hại đi!!!"
Khăn trên đầu che đi nửa khuôn mặt nhưng cũng không che được sự quyến rũ chết người, trang điểm hoa đào trên mắt càng hớp hồn người khác.
(*miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào, sinh ra đã là khắc tinh của đàn ông, không cần phải bỏ tâm sức quá nhiều cũng khiến cho cánh mày râu "đổ rạp" dưới chân. Họ không cần lúc nào cũng phải cố tỏ ra quyến rũ mà chỉ cần một cái nhíu mày, một ánh mắt lơ đãng cũng đủ khiến bao nhiêu đóa hoa đào nguyện vì nàng mà nở rộ. Đây chính là sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách chứ không phải vẻ bề ngoài.)
Mỗi bước đi của Lộ Trạch Thanh đều làm cho váy lụa mỏng thướt tha, đôi chân trắng nõn thẳng tắp xuyên qua váy dài mà lộ ra trước tầm mắt mọi người.
Giang Tư Úc nhịn không được ngừng hô hấp, yết hầu lên xuống, tầm mắt của hắn dừng trên đôi chân trần trắng nõn, trên vòng lục lạc đang ôm lấy mắt cá chân mảnh khảnh kia.
"Tôi sắp không nhịn được rồi, quá đẹp."
"Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy Thanh Thanh đi vào thì tôi cũng không tin là cùng một người."
"Nhưng nhìn kĩ thì ngũ quan vẫn không thay đổi, tôi mặc kệ, là vũ cơ hay là Thanh Thanh thì tôi vẫn vô cùng thích."
"Nếu chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi." Đạo diễn Chân vừa lòng gật gật đầu, chỉ huy mọi người làm việc.
Đây là vũ cơ mà sứ giả dị vực đưa đến cùng.
Nửa đường thì tiểu hoàng tử thay thế vũ cơ, giả thành bộ dáng của vũ cơ.
"Đây là một chút tâm ý của Tây Lương quốc chúng ta, mời bệ hạ xem qua."
Sứ đoàn tiến cung bái phỏng, hoàng đế tổ chức tiệc tối đón khách.
"Hửm? Nghe nói khắp nơi Tây Lương là trân bảo, không biết Tây Lương Vương mang theo bảo bối gì?"
Sứ giả vỗ vỗ tay.
Một đám tôi tớ hóa trang bưng một hộp châu báu và ngọc thạch dâng lên.
Các phi tử hậu cung nhìn thấy trang sức sáng long lanh thì hai mắt đều trừng lớn.
"Thật xinh đẹp."
"Ái phi thích?" Hoàng đế ha ha cười, "Nếu ái phi thích, vậy liền thưởng cho ái phi đi."
Hoàng hậu ngồi bên cạnh lập tức đen mặt nhưng lại không thể không giả bộ rộng lượng.
"Bệ hạ đối xử muội muội thật tốt."
"Nếu Hoàng hậu thích thì có thể chọn, những châu thoa trang sức này trẫm cũng không dùng được."
Hoàng đế vừa dứt lời, sứ thần dị vực lập tức cười mở miệng.
"Này chỉ là một trong số đó, bảo bối của Tây Lương chúng ta cũng không chỉ có nhiêu đó."
Hứng thú của Hoàng đế bị gợi lên, "Mau để trẫm nhìn xem."
Sứ thần lại vỗ vỗ tay, tiếng tỳ bà vang lên, mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn lại, lại thấy một người có dáng người yểu điệu, vòng eo tinh tế, một người nữ tử mặc quá mức mát lạnh đi vào.
Ngón tay thon dài chuyển động trên đàn tỳ bà, giai điệu uyển chuyển vang lên, nữ tử đi từ từ đến vị trí chính giữa, giơ tay nhấc chân đều vô cùng quyến rũ.
Vòng eo lắc nhẹ, bả vai, xương quai xanh dần dần đi vào lụa mỏng, đầu ngón tay linh hoạt gảy đàn tỳ bà, cũng lay động trái tim của hầu hết nam tử ở đây.
Ngại với việc đây là người được hiến cho bệ hạ, những đại thần ở đây chỉ có can đảm nghĩ ở trong lòng chứ không có can đảm làm gì. Tuy nhiên, hiện tại người này chỉ là vũ nữ nên tầm mắt của mọi người cũng trắng trợn hơn.
Rất nhiều lần ngón tay của vũ nữ phất qua khăn che đầu, mọi người đều cho rằng muốn tháo khăn che mặt nhưng đầu ngón tay lại rơi xuống đàn tỳ bà một lần nữa.
Loại này muốn nhìn lại nhìn không tới, nhan sắc cách một tầng lụa mỏng mông lung, khiến cho tất cả mọi người không thể dời đi tầm mắt.
____ lại gần một bước.
____ lại gần một chút.
Con mắt của vũ nữ câu nhân nhưng lại là đang tính toán khoảng cách với hoàng đế.
Chỉ cần đến bậc thềm kia.....
Cậu ta liền có thể chính tay đâm chết kẻ thù giết cha này.
Những người khác chỉ trầm mê với dáng múa uyển chuyển, chỉ có quốc sư phát hiện bước chân của vũ nữ đang tiến về phía hoàng đế.
Mắt thấy một bước chân nữa là đã lên bậc thềm, quốc sư ngắt ngang buổi biểu diễn này.
"Bệ hạ."
"Thần có một yêu cầu quá đáng."
Lông mày của vũ nữ nhíu lại, rất nhanh lại khôi phục lại sắc mặt lạnh lùng, cậu ta hơi rũ xuống mi, không nhìn người bên cạnh.
"Có yêu cầu gì quá đáng, không thể chờ mỹ nhân của chúng ta nhảy xong rồi lại nói?"
Hoàng Hậu che miệng cười khẽ.
"Bệ hạ, quốc sư không gần nữ sắc, đại khái là nhớ tới cái gì chuyện quan trọng, bệ hạ cứ để hắn nói là được."
"Ha ha ha ha." Hoàng Thượng vỗ đùi cười cười, "Quốc sư phụ trách may mắn của Đại Lịch ta, đừng nói một cái thỉnh cầu, đó là mười cái trăm cái, trẫm đều thỏa mãn ngươi."
"Vậy thần liền có chuyện nói thẳng."
"Thần yêu thích vũ nữ dị vực, không biết bệ hạ có thể bỏ những thứ yêu thích.."
Tuy rằng quốc sư mở miệng nói nhưng ngữ điệu lại không giống đang trưng cầu kiến nghị của hoàng đế. Nếu đổi sang một người khác thì không ai dám đoạt người với hoàng đế.
Nhưng quốc sư không giống vậy.
Đại Lịch thờ phụng quỷ thần, mà cùng quỷ thần liên quan đó là thiên sư. Mỗi một vị quốc sư đều là người thừa kế được thiên sư chọn ra kế thừa y bát.
Bọn họ có thể xem bói, xem thiên tướng, cũng có thể sửa mệnh thiên cơ.
Người mà quốc sư phụ tá mỗi đời đều là hoàng đế đời kế tiếp.
Cho nên dù xưng quân thần trước mặt hoàng đế nhưng quốc sư cũng không chịu quản thúc của hoàng đế, thậm chí nếu hoàng đế lập Thái tử, chỉ cần quốc sư nói 'không' thì phế Thái tử cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hai mày của Hoàng đế nhíu lại không vui nhưng ông ta cần quốc sư giúp đỡ, quốc sư chính là nơi dân tin tưởng, lúc này ông ta không thể gây xích mích với quốc sư.
"Mới vừa rồi Hoàng Hậu còn trêu ghẹo quốc sư không gần nữ sắc."
"Nữ sắc cùng tuyệt sắc vẫn là bất đồng." Quốc sư nhìn về phía vũ nữ, "Thần cảm thấy vũ nữ này chính là nhân gian tuyệt sắc, không biết bệ hạ ......"
Hoàng đế nuốt xuống sự không vui, một lần nữa nhìn về phía vũ nữ, xác thật đẹp, ai ai nhìn thấy cũng đều muốn phát sinh một chút gì đó với nàng.
"Quốc sư đã nói như vậy thì liền theo ý của quốc sư đi."
"Bệ hạ đã lên tiếng, còn không nhanh đi về phía quốc sư hầu hạ." Thái giám bên cạnh hoàng đế nghiêm túc lên tiếng.
Vũ nữ cắn chặt răng, hơi hơi gật đầu, không cam lòng mà đi về phía quốc sư, rõ ràng chỉ kém một bước.
Không cam lòng trong đáy lòng cậu ta đang lan tràn. Giây tiếp theo, một bàn tay ôm lấy eo của cậu ta, mạnh mẽ kéo cậu ta vào trong lồng ng.ực, buộc cậu ta phải ngồi trên đùi quốc sư.
Ngón tay thon dài dừng trên khăn che mặt.
"Quả thật là tuyệt sắc."
Tiểu hoàng tử áp xuống cơn giận trong lòng, cố ý để mình bình tĩnh lại. Nhưng cậu ta bình tĩnh như thế nào được, cứ cho là hôm nay cậu ta không thành công, chỉ cần cậu ta vào cung, chỉ cần Hoàng đế tới sủng hạnh cậu ta, như vậy cậu ta liền có thể cắt đầu của cẩu hoàng đế.
Bàn tay ấm áp giữ chặt eo của tiểu hoàng tử, "Tên của ngươi là gì?"
Tiểu hoàng tử không nói lời nào, cậu ta không biết quốc sư có nhận ra cậu ta không, mở miệng khẳng định sẽ lòi, nhưng mà cậu ta chẳng thể nghĩ tới, một tay kia của quốc sư xuyên qua váy dài, dọc theo bắp đùi hướng về phía trước.
Động tác ái muội tiến gần vào mặt cậu ta, ở trong mắt của mọi người thoạt nhìn như đang hôn môi vũ nữ.
Chỉ có tiểu hoàng tử biết, quốc sư đụng tới đến nơi nào.
Thân mình cậu ta cứng đờ, cả người cũng không dám động, khó có thể tin mà nhìn về phía quốc sư, sao hắn lại nhận ra?
Nơi quốc sư đụng đến là một vết bớt ở phía đùi trong của tiểu hoàng tử. Quốc sư đang uy hiếp cậu ta, nếu không phối hợp thì hắn sẽ tố giác.
Tiểu hoàng tử nén giận, quốc sư lại cười đến nhu hòa, "Biết uống rượu không?"
"Nói chuyện."
"Biết." Tiểu hoàng tử cố gắng nói ra một chữ, phẫn hận mà há mồm.
Ngữ khí của quốc sư bình tĩnh, "Đút cho ta."
Tiểu hoàng tử bưng lên chén rượu, đưa tới bên môi quốc sư, lại nghe thấy hắn cười cười, giọng nói dễ nghe làm hai tai tiểu hoàng tử nóng lên.
"Ta muốn ngươi đút cho ta bằng miệng."
"Ngươi......"
Quốc sư chớp chớp mắt, tươi cười ấm áp, "Nếu ngươi không biết uống rượu......"
"Không phải." Tiểu hoàng tử lạnh giọng cự tuyệt.
"Không sao cả."
Giọng nói của quốc sư vẫn ôn nhu như cũ, hắn một hơi cạn sạch chén rượu. Không chờ tiểu hoàng tử phản ứng lại, hắn đã nâng cằm tiểu hoàng tử lên.
Làm trò trước mặt mọi người, hắn vén lên khăn che mặt của tiểu hoàng tử khăn, cúi đầu hôn lấy cánh môi mềm mại.
Rượu lạnh lẽo vì đôi môi ướt mềm này, tất cả đều tiến vào miệng tiểu hoàng tử.
"Khụ khụ......"
Tiểu hoàng tử không có chút chuẩn bị nào, bị rượu làm cho sặc.
Vài tiếng ho khan làm cho nước mắt của cậu ta tự động tràn ra.
"Dừng một chút."
Đạo diễn dừng lại hai người đang muốn diễn tiếp.
"Nụ hôn này, có thể nhiệt tình hơn một chút."
'Không cần đút hết rượu, để một chút rượu chảy ra từ khóe miệng."
"Ánh mắt mà quốc sư nhìn tiểu hoàng tử, cần mang theo chút t.ình d.ục."
"Đáy lòng của quốc sư là yêu tiểu hoàng tử nhưng không thể nói ra, chỉ có thể ẩn nhẫn, nhưng mỗi lần gặp thì cảm xúc lại khó có thể khắc chế, loại ánh mắt này cần lôi kéo nhau một chút."
"Thanh Thanh, cậu đối với quốc sư là vừa yêu vừa hận, hận hắn tuyệt tình với cậu, hận hắn là địch với cậu, cũng hận chính cậu tại sao lại thích hắn."
"Nụ hôn này, cậu cần có chút kháng cự, nhưng lại không nhịn được mà trầm luân hãm sâu vào."
Lộ Trạch Thanh: "......" Muốn cự còn nghênh*?
(*làm điệu bộ...)
"Cảnh hôn này sẽ là cảnh đặc tả, hai người hôn chậm một chút."
"Làm lại một lần nữa."
Chén rượu được rót đầy lần nữa, Giang Tư Úc nâng lên uống một ngụm, nắm cằm Lộ Trạch Thanh cúi đầu hôn.
Giang Tư Úc cạy khớp hàm Lộ Trạch Thanh ra, rượu mát lạnh rượu từ từ chảy vào miệng Lộ Trạch Thanh, bàn tay bên eo cậu ngày càng siết chặt.
Lộ Trạch Thanh nghiêng đầu muốn né tránh nụ hôn này nhưng lại bị nắm cằm lần nữa, bị hôn sâu.
Trong đầu của Lộ Trạch Thanh lúc này chỉ còn suy nghĩ liệu thế này là muốn cự còn nghênh chưa, vạt lụa mỏng trên vai cậu chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Ngón tay của Giang Tư Úc ấn mạnh lên môi Lộ Trạch Thanh, giống như là muốn ăn cả người vào bụng nhưng lại khắc chế chính mình phải dừng lại.
Giây tiếp theo, đầu lưỡi Lộ Trạch Thanh li.ếm lấy đôi môi của quốc sư.
Đạo diễn Chân chỉ muốn đứng lên vỗ tay khen ngợi.
Lộ Trạch Thanh chuyển từ từ chối đến câu dẫn, diễn thật sự quá quyến rũ.
Cậu ta muốn gi.ết ch.ết quốc sư nhưng cũng muốn bỏ hết mọi thứ, không quan tâm gì lôi kéo hắn vào vòng luân hãm.
Giang Tư Úc phối hợp với chi tiết đột nhiên được Lộ Trạch Thanh thêm vào này, lòng bàn tay cọ qua yết hầu của cậu, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
"Qua."
Đạo diễn Chân vừa lên tiếng thì đã có người không kìm được thét chói tai, nụ hôn này còn tuyệt hơn cả cảnh giường chiếu nữa.
" A a a a a, là ai để lại giọt nước mắt kích động."
"Là tôi là tôi."
"Trời đất, bọn họ cũng quá biết cách làm, kéo theo tôi đi mất rồi."
"Hôn, hôn cho tôi, tôi đi dọn giường."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");