Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 12
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngụy Dương "Xuy" một tiếng.

"Cậu ta thật sự là am hiểu xã hội, lúc trước nhà thiết kế của Z.L thay cậu ta làm sáng tỏ, bây giờ lại có người nước ngoài đi theo để cậu ta xem triển lãm."

Nghe hiểu mấy người nước ngoài đó nói cái gì sao?

Vẫn còn đang quay chương trình, vậy mà không quan tâm máy quay mà bán rẻ tiếng cười, thật sự không biết xấu hổ.

"Chúng ta đi qua chào hỏi một chút đi?" Thích Nam hơi hơi mỉm cười, tiến lên vài bước.

"Anh Trạch Thanh."

Người nước ngoài đang nói chuyện với Lộ Trạch Thanh bỗng khựng lại, hỏi.

"Ami"

[Bạn bè?]

"Collègue." Lộ Trạch Thanh nói xong lại bổ sung một câu, "Temporaire."

[Lộ Trạch Thanh biết nói tiếng Pháp??? Cậu ta không phải là học tra sao? Nói cái gì vậy?]

[Lộ Trạch Thanh trả lời: Là đồng nghiệp.]

[Tôi cười chết mất, cậu ta không biết ghét bỏ bao nhiêu, còn nói thêm một câu: Tạm thời.]

[Không còn gì để nói, Tiểu Thích của chúng tôi cũng không phải bạn bè của cậu ta, nếu không phải vì cùng nhau quay chương trình thì ai muốn phản ứng với cậu ta.]

[Lộ Trạch Thanh nói tiếng Pháp lại càng tỏa sáng hơn!!! Hơn nữa cậu ta lớn lên đẹp như vậy, tôi rất khó không rung động.]

[Sau khi xem lại video, tôi thật sự không hiểu vì sao Lộ Trạch Thanh lại bị bôi đen?]

[Có lẽ mấy người không biết có một loại hắc, đó là kêu hắc nghề nghiệp.]

Thích Nam đem máy quay lại đây, Lộ Trạch Thanh nói với các vị khách nước ngoài một câu.

"Excusez-moi."

[Xin lỗi.]

"L\''émissioeréeici."

[Nơi này đang tiến hành quay chương trình.]

"Sicelavousdérange,jepeuxd\''abordvousemmenerdansd\''autressall·esd\''exposition."

[Nếu các ngài để ý, chúng ta có thể mang mọi người đi đến phòng triển lãm khác trước.]

Nghe được rằng đang quay chương trình, đám người đều có vài phần kinh ngạc, họ cười, tỏ vẻ không ngại, còn hỏi có phải Lộ Trạch Thanh là minh tinh không.

"Tiếng Pháp của Trạch Thanh thật tốt, bọn họ đang nói cái gì vậy?" Vẻ mặt của Kiều An Nhiên kinh ngạc, hỏi Trần Minh Phỉ.

"Tôi làm sao biết được, tôi cũng không nói được tiếng Pháp." Trần Minh Phỉ nói xong bỗng nhiên nghĩ đến Thích Nam từng học ở đại học F, "Không bằng cậu đi hỏi Thích Nam đi."

"Tôi không hỏi cậu ta." Kiều An Nhiên yên lặng đứng bên Trịnh Tiền Phương, "Tuy nghe không hiểu nhưng Lộ Trạch Thanh vô cùng ngầu, không tiếp nhận phản bác."

"Trong đoàn người nước ngoài cũng có người hướng dẫn, chúng ta có thể đi nghe một chút không?" Kiều An Nhiên có chút hưng phấn, "Có phải Lộ Trạch Thanh làm người phiên dịch cho người hướng dẫn không?"

"Cậu ấy thật sự lợi hại."

Kiều An Nhiên chỉ cảm thấy cả người của Lộ Trạch Thanh giống như phát sáng lên khi nói tiếng Pháp, cũng không biết có phải vì nghe không hiểu nên mới cảm thấy thật lợi hại không, dù sao lợi hại là được rồi.

"Đúng, cậu ấy nấu ăn cũng rất ngon."

"Cậu chính là thèm ăn." Trình Tiền Phương vạch trần cậu ta một cách vô tình.

"Hẳn là bọn họ mua tranh để cất trữ hoặc triển lãm."

Kiều An Nhiên hừ nhẹ một cái, tuy rằng đôi lúc cậu ta phản ứng chậm chạp nhưng lại không ngốc, biết có một số lời không thể nói trước máy quay.

Lúc trước cậu ta không hiểu rõ về Lộ Trạch Thanh, cũng bởi vì các thông tin chửi bới trên mạng mà có chút thành kiến. Nhưng qua hai tập ở chung, cậu ta cảm thấy Lộ Trạch Thanh không phải người như vậy.

Ăn vạ, phô trương, ngạo mạn vô lý, còn thích dẫm người khác,.... cũng không biết truyền ra từ đâu.   

Rõ ràng Lộ Trạch Thanh vô cùng tốt!!!!

Bọn họ cũng chưa hề hiểu một chút gì về Lộ Trạch Thanh liền đã bắt đầu chửi bới, bôi đen.

Lộ Trạch Thanh không biết có người đang thay cậu cảm thấy bất bình, vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt vô cùng say mê của Kiều An Nhiên.

Lộ Trạch Thanh:"........."

Cậu chậm rãi dịch chuyển tầm mắt, làm như không thấy.

Các vị khách mời đều tụ tập ở đây, đội phát sóng liền trực tiếp đem máy ảnh chuyển đến vài vị khách nước ngoài, bọn họ đang ở cùng quản lý và nhân viên công tác, mà Lộ Trạch Thanh thì phụ trách việc phiên dịch.

Nhiệm vụ phiên dịch của cậu cũng không khó.

Những người nước ngoài đến đây để mua tranh, bọn họ đi tìm kiếm tất cả các tác phẩm của các họa sĩ trẻ tuổi của các quốc gia, tính toán làm một triển lãm ở nước của họ, cũng mang theo cả giám định và chuyên gia.

Lộ Trạch Thanh chỉ cần giúp đỡ trả lời các vấn đề về bán hoặc thời gian cho thuê tranh.

[Tôi suy đoán Lộ Trạch Thanh ngắm tranh một mình quá buồn chán nên mới đi theo đoàn nước ngoài, hóa ra cậu ta đi làm phiên dịch sao.]

[Mọi người trong nhà, có khả năng tôi muốn thành fans!]

[Chị em, tôi cũng vậy! Hiện tại gia nhập fans còn kịp không?]

Kiều An Nhiên là tò mò Lộ Trạch Thanh làm phiên dịch như thế nào, liền kéo Trịnh Tiền Phương đi cùng cậu ta.

Trần Minh Phỉ không hiểu thưởng thức tranh, một người đi cũng nhàm chán, những người nước ngoài kia cũng không ngại bọn họ đang quay chương trình nên dứt khoát đi cùng bọn họ.

"Muốn đi cùng không?"

Chu Sam cũng tò mò về phiên dịch, không thể không thừa nhận rằng lần đầu tiên gặp Lộ Trạch Thanh, anh ta đã bị vẻ bề ngoài của cậu hấp dẫn, nhưng vì nghe qua những tin xấu trên mạng nên phản ứng đầu tiên của anh ta là tránh xa cậu.

Ở tập một, anh ta hầu như không nói chuyện với Lộ Trạch Thanh, hơn nữa còn có một Thích Nam bên cạnh, anh ta cũng không chú ý đến Lộ Trạch Thanh.

Hiện tại khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh đang dùng tiếng Pháp mà nói chuyện với những người nước ngoài một cách đĩnh đạc, phản ứng đầu tiên của anh ta không phải là kinh ngạc mà cảm thấy dáng vẻ của tự tin, hào phóng Lộ Trạch Thanh không giống như bình thường.

Có chút lực hấp dẫn sự chú ý của anh ta.

Đương nhiên, việc anh ta chú ý đến Lộ Trạch Thanh là xuất phát từ một loại thưởng thức, nhưng ở trong mắt của Thích Nam thì lại hoàn toàn khác.

"Anh hối hận sao?"

"Cái gì?" Chu Sam nhất thời không biết Thích Nam đang nói cái gì.

"Hối hận vì không chọn Lộ Trạch Thanh."

Chu Sam: "......... Không phải, sao em lại nghĩ như vậy."

"Anh , anh chỉ muốn gia nhập để thêm phần náo nhiệt, nếu em không thích thì chúng ta lên tầng ba đi." Chu Sam có chút hoảng hốt nhưng cũng có chút vui vẻ.

Anh ta sợ mình không an ủi được Thích Nam, lại vui mừng vì Thích Nam để ý chuyện này.

Vậy có thể hiểu là, Thích Nam cũng không hoàn toàn không có cảm giác gì với anh ta.

"Không có, em cho rằng anh hối hận." Thích Nam thu lại một chút cảm xúc trên mặt, cười với anh ta, "Vậy đi cùng nhau đi, em cũng có chút tò mò Lộ Trạch Thanh làm phiên dịch."

Chu Sam nhẹ nhàng thở ra.

"Đúng không. Lúc trước đã xem qua một bộ phim có người phiên dịch nên hiện tại có thể tiếp xúc gần với nghề phiên dịch này nên có chút tò mò."

"Anh không hiểu tiếng Pháp nên liền cảm thấy rất lợi hại. Đúng rồi." Chu Sam bỗng nhiên nói, "Anh thiếu chút nữa đã quên, em tốt nghiệp ở đại học F, tiếng Pháp của em cũng rất tốt đi."

"Không có. Còn chưa đến trình độ có thể làm người phiên dịch đâu." Thích Nam cười khiêm tốn, "Trạch Thanh rất giỏi, lúc trước anh ấy quá khiêm tốn rồi."

"Đúng không, em cũng cảm thấy như thế sao?"

Chu Sam thích Thích Nam nhưng lúc hai người ở bên nhau lại không có chủ đề để nói, anh ta lo lắng lại xấu hổ nên muốn đi theo nhóm Lộ Trạch Thanh.

Trước mắt có đề tài chung nên liền nói nhiều lên.

"Em nói xem, anh có nên đi xin lỗi Lộ Trạch Thanh hay không. Lúc trước anh có thành kiến với cậu ta, ở giới giải trí lâu như vậy, anh nên biết đều có những tin thật tin giả, hoàn toàn không nên tin theo."

"Nhưng anh nghĩ Lộ Trạch Thanh cũng không cần anh xin lỗi."

"Anh nghĩ rằng tính tình của cậu ta lạ lùng nhưng hiện tại nhìn thấy thì có vẻ cậu ta rất rộng rãi. Có lẽ cảm thấy chúng ta không thể trò chuyện cùng nhau được nên cũng lười đáp lại chúng ta."

Thích Nam không nói một lời, Chu Sam lo lắng một đống thứ mới rốt cuộc phản ứng lại, "Có phải là anh nói nhiều quá không?"

Anh ta ngượng ngùng cười một tiếng, "Anh xin lỗi."

Chu Sam có chút xấu hổ.

Cơ hội ở chung tốt như vậy anh ta lại nói đến Lộ Trạch Thanh, nhưng anh ta cũng không biết nên nói gì với Thích Nam.

Cuối cùng đành phải cứng nhắc mà chuyển sang chuyện khác.

"Chúng ta xem bức tranh này đi."

Thích Nam không có cảm xúc lên tiếng.

"J'adorecetableau." Ngài Lợi chỉ vào bức tranh sơn dầu trên tường, "Pouvez-voustactercepeintre"

[Tôi vô cùng thích bức tranh này.]

[Có thể liên lạc với vị họa sĩ này không?]

Lộ Trạch Thanh dừng ở bảng tóm tắt thông tin tác giả, lại là người họa sĩ trẻ tuổi này, người này không để tên thật, chỉ để lại một chữ Q. Cũng không biết có phải là do duyên phận không mà đã có vài vị khách nước ngoài chọn tranh của Q.

Cậu đem những gì người nước ngoài nói nói cho nhân viên công tác.

"Ngài Lợi nói rằng ông ấy rất thích bức tranh này, phòng triển lãm bên này có thể liên hệ họa sĩ được không?"

"Có thể liên hệ, nhưng vị họa sĩ này rất khiêm tốn, không thích tham dự hoạt động, hơn nữa tranh vị này vẽ chỉ để thưởng thức, không bán."

"Vậy đúng là tiếc nuối."

Tuy rằng Kiều An Nhiên cũng không thưởng thức ra cái gì nhưng cậu ta có thể hiểu được nhà giám định và nhà thưởng thức muốn nhìn thấy chủ nhân của bức tranh này.

"Nhưng tôi không hiểu lắm, bức tranh này có gì đặc biệt vậy?"

"Tôi không nói rằng bức tranh này vẽ không đẹp, chính là tôi không hiểu về tranh sơn dầu." Nếu nói đến trình độ của bức tranh thì khá giống với bức tranh kia của Thích Nam, nhưng cũng lại không giống hoàn toàn.

Cũng là mặt trời lặn xuống bờ cát, một người thiếu niên được ánh hoàng hôn bao phủ, để lại một chuỗi dấu chân trên cát.

"Ý cảnh khác nhau." Ngụy Dương hừ nhẹ một câu, giải thích một câu, "Có một vài nhà sưu tập thích loại phong cách nặng nề như thế này."

[Tôi càng thích tranh Tiểu Thích vẽ bờ cát, nhìn qua rất ấm áp, màu sắc tươi sáng, cảm xúc liền vui vẻ.]

[Tôi cũng vậy. Bức tranh này thật tối tăm, lấy tên cũng kỳ lạ.]

[Không ai thấy kết cấu của bức tranh này với bức tranh của Tiểu Thích rất giống sao?]

[Có khi là muốn học theo Tiểu Thích của chúng tôi nhưng lại học không được, màu sắc quá nặng nề, làm người khác không thoải mái.]

Lộ Trạch Thanh không hiểu về vẽ tranh, nhưng cậu lại không cảm thấy nặng nề, ngược lại có cảm giác vội vã không chờ được, trong nháy mắt, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh.

Mặt trời lặn xuống, ánh hoàng hôn kéo dài bóng của người thiếu niên.

Thiếu niên đón lấy ánh sáng, đó là một cảm xúc vô cùng sung sướng.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên trong đầu Lộ Trạch Thanh xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, chỉ chớp một cái không thể nào bắt giữ được.

Lúc nghe được ngài Lợi muốn gặp vị họa sĩ Q này, Lộ Trạch Thanh cũng có vài phần chờ mong. Thấy ngài Lợi tỏ ra tiếc nuối, Lộ Trạch Thanh cười với ông ta, nói.

"Nousl'avonsdéjàrentré."

"Ondécouvresonuniversàtraversl·estoil·es.Dansuainemesure,c\''estun\" rendez-vous\ "romantiquequin\''ajamaisétérentré."

Ngài Lợi sửng sốt vài giây, trên mặt lộ ra vẻ hiểu rõ mà tươi cười.

[Lộ Trạch Thanh nói cái gì mà vị tóc xoăn kia bỗng nhiên cười vậy?]

[Cậu ta nói gì đó!!! Phiên dịch bên cạnh trẫm đâu?]

[Thanh Thanh: chúng ta khám phá vũ trụ qua các ngôi sao, ở một mức độ nào đó, đây giống như là một lần hẹn hò lãng mạn chưa từng có trước đây.]

[Trời đất trời đất trời đất, Lộ Trạch Thanh sẽ làm được như vậy sao?]

Ngay khi mọi người đang vì một câu nói của Lộ Trạch Thanh mà hét chói tai, một giọng nói trầm thấp vang lên.

"Alors, chaquerentrefortuitepeut-elleêtresidéréeeuneromance"

Lộ Trạch Thanh xoay người liền nhìn thấy một người đang đứng ở phía sau các vị khách mời, dáng người hắn cao, chân dài, khuôn mặt chói mắt kia lại một lần nữa đánh sâu vào thị giác của Lộ Trạch Thanh.

Cả khuôn mặt của Giang Tư Úc đều tràn đầy ý cười cùng ôn nhu.

Tầm mắt của hắn lướt qua mọi người ở đây, thẳng tắp nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, lại dùng tiếng Trung thuật lại một lần.

"Nếu vậy, mỗi lần tình cờ gặp gỡ có thể coi như là lãng mạn sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ma Tôn Tái Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net