Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 15
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi sáng.

Tổ chương trình không sắp xếp hoạt động nào cả, các vị khách mời có thể tự do hoạt động ở biệt thự, có thể chơi trò chơi hoặc xem phim.

Biệt thự có một phòng xem phim rất lớn, Lộ Trạch Thanh ngồi ở trên sofa nhưng tâm tư lại không ở trên phim, cậu mở điện thoại đăng nhập vào tài khoản giới thiệu món ngon.

Vốn dĩ cậu muốn lập một đoàn đội, quay video theo hướng có cốt truyện nhưng tối hôm qua cậu liền thấy ý tưởng này không được. Nếu Lộ Trạch Thanh đổi phong cách nhưng lại không có fans ủng hộ thì sẽ chỉ dẫn đến trường hợp fans giảm mạnh.

Hiện tại rất thịnh hành video ngắn, hoặc là các bộ phim ngắn, cách này quay chụp rất đơn giản mà cũng không phải không có ưu thế.

Lượng truy cập video mới nhất của cậu gấp hai lần bình thường, cũng có rất nhiều tin nhắn gửi đến với mong muốn hợp tác.

Nhưng đều không phù hợp.

Cậu không nhận nhiều quảng cáo vì sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm xem video của khán giả, quảng cáo yêu cầu cậu dùng một chiếc xe màu hồng để quảng cáo nổi tiếng cậu cũng không nhận, chọn tới chọn lui, cuối cùng cậu tìm được một cái quảng cáo điện thoại.

Không cần xe hồng gì đó, cũng không cần phải quảng cáo ở bên ngoài, chỉ cần trong quá trình quay video nói đến tên sản phẩm cùng một vài câu giới thiệu là được.

Lộ Trạch Thanh nhắn tin với người phụ trách, rất nhanh liền xác định việc đưa quảng cáo vào video.

Cậu thêm WeChat của người phụ trách, dựa theo phong cách ghi chú của nguyên chủ, sửa lại ghi chú của người phụ trách hợp tác lần này.

[Kim chủ số 16]

Đây là quảng cáo thứ 16 của nguyên chủ, Lộ Trạch Thanh cùng đối phương nhanh chóng nói chuyện, đối phương là một chị gái, làm việc nhanh gọn, bộ phim Lộ Trạch Thanh xem còn chưa kết thúc, hai người đã xác định mọi thứ.

[Kim chủ số 16]: Được rồi, vậy quyết định như vậy, trong video, những thứ có liên quan đến sản phẩm điện thoại tối thiểu là 10 giây.

{Kim chủ số 16]: Bên chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên để gửi điện thoại di động cho cậu, khoảng ngày mai là sẽ tới, làm phiền cho tôi biết địa chỉ của cậu.

[Coca muốn thêm đá]: Tốt, hợp tác vui vẻ//(//●/ω/●//)//

[Kim chủ số 16]: Hợp tác vui vẻ//(//●/ω/●//)//

Sau khi xác định hợp tác, Lộ Trạch Thanh liền nhận được tiền cọc, niềm sung sướng khi kiếm được tiền làm cậu không kìm được mà cong cong khóe miệng.

Đúng.

Một ngày tốt đẹp bắt đầu chính là kiếm được tiền.

Đúng lúc tâm tình của Lộ Trạch Thanh đang bắn pháo hoa vui mừng khôn xiết, giọng nói mỏng manh mang theo chút run rẩy của Kiều An Nhiên vang lên.

"Trạch Thanh, trông cậu thật dọa người nha."

Lộ Trạch Thanh ngước mắt lên liền đối diện với vẻ mặt hoảng sợ của Kiều An Nhiên.

Trần Minh Phỉ từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh cũng mang vẻ mặt đầy phức tạp. Trong lúc nhất thời, lực chú ý của mấy vị khách mời đều dồn hết về phía Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh:"?"

Vẻ mặt của Trần Minh Phỉ nghiêm túc, "Chị của nữ chính bị đánh vỡ đầu, máu cùng huyết tương văng khắp nơi, cậu lại là người cười vui vẻ nhất."

Lộ Trạch Thanh:"................"

"Các cậu............xem phim kinh dị vào buổi sáng?"

Kiều An Nhiên nuốt nước miếng, " Xem buổi tối không phải càng đáng sợ hơn sao?"

Lộ Trạch Thanh:"..........."

[Biểu tình của Kiều An Nhiên làm tôi cảm thấy thật buồn cười quá, trẻ con đều sắp bị dọa khóc mà ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khóe miệng của Lộ Trạch Thanh đang cong lên]

[Biểu tình thật đặc sắc, xem một lần là cười một lần]

[Ha ha ha ha ha, Lộ Trạch Thanh đều bị vẻ mặt của hai người dọa sợ]

[Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh chính là không còn lời nào để nói, biểu cảm cũng thật buồn cười]

"Trạch Thanh, có phải cậu không thích xem phim kinh dị không?"

Kiều An Nhiên - người có bộ não luôn phản ứng chậm rốt cuộc nhận ra, Lộ Trạch Thanh không xem phim cùng với bọn họ.

Lộ Trạch Thanh gật đầu, lúc nãy cậu chỉ mải thương lượng với kim chủ nhỏ về vấn để quảng cáo, cũng không chú ý mọi người bàn nhau xem thể loại phim gì.

"Vì sao? Cậu không cảm thấy vô cùng k.ích th.ích sao?"

"Sợ."

Lộ Trạch Thanh bâng quơ nhẹ nhàng mà trả lời nên Kiều An Nhiên cảm thấy mình như gặp ảo giác.

"Cậu đang nói linh tinh cái gì vậy?"

Trần Minh Phỉ cũng cảm thấy mình gặp ảo giác, Lộ Trạch Thanh ngồi bình thản, tinh thần bình thường, chỗ nào liên quan đến sợ hãi?

[Tôi cùng với các bạn nhỏ của tôi đều sợ ngây người.]

[Sau khi có Lộ Trạch Thanh lãng mạn thì chúng ta có Lộ Trạch Thanh sợ hãi]

[Ha ha ha ha, có phải Lộ Trạch Thanh là người có cung phản xạ dài không, buổi tối nhắm mắt mới cảm thấy sợ hãi.]

[Đúng đúng, tôi cũng cảm thấy như vậy. Ban ngày xem thì không có cảm giác, buổi tối nằm trên giường thì có cảm giác bên trong bên ngoài chăn đều có người.]

[Tôi muốn xem cũng không xem được.]

Giọng điệu của Lộ Trạch Thanh rất khó khiến người khác không tin, nhưng đối diện với sự bình tĩnh của cậu thì mọi người lại thấy hoảng hốt.

Đôi khi Lộ Trạch Thanh quá đắm chìm vào một điều gì đó thì sẽ quên hết mọi thứ xung quanh, lúc tiếng chói tai phát ra từ trong phim cũng như bầu không khí khủng bố của phim xuất hiện, Lộ Trạch Thanh giống như bị cách ly, không hề cảm giác được.

Hiện tại.

Lộ Trạch Thanh vô tình nhìn vào màn hình, thấy cảnh nhào về phía trước, một con quỷ máu me mơ hồ không thể phân rõ giới tính, lúc này lông tơ của Lộ Trạch Thanh mới dựng đứng lên.

"Tôi đi uống chút nước."

Lộ Trạch Thanh đứng dậy ngay lập tức, nhanh chóng rời khỏi phòng chiếu phim.

Kiều An Nhiên nhìn về phía Lộ Trạch Thanh rời đi, một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.

"..........Hiện tại tôi tin là cậu ấy thật sự sợ hãi."

Trần Minh Phỉ cũng thật thà đáp lại.

"Tôi cũng tin."

[Tôi nhìn thấy bóng dáng Lộ Trạch Thanh chạy trối chết]

[Ha ha ha ha ha, cứu mạng! Tôi muốn biết trong điện thoại Lộ Trạch Thanh có gì mà có thể khiến cậu ấy nhìn chăm chú như vậy]

[Tôi cho rằng cậu ấy khiếp sợ, nhưng hóa ra là hoảng sợ sao? Ha ha ha]

[Thực xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ tới sẽ buồn cười như vậy]

[Lộ Trạch Thanh: Buồn cười sao?]

-----------------

Ngày hoạt động tự do đầu tiên, không ai có hành động gì.

Mọi người đều ở biệt thự một ngày, mãi cho đến lúc sắp ngủ lại đến phần khán giả chờ mong nhất, Tần Diên Xuyên gọi tất cả các khách mời tới, bắt đầu công bố tin nhắn gửi cho đối tượng rung động ngày hôm qua.

"Hiện tại chúng tôi sẽ đem tin nhắn hiển thị trên màn hình lớn, mời vị khách mời nhận được tin nhắn đi lên phía trước."

Tần Diên Xuyên nói xong liền mở màn hình lớn ở phòng khách, phía trên hiển thị tin nhắn thứ nhất.

"Lần này chúng ta công bố ngẫu nhiên, không phân biệt đội xanh đội đỏ."

"Tin nhắn đầu tiên."

[Ở chung với anh rất vui, cảm ơn.]

Chu Sam đứng lên.

Tần Diên Xuyên hỏi:" Có thể đoán ai đã gửi tin nhắn cho cậu không?"

"Là Tiểu Thích sao?"

Chu Sam đoán như vậy không phải vì anh ta cảm thấy Thích Nam có ấn tượng tốt với anh ta mà bởi vì lúc trước hai người đã cùng nhau đi dạo triển lãm, theo như những gì anh ta biết về Thích Nam, cậu ta sẽ không gửi tin nhắn cho người khác ở thời điểm này.

"Là tôi." Thích Nam đứng lên.

[Tôi mặc kệ, hai người họ chính là song hướng lao tới, Chu Kỳ là sự thật!]

[Chu Kỳ Chu Kỳ Chu Kỳ, a a a, nhất định phải ở bên nhau]

"Đoán được rất chuẩn, tin nhắn tiếp theo."

Nhân viên công tác ngẫu nhiên chọn tin nhắn tiếp theo.

[Anh là một người rất tốt.]

"Đây là tin nhắn rung động hay là phát thẻ người tốt vậy*?"Tần Diên Xuyên có chút dở khóc dở cười, "Ai nhận được?"

(*rất hay sử dụng trong trường hợp, 'anh rất tốt nhưng em rất tiếc......' )

Khuôn mặt của Trịnh Tiền Phương vô cùng tang thương, anh ta đứng lên.

Tần Diên Xuyên cười an ủi anh ta, "Không có chuyện gì, ít nhất đã nhận được tin nhắn. Là vị tài giỏi nào đã nhắn tin?"

Kiều An Nhiên yên lặng đứng lên, cả khuôn mặt đều tỏ vẻ làm sai việc.

"Tôi không biết nên gửi cái gì."

Cậu ta cảm thấy Trịnh Tiền Phương khá tốt, tuy rằng cậu ta phản ứng chậm chạp nhưng cũng có thể cảm thấy Trịnh Tiền Phương có ý đối với cậu, tuy vậy Kiều An Nhiên không thể nào đáp lại được. Cậu ta không biết làm thế nào để từ chối, hơn nữa cậu ta cũng chỉ tiếp xúc với mỗi Trịnh Tiền Phương.

Vừa nghe là Kiều An Nhiên gửi, sắc mặt của Trịnh Tiền Phương lập tức có chút tươi cười.

"Không sao đâu, cũng không phải đang trách em."

[A a a a a, cứu mạng, thật sự là vô cùng ngọt.]

[Bảo bối An Nhiên của chúng ta thật đáng yêu, ô ô, bạn tiểu Trịnh cũng đã học được cách cưng chiều, tôi đã chết.]

Màn hình chuyển đến tin nhắn tiếp theo.

[Chỉ nghĩ gửi cho em, một người ngủ ngon.]

"Này có chút ý tứ."

Rốt cuộc Tần Diên Xuyên cũng nhìn thấy một tin nhắn hơi vừa lòng, "Lúc này mới có cảm giác tin nhắn rung động, phía trước đều là những tin nhắn khó hiểu."

Thích Nam đứng lên, cậu ta nhận được hai tin nhắn rung động, cũng đoán ra được phong cách trực tiếp này là của Ngụy Dương. Chu Sam thích cậu ta vô cùng rõ ràng nhưng lại có chút xấu hổ khi biểu lộ ra.

[Cùng em hẹn hò rất vui vẻ.]

Thích Nam vừa mới ngồi xuống lại đứng lên, lần này là tin nhắn Chu Sam gửi.

"Tấm tắc, lại là Thích Nam, không hổ là lưu lượng mới nổi tiếng của chúng ta, quả nhiên là có mị lực."

Chu Sam có chút ảo não, anh ta không thể nói được như Ngụy Dương, anh ta cũng từng nghĩ muốn gửi một tin nhắn thổ lộ trực tiếp nhất nhưng không làm được.

[Chờ mong lần hẹn hò tiếp theo.]

Kiều An Nhiên đứng lên, không cần Tần Diên Xuyên hỏi cậu ta cũng biết người gửi là Trịnh Tiền Phương, hai lần cậu ta đều cùng hẹn hò với Trịnh Tiền Phương.

Cuối cùng còn có hai tin nhắn, Tần Diên Xuyên không úp úp mở mở mà trực tiếp đưa ra.

[Anh là người tốt.]

[Anh là người tốt.]

"Phốc."

Một vài vị nhân viên không nhịn được cười, trách không được Tần Diên Xuyên muốn đưa ra cùng lúc, hai tin nhắn này........ không phải đều là thẻ người tốt sao?

Ở đây cũng chỉ còn Lộ Trạch Thanh và Trần Minh Phỉ là chưa đứng lên, tin nhắn chắc chắn là hai bọn họ gửi, cũng không biết gửi cho ai.

Vẻ mặt của Tần Diên Xuyên hận sắt không thể thành thép, "Các cậu nhìn xem đây là tin nhắn rung động sao?"

Lộ Trạch Thanh đúng tình hợp lý nói.

"Như thế nào lại không phải đâu?"

Tần Diên Xuyên:"........."

Trần Minh Phỉ:".........."

Các vị khách mời khác:"........"

[Ha ha ha ha ha ha ha, tôi có chút thông cảm cho hai vị khách mời nhận được tin nhắn này.]

[Cười chết, Trần Minh Phỉ thì tôi còn có thể hiểu vì mới thất tình, Lộ Trạch Thanh đây là......... cắt đứt tình yêu sao?]

Tần Diên Xuyên trừng mắt nhìn Lộ Trạch Thanh một cái, tức giận nói.

"Vị khách mời nhận được mời đứng lên."

Sau đó, mọi người nhìn về một phía _______

Trịnh Tiền Phương run run rẩy rẩy mà đứng lên.

"Còn có ai nữa?"

Tần Diên Xuyên khó chịu gõ bàn, mục đích ban đầu khi quay chương trình tình yêu cũng không phải như thế này, ông ta muốn chính là mưa to gió lớn tu la tràng, như thế nào mấy khách mời được mời đến đều như đầu gỗ!

Tức chết ông ta rồi.

Khách mời đội đỏ thì không thông suốt, khách mời đội xanh thì thông suốt nhưng lại không theo đuổi đối tượng. Tần Diên Xuyên càng nghĩ càng đau lòng, thậm chí còn nghĩ tới mở một lớp bổ túc về tình yêu suốt đêm.

[Tại sao lại không có ai đứng lên?]

[Tiểu Trịnh liên tục nhận được hai thẻ người tốt, cười chết]

"Không có người khác, đều là của tôi." Khuôn mặt của Trịnh Tiền Phương đầy bất đắc dĩ.

[Ha ha ha ha, mẹ nó, trách không được lúc nhận được thẻ người tốt đầu tiên vẻ mặt của anh ấy lại như vậy]

[Chúc mừng người chơi Trịnh Tiền Phương nhận được phần thưởng: Thẻ người tốt x3]

Tần Diên Xuyên suýt chút nữa không đứng vững, ho nhẹ một tiếng.

"Được rồi, có lẽ trong mắt các vị khách mời đội đỏ, cậu xác thật....... là người rất tốt."

"Ha ha ha ha ha."

Một vài nhân viên không nhịn được vừa cười vừa xô đẩy nhau vài cái, khuôn mặt đều nhăn lại do không nhịn được cười.

"Thầy Trịnh đúng là rất tốt, vừa rồi còn an ủi Tiểu Kiều."

Kiều An Nhiên liên tục gật đầu.

"Tôi có thể hỏi một chút rằng tại sao lại gửi cho tôi không?" Trịnh Tiền Phương không muốn nhận cái thẻ người tốt phỏng tay này, quay sang nhìn về phía hai đương sự.

Trần Minh Phỉ cẩn thận tự hỏi, "Bởi vì anh là người rất tốt!?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Trần Minh Phỉ nói đúng."

Trịnh Tiền Phương:".................." Thật sự cảm ơn.

[Thực xin lỗi! Buồn cười quá, đột nhiên tôi hiểu được cảm xúc của Trịnh Tiền Phương]

[Ha ha ha ha, thông cảm cho tiểu Trịnh một phút.]

[Ngụy Dương còn cười nhạo Lộ Trạch Thanh ăn không ngồi chờ, từ lúc triển lãm tranh đến giờ anh ta cũng bị ghẻ lạnh hai lần đúng không.]

[Đúng nha, không có sự theo đuổi của Trần Minh Phỉ ở phía sau, không biết tâm tình hiện tại của anh ta như thế nào, sẽ không hối hận chứ?]

"Ngày mai cũng là tự do hoạt động, tôi hy vọng mọi người ra ngoài chơi một chút, không cần ăn vạ mà ở trong biệt thự không ra khỏi cửa, chẳng lẽ tôi phải dạy các cậu hẹn hò sao?" Tần Diên Xuyên lắc lắc đầu.

"Tôi thật sự rất thất vọng về mọi người."

"Còn có vị khách mời đội xanh sẽ gia nhập ở tập sau, là một người khách mời rất có lực cạnh tranh, nếu khách mời đội xanh không nắm bắt thì lúc đó cũng đừng hối hận."

"Báo trước một chút, ngày kia sẽ có một hoạt động dạo chơi công viên về Hán Phục. Ngày mai mong mọi người chuẩn bị một bộ Hán phục cho đối tượng hẹn hò tiếp theo."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bảy Kiếp Trùng Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net