Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng
  3. Chương 41
Trước /115 Sau

Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Là thế sao?"

Phong Mặc không tin tưởng lắm.

Đây là địa bàn của nhà họ Thích, không sai, trùng hợp gặp được Thích Trạch Vũ sẽ quản cũng không phải vấn đề. Nhưng hai người bọn bọn cách xa như vậy, đường muốn đi cũng không phải là đường này.

Thích Trạch Vũ là cố ý vòng qua đến đây.

Nếu thật sự không biết, Thích Trạch Vũ sẽ gọi điện thoại kêu người phụ trách đến đây xử lý. Cũng không cần phải cố ý đứng ra nói một câu đe dọa.

Trong một vòng này có không ít phú nhị đại có tính cách như vậy, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không có xung đột trực tiếp thì sẽ không tranh chấp quá lớn, cũng không phải là sợ cái gì, đơn giản là không cần thiết.

Lý Dực là con riêng, trong cả giới nhà giàu này ai cũng biết, sau khi tốt nghiệp cũng không làm được trò gì, cả ngày cầm tiền ra ngoài tiêu xài, phu nhân nhà họ Lý cũng có máu mặt, chồng bà đem con riêng về nhưng bà không khóc không nháo chút nào.

Người trong giới đều nói, con riêng thì chắc chắn sẽ bị bắt nạt thảm hại, nhưng không ai nghĩ đến Lý phu nhân lại làm điều ngược lại.

Bà đặc biệt 'cưng chiều' con riêng, muốn cái gì thì đều đưa cho cái đó, ban đầu mọi người đều nghĩ Lý phu nhân điên rồi, nhưng về sau đứa con riêng này bị bà ta càng sủng càng phế.

Hiện tại con ruột của bà vô cùng thông minh ưu tú, đứa con riêng thì sa vào rượu chè, không ai có thể tranh quyền thừa kế với con của bà ta nữa.

Lý Dực cũng không có khát vọng gì, anh ta cảm thấy có tiền tiêu là đủ rồi, công ty đưa cho anh ta thì anh ta cũng không thể quản lý, còn không bằng anh ta nằm im chờ chia hoa hồng, bao dưỡng tiểu minh tinh tìm niềm vui.

"Cái cậu xinh đẹp kia cũng ở trong vòng?"

Thích Trạch Vũ nhăn mày.

"Sao cậu có nhiều từ miêu tả vậy?"

Một lúc là tiểu mỹ nhân, một lúc lại tiểu xinh đẹp.

Phía trước từ miêu tả còn thêm chữ 'tiểu', Thích Trạch Vũ nghe được càng nhíu mày.

"Cậu ấy thật sự rất đẹp." Phong Mặc chớp chớp mắt.

"Nói thật, trong giới kia có mấy minh tinh nhỏ đang nổi, cũng không biết thẩm mỹ như thế nào, trông lúc nào cũng ưỡn ẹo, tùy tiện lôi ra một nữ minh tinh đều có thể thắng bọn họ."

"Vẫn là loại sạch sẽ lại hào phóng như thế này dễ nhìn hơn."

"Đáng tiếc, vừa rồi cách xa quá, cũng chỉ nhìn thấy thân thủ khá tốt, mà Lý Dực cũng quá yếu, nếu không tôi còn muốn nhìn...."

"Muốn tôi đem những lời này nói cho trợ lý của cậu không?"

Phong Mặc câm miệng.

"Tôi chưa nói gì cả."

----------

Lộ Trạch Thanh mang khuôn mặt lạnh trở về, giữa đường cậu đụng phải Giang Tư Úc quay lại tìm cậu.

"Sao lại đi lâu như vậy?"

"Gặp được một cái ngốc......"

Đối diện với máy quay, Lộ Trạch Thanh mới nhớ ra là đang phát sóng trực tiếp, cậu mạnh mẽ nuốt xuống lời định nói, "Không có gì."

[Thanh Thanh là muốn nói gặp được một tên ngốc sao?]

[Cười chết, vì con đường sống mà phải nuốt ngược lời nói lại.]

Giang Tư Úc rất nhạy bén với cảm xúc của Lộ Trạch Thanh, dù trên mặt của cậu không biểu hiện ra cái gì thì Giang Tư Úc cũng biết cậu đang không vui.

"Đi thôi, bọn họ đang bàn xem tối nay ăn gì."

"Được."

"Tay của em bị làm sao vậy?"

Lộ Trạch Thanh mờ mịt, đến khi Giang Tư Úc giữ chặt tay cậu thì cậu mới phát hiện ra có một mảnh trầy da.

"Làm sao lại bị như vậy?"

Vết thương này là do đá gây ra, dù không sâu nhưng lại trầy một mảng lớn, nhìn có chút nghiêm trọng, máu trên miệng vết thương đã bắt đầu khô lại, còn dính không ít đất cát.

Làn da của cậu khá mỏng nên nhìn rất dọa người, tuy nhiên cậu cũng không đau lắm, vừa rồi cậu cũng chỉ mải tức giận, nếu Giang Tư Úc không nói thì cậu cũng không biết.

[Trời đất, chảy máu một mảng lớn, là tên ngốc nào làm?]

[A a a a a, cát dính vào miệng vết thương sẽ rất khó rửa sạch.]

[Tôi bắt đầu đau rồi, cho nên là tên chó chết nào?]

[Trách không được Thanh Thanh muốn mắng chửi người, xác thật là thằng ngu! Tức chết rồi.]

"Không cẩn thận nên mới bị vậy."

"Cần phải rửa sạch miệng vết thương, nếu không sẽ bị nhiễm trùng." Giang Tư Úc nói, "Biết đường chứ? Đi về trước, tôi đi tìm người phục vụ hỏi chút cồn i-ốt."

"Không cần phiền phức như vậy, rửa một chút bằng nước là được rồi."

Giang Tư Úc không tranh cãi với Lộ Trạch Thanh về việc này, ngữ khí vô cùng kiên định, từ chối. "Đi về trước chờ tôi."

"Được rồi."

Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn quay lại khách sạn.

Phòng mà tổ chương trình đặt chính là phòng xép gia đình, các phòng liền cạnh nhau, còn có một không gian chung rất lớn, lúc Lộ Trạch Thanh đi vào thì mọi người đang ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt.

"Cậu tìm được điện thoại rồi chứ?" Kiều An Nhiên vừa hỏi vừa ăn khoai tây chiên.

"Tìm được rồi." Lộ Trạch Thanh trả lời.

Trịnh Tiền Phương nghi hoặc, "Thầy Giang đi tìm cậu, hai người không gặp nhau sao?"

"Có gặp, anh ấy đi đến đại sảnh."

Lộ Trạch Thanh đã đến, Kiều An Nhiên lập tức nhường vị trí cho cậu, "Thanh Thanh, đến ngồi chỗ tôi này."

"Lúc nãy tôi mới hỏi quản lý của khách sạn, bọn họ nói buổi tối sẽ có lửa trại, chúng ta ăn tối sớm một chút thì có thể đến đó chờ."

Lộ Trạch Thanh không có ý kiến gì, dù sao cứ đi theo mọi người là được.

"Cậu muốn ăn khoai...... Nha!" Kiều An Nhiên bỗng nhiên kêu lên một tiếng, "Thanh Thanh, sao cánh tay của cậu lại có một mảng lớn máu thế này?"

"À, va phải cục đá, không nghiêm trọng."

Lộ Trạch Thanh cúi đầu nhìn thoáng qua, đã không còn chảy máu nữa, cậu biết Giang Tư Úc đi lấy cồn i-ốt nên cậu tạm thời không quan tâm.

"Tôi đến đại sảnh hỏi xem có bông cùng với cồn i-ốt không?" Chu Sam đứng lên thì bị Lộ Trạch Thanh gọi lại.

"Không cần, thầy Giang đi lấy rồi."

Da của Lộ Trạch Thanh rất trắng nên nhìn vết thương có chút dọa người, bản thân cậu không cảm thấy gì nhưng Kiều An Nhiên nhìn chằm chằm miệng vết thương lại cảm thấy tay của mình cũng bắt đầu đau theo.

"Rất đau đúng không?"

"Không đau."

Chỉ có chút nóng rát đau đớn nhưng Lộ Trạch Thanh có thể hoàn toàn không để ý đến nó.

"Thật sự không có việc gì, không đau chút nào cả."

"Làm sao lại không đau được, chắc chắn là có." Kiều An Nhiên đứng lên, nhìn xung quanh, "Sao thầy Giang còn chưa quay lại, nếu máu khô thì sẽ rất khó rửa sạch cát."

Cậu ta đang nói thì Giang Tư Úc đã quay trở lại, trên tay cầm bông và cồn i-ốt, "Đầu tiên rửa một chút đã."

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Kiều An Nhiên cầm thùng rác đến, đặt ở dưới chân Lộ Trạch Thanh.

Màu nâu của cồn i-ốt theo cánh tay của Lộ Trạch Thanh chảy xuống thùng rác, Giang Tư Úc cầm tăm bông thật cẩn thận lau sạch cát trên miệng vết thương.

Kiều An Nhiên ngồi ở một bên xem đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt của Lộ Trạch Thanh bình tĩnh giống như đó không phải cánh tay của cậu vậy.

[Anh Úc thật ôn nhu.]

[Khẳng định đau lòng, tôi cũng đau lòng, tức chết! Ai bắt nạt Thanh Thanh.]

[Nên để anh Úc đi cùng trở về tìm điện thoại.]

[Thanh Thanh giống như thật sự không đau, đôi mắt đều không chớp.]

"Trạch Thanh, cậu thật sự không đau sao? Chúng tôi cũng sẽ không chê cười cậu."

Lộ Trạch Thanh: "...... Thật sự không đau."

"Mấy người đừng vây quanh tôi." Lộ Trạch Thanh bị mấy người vây quanh nên có chút áp lực.

"Trạch Thanh, cậu bị ngã sao?"

Đường trở về chỉ có đoạn đường sỏi đá có phủ một lớp cát, Trịnh Tiền Phương cảm thấy miệng vết thương là từ nơi này nên mới thành một mảng to như này.

Nhưng áo tắm Lộ Trạch Thanh rất sạch sẽ, chỉ có cánh tay bị thương, lại không giống như là bị ngã.

"Không có gì, gặp được một người...... gây sự."

"Tên kia đánh cậu?" Giọng nói của Kiều An Nhiên cao lên, rất có tư thế chuẩn bị trả thù giúp Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu nhìn máy quay phát sóng trực tiếp, "Không có, chỉ xảy ra chút cọ xát thôi."

Nếu không phải đang phát sóng trực tiếp, Lộ Trạch Thanh có thể nói thẳng là cậu đánh ngã người ta, nhưng là đang phát sóng trực tiếp, nếu bị nói là bạo lực thì có khi phát sóng trực tiếp sẽ bị cấm mất.

"Đã giải quyết." Lộ Trạch Thanh chuyển chủ đề, "Buổi tối muốn ăn cái gì?"

"Không biết, nơi này có rất nhiều món ngon nga." Kiều An Nhiên cảm thán.

"Tôi cảm thấy cái gì cũng ngon."

Mấy người khác cũng bắt đầu thảo luận.

Chỉ có Giang Tư Úc không nói câu nào, hắn nửa quỳ trước mặt Lộ Trạch Thanh, cẩn thận thay cậu rửa sạch cát trên miệng vết thương.

"Thầy Giang thật sự có kiên nhẫn." Trịnh Tiền Phương cảm thán một câu.

Kiều An Nhiên đồng ý gật gật đầu.

Nếu là lúc khác, có lẽ Giang Tư Úc sẽ phối hợp mà cười cười, nhưng hiện tại vẻ mặt của hắn nhàn nhạt, không có biểu tình gì. Lộ Trạch Thanh có cảm giác, Giang Tư Úc đang tức giận.

Cậu cũng không rõ Giang Tư Úc tức giận vì cái gì.

Ngụy Dương và Thích Nam đứng ở một bên, Ngụy Dương liền một câu khách khí đều lười nói, mắt lạnh mà nhìn. Thích Nam nhíu lại mi, nhìn như đang lo lắng Lộ Trạch Thanh, kỳ thật trong lòng đang lén lút ghen ghét.

Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh lại đang yêu đương.

Tuy rằng chính tai nghe được từ Giang Tư Úc nhưng Thích Nam vẫn khó mà tin được, cậu ta vẫn cho rằng hai người này chỉ đang lăng xê xào CP, nên cậu ta đang muốn tìm ra sơ hở khi hai người này ở chung.

Rửa sạch xong miệng vết thương, Giang Tư Úc lại phun thuốc cho vết thương.

"Buổi tối trước khi đi ngủ lại phun một lần."

"Ừm." Lộ Trạch Thanh nhận túi, thật cẩn thận nhìn Giang Tư Úc, cậu liếc mắt một cái, duỗi tay bắt lấy góc áo của Giang Tư Úc.

"Có phải anh đang tức giận không?"

Đáy lòng Giang Tư Úc bỗng dưng mềm nhũn, trong lúc nhất thời không nghĩ được gì.

Có lẽ tự Lộ Trạch Thanh không có ý thức được, cậu rất mẫn cảm với cảm xúc của Giang Tư Úc, còn có một chút ỷ lại mà chính cậu cũng không biết.

Giai đoạn quay tập ba, Lộ Trạch Thanh còn cảnh giác và xa cách với Giang Tư Úc, giống như sợi chỉ quấn thành một cuộn, như con nhím đang tự bảo vệ mình.

Khi đó Giang Tư Úc có chút khổ sở, rồi cứ lặp lại tự an ủi chính mình.

Khi hắn mới gặp Lộ Trạch Thanh ở thành phố B thì Lộ Trạch Thanh cũng có thái độ này, chẳng qua là mối quan hệ của bọn họ quay về như lúc mới quen thôi.

Có thể gặp lại lần nữa đã là rất may mắn.

Lộ Trạch Thanh rất dễ nuôi, cũng rất ngoan, mặt ngoài thoạt nhìn không dễ tới gần, nhưng kỳ thật nếu đối xử tốt với cậu thì cậu đều sẽ ghi tạc đáy lòng. Ở thời điểm mà mình không biết, cậu sẽ âm thầm đáp lại.

Hắn hiểu biết Lộ Trạch Thanh như vậy nên chắc chắn hắn sẽ làm Lộ Trạch Thanh đáp lại hắn một lần nữa. Giống như hiện tại, Lộ Trạch Thanh đã nguyện ý ở trước mặt hắn lộ ra cái bụng mềm mại.

"Ừm."

Giang Tư Úc không  phủ nhận cảm xúc nhỏ vừa rồi, hắn đứng lên, xoa xoa tóc Lộ Trạch Thanh, cong môi.

"Nhưng mà em đã dỗ tôi rồi."

[A a a a a a thật ngọt!!! Thầy Giang mở một lớp học đi, thật sự tuyệt vời!]

[Tôi lấy đầu của tôi ra đảm bảo, hai người này chắc chắn đang yêu đương.]

[Tôi hận không thể đem Cục Dân Chính lại đây]

[Không kết hôn rất khó xong việc, thật sự ]

-----------

Bên kia.

Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài cũng vừa đến Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng.

Tuy rằng biết Lộ Trạch Thanh ở đây nhưng khi nghe nói phòng của Lộ Trạch Thanh ở ngay dưới tầng, tim của Lộ Niệm Sơ vẫn đập nhanh lên.

Cô có chút hồi hộp, còn có chút vội không chờ nổi.

"Buổi tối có lửa trại, bọn họ sẽ ra đó chơi, lại chờ một lát là có thể gặp được."

Dù nhanh như thế nhưng cảm xúc của Lộ Niệm Sơ vẫn luôn căng chặt.

Kia chính là đứa con mà mười mấy năm cô không được gặp, cô đợi lâu như vậy, mấy tiếng đồng hồ này không tính là cái gì, nhưng không hiểu sao cô càng cảm thấy mình bị dày vò.

"Thanh Thanh hiện tại không phải đang tham gia một chương trình giải trí sao, chúng ta có thể xem phát sóng trực tiếp."

Hai vợ chồng quá hồi hộp nên lúc này mới nhớ tới thật ra có thể xem phát sóng trực tiếp.

"Xem phát sóng trực tiếp ở đâu?"

Thích Hoài rơi vào trầm tư, bởi vì ông cũng không biết. "Từ từ, để anh hỏi lại Trạch Vũ, không phải nó đến sớm hơn chúng ta sao, sao nửa ngày cũng không thấy bóng người."

Thích Hoài mới vừa gạt điện thoại ra thì có tiếng gõ cửa.

Lộ Niệm Sơ đứng dậy đi mở cửa.

"Mẹ."

"Cô Lộ."

"Tiểu Mặc cũng tới à, vào đi."

"Thất Thất đâu ạ?" Thích Trạch Vũ nhìn xung quanh một vòng, trong phòng không có những người khác.

"Nó đang quay chương trình." Lộ Niệm Sơ tìm từ ngữ, "Thất Thất không biết chúng ta đến đây, nó......"

Thích Trạch Vũ: "?"

"Khoảng thời gian trước có một vụ án lừa bán trẻ con, con biết chứ?" Thích Hoài hỏi.

Khoảng thời gian trước Thích Trạch Vũ mới vừa lấy được một miếng đất, vội vàng nghiên cứu khai phá như thế nào, còn tự mình đi ra nước ngoài một chuyến, xin ý kiến của một vài kiến trúc sư nhưng vẫn chưa có ý tưởng gì.

Vẫn là nhận được điện thoại của cha mẹ mới gấp trở về.

"Hình như cháu có nghe qua, khoảng thời gian trước nhân viên trong công ty có nói qua nhưng cháu cũng không tìm hiểu tỉ mỉ." Phong Mặc nhìn vẻ mặt của cha mẹ Thích liền phản ứng lại.

"Cho nên Thất Thất có liên quan đến vụ án kia?"

"Đúng vậy."

"Trạch Vũ, Thất Thất tạm thời còn không muốn về nhà. Con không nên trách nó, mấy năm nay nó sống không tốt lắm, cho nên......"

"Cái gì là không tốt lắm?" Thích Trạch Vũ nhíu mày.

"Cha mẹ nuôi của Thất Thất cũng chính là chính là bọn buôn người. Bọn họ......" Lộ Niệm Sơ còn chưa nói xong, lông mày của Thích Trạch Vũ càng nhíu chặt.

"Bọn họ ngược đãi Thất Thất?"

"Đúng vậy."

Không khí trong phòng trở nên trầm trọng, tay của Thích Trạch Vũ không tự giác nắm chặt.

"Đã bắt được chưa ạ?"

"Đã giam giữ, vụ án vẫn còn đang điều tra xử lý, tòa án vẫn chưa đưa ra phán quyết. Mẹ và cha con đã hỏi qua luật sư, luật sư nói trường hợp của bọn họ có thể phán mười năm trở lên, nhưng hiện tại còn đang điều tra các chứng cứ phạm tội khác, còn có các tình tiết đặc biệt nghiêm trọng chưa tính đến."

Thích Trạch Vũ nhíu mày, anh ta biết đến quá muộn, chưa kịp đem người đánh một trận. "Giam giữ, nhưng thật ra là may cho bọn họ."

"Trước hết không nói chuyện đó, cha con đã tìm đến luật sư tốt nhất, chờ kết quả đi." Lộ Niệm Sơ kéo lại chủ đề.

"Hiện tại Thất Thất đang quay chương trình ở trấn nhỏ này, mấy hôm trước mẹ nhờ cảnh sát hỗ trợ liên hệ, Thất Thất tỏ vẻ không muốn nhận thân."

"Nó còn không biết chúng ta là ai, ý của mẹ và cha là tạm thời không cần quấy rầy nó."

Thích Trạch Vũ không tán đồng.

"Có lẽ em ấy không biết chúng ta đã tìm được em ấy."

"Chúng ta không nói cho em ấy, em ấy sẽ cho rằng chúng ta không muốn tìm em ấy ."

Thích Trạch Vũ vô cùng có kinh nghiệm với mấy chuyện này, khi còn nhỏ anh ta chơi trốn tìm với Thất Thất, cũng không biết Thất Thất trốn ở đâu, rất lâu Thích Trạch Vũ đều không tìm được.

Lúc đó anh ta thật sự rất mệt nên nghỉ ngơi trên sô pha phòng khách một chút.

Kết quả, không chờ được anh ta nên Thất Thất tự mình đi ra. Lúc đó Thất Thất hiểu lầm Thích Trạch Vũ không tìm cậu, tức giận không để ý đến anh ta một tuần.

Ngay từ đầu Thích Trạch Vũ không biết Thất Thất tức giận cái gì, tưởng bởi vì anh ta tìm lâu không ra mới tức giận. Sau đó anh ta mới biết được, Thất Thất là bởi vì anh ta không đi tìm nên mới tức giận.

"Em ấy không biết chúng ta đang tìm em ấy, em ấy sẽ cho rằng chúng ta đã từ bỏ. Đứng ở góc độ của Thất Thất, em ấy từ chối nhận thân là không có vấn đề."

Vấn đề mà cha mẹ Thích xem nhẹ bị Thích Trạch Vũ một câu nói toạc ra.

"Cảnh sát hẳn là chỉ hỏi Thất Thất có tính toán nhận thân không, cũng không có nói cho em ấy biết chúng ta đã tìm được em ấy."

Thích Hoài nghe báo cáo hạng mục cũng chưa từng chuyên chú nghiêm túc như vậy, ông gật gật đầu, cảm thấy đứa con lớn này cũng có chỗ dùng, nói rất có đạo lý.

Ông tán thưởng nhìn Thích Trạch Vũ một cái.

"Rất tốt, tiếp tục."

Thích Trạch Vũ: "......"

Lộ Niệm Sơ không cảm thấy có vấn đề, ngay cả Phong Mặc cũng cảm thấy anh ta nói đúng, tầm mắt của ba người nhất trí dừng ở trên người Thích Trạch Vũ.

"Cho nên, trước hết chúng ta cho Thất Thất biết chúng ta không có từ bỏ em ấy, chúng ta vẫn luôn tìm em ấy."

"Sau đó làm gì?" Lộ Niệm Sơ hỏi.

Thích Trạch Vũ: "Tất nhiên sau đó xem em ấy có nguyện ý trở về hay không?"

Lộ Niệm Sơ: "............"

Thích Hoài: "............"

Phong Mặc: "............"

Giống như nghe xong một đoạn vô nghĩa.

"Như thế nào cho Thất Thất biết?" Thích Hoài hỏi.

"Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nó khẳng định là không được, sẽ dọa đến nó." Lộ Niệm Sơ suy xét kĩ lưỡng.

"Hơn nữa hiện tại Thất Thất đang quay chương trình, nếu ảnh hưởng đến công việc tiếp theo của nó thì như thế nào?"

Phong Mặc nghĩ nghĩ.

"Vậy chỉ có thể từ từ, ví dụ như chúng ta thử tiếp xúc với em ấy trong khi em ấy không biết chúng ta là ai."

"Như thế được không?"

"Hiện tại Thất Thất cũng ở Trấn Nhỏ Nghỉ Dưỡng, đây là một cơ hội vô cùng tốt. Tốt nhất là trước hết để lại ấn tượng tốt cho Thất Thất, chờ đến lúc đó nếu nó biết chúng ta là ai thì cũng sẽ không bài xích."

"Cha mẹ, hai người còn không có nói cho con biết Thất Thất là ai?"

"Đúng rồi!"

Lộ Niệm Sơ thiếu chút nữa đã quên, mấy ngày nay cả đầu của cô đều nghĩ xem có cách nào đưa Thất Thất về nhà hay không mà quên mất chuyện này.

"Thất Thất lớn lên khá xinh đẹp, cha con nói đôi mắt của nó rất giống mẹ." Trong điện thoại của Lộ Niệm Sơ có rất nhiều ảnh được cô lưu lại từ Weibo.

Lộ Niệm Sơ không chơi Weibo, hai ngày gần đây mới lập một nick Weibo, đặt tên: Thanh Đoàn 11111.

Cô chỉ biết fans của Lộ Trạch Thanh tên là Thanh Đoàn, nhưng Weibo không được đặt trùng nên cô đành thêm vài số vào đằng sau mới có thể thành công.

"Cho con xem nè."

Lộ Niệm Sơ đưa điện thoại qua.

"Xem xem, có phải rất tuấn tú không?"

Sau đó, Lộ Niệm Sơ thấy vẻ mặt của đứa con lớn nhà cô, từ khiếp sợ ngoài ý muốn đến khó có thể tin, cuối cùng cả người đều cứng lại đứng như trời trồng tại chỗ.

Đây là lần đầu tiên Phong Mặc nhìn thấy vẻ mặt của Thích Trạch Vũ.....phong phú như vậy.

"Vẻ mặt này của cậu là gì, đưa tôi xem nào."

Tầm mắt của Phong Mặc dừng trên mặt xinh đẹp quen thuộc kia, sau đó......

Anh ta cũng rơi vào im lặng hồi lâu.

Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài liếc nhìn nhau một cái, nhìn về phía hai bức tượng 'điêu khắc' này.

"Hai đứa làm sao thế?"

"Cô Lộ, vừa rồi cháu mới nhìn thấy .... Thất Thất." Phong Mặc hít sâu một hơi, vẫn chưa lấy lại tinh thần từ sự trùng hợp này.

"Cậu, cậu ấy...... Trạch Vũ cũng thấy."

Phong Mặc nói xong lại nói thêm một câu.

"Trạch Vũ hình như là quen Thất Thất."

Tầm mắt của Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài như dao nhỏ rơi xuống.

"Con biết thì tại sao lại không nói."

Thích Hoài nói xong lại nghĩ đến một khả năng kì quái hơn: "Đừng nói với cha là con không nhận ra em trai của mình nhé?"

Trầm mặc đã lâu còn không có hoàn hồn - Thích Trạch Vũ: "............"

Tên ăn vạ lại là em trai của anh ta!!!

Em trai của anh ta là tên ăn vạ!!!

"Nhận ra, nhận ra." Sau khi không còn khiếp sợ nữa thì Phong Mặc lập tức vui vẻ, "Vừa rồi Thất Thất bị người bắt nạt, Trạch Vũ lập tức đi qua hỗ trợ. Cháu còn đang nói sao tự nhiên cậu ấy lại đi đến hướng suối nước nóng, hóa ra là thấy Thất Thất."

"Thật là, nhận ra cũng không nói cho tôi, còn giả vờ không quen biết, nói cái gì mà mỗi ngày làm một việc tốt......" Phong Mặc bỗng nhiên dừng lại, "Chết tiệt! Đừng nói cậu không nhận ra thật đó?"

Thích Trạch Vũ không có biểu cảm gì mà nhìn anh ta.

"Cậu cảm thấy nếu tôi nhận ra thì tôi sẽ thả Lý Dực đi dễ dàng như thế sao?"

Phong Mặc: "...... Sẽ không."

Lấy cái tính bài xích đồng tính của Thích Trạch Vũ kia thì nếu có người mơ ước em trai của anh ta thì anh ta sẽ đánh đến khi vào bệnh viện, sau đó bắt nhà họ Lý đến tận nơi xin lỗi mới thôi.

"Liên quan gì đến Lý Dực, cậu ta bắt nạt Thất Thất?" Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài nghe được thì lo lắng, "Hai đứa đừng úp mở nữa."

"Cô Lộ, chú Thích, hai người đừng gấp, thật ra cũng không có chuyện lớn gì, Lý Dực muốn trêu chọc Thất Thất nhưng bị Thất Thất đánh cho một trận, lúc đó cháu và Trạch Vũ đi qua nên Trạch Vũ đi đến nói cho Lý Dực một trận."

Lộ Niệm Sơ cùng Thích Hoài nhẹ nhàng thở ra.

"Vậy Thất Thất không bị thương chứ?"

"Không có, thân thủ của em ấy rất tốt, Lý Dực bị đánh đến ngốc luôn."

"Được, đánh thế mới đúng." Thích Hoài lộ ra sự vui mừng, tươi cười, "Không bị bắt nạt là được rồi, Trạch Vũ làm rất đúng, nên giáo huấn kẻ bắt nạt em trai."

"Đáng tiếc." Phong Mặc cảm thán, "Thất Thất không nhìn thấy Trạch Vũ vì em ấy mà ra tay."

"Cho nên đây là cảm ứng giữa anh em? Lúc vừa rồi con nói là không quen nhau đúng không?"

Thích Trạch Vũ trộm liếc mắt Thích Hoài một cái, giọng nói đột nhiên yếu đi.

"Cũng không phải là hoàn toàn không quen biết......"

Ánh mắt của ba người đều tràn đầy nghi vấn.

"Chính là, hôm trước con gặp Thất Thất ở nước J."

Ba người: "!"

"Sau đó thì sao?"

Thích Trạch Vũ: "Sau đó em ấy cũng không quay đầu lại mà đi vào quán cà phê."

"Chỉ như vậy?" Từ những hiểu biết của Thích Hoài về Thích Trạch Vũ, ông cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

"Con cũng từng gặp Thất Thất ở thành phố B, hôm đi cùng bà nội để lễ Phật." Thích Trạch Vũ có chút chột dạ, "Khả năng là có chút hiểu lầm."

Thích Hoài híp mắt, thanh âm lạnh đi vài phần.

"Nói trong một lần đi, đừng nặn kem đánh răng."

"Con đi từ phía sau của em ấy, em ấy đột nhiên quay đầu nên đụng vào con, con đỡ em ấy một chút, sau đó em ấy cảm ơn con."

Lộ Niệm Sơ có chút oán trách nhưng lại có chút vui vẻ, cái này cũng coi như để lại ấn tượng tốt cho Thất Thất đúng không?

"Nhưng mà sau khi nói cảm ơn em ấy lại nói xin lỗi với con, con liền nghĩ em ấy cố ý, muốn mượn cơ hội này để tiếp cận con...."

Thích Hoài hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc muốn đánh đứa con này.

"Nói cách khác, con đã sớm gặp được Thất Thất, còn nghĩ lầm nó muốn ăn vạ? Sau đó lạnh mặt đem người dọa đi rồi!?"

Thích Trạch Vũ: "......"

Lúc ấy không cảm thấy có vấn đề, hiện tại nghĩ lại thì hình như là như vậy!

Xong rồi.

Thất Thất vẫn chưa nhận về nhà.

Anh ta đã để lại một ấn tượng không tốt rồi.

Vẻ mặt Thích Hoài hờ hững, an ủi Lộ Niệm Sơ:

"Không quan hệ, việc Thích Trạch Vũ làm liên quan gì đến chúng ta? Chúng ta tranh thủ để lại ấn tượng tốt cho Thất Thất là được."

Phong Mặc ở một bên nghẹn cười, xem náo nhiệt không chê việc lớn.

"Đúng vậy ạ, Thất Thất khẳng định nguyện ý quen biết với cô chú, còn em ấy về nhà có nhận Thích Trạch Vũ hay không cũng không quan trọng."

Tầm mắt Thích Trạch Vũ lướt qua, Phong Mặc vô tội nhìn lại.

"Đây là chính cậu làm."

"Tôi đã nói cậu ghét đồng tính có chút quá mức, nhìn ai cũng không có ý tốt."

Thích Trạch Vũ: "......"

Lộ Niệm Sơ ôn nhu cười.

"Tiểu Mặc à, cháu đã vất vả tới một chuyến, để Trạch Vũ của chúng ta đi chơi với cháu, đợi lúc nữa cô chú còn muốn tham gia lửa trại buổi tối, lúc đó chúng ta hãy giả vờ đừng quen biết, đừng để Thất Thất nghĩ hai người chúng ta cũng xấu tính như Trạch Vũ, như vậy sẽ dọa đến nó."

Thích Trạch Vũ:???

Phong Mặc trầm mặc vài giây, từ bên cạnh Thích Trạch Vũ lùi một bước.

"Cô Lộ, không thì cháu đi cùng hai người đi, Thất Thất cũng có thể có một anh trai như cháu."

"Lăn! Chính cậu không có em trai sao?"

Phong Mặc cong cong môi, "Không, nhưng rất nhanh sẽ có."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /115 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Thường Ngày Tranh Nhau Làm Công Của Hướng Nam Và Hướng Bắc

Copyright © 2022 - MTruyện.net